Trong mảnh phế tích phía sau Thanh Long sơn mạch, cánh rừng yên tĩnh không có chút gió, sắc trời âm u, mọi thứ dường như đều u tĩnh như vậy, thậm chí chẳng biết vì sao các loài yêu thú và quỷ vật thường lui tới quanh đây thì bây giờ lại mất tung mất tích, giống như đã chạy xa khỏi đám cỏ hoang bình thường này.
Đồ văn bên trên mảnh cốt phiến màu trắng càng ngày càng phát sáng giống như một con cự thú ngủ say đã lâu sắp tỉnh lại, không khí đột nhiên dao động, hồ ly cúi đầu xuống liền phát hiện mặt đất cũng đang lay động theo.
Nó càng ngày càng sợ hãi hơn, cảm giác như có cái gì đó rất đáng sợ đang đến gần, có lẽ đó là dự cảm nhạy bén trời sinh của dã thú, chẳng qua hiện tại đứng trong bụi cỏ hoang này nó lại chẳng biến trốn vào đâu, chỉ còn cách theo bản năng đứng dựa vào chân Thẩm Thạch.
Mặt đất dần rung lên kịch liệt, một loạt âm thanh nặng nề như sấm rền quanh quẩn bốn phương đỉnh núi, chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, yêu thú gào thét không ngớt thi nhau chạy trốn về nơi khác.
Hồ ly trụi lông hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó thân thể nhảy dựng lên ôm chặt lấy một chân Thẩm Thạch, hận không thể đem cái đầu của nó mà nhét vào. Thẩm Thạch cúi đầu nhìn hồ ly cũng không biết cách nào mà gỡ nó ra được.
Sau một lát, đột nhiên giống như có cự thú nào đó gào thét từ sâu dưới lòng đất, vùng đất đầy cỏ dại trước mặt Thẩm Thạch đổ sụp xuống dưới hiện ra một cái hố thật lớn, một bóng đen bay vọt lên, ánh sáng bị che khuất làm bầu trời như tối om lại, Toản Địa Lão giống như một tòa núi nhỏ ầm ầm rơi xuống trước mặt Thẩm Thạch.
Hình thể hai bên chênh lệch nhau khá lớn, cảm tưởng như Toản Địa Lão chỉ cần tùy ý duỗi một ngón tay ra cũng dễ dàng nghiền chết con hồ ly đang run lẩy bẩy và tên nhân loại này.
“Rống…”
Toản Địa Lão hung tợn mở rộng miệng giống như muốn nuốt sống Thẩm Thạch, trong con ngươi của y phản chiếu thân ảnh Thẩm Thạch, hắn đang chậm rãi nâng bàn tay lên đưa ra mảnh cốt phiến màu trắng đang phát ra những tia sáng lập lòe, Thẩm Thạch bình tĩnh nói:
“Ta muốn gặp hắn.”
※※※
Toản Địa Lão hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Thạch không biểu lộ ra chút thiện ý nào, trước mặt con cự thú đáng sợ này, hồ ly trụi lông sợ tới mức hồn vía lên mây run rẩy không ngừng. Nó cũng chỉ là một con dã thú bình thường mà thôi không có cách nào chống cự lại khí tức của con cự thú man hoang này.
Thẩm Thạch mỉm cười cúi đầu nhìn hồ ly trụi lông đang sắp bị dọa cho sợ vỡ mật, sau đó ngẩng đầu nhìn Toản Địa Lão, nói:
“Ngươi sắp hù chết nó rồi.”
Toản Địa Lão liếc mắt nhìn hồ ly trụi lông, ánh mắt cũng không biểu lộ ra ý tứ gì, giống như đang nhìn một con côn trùng bé nhỏ, trong cổ họng Toản Địa Lão phát ra một tiếng trầm trầm “hiiihi…iiitt”, sau một lúc thân thể y co lại chậm rãi vươn bàn tay khổng lồ về phía Thẩm Thạch.
Bàn tay màu đen đặt trước người cũng phải lớn gấp mấy lần thân hình Thẩm Thạch, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng, Thẩm Thạch đối với cái này ngược lại vô cùng bình tĩnh, không để ý đến hồ ly đang run lẩy bẩy nhấc chân bước lên lòng bàn tay khổng lồ của Toản Địa Lão, mang theo hồ ly đang kêu gào thảm thiết.
Hồ ly trọc lông tuyệt vọng kêu lên một tiếng, Toản Địa Lão ngửa mặt lên trời rống to sau đó thu bàn tay lại, thân thể linh hoạt nhảy vèo một cái xuống miệng hố đen ngòm.
