Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 243: Sát thủ Tiểu Hắc



Thế giới màu xám nhợt nhạt này đã yên lặng ngàn vạn năm qua, dạo gần đây lại có chút xôn xao, dường như tất cả chợt nóng nảy không yên. Từng cơn gió xám thổi cuồn cuộn, cuốn đi nhanh hơn, sắc trời cũng tối nhanh hơn, thậm chí ngay cả những điểm màu xám chì đang chậm rãi ăn mòn, làm phai màu những tảng đá lớn hay những dãy núi ngoài kia qua biết bao năm tháng thì nay cũng chợt nhanh hơn.

Từng ngày trôi qua, dùng mắt thường cũng có thể thấy được từng mảng đá lớn đang bong tróc ra rồi vỡ thành nhiều mảng vụn hơn nữa, ngọn núi đang dần lún xuống, thêm nhiều tảng đá vụn phân hóa. Mỗi một nơi trong Phi Hồng Giới này như đang vang vọng những âm thanh nặng nề, khắp nơi không có chút sinh khí nào cả. Có vẻ như cái thế giới xám lạnh, tuyệt vọng này đột nhiên chạy nhanh hơn về phía cuối cùng.

Càng ngày, đất đai rạn nứt càng khủng khiếp, như có một tên ác quỷ nào đó đánh vỡ một vết thương trên mặt đất, mà ở dưới sâu những vết nứt kia, nơi những điểm xám chì không ngừng rơi xuống lại thấp thoáng thấy một dòng dung nham đang chực chờ sôi trào lên.

Nơi này giống như chỗ tận cùng của thế giới, thật sự quá khắc nghiệt.

Sâu trong thế giới này, chỉ có duy nhất một ngọn núi còn nguyên vẹn, Lăng Xuân Nê đang tĩnh lặng khoanh chân ngồi trên đỉnh núi đó. Mái tóc đen tuyền, đôi mắt vẫn sáng, làn da trắng noãn lạnh lẽo, một cô gái xinh đẹp động lòng người, làm cho tâm hồn và hơi thở của người ta như muốn đông lại. Nhìn nàng vô cùng nổi bật, vì giữa thế giới khắc nghiệt và vô cùng tuyệt vọng này thì toàn thân nàng lại đang bừng bừng sức sống, dường như toàn bộ khí tức chết chóc ở thế giới này cũng không chạm được đến nàng một chút nào cả.

Nàng cứ tĩnh lặng ngồi đó, bất đồng cùng cả thế giới này, chẳng qua bất giác trong thế giới xám lạnh này, mọi loại thanh âm lại từ từ hòa hợp với nhau, rồi như hòa theo hô hấp của nàng, từng nhịp từng nhịp hít thở, dường như cả thế giới xám lạnh này đã trở thành một bộ phận thân thể nàng.

Nàng ta có mặt khắp nơi.

Dường không gì nàng ta không làm được.

Thiên địa này đều dựa vào nàng, tuân theo ý chỉ của nàng.

Chỉ là, nàng đang có cô đơn không…

Dường như trong thế giới u ám, cô tịch này, ngoài trừ nàng ra thì chẳng có chút sinh khí nào nữa cả.

Cho nên khi nàng chợt ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra cũng là lúc cả mảnh trời đất này chợt sáng hẳn lên. Ánh mắt nàng mông lung, trong giây phút ngắn ngủi này có chút mê man, ngơ ngẩn; chẳng qua ngay sau đó đôi mắt ấy đã dần trong hơn. Có vẻ nàng đang tập trung suy nghĩ, một lát sau chợt vung tay lên, bàn tay trắng xanh như ngọc lướt qua không trung, mảnh không gian xám xịt trước mặt nàng chợt run rẩy rồi vỡ ra, hiện ra một vùng ánh sáng rực rỡ.

Màn sáng lắc mạnh, kịch liệt run rẩy, sau một hồi lâu mới từ từ ổn định lại, sau đó hiện ra một vùng đầy bóng tối, hình như đó là hình ảnh đêm khuya. Một lát sau, hình ảnh đó rõ ràng hơn nhiều, có thể thấy đó là một vùng đầy tuyết rơi.

Trong gió tuyết truyền ra một âm thanh đập cánh, hình ảnh trong màn sáng sinh động hẳn lên, nhìn vào đó là một thế giới khác, đó là một con chim đang bay lượn giữa không trung.

Lăng Xuân Nê bình tĩnh ngồi xem, ánh mắt nàng hiện lên vẻ tò mò, có lẽ do thế giới này đơn điệu quá lâu rồi làm cho nàng thật sự rất chán ghét.

Gió lớn, bão tuyết cũng lớn nhưng con chim kia lại không bị ngăn trở chút nào, thậm chí trời tuyết kia còn không ngăn được ánh mắt con quái điểu này, nó có thể nhìn rất xa.

