Đám người Lăng Tiêu Tông đang đứng ngay ngắn trước cửa đều khẽ giật mình, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Thẩm Thạch đang đứng đằng sau Tôn Hữu, chỉ thấy hắn cũng có vài phần kinh ngạc, chân mày chau lại. Sau một hồi trầm mặc, hắn vỗ nhẹ vai Tôn Hữu, ý bảo để hắn xuống.
Tôn Hữu cẩn thận cúi thấp người, để hai chân Thẩm Thạch chạm đất nhưng thật ra lúc này Thẩm Thạch cũng coi như hồi phục được một chút nguyên khí rồi, hắn dựa bả vai Tôn Hữu, cố gắng cũng đứng được. Chẳng qua lúc này mọi người càng để ý hơn đến lời nói kỳ quái của vị Thiên Khổ Phương trượng trong nội đường yên tĩnh kia.
Cùng đến năm người, lý gì mà hắn lại là người đầu tiên diện kiến, còn là một mình?
Chuyện này thật sự không bình thường, cho nên bốn người còn lại của Lăng Tiêu Tông cũng không trả lời ngay nhưng dù sao thân phận của Thiên Khổ Phương trượng cũng không phải chuyện đùa, lão chính là Phương Trượng của Trấn Long Điện, là thủ tọa của một trong Tứ Chính, trong tu chân giới ở Hồng Mông này có địa vị ngang với Hoài Viễn Chân Nhân-Chưởng giáo Lăng Tiêu Tông, vô cùng cao quý. So với bốn tên đệ tử trẻ tuổi trước mắt thật sự là không đáng gì, chưa kể trước giờ quan hệ giữa Lăng Tiêu Tông và Trấn Long Điện cũng không kém, cho nên không ai dám đứng ra phản bác hay truy hỏi lời của Thiên Khổ Phương Trượng. Do vậy mọi người liền quay đầu nhìn về phía hòa thượng Vĩnh Nghiệp đang đứng bên ngoài tĩnh đường.
Lúc này, trên mặt Vĩnh Nghiệp cũng kinh ngạc không kém, rõ ràng là hắn cũng không ngờ sư tôn lại đưa ra yêu cầu như vậy. Chẳng qua, y khác với đám người Lăng Tiêu Tông, người kia chính là thụ nghiệp ân sư của hắn và cũng là Phương Trượng của điện, về tình về lý hắn đều không thể đứng ở phía đám người kia. Cho nên sau khi Vĩnh Nghiệp trầm ngâm một lát liền nghiêm mặt nói với bốn người:
“Chư vị, có vẻ như gia sư thật sự có việc nhờ Thẩm sư đệ một chút, hơn nữa lần này trải qua đường xa vạn dặm mệt nhọc, không bằng ta đưa bốn vị về phòng trọ nghỉ ngơi một chút được không? Chư vị cũng không cần lo lắng, ở đây đã là sơn môn của Trấn Long Điện, làm sao có chuyện gì ngoài ý muốn cơ chứ? Hơn nữa, thật không dám giấu gì chư vị, gia sư sở học uyên bác, cũng có hiểu về dược lý, có lẽ nhìn thấy Thẩm sư đệ chịu trọng thương nên muốn xem trước cho hắn, tìm cách trị liệu cũng nên, mọi người không cần nghĩ nhiều đâu.”
Thoạt nhìn thì đám người Lăng Tiêu Tông trước mặt cũng chẳng tin lời y nói, chẳng qua nghe tới câu cuối cùng mọi người đều động dung, liếc mắt nhìn nhau rồi quay đầu nhìn Thẩm Thạch. Dù sao chuyện này cũng quan hệ đến hắn nên vẫn muốn hỏi ý hắn ra sao. Thẩm Thạch do dự một chút rồi khẽ gật đầu, nhẹ nói: “Không sao đâu, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, xong việc ta sẽ đi tìm các ngươi ngay.”
