Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 272: Truy tìm



Nhóm bốn người Mạc Phi Ưng đi dọc theo sơn đạo về phía trước núi, trên đường không mấy khi dừng lại mà chỉ mau mau đi xuống. Chuyến này bọn họ tới đây là ỷ vào người đông, đạo hạnh lại bất phàm nên mới chọn tiến vào đằng sau Thanh Long sơn - nơi có nhiều Linh Tài hơn phía trước một bậc mà thám hiểm. Tuy vậy, giờ đây khi trở về thu hoạch của họ cũng không hơn khi thám hiểm ở phía trước là bao.

Khi đang trên đường xuống núi, Tiểu Đường liền bước nhanh về phía trước vài bước đến cạnh Mạc Phi Ưng, có vẻ không cam lòng mà hỏi: “Mạc đại ca, đệ vẫn không hiểu vì sao vừa rồi chúng ta lại phải nhượng bộ cái tên gia hỏa Thẩm Thạch kia? Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của hắn đệ chỉ muốn đấm cho một quyền vào mặt.”

Mạc Phi Ưng nhướng mày, quát lớn: “Nói bậy, ai cho ngươi cả gan như thế!” Nói xong hắn bỗng cười lạnh một tiếng rồi tiếp: “Tiểu Đường, những thứ khác không nói, nhưng nếu như hôm nay không có ba người bọn ta, Tiểu Mạc và Lão Cẩu mà chỉ có mình ngươi gặp được kẻ kia trên sơn đạo thì ngươi có thể kiêu ngạo như thế hay không?”

Tiểu Đường vừa muốn đáp trả thì bỗng ngẩn người ra một lúc, đột nhiên như hết hơi, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng. Mạc Phi Ưng liền hừ một tiếng, nói: “Coi như là tự ngươi cũng hiểu rõ. Tiểu Đường, ta nói cho ngươi biết tất cả chúng ta đều xuất thân từ tán tu, tu luyện một thân đạo hạnh cảnh giới này chẳng dễ dàng gì, đặc biệt có thể tạm coi là sống thoải mái như chúng ta hiện tại thì trăm người cũng không được một, còn phần lớn những tán tu khác trên đời này đều sống ngày nào hay ngày đấy, điều đó ta không tin là ngươi không biết, cho nên ta vẫn nói với ngươi và Tiểu Mạc nhiều lần là đi thám hiểm bên ngoài cần phải cẩn thận chú ý, những lời đó ngươi coi chỉ là cái rắm hay sao?”

Nói xong câu cuối, Mạc Phi Ưng đã hơi nghiêm mặt lại. Tiểu Đường rõ ràng là có chút sợ hãi Mạc Phi Ưng, liền co đầu rụt cổ, trái lại Tiểu Mạc cô nương đứng bên cạnh hắn lại có vẻ nhìn không thuận mắt, liền đi tới kéo tay Tiểu Đường về, sẵng giọng nói với Mạc Phi Ưng: “Ca, người muốn nói thì cứ nói, sao phải mắng chửi người ta như vậy chứ?” Nói xong liền dừng một chút rồi lại gân cổ lên tiếp lời:

“Vừa rồi là muội mở miệng trước, bao nhiêu lửa giận trong lòng ca cứ trút lên đầu muội là được chứ đừng có mắng Tiểu Đường.”

Mạc Phi Ưng nổi đóa lên chỉ vào Tiểu Mặc, giận dữ nói: “Ngươi… Ngươi…”

Tiểu Mặc ngửa đầu không chút nhượng bộ, suýt chút nữa là đã khiến cho Mạc Phi Ưng tức chết, mà Tiểu Đường bên cạnh ngược lại lại cảm thấy sợ hãi, vội vàng chạy tới kéo Tiểu Mặc đi, sau đó cúi đầu với Mạc Phi Ưng cười cười làm lành, nói: “Mạc đại ca, Mạc đại ca, người chớ tức giận, đều là tiểu đệ sai cả. Đệ biết rồi, đệ biết rồi, lần sau đệ tuyệt đối sẽ không…”

Mạc Phi Ưng hít sâu một hơi, lắc đầu lẩm bẩm: “Con gái đã lớn quả là không giữ được.” Nói xong lại tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Hai người các ngươi cho là ta nhát gan sao?”

Tiểu Đường cười làm lành: “Không phải, không phải, Mạc đại ca sao có thể…”

“Phải đó, đúng là nhát gan. Bốn người chúng ta chống lại một tên trẻ tuổi mà còn không dám lên, lại còn chủ động xin lỗi hắn, ca ném hết cả mặt mũi đi rồi!” Tiểu Đường còn chưa dứt lời thì Tiểu Mạc ở đằng sau đã đột nhiên cắt ngang rồi nói một tràng khiến cho sắc mặt của Tiểu Đường tối sầm lại, trán đổ vài giọt mồ hôi. Hắn khẽ nói thầm với Tiểu Mạc với vẻ mặt đau khổ: “Bà cô ơi, xin người đừng nói nữa.”

Tiểu Mạc có vẻ như cũng có ý với Tiểu Đường, trước đang ngoan cố cãi lại đại ca ruột như thế mà mới chỉ bị Tiểu Đường nói một câu đã liền hừ một tiếng, thực sự không nói thêm gì nữa.

Tình huống này quả thật có chút hài hước, có thể nói là vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn. Mạc Phi Ưng cũng có chút bất lực, liền lắc đầu thở dài, nói: “Hai người trẻ tuổi các ngươi thì biết cái gì.”

Tiểu Đường thấy trong thần sắc hắn hình như còn có ý tứ gì khác, liền thử hỏi một câu thăm dò: “Sao vậy Mạc đại ca, chẳng lẽ trên người tên Thẩm Thạch đó có điều gì không ổn?”