Chỉ là sau một hồi, Lăng Xuân Nê liền thấy thế giới kia cũng đơn điệu như vậy, ngoài trừ tuyết vẫn là tuyết mà thôi, trên cánh đồng tuyết mênh mông kia ngoại trừ màu trắng vẫn chỉ là màu trắng mà thôi. Mặc dù không có hình ảnh rạn nứt của đất đai hay những dãy núi đang sụp đổ, chỉ là vẻ khắc nghiệt cũng không khác gì so với thế giới của nàng.

Nàng chán nản lắc đầu, không muốn nhìn tiếp nữa. Chẳng qua, khi nàng vừa định đưa tay thu hồi thì thoáng dừng lại một chút, đôi mày thanh tú chợt nhíu lại như đã thấy cái gì đó.

Bản thân mình… Từ lúc nào đã không còn nhẫn nại như xưa nữa rồi?

Đã từng chờ đợi trăm vạn năm dưới Trấn Hồn Uyên kia, vì sao lúc này đây lại cảm thấy không thể nhẫn nại được một phút giây nào cả?

Lúc nàng đang nghi hoặc thì chợt trong màn sáng kia truyền ra một tiếng chim hót chói tai, dường như đang nhắc nhở điều gì, Lăng Xuân Nê chợt nhướng mày, đưa mắt nhìn lại.

Rất nhanh nàng đã thấy trên tuyết nguyên đang tụ tập một đàn Quỷ Huyết Lang cùng với bóng dáng khổng lồ ở phía sau chúng. Nàng thấy cả đàn sói đang từ khắp nơi xúm lại, mà ở giữa chúng là hai bóng người đang đứng cạnh nhau trên tuyết trắng.

***

Đàn sói khát máu đi ra từ trong gió tuyết đôi mắt lập lòe ánh lửa đang gắt gao nhìn hai người Thẩm Thạch, sau một lát, nương theo một tiếng gầm lớn, không có chút chần chừ nào, một con Quỷ Huyết Lang nhảy ra đầu tiên.

“Oành!”

Đón nó chính là một hỏa cầu nóng rực, trong đêm tuyết rét lạnh này, quả cầu nổ tung trên thân thể của nó rồi đốt trụi một mảnh da lông lớn, xé trên thân thể nó một vết thương cũng lớn không kém. Con Quỷ Huyết Lang kia thảm thiết té trên đất, chỉ là ngay lúc đó những bóng dáng khác ẩn trong gió tuyết cũng xông tới.

Chúng như thủy triều màu xám muốn nhấm chìm hai thân ảnh kia vậy.

Một con quỷ điểu lông xám kỳ dị, trong hốc mắt nó cũng lóe lên hai luồng lửa xanh nhưng lại không giống với đàn sói phía dưới chứa đầy vẻ khát máu, nó đang chầm chậm từ trên trời đáp xuống.

Sau khi nó xuất hiện, vốn dĩ bóng đen khổng lồ phải ra tay thì giống như bị dọa sợ mà dừng hẳn bước chân, không động đậy nữa, chỉ là đám Qủy Lang phía trước đã lâm vào điên cuồng, không để ý gì đến điều này.

Bây giờ trong mắt chúng chỉ còn lại hai con mồi tươi sống đầy huyết nhục kia mà thôi, khí tức dồi dào đầy sức sống kia đã sớm tạo thành kích thích trong máu chúng.

Nháy mắt, tiếng gầm gừ chợt lớn hơn, quanh quẩn trên tuyết nguyên hoang vu này, nương theo tiếng thét là những loại ánh sáng khác nhau đang nổ ra khắp nơi, trận chiến đã nhanh chóng tiến vào lúc kịch liệt nhất.

Hai ánh lửa trong mắt quỷ điểu lập lòe không ngừng, có vẻ nhưng đang dãy dụa một cách quỷ dị, cũng đang chấn động mạnh mẽ nhưng nó nhanh chóng bình tĩnh lại, về sau ngẩng đầu chầm chậm đi về phía chiến trường như muốn nhìn rõ cái gì đó.

Đúng lúc này, chợt một bóng đen lóe lên trước mặt con quỷ điểu.

Qủy điểu như hoảng sợ lui về sau một bước, sau lại thấy trong gió tuyết kia chợt xuất hiện một con heo nhỏ kìa quái, đang dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá mình.

Qủy điểu có chút ngạc nhiên, nhìn Tiểu Hắc một cách tò mò, chẳng qua nó liền nghĩ ngay đến cuộc chiến kịch liệt ở phía trước, hai mắt lại tỏa ra một luồng sát khí.

Bỗng một cái móng heo chợt đập qua, “BA~” một tiếng, đập đầu con quỷ điểu này vào ụ tuyết, sau đó dùng sức dẫm mạnh, giống như muốn dậm nát đầu con quỷ điểu vô dụng, không có sức chiến đấu này vậy, sau đó nó lại nhảy lên phóng về chiến trường đằng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.