Trước mắt một màu đen kịt, ánh sáng trên đỉnh đầu nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt có hàng ngàn hàng vạn trượng đất đá đổ xuống đem thông lộ lấp lại. Thân thể khổng lồ của Toản Địa Lão giống như bơi lội trong biển rộng, mạnh mẽ tiến sâu vào trong lòng đất vượt qua từng tầng đất bốn phương tám hướng bốc mùi tanh mà lao xuống, Thẩm Thạch cũng không thể nắm rõ tình hình xung quanh.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn trải qua điều này, tâm tình trấn định, hắn nhắm mắt lại yên tĩnh chờ đợi.
Xung quanh bóng tối ngập tràn, cảm giác như có một loại ảo giác chính mình đang rơi vào thâm uyên u tối, không ngừng chìm xuống biển đêm vô tận, vĩnh viễn không nhìn thấy đáy.
Cảm giác này không biết kéo dài bao lâu, sau một khắc, thân thể Thẩm Thạch chấn động một cái, cảm giác mất trọng lực rơi xuống dưới biến mất, khi mở mắt hắn ra phát hiện mình lại một lần nữa đứng trong cung điệm cổ kính đã trải qua bao nhiêu năm tháng dưới lòng đất. Trước mặt hắn không xa chính là Yêu Hoàng Điện cổ kính hùng vĩ.
Toản Địa Lão nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mặt đất để cho hắn đi xuống. Thẩm Thạch nhìn y một chút rồi khẽ gật đầu.
Toản Địa Lão quay người gào rú một tiếng, thân hình khổng lồ lắc lư mấy cái sau đó lóe lên rồi biến mất sau màn đêm hắc ám, trong mảnh cung điện yêu tộc rộng lớn dưới mặt đất đen ngòm này chỉ còn còn lại một mình Thẩm Thạch đứng đó lặng lẽ cô tịch.
“Ô ô, ô ô,…”
Vài tiếng gào thét dưới chân Thẩm Thạch truyền tới, có cảm giác như sắp tắt thở đến nơi. Khóe miệng Thẩm Thạch mỉm cười, cúi đầu nhìn thoáng qua phát hiện hồ ly trọc lông đang ngã lăn ra trên mặt đất liều mạng há mồm thở hổn hển, thân thể nó không ngừng run lẩy bẩy, nhưng cũng đã khá hơn lúc trước một chút.
“Được rồi." Thẩm Thạch sờ lên đầu nó, mỉm cười nói “Không phải đã xuống đến nơi rồi sao? Đứng lên đi, chúng ta sẽ đi gặp một người.”
Cũng không biết hồ ly trọc lông có nghe hiểu lời nói của Thẩm Thạch không, chỉ là có vẻ như oán niệm của nó đối với Thẩm Thạch càng ngày càng nặng hơn rồi, thân thể nó run lên một chút dò xét xung quanh cung điện ngầm, sau đó lại tru tréo lên một tiếng.
Thẩm Thạch không nói thêm gì mà đứng dậy nhìn thoáng qua xung quanh sau đó tiến về phía Yêu Hoàng Điện, hồ ly trọc lông nằm yên tại chỗ một lúc, nó cảm giác có chút không thích hợp, cung điện ngầm này mang theo vẻ âm trầm, trong những góc khuất tối tăm giống như có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn vào nó.
Hồ ly giật mình một cái lấy lại được một chút khí lực, thân thể nhảy dựng lên đuổi theo đi bên cạnh Thẩm Thạch, đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, chậm rãi đi đến gần cửa lớn của tòa đại điện.
Điện đường trống trải giống hệt như lần đầu hắn tới đây, kể cả bệ đá và cỗ quan tài bên trong đại điện, chỉ có một chút khác biệt là khi Thẩm Thạch lần đầu tới đây thì cỗ quan tài đó có màu vàng thì hiện tại nó đã trở thành màu tím đen có chút quỷ dị.
Có một bóng người đang yên tĩnh cúi đầu ngồi trên bệ đá, lưng dựa vào cỗ quan tài.
Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hắn đi qua mười bực thềm tiến đến bên bệ đá, tâm tình hắn hết sức phức tạp, ánh mắt nhìn về phía bóng người kia thậm chí còn mang theo một chút khẩn trương, cuối cùng yên lặng quỳ xuống trước thân ảnh kia, nói khẽ:
“Tiền bối, ta đã quay lại.”
Bóng người kia nhúc nhích một chút sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Thẩm Thạch, khi ánh mắt đảo qua phía sau Thẩm Thạch, nhìn thấy một con hồ ly trọc lông đang sợ sệt ngó đầu ra nhìn mình.
Sau một lúc, bóng người này bỗng nhiên mở miệng nói: