Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 268: Hồ Ly chóng mặt



Nhìn túi như ý trong tay, Thẩm Thạch lắc đầu khẽ cười, sau khi trầm ngâm một chút liền đưa thần niệm vào trong đó, tùy tiện xem qua một chút. Nhìn qua thì trong túi này cũng không có cái linh tài, bảo vật gì tốt cả, tuy đồ vật rất nhiều nhưng đa phần là một chút đan dược bình thường và mấy loại linh thảo cấp thấp, ngược lại thì có mấy chục viên Linh tinh, ngoài ra cũng chỉ có mấy thứ đồ linh tinh, lặt vặt, đều là những vật dụng thường thấy trên người mấy tên tán tu mà thôi.

Xem ra, tên đại hán này cùng tu sĩ trẻ kia cũng không phải loại giàu có gì cả, chẳng qua cũng không có gì lạ, phần lớn tán tu trong tu chân giới Hồng Mông đều là người nghèo. Nếu có ngoại lệ thì cũng không phải do xuất thân hào phú gì cả, mà có thể vì cơ duyên xảo hợp nhận được một ít truyền thừa của cổ tu sĩ, chứ đa phần thì giới tán tu chẳng có chút tài sản dư giả nào cả.

Có lẽ cũng vì quanh năm luôn lo lắng, thiếu thốn nên con đường tu luyện của tán tu đều có áp lực rất lớn nên dẫn đến việc phải đi tranh đoạt để có thể nhiều tài nguyên mà chuyện tranh đấu giữa tán tu cũng không có gì lạ, đôi khi còn cực kỳ tàn khốc nữa. Trong quá khứ, lúc Thẩm Thạch hành tẩu thiên hạ cũng thấy không ít chuyện tương tự.

Lúc Thẩm Thạch đang suy nghĩ thì chợt thấy ở một góc trong túi như ý có mấy khối thịt chín nên hơi ngạc nhiên, tuy bình thường những tán tu kia không đủ Linh tinh để tu luyện nhưng cũng không bao giờ ăn đồ của phàm nhân, ngẫu nhiên có vài người thèm thì ăn một ít mà thôi. Lúc này, mấy miếng thịt kia lại làm cho Thẩm Thạch vui vẻ hơn một chút, hắn tiện tay ném một khối ra cho Bạch Hồ.

Cái đầu Bạch Hồ nghiêng một chút, rồi nhìn khối thịt chín đang rơi trước mặt mình, một lát sau, mùi thơm tõa ra làm mũi nó nhăn nhăn vài cái rồi liền bị hấp dẫn. Bạch Hồ kêu ô ô mấy tiếng rồi vui vẻ cúi đầu gặm khối thịt. So với loại bánh lương khô mà Thẩm Thạch cho nó ăn mấy ngày trước thì nó thích thịt hơn, chỉ là lúc này miệng nó chảy đầy mỡ, rất nhanh đã ăn hết khối thịt.

Thẩm Thạch chờ nó ăn xong rồi đưa tay sờ đầu Bạch Hồ, đến lúc này thì nó không còn cảnh giác với hắn nữa nên không định tránh né, thậm chí còn dùng lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay Thẩm Thạch, biểu lộ chút thân mật.

Thẩm Thạch cười nói: “Được rồi, ta phải đi rồi, không thể ở đây thêm được nữa.”

Bạch Hồ ngẩng đầu kêu một tiếng.

Thẩm Thạch nhìn nó một cái rồi nói: “Ngươi muốn đi cùng ta sao?”

Bạch Hồ do dự một chút rồi khẽ gật đầu, bộ dạng vẫn có chút thấp thỏm, bất an. Thẩm Thạch cười một cái, xoa đầu nó cũng không hối thúc hay hứa hẹn gì với nó, chỉ là xoay người đi về phía trước. Bạch Hồ vẫn đứng nguyên đó nhìn bóng lưng hắn, rồi quay đầu nhìn mảnh tuyết nguyên trắng muốt ở sau lưng, cuối cùng nó chợt ngửa đầu thét vang một tiếng với bầu trời rồi bước tới, chậm chậm một đường theo Thẩm Thạch.

Có lẽ đây là lần đầu tiên nó rời khỏi tuyết nguyên ở cực Bắc theo Thẩm Thạch đi về thành Phi Tuyết.

Cảnh sắc trong thành vẫn như lần trước hắn đến, thành Phi Tuyết vẫn phủ lên mình một màu tuyết trắng, chẳng qua sau khi đối diện với gió tuyết dữ dội trện tuyết nguyên thì Thẩm Thạch lại thấy gió tuyết nơi này thật nhẹ nhàng biết bao. Con hồ ly cạnh hắn cũng có cảm giác như thế, cuộc sống của nó trước giờ chỉ quanh quẩn sâu trong tuyết nguyên mà thôi, nên với một ít gió tuyết như thế này nó mới thấy lần đầu, càng làm nó hiếu kỳ hoặc nói đúng hơn là khẩn trương chính là nơi này có rất nhiều phòng ốc và con người đi qua đi lại.