Chung Thanh Trúc là người gật đầu trước hết, rồi liền hướng về tĩnh đường thi lễ một cái, nghiêm mặt nói: “Như vậy liền làm phiền Phương trượng đại sư rồi.”
Tiếp theo ba người con lại đều hành lễ cáo từ, Vĩnh Ngiệp đi đến cạnh Thẩm Thạch, cười với Tôn Hữu một cái rồi đưa tay đỡ lấy canh tay Thẩm Thạch, Tôn Hữu nhìn y một cái rồi lại nhìn Thẩm Thạch, thấp giọng nói: “Ngươi đang bị thương, đừng để quá sức.”
Thẩm Thạch cười cười, gật đầu đã biết.
Nhìn bốn người đi khuất cửa đình viện, ngoài kia đã sớm có người tiếp khách dẫn đường, đưa bọn họ về chỗ nghĩ ở trong Trấn Long Điện. Vĩnh Nghiệp thì xoay người, cẩn thận đỡ Thẩm Thạch đi lên mấy bậc thầm đá, sau đó đi vào bên trong gian tĩnh đường.
***
Cái gọi là tĩnh đường, tất nhiên quan trọng nhất là chữ “Tĩnh”, ở nơi thánh địa Phật môn này, với tư cách là nơi tĩnh tu của Thiên Khổ Phương trượng thì nơi này vô cùng đúng với danh hào “tĩnh đường” này, dù cho bề ngoài nó cũng không ghi danh tự gì cả. Ít ra thì sau khi Thẩm Thạch đi vào đây chợt thấy tĩnh lặng hẳn, dường như những ồn ào náo động cùng tạp âm vang bên tai chợt mất ngay lập tức, cả không gian trở nên tĩnh lặng.
Giống như gian phòng nhỏ trong tĩnh đường này chính là một mảnh thế giới khác.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, chẳng qua Thẩm Thạch cũng không phải lần đầu cảm nhận được điều này. Ngày xưa, lúc tham đại hội Tứ Chính trên đỉnh Trích Tinh của Nguyên Thủy Môn, hắn từng được mấy vị chưởng giáo Tứ Chính bí mật gọi đến Thính Phong Đường nói chuyện, cũng từng có cảm giác như vậy ở đó.
Trong cảm giác của hắn, dường như hai nơi này đều bố trí một loại trận pháp kỳ dị hay cấm chế đặc biệt nào đó, hoặc đơn giản đây chính là những thủ đoạn, thần thông khôn lường của đám chân nhân Nguyên Đan Cảnh cũng không chừng.
Trong lòng Thẩm Thạch ầm thầm suy đoán, chẳng qua rất nhanh hắn đã thấy phía trước tĩnh đường, trên mặt đất bằng phẳng bày ra mấy cái bồ đoạn, trên một cái còn có một lão tăng đang ngồi khoanh chân. Mặt lão hiền từ, bộ dáng cũng có mấy phần quen thuộc, đúng là Phương Trượng của Trấn Long Điện mà hắn đã gặp một lần trong Thính Phong Đường ở Nguyên Thủy Môn, Thiên Khổ Thượng Nhân.
Lúc này Thiên Khổ thượng nhân cũng đang ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thạch, lúc ánh mắt lão đảo qua người hắn thì hơi ngừng một lát như có điều suy nghĩ rồi nhìn xuống dưới chân hắn, ở đó còn có một con heo nhỏ đi theo.
Bốn người của Lăng Tiêu Tông đã rời đi, còn Tiểu Hắc không phải là người, hơn nữa nó cũng không khi nào bỏ Thẩm Thạch cho nên cũng chẳng thèm để ý gì đến lời nói của Vĩnh Nghiệp hay Thiên Khổ đại sư. Lúc trước Vĩnh Nghiệp cũng không để ý gì đến nó, lúc này đây thấy ánh mắt của sư phó nên cũng nhìn theo mới chợt nhớ đến mình đã quên mất đầu heo nhỏ này rồi. Nhất thời, y cũng ngơ ngác, mờ mịt không biết nên mang Tiểu Hắc đi ra hay để lại đây.