Mạc Phi Ưng trầm ngâm một lát rồi nói: “Tên trẻ tuổi kia hẳn là không đơn giản, hơn nữa hắn dám can đảm độc hành đi vào phía sau Thanh Long sơn thì chỉ sợ trên người cũng có chỗ nào lợi hại chưa biết chừng.”

Tiểu Đường nhíu nhíu mày lại như suy nghĩ điều gì, nhưng Tiểu Mạc cô nương đứng đằng sau hắn lại có chút không phục mà nói: “ Sao ca biết rõ hắn lợi hại, biết đâu hắn chỉ là tên tiểu tử ngu ngốc không học vấn nghề nghiệp gì, không biết trời cao đất dày mới đi vào sau núi thì sao?”

Mạc Phi Ưng lắc đầu đáp: “Không biết”, nhưng không rõ vì sao hắn lại không nói thêm gì nữa. Tiểu Mạc có chút bực bội, liền đột nhiên quay đầu lại hỏi nam tử có khuôn mặt xấu xí đứng phía cuối trong bốn người: “Lão Cẩu, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tên nam tử tên là Lão Cẩu này mày xếch miệng rộng, dung mạo kỳ dị xấu xí nhưng đôi mắt lại sáng ngời, khí độ cũng trầm ổn. Sau khi Tiểu Mặc hỏi, Mạc Phi Ưng và Tiểu Đường cũng đều đảo mắt qua nhìn hắn, thần sắc trên mặt đều có vài phần kính trọng, hiển nhiên là địa vị của Lão Cẩu trong đội ngũ bốn người này không hề thấp.

Lão Cẩu có vẻ như không phải là kẻ lắm lời, trên đường đi hắn vốn không hề mở miệng. Lúc này, khi bị Tiểu Mạc hỏi hắn mới trầm ngâm một lát rồi đáp lời: “Trong chuyện này ta cảm thấy Phi Ưng làm rất đúng.”

Tiểu Đường nhẹ gật đầu, Tiểu Mạc thoạt trông cũng có chút nản lỏng nhưng vẫn thấp giọng mà hỏi một câu: “Rốt cuộc là tại sao mà các ngươi đều nói vậy?”

Lão Cẩu thản nhiên đáp: “Vừa rồi tên trẻ tuổi Thẩm Thạch kia mang theo người một con bạch hồ, tên thật của nó là Tuyết Hồ, chính là một loại dã thú chỉ có ở sâu trong cực bắc Tuyết Nguyên, nơi vẫn được xưng tụng là một trong tứ đại tuyệt địa của Hồng Mông chư giới. Cực bắc Tuyết nguyên là nơi thế nào chắc hẳn các ngươi đều hiểu rõ trong lòng, có thể tiến vào sâu trong Tuyết nguyên để bắt được một con Tuyết Hồ mang theo bên người như vậy thì sao có thể là nhân vật đơn giản chứ. Người như thế tốt nhất chúng ta không nên trêu trọc làm gì.”

Nói đến vậy thì Tiểu Mạc cũng không sao phản bác được nữa, đành phải vẫy tay mà tức giận nói: “Được rồi được rồi, dù sao thì chuyện cũng đã qua, coi như hôm nay chúng ta không may là được.”

Mạc Phi Ưng và Lão Cẩu nhìn nhau rồi cùng bất đắc dĩ cười khổ một cái.

Trong lúc nói chuyện thì bốn người đã xuống tới chân núi, có thể thấy đã sắp đi qua những Trấn Yêu Trụ trứ danh. Đúng lúc đó, bọn họ lại nhìn thấy một nhóm bảy tám người đi tới, đang sắp lướt qua thì bỗng nhiên kẻ đứng đầu có vẻ như là chủ sự liền xoay người lại nhìn bọn họ rồi đột nhiên mở miệng nói:

“Chư vị, xin chờ một lát.”

Mạc Phi Ưng và đám người kia ngơ ngác một chút rồi cũng dừng bước mà quay đầu nhìn lại. Tuy rằng lúc này nhân số của đối phương đông hơn bọn họ không ít nhưng Mạc Phi Ưng trái lại lại chẳng lo lắng gì, bởi vì nơi đây đã không còn là ngọn Thanh Long Sơn nữa, nói chung đi qua Trấn Yêu Trụ là đã vào tới bên trong Thiên Hồng thành nơi có nhiều tu sĩ lui tới, thông thường sẽ không phát sinh những việc như xung đột va chạm hay là đánh cướp công khai.

Hắn thoáng đánh giá những người này một chút, cảm giác trang phục quần áo trên người những kẻ đó hình như hơi quen mắt mà nhất thời không thể nhớ ra, liền chắp tay hỏi: “Vị huynh đài này, có việc gì vậy.”

Tên chủ sự kia cũng chắp tay thi lễ lại, đáp với thái độ vô cùng khách khí và ôn hòa: “Là thế này, chúng ta muốn tìm một nam tử trẻ đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng cũng coi như đoan chính, mặc trên người bộ quần áo màu xám. Có người nhìn thấy hắn đi lên ngọn núi này, không biết chư vị có thấy qua không?”

Mạc Phi Ưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhân vật như vậy hành tẩu ở xung quanh vùng Thanh Long Sơn này hình như có không ít đấy.”

Tên chủ sự kia liền nhíu mày, tựa như cũng hiểu được sự thực đúng là như vậy. Hắn trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên đôi mắt chợt sáng lên, nói: “Đúng rồi, người nọ có mang theo một con bạch hồ, không biết các vị đã từng thấy chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.