Có lẽ cả đời Bạch Hồ thì đây là lần đầu nó thấy nhiều người như vậy, tất nhiên đường phố trong thành Phi Tuyết cũng không có đông đúc lắm, so với sự náo nhiệt ở thành Thiên Hồng, thậm chí là loại thành lớn như Lưu Vân thì còn thua xa nhưng dù sao cũng làm cho Bạch Hồ phải nhìn đông ngó tây, luôn theo sát Thẩm Thạch, không dám rời nửa bước.

Ngược lại thì vẻ mặt của Thẩm Thạch vẫn điềm nhiên, cứ đi thẳng về trước, cũng có nhiều người để ý đến con tuyết hồ cạnh hắn, nhất thời cũng hấp dẫn nhiều ánh mắt, trong đó còn có hai nhóm người gặp Thẩm Thạch hỏi mấy câu, như là có thể bỏ sủng vật yêu thích của mình hay có bán Bạch Hồ không?

Thẩm Thạch từ chối tất cả, mang theo Bạch Hồ đi tới chỗ thượng cổ Truyền tống trận; hắn đảo mắt nhìn Kim Thai Thạch lấp lánh ánh vàng mà trầm ngâm một hồi, sau đó ôm Bạch Hồ đang lo lắng mà đi vào.

Lát sau, một khí thế mênh mông xưa cũ từ trên trời giáng xuống, ánh sáng màu vàng kim bắt đầu chiếu rọi, mà ở giữa pháp trận chợt vang lên tiếng rít chói tai, thì ra là do tuyết hồ đang cực kì sợ hãi, cả người nó giãy giụa như muốn chạy trốn, chẳng qua là không thể nào rời khỏi cánh tay Thẩm Thạch.

Sau một lát, một đạo ánh sáng vàng kim chói lọi chiếu xuống, sau mấy tiếng ầm ầm, bóng người trên pháp trận đã biến mất hoàn toàn.

Mấy ngày sau trên Trận đảo bên ngoài thành Thiên Hồng.

Trên Nội hải sóng nước lăn tăn, phản chiếu bóng Long Kiều cùng bầu trời mênh mông xanh thẳm, gió biển thổi phần phật, một đàn chim chao liệng trên mặt biển, thỉnh thoảng lại hót vài tiếng lãnh lót.

Chợt một đạo ánh sáng vàng kim chiếu xuống, một tòa thượng cổ truyền tống trận trên Trận đảo lóe sáng rực rỡ, thân ảnh của một đám người chợt xuất hiện trên đó, sau một lát, ánh sáng biến mất thì có một đám người lần lượt đi xuống, hoặc một nhóm hay tụm năm tụm ba mà đi về phía bên kia của Long Kiều, hướng về phía thành Thiên Hồng. Một ít người thì xem Trận đảo như trung chuyển, lại cất bước đi về một pháp trận khác.

Ở cuối cùng của đám người, Thẩm Thạch cũng đi xuống, sau khi đi vài bước hắn dừng lại quay đầu nhìn con hồ ly đang nghiêng ngã như say rượu ở phía sau, nó bước ngửa bước nghiêng theo sát hắn, hai con mắt hoạt bát, lanh lợi lúc này lại xoay vòng vòng, đi được một hai bước sau đó té trên mặt đất, miệng ngáp lên ngáp xuống như đang nôn ói vậy.

Thẩm Thạch cười ha ha một tiếng, lắc đầu đi đến bế nó lên, lại bật cười nói: “Chuyện lạ ta thấy cũng nhiều rồi, năm xưa khi ta bé dùng thượng cổ truyền tống trận này thì phải nếm qua cảm giác đau đớn như bị kiến cắn, còn con hồ ly nhà ngươi lại chóng mặt như say rượu thì ta mới thấy lần đầu đấy.”

Bạch Hồ uể oải kêu ô ô mấy tiếng, bốn chân đè lên vai Thẩm Thạch giống như đã mất nửa cái mạng rồi.

Thẩm Thạch lại ôm nó đi đến đầu Long Kiều, để nó nằm nghỉ trên lan can, rồi nói: “Uy, con hồ ly ngươi xem này, đây chính là biển cả đấy, cả đời ngươi chỉ ở tuyết nguyên chắc mới thấy lần đầu đi.”

Cũng không biết Bạch Hồ có hiểu Thẩm Thạch nói gì không mà sau khi nằm sấp và thở dốc trên lan can một hồi thì nó đã ổn hơn, tinh thần cũng khôi phục không ít liền tò mò ngẩng đầu nhìn về biển cả, nhất thời nó ngây người, rồi như bị kích động quay đầu nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng còn kêu to mấy tiếng.

Thẩm Thạch cho nó nhìn một hồi rồi đi về phía trước, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta vào thành, ta còn phải đi tìm một người nữa.”

Bạch Hồ kêu khẽ một tiếng, có vẻ như rất lưu luyến vùng biển cả đang dập dồn sóng biển kia, sau đó nó vội nhảy xuống đất, chạy theo chân Thẩm Thạch, đi vào trong thành Thiên Hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.