May là lúc này Thiên Khổ thượng nhân như nhìn ra vẻ do dự trong mắt Vĩnh Nghiệp nên mỉm cười, ôn hòa nói: “Chỉ là một con heo nhỏ thôi, không sao đâu, không cần quản nó làm gì.”
Lúc này Vĩnh Nghiệp mới thở dài một hơi, vội đỡ Thẩm Thạch đi đến phía trước, cách người Thiên Khổ thượng nhân vài trượng. Thẩm Thạch hít một hơi sâu, buông Vĩnh Nghiệp ra định làm đại lễ. Nên biết rằng, người đang ngồi trước mặt hắn, dù là thân phận, đại vị hay đạo hạnh, quyền thế đều là một trong những người đứng đầu tu chân giới Hồng Mông, chưa kể đến vị này còn lại Phương Trượng đức cao vọng trọng trong Tứ Chính.
Chẳng qua, lúc này dù hắn có lòng nhưng thân thể lại không phối hợp, lúc xoay người hành lễ thì cơ thể truyền ra một hồi đau đớn mãnh liệt, Thẩm Thạch liền rên hừ một tiếng, thân thể lắc lư như đứng không yên. Vĩnh Nghiệp đứng bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội đưa tay đỡ hắn; mà Thiên Khổ thượng nhân cũng vẫy vẫy tay, hòa ái nói:
“Không cần đa lễ, trên người của ngươi có thương tích, ngồi xuống rồi nói.”
Thẩm Thạch miễn cưỡng tạ ơn, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Vĩnh Nghiệp mà ngồi trên một cái bồ đoàn, lúc này hắn mới thở ra một hơi, trong lòng không ngừng cười khổ, thầm nghĩ thương thế cũng không nhẹ như mình đã nghĩ.
Cùng lúc đó, Thiên Khổ thượng nhân cũng nhìn Thẩm Thạch một lát, ánh mắt cũng không di chuyển, cứ nhìn hắn chằm chằm, rồi mở miệng nói:
“Vĩnh Nghiệp, ngươi lui ra trước đi.”
Vĩnh Nghiệp ngẩng đầu ngạc nhiên nhưng nhìn Thiên Khổ thượng nhân không có ý định giải thích gì nên liền đè nén kinh ngạc, y gật đầu một cái, lui nhanh ra khỏi tĩnh đường. Lúc y bước ra khỏi cửa điện, chợt nghe sau lưng vang lên một câu:
“Ngươi ở lại coi chừng ở cửa, không được ta gọi, không cho bất kỳ ai bước vào tĩnh đường.”
Thân thể Vĩnh Nghiệp thoáng ngơ ngẩn rồi liền đáp ứng lần nữa, chẳng qua vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm hơn, đi thẳng một mạch đến cửa vào, trầm mặc đứng đó.
Trong nội đường cũng yên tĩnh lại, dưới cái nhìn của Thiên Khổ thượng nhân thì Thẩm Thạch cũng không thoải mái lắm, lúc hắn đang nghĩ có nên mở miệng hỏi thăm trước hay không thì chợt nghe vị cao tăng đức cao vọng trọng đối diện vẻ mặt nghiêm trọng, rồi mở miệng nói:
“Thẩm sư điệt, lão tăng hỏi ngươi một câu, khuya hôm qua, lúc ngươi ở trên tuyết nguyên có từng thấy qua một cột sáng lớn, khí thế hùng hồn chiếu thẳng vào mây xanh không?” ================ Phương trượng lời mời riêng Thạch Đầu Lăng Tiêu một đám thấy lo âu Gian phong tĩnh lặng ngồi đối diện Bí ẩn hôm qua hỏi vài câu