Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 324: Đường mã đề



Mấy ngày sau, Thẩm Thạch cùng Hứa Tuyết Ảnh đi dọc theo đường lớn về phía Nam, cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành Tây Lô, đương nhiên bên cạnh thành Tây Lô chính là Thiên Âm Sơn Mạch hùng vĩ, bầu trời nơi đây dường như đều vĩnh viễn âm u như vậy.

Trải qua những ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, phần lớn là do hiệu quả của Linh Dược, thương thế của Hứa Tuyết Ảnh đã tốt hơn nhiều, tuy không tính là hoàn toàn hồi phục nhưng hôm nay đã có thể đi lại tự nhiên trên đường mặc dù trên bụng vẫn chưa tháo hết băng vải. Tuy Hứa Tuyết Ảnh đã cảm thấy khá lên, nhưng Thẩm Thạch cũng không có lơ là tí nào, đương nhiên một phần cũng là do Tây Lô thành thuộc phạm vi thế lực của Huyền Âm Môn, nếu chỉ có một mình Thẩm Thạch có lẽ hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng đằng trước lại là Hứa Tuyết Ảnh vừa bị trọng thương, thương thế chỉ hơi lành đôi chút, hắn thật sự không muốn ở lâu trên cái địa phương nguy hiểm này chút nào.

Vì thế mặc dù Hứa Tuyết Ảnh rất là hiếu kỳ, nhưng ý Thẩm Thạch kiên quyết, hai người bọn họ liền không nán lại lâu tại thành trì nơi Thẩm Thạch lớn lên từ nhỏ này. Trước khi tiếp tục hành trình, mấy hôm nay Thẩm Thạch đã mua sắm nhu yếu phẩm thường ngày như đồ ăn, nước uống sau đó liền chuẩn bị dẫn Hứa Tuyết Ảnh rời khỏi nơi này. Trong lúc này, hắn thậm chí còn không cho phép Hứa Tuyết Ảnh lộ diện, chỉ cho nàng ngồi phía trong xe ngựa, kể cả con hồ ly cũng vậy.

Hứa Tuyết Ảnh đương nhiên có chút buồn bực, nhưng ngược lại trong lòng hiểu rõ những việc Thẩm Thạch làm đều muốn tốt cho mình, còn hiện tại quan trọng nhất là phải sớm ngày đến được tọa độ truyền tống pháp trận của thành Ngọa Ngưu, sớm ngày trở lại họp mặt cùng người nhà ở thành Lưu Vân - Hải Châu, cho nên nàng cũng không có phàn nàn gì thêm. Bất quá lúc Thẩm Thạch chuẩn bị điều khiển xe ngựa ra khỏi thành, trong xe Hứa Tuyết Ảnh liền cầu khẩn hắn một trận, rốt cuộc Thẩm Thạch vẫn không lay chuyển được ý định của nàng, liền đáp ứng dừng xe đi dạo một lát trên đường Mã Đề, lại cho thiếu nữ tò mò này được tận mắt thấy Thiên Nhất lâu nơi hắn lớn lên từ lúc nhỏ.

Thành Tây Lô vẫn sầm uất như trước, trên đường mọi người chen chúc nhau tới lui, đặc biệt, nơi náo nhiệt nhất là đường Mã Đề, người đi lại trên đường đông như dệt cửi. Trong mắt Thẩm Thạch cảnh tượng nhộn nhịp lúc này làm cho lòng hắn có một chút xao xuyến cùng ngậm ngùi, thoáng nhìn tất cả, mọi thứ vẫn giống như đúc trí nhớ lúc nhỏ của hắn.

Không có gì thay đổi.

Đường dài vẫn như vậy, những cửa hàng bên đường cũng vẫn là những cửa hàng kia, cái thay đổi có lẽ cũng chỉ là con người mà thôi.

Hứa Tuyết Ảnh ngồi ở trong xe, lén lút vén rèm xe lên một tí nhìn ra ngoài, tò mò nhìn qua đường phố sôi nổi ồn ào, một lát sau, bỗng nhiên nàng nghe tiếng Thẩm Thạch phía trước màn xe nhàn nhạt nói một câu: "Đó là Thiên Nhất Lâu."

Hứa Tuyết Ảnh miệng mấp máy kinh sợ, liền lộn xộn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ một lát liền chứng kiến một tòa nhà cao ốc phía bên đường, tòa nhà cao lớn khí thế hùng vĩ, bên ngoài trang trí lộng lẫy, so sánh với những cửa hàng thấp bé chung quanh, lập tức có cảm giác hạc giữa bầy gà. Mà ở cửa ra vào có một tấm bảng cực lớn trên viết ba chữ to "Thiên Nhất Lâu".

Đôi mắt đẹp của Hứa Tuyết Ảnh chớp nhẹ, nhìn kỹ một lúc liền hạ thấp giọng nói: "Thẩm đại ca, đây là nhà ngươi lúc trước sao?"

"Ừm, ta lớn lên ở nơi này từ lúc sinh ra tới năm mười hai tuổi."

"Như vậy à..." Hứa Tuyết Ảnh nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, trong lòng không hiểu tại sao bỗng dưng có chút thương cảm, khoảng cách thành Tây Lô cùng Âm Châu không biết bao nhiêu vạn dặm, chính mình trước đây cũng chưa bao giờ nghe nói qua thành Tây Lô, thậm chí nếu không phải xảy ra chuyện lần này, cả đời mình cũng sẽ không bao giờ tới nơi đây, càng không thể chứng kiến nơi Thẩm đại ca sinh hoạt lúc nhỏ.

Thế nhưng khoảng cách ngàn dặm này giống như hai cái thế giới, mà hai người không phải sinh ra cùng thời điểm