Lại một lần nữa Thẩm Thạch.. tỉnh lại, cảm giác đầu tiên đó là toàn thân đau nhức ê ẩm, sau đó mới đến cái lạnh buốt giá. Dần dần hắn mới thực sự tỉnh táo mà hồi tưởng lại những việc vừa mới diễn ra.
Một cột sáng bắn thẳng lên vòm trời cao, sức nóng mãnh liệt của nó tỏa ra như đang hiện diện ngay trước mắt làm cho hắn như cảm nhận được sự đau đớn. Một điều không thể tin nổi đã sảy ra khiến cho hơi thở cũng gấp gáp hơn, không biết là do vết thương trên người hay là do xúc động trước tràng cảnh lúc trước nữa.
“Thạch Đầu, Thạch Đầu!”
Bỗng nhiên bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc, hình như là tiếng gọi của Chung Thanh Lộ. Hai mắt Thẩm Thạch đang cố mở ra, điều đầu tiên hắn thấy được là đôi mắt long lanh đang lo lắng cùng với mừng vui đang ngắm nhìn.
“Ngươi tỉnh rồi!” Khi thấy Thẩm Thạch mở mắt, Chung Thanh Lộ vội reo lên, nàng không kìm lòng được mà ôm hắn vào trong ngực, đôi mắt đẹp đang ngân ngấn nước nhìn hắn mà mừng vừa sợ. Thẩm Thạch không nói điều gì, nhưng tự dưng khuôn mặt trở nên lạnh buốt, Chung Thanh Lộ vội vàng kinh hãi buông tay ra rồi hỏi:
“Thạch Đầu, ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Thạch không còn khí lực để mà trả lời nàng, cơ thể hắn bị nội thương rất nặng, nhìn bên ngoài thân hình của hắn hoàn toàn bình thường nhưng bên trong kinh mạch cùng khí mạch đã đan xen vào nhau thành một khối lộn xộn.
Trên đời này đúng là còn rất nhiều điều may mắn, đến giờ Thẩm Thạch vẫn không hiểu tại sao mình có thể chém ra một kiếm long trời lở đất đến vậy, cũng thầm kêu may là bản thân còn sống trước việc tự hủy Đan Điền. Mà công đầu cứu hắn chính là thanh Lục Tiên Cổ Kiếm hắn cất giấu ở trong Linh Khiếu. Thanh cổ kiếm này có uy lực cực kỳ cường đại mà đến nay hắn vẫn không thể nào khám phá nổi, nó không những mạnh mẽ mà còn có khả năng bảo vệ hắn trước hành động điên rồ là phá hủy Đan Điền rồi hợp nhất với Linh khiếu.
Dưới bụng của hắn Đan Điền đã bị phá hủy, mọi Linh lực đã tập trung vào trong Linh Khiếu, giờ đây điều khiển nó thật sự rất dễ dàng không còn mất đi khống chế như trước nữa. Thẩm Thạch vội thử vận dụng Linh lực ở trong Linh Khiếu một chút, tâm vừa động thôi mà Linh lực trong Linh Khiếu ngay lập tức đã có phản ứng, một luồng linh lực nhanh như điện chạy dọc theo kinh mạch mà hiện lên trên đầu ngón tay, một Hỏa Cầu Thuật ngay lập tức sắp thành hình.
Nhưng ngay lúc đó, một cơn đau như đao cắt từ bên trong kinh mạch cùng khí mạch truyền tới, kéo theo nó là cơn đau như hứng chịu cả trăm ngàn lưỡi đao sắc cứa lên thân thể hắn. Thẩm Thạch lên cơn co giật, sắc mặt trắng như tờ giấy, ánh hỏa cầu vừa mới lóe lên lập tức đã tắt. Tốc độ đến và đi cũng rất nhanh chỉ trong chớp mắt mà thôi, ngay cả nàng Chung Thanh Lộ ở bên cạnh cũng không phát hiện ra được.
Sắc mặt của Chung Thanh Lộ lúc này càng sợ hãi, nàng nhìn Thẩm Thạch đau đớn uể oải mà kêu lên. Nàng cho rằng Thẩm Thạch lại bị kích động khiến cho bị thương làm nàng lúc này chỉ muốn khóc. Nhưng nàng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng, đè nén lại tâm trạng hoảng hốt, sau đó vội vàng ôm Thẩm Thạch vào trong ngực lần nữa, không biết nàng nghĩ thế nào mà mang đầu của Thẩm Thạch tựa vào ngực của mình, sau đó nàng gập bụng lại rồi nghiêng mình một chút để che chắn gió tuyết cho hắn.
“Đừng sợ, đừng sợ mà, ngươi sẽ không sao đâu…” Nàng dịu dàng an ủi Thẩm Thạch, nàng cố gắng dùng thân nhiệt của mình để truyền hơi ấm sang cơ thể lạnh giá của hắn. Nhưng hành động lần này người run lên lại chính là nàng.
“Không có chuyện gì nữa đâu, trời sẽ nhanh sáng thôi.” Tiếng của Thanh Lộ vẫn dịu dàng bên tai Thẩm Thạch, hắn đang rất mệt mỏi mở mắt ra nhìn nàng, trong đầu hắn đang nghĩ ở nơi cánh đồng tuyết trắng phương Bắc này ban đêm còn rất dài, sẽ không nhanh đến như lời nàng an ủi đâu.
Nhưng nghĩ trong đầu như thế, hắn không có sức lực mà nói ra, một cơn mệt mỏi nữa lại truyền đến, lần này nó đã hoàn toàn cướp đi khí lực cuối cùng của hắn. Giờ đây Thẩm Thạch cảm giác mình đang dầm chìm xuống đáy đại dương bao la, xung quanh chỉ còn bóng đen mịt mờ sau đó hắn lại một lần nữa bất tỉnh.
Khi hai mắt của Thẩm Thạch lại một lần nữa nhắm lại, đầu của hắn lại nghẹo về một bên chút ít chạm ngay vào ngực của Chung Thanh Lộ. Nàng bỗng chốc giật nảy mình mà ngượng ngùng rụt lại, một khoảnh khắc như vậy làm cho hơi thở của nàng càng trở nên dồn dập một cảm giác hoảng hốt chưa từng có xông thẳng lên đầu.
Từng bông tuyết trắng trên cao bay xuống, một cơn gió lạnh thổi qua làm cho các huyết mạch của nàng như bị đông cứng lại. Điều làm cho nàng thẫn thờ là nam tử đang nằm trong lồng ngực mình kia, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa một lần thổ lộ được với hắn câu nào.
Giống như ngày xưa, khi còn ở Thanh Ngư đảo, khi đó chính mình cố gắng luyện đan, nàng mang theo sự mừng rỡ hân hoan khi luyện chế thành công được một mẻ đan dược. Nàng vội vã chạy đến bến tàu để đợi hắn về, muốn được cùng hắn chia sẻ niềm vui, chia sẻ bí mật của riêng nàng và hắn trong sự vui sướng.
Thế mà khi người cuối cùng rời khỏi con thuyền, lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
***
Từng hơi sương gió tuyết như là cánh tay nắm chặt lấy cổ họng của nàng, khiến nàng run rẩy không nói lên lời. Cho dù gió có lạnh hơn, tuyết có dày hơn đi nữa thì thân thể của Chung Thanh Lộ cảm giác được một hơi ấm truyền qua.
Chung Thanh Lộ run sợ, vội vàng đưa tay lên mũi Thẩm Thạch để kiểm tra hơi thở, sau một lát tuy chỉ có thấy từng hơi thở yếu ớt phát ra nhưng hoo hấp đã ổn định trở lại.
Hắn vẫn còn sống.
Tốt quá rồi hắn vẫn còn sống!
Chung Thanh Lộ đứng lặng yên một chỗ, nàng cảm thấy run sợ mà ôm thật chặt Thẩm Thạch vào lòng, cho dù có phong ba tuyết trắng, mưa sa bão táp nàng cũng sẽ không xa rời. Bão tuyết đã đến, từng cơn gió lạnh biến thân hình của nàng thành một màu trắng xóa, cho dù có buốt giá hơn nàng không bao giờ cảm thấy lạnh nữa.
“Đừng sợ, ta sẽ mang chàng đi…” Nàng nhẹ nhàng thì thầm bên tai Thẩm Thạch, cứ chốc lát lại một câu nói vang lên.
Nàng đứng lên, mặt tươi cười, không biết từ nơi đâu nàng nhận được vô vàn dũng khí để can đảm đối mặt với trận gió tuyết ban đêm này. Dù ban đêm lạnh lẽo, dù gió tuyết thét gào, cho dù màn đêm còn ẩn chứa vô vàn Quỷ vật Yêu thú hung hãn.
Thế nhưng lúc này nàng không hề sợ hãi chút nào.
Nàng ôm lấy thân thể bất tỉnh của chàng, từ từ dìu chàng đứng lên. Dồn toàn bộ sức nặng lên cơ thể mảnh mai của nàng, rồi từ từ từng bước bắt đầu đi về phía trước. Chân nàng còn chưa bình phục nhưng đau đớn đó nàng đã quên đi từ lâu. Khi mới vừa đi được hai bước, Chung Thanh Lộ bỗng nhớ tới điều gì đó, nàng quay lại mà nhìn Tiểu Hắc, trên thân thể của nó giờ đây chi chít vết thương, nó cứ yên lặng đứng một mình trên tuyết đang dùng ánh mắt ngơ ngác mà nhìn nàng.
Có lẽ Tiểu Hắc đang rất kinh ngạc đây.
Chung Thanh Lộ miệng nở nụ cười, nàng nhìn Tiểu Hắc đằng xa mà cười một cách tự tin yêu mến. Nàng nói với nó với giọng kiên quyết và tràn đầy quan tâm:
“Tiểu Hắc, ngươi cố gắng tự đi nhé, là ta chẳng còn sức lực để mà giúp ngươi nữa đâu.” Sau đó nàng ôm lấy thân hình của Thẩm Thạch mà cất bước đi về phía trước. Tiểu Hắc vẫn ở đằng sau, nó không thể ngờ nổi sự thay đổi đột ngột của mỹ nhân này. Một lát sau, nó rung rung thân mình để làm rơi những bông tuyết trên người, trong miệng nó lẩm bẩm câu gì đó nghe như là nữ nhân này thật khiến cho người ta khó hiểu sau đó liền vẫy đuôi bám theo sau. Vừa đi nó vừa nghe trong gió tuyết từng tiếng của nữ nhân kia vọng lại, từng câu nói mang theo tiếng cười và lòng quyết tâm của nàng vang lên:
“Ta sẽ mang chàng trở về!” ================ Tuyết rơi thì mặc tuyết rơi Đôi ta hạnh phúc khắp nơi có tình Ngày xưa chàng chỉ một mình Giờ chàng đã có bóng hình thiếp đây!