Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 321: Đã lâu không gặp



Nếu như tia chớp phía chân trời xa rơi xuống thế gian thì sẽ như thế nào?

Tất cả đều trông rất rõ ràng!

Giờ phút này trong tòa đình viện tựa như có một vầng thái dương nho nhỏ đang bạo liệt đi ra, sáng rừng rực không cách nào nhìn thẳng. Ánh sáng chói lòa lập tức phóng lên không trung , giống như một cỗ lực lượng mà nhân gian không thể có được, trong nháy mắt nghiền nát tất cả.

Nhưng có lẽ cũng chính bởi vì như thế, trong khoảnh khắc mà ánh sáng kia chói sáng, vào thời điểm tất cả mọi người kể cả lão giả bịt mặt kia phải nhắm mắt lại vì chói mắt, trong tiếng nổ vang do đạo tia chớp to lớn đáng sợ như là Lôi Long ở giữa không trung gây ra, trên bề mặt cũ kỹ của thượng cổ Giám Chân Kính bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt.

“Ba” một tiếng, cái mặt kính cổ xưa bụi bặm này dưới cỗ lực lượng khổng lồ cuồng bạo kia đã trực tiếp tan vỡ.

Khi cổ kính tan vỡ, đạo tia chớp ở giữa không trung kia giống như là đã mất đi hết tất cả lực lượng, khiến cho cái loại ánh sáng chói lòa nóng rực như muốn hủy diệt tất cả này nhanh chóng nhạt đi. Dường như chỉ trong chớp mắt mà đạo hào quang chói mắt kia đã tiêu tán ở trong đêm tối, chỉ còn lại một đạo tàn ảnh vắt ngang ở trong bóng đêm, giống như là mô tả lại một kích kinh khủng trong nháy mắt kia.

Không ai có thể lập tức mở to được mắt. Nhưng chỉ có một người có thể khôi phục được nhanh nhất trong tất cả mọi người, đó là lão giả bịt mặt, người có cảnh giới cao nhất và đạo hạnh mạnh nhất. Ánh mắt lão khôi phục lại bình thường nhanh hơn so với tất cả mọi người. Dù chỉ là một, hai hơi thở, nhưng đối với một đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh mà nói thì đã đủ để làm được rất nhiều chuyện, giết được rất nhiều người rồi.

Thậm chí ở phía dưới khăn che mặt của lão còn lộ ra cái miệng đang nhe răng cười.

Lão nhìn ra cái mặt kính cổ quái kia xác thực là một kiện cổ bảo vô cùng cường đại. Nếu như vừa rồi không phải vì pháp lực không đủ thì ngay cả chính lão cũng không dám tin tưởng là còn có thể sống sót sau cái tia chớp đáng sợ kia. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, trước hết phải bắt lấy cái tên Thẩm Thái kia phanh thây xé xác mới được!

Mưa gió vẫn gào thét, bóng tối lại một lần nữa bao trùm. Lão đột nhiên cảm thấy trong lòng có một luồng nhiệt huyết đang dâng trào, đã thật lâu không có cái cảm giác này rồi. Đó là một loại khát vọng khát máu, lão thật sự là đã cực kỳ căm hận cái tên mập mạp chết bầm kia rồi.

Vạt áo tung bay, lão đang định lao tới chỗ Thẩm Thái. Nhưng đúng lúc này, lão bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn chân của mình lại đột nhiên phát lạnh.

Đáy lòng lão lập tức trầm xuống.

Lão gầm lên giận dữ rồi đột nhiên phóng thân hình lên cao. Nhưng trên mặt đất mà lão vừa đứng lúc trước, bùn đất đột nhiên lại giống như mặt nước rung động tạo ra gợn sóng. Một thanh binh khí kỳ dị màu thủy lam bay lên từ dưới mặt đất, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, mang theo tàn nhẫn cùng với âm độc làm cho người ta sợ hãi. Lặng lẽ như độc xà thổ tín, như yêu thú vồ mồi hung hăng cắn xé yết hầu con mồi, chém xuống!

“A...”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên trong đêm tối, giống như tiếng sói đói rên rỉ, như tiếng Dạ Quỷ kêu khóc.

Máu tươi đỏ thẫm lập tức rơi xuống nước. Một tiếng “phanh” vang lên thật lớn, thân hình của Quỷ Ảnh đang cầm lưỡi dao sắc bén màu thủy lam trong tay đại chấn, lùi lại năm bước, nhưng ngay tức khắc đã cực lực dừng lại. Thoạt nhìn thì đó là một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt ngoan lệ, vẻ mặt tràn đầy sát khí, đang lạnh lùng nhìn địch nhân là chính mình.

Lão giả bịt mặt nhảy vọt lên không trung, máu tươi rơi vung vãi. Khi ánh mắt của lão nhìn qua chỗ vừa nãy, thì liền thấy được một bàn chân từ chỗ mắt cá chân của mình bị cắt rời ra, vĩnh viễn nằm lại ở chỗ đó.

Thì ra ở trong đám sát thủ đáng sợ này vậy mà còn có một kẻ còn khôi phục nhanh hơn cả mình, thậm chí y còn chưa hề bại lộ ở trong tia chớp đáng sợ kia. Mà dưới sự che chở của mặt đất, có lẽ cho tới tận bây giờ con ngươi của gã cũng chưa từng nhắm lại.

Tất cả cũng chỉ vì một kích đáng sợ này.

Mà đáng sợ chính là tốc độ nhanh như ánh sáng trong lúc giao thủ kia. Lão giả bịt mặt đã xác định được trong mười tên sát thủ ở đây, tuy đều là cao thủ có được thực lực Thần Ý cảnh cường hãn, nhưng kẻ cường đại nhất không thể nghi ngờ chính là Tiểu Tề, kẻ có ánh mắt sắc bén vẫn luôn đứng bên cạnh Thẩm Thái. Dù chỉ dùng ánh mắt của lão mà quan sát, thì Tiểu Tề cũng chỉ cách Nguyên Đan cảnh có một bước ngắn mà thôi.

Tuy hôm nay đạo hạnh còn chưa bằng mình, nhưng lại vẫn có thực lực để đánh một trận. Cao thủ Thần Ý cảnh đỉnh phong cường đại như thế, dù ở trong tứ chính danh môn cũng không có được quá nhiều. Thế nhưng một kẻ nhỏ yếu như Thẩm Thái, tại sao lại có thể có được một thuộc hạ là cao thủ như thế?

Mà đến bây giờ lão lại phát hiện ra điều làm cho lão càng không thể tưởng tượng nổi, đó là nam tử trẻ tuổi âm tàn cầm trong tay lưỡi dao thủy lam sắc bén tiềm phục ở dưới đất kia tựa hồ cũng có một thân đạo hạnh tương tự với Tiểu Tề. Cũng đồng dạng là một cao thủ, vậy mà gã lại có thể hoàn toàn từ bỏ bất luận là thể diện hay tự tôn gì đó mà một mực nín hơi tiềm ẩn ở dưới mặt đất.

Cũng chính bởi vì như thế mà mình mới không để ý bước tới... Cũng chỉ có cao thủ Thần Ý cảnh đỉnh phong có thực lực cường đại như thế mới có thể ám toán làm cho mình bị thương.

Một đám người cường đại như thế, mà thủ đoạn lại âm độc tàn nhẫn, không hề cố kỵ như vậy. Quả là một đám sát thủ đáng sợ!

Lão giả che mặt ở giữa không trung rơi xuống. Lão gầm nhẹ một tiếng, nỗ lực đứng bằng một chân. Lúc lão đưa mắt nhìn lại, thì nóc của tòa đình viện này đã lại một lần nữa đen kịt.

Bóng đen lập lòe chậm rãi tiến đến, như sói đói khát máu, tạo thành một vòng tròn. Trong đình viện yên tĩnh bỗng nổi lên mùi máu tanh.

Lão kịch liệt ho khan, ho đến tê tâm phế liệt, rồi đột nhiên lột xuống khăn che mặt, lộ ra một gương mặt vặn vẹo mà già nua tiều tụy. Lão cầm khăn che mặt ở trong tay rồi đưa lên trước mặt, nhìn thấy nó đang bị nhuộm dần một màu xanh lá quỷ dị. Đó chính là bọt máu từ trong miệng lão vừa phun ra.

Lão khàn giọng thở dốc thoáng một phát, rồi đột nhiên xé mở vai áo của mình. Nếu như lão nhớ không nhầm, vào lúc mưa bắt đầu rơi xuống, còn có một con chim lượn vòng bay qua.

Huyết nhục trên bả vai không bị biến thành màu đen hay màu xanh, thoạt nhìn thì tựa hồ cũng không có gì dị thường, chỉ là chỗ đó đã trở nên trong suốt rồi, khiến lão nhân này thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt trắng hếu dưới tầng da thịt hơi mỏng ở bả vai của mình, tựa như là một cỗ khô lâu không có huyết nhục.

Một luồng hắc khí xuôi theo cánh tay mà quét lên. Đó là do sau khi lão đột nhiên bị trọng thương, nhưng vẫn phải liên tục chém giết với đám sát thủ cường hãn này, do đó không cách nào ngăn chặn được kịch độc. Giờ phút này độc tính còn lưu lại đã nháy mắt đã lan tới nơi này.

Lão đầu cười lộ ra vẻ sầu thảm. Lúc lão ngẩng đầu lên thì trên mặt giống như là đã bị một tầng lục khí bao phủ, đôi mắt sáng đang chậm rãi ảm đạm đi nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn...”

Những hắc y nhân kia dạt ra hai bên nhường ra một cái lối đi, lộ ra Thẩm Thái đang đứng trầm mặc ở trong căn phòng dưới mái hiên. Trong bầu trời đêm chợt có tiếng chim hót, một con chim có bộ lông xinh đẹp xuyên qua mây đen và mưa gió đậu xuống vai của Thẩm Thái. Chỉ là lúc này nó tựa hồ lại thập phần câu nệ, không hề hoạt bát giống như ngày thường, mà chỉ thành thành thật thật đứng ở nơi đó, giống như là còn có chút sợ hãi, như bị cái gì đó dọa sợ muốn chết.

Thẩm Thái nhẹ nhàng vuốt ve thoáng qua đầu của nó, sau đó vươn tay, động tác trầm ổn không có chút nào run rẩy, nhẹ nhàng cởi ra một bình nhỏ màu xám ở dưới cánh con chim.

Cái bình này không có nắp, bên dưới miệng bình mơ hồ có một điểm hào quang màu xanh thẫm đang lập lòe. Móng vuốt của con chim có chút quặp lại, giống như là đang nắm chặt một cái gì đó. Thẩm Thái nhìn thoáng qua, rồi móc ra từ chỗ móng vuốt của nó một cái nút nhỏ bằng gỗ, sau đó chậm rãi đem cái bình này nút lại.

Quái điểu kêu to một tiếng, tựa như toàn thân thoát lực, suýt chút nữa thì rơi khỏi bả vai của lão.

Thẩm Thái lặng lẽ thu lại cái bình này, sau đó xoay người lại, ánh mắt rơi vào lão đầu lúc này toàn thân đã bị mưa gió làm cho ướt đẫm ở trong đình viện. Lão lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó mở miệng nói :

“Đã lâu không gặp, Lý trưởng lão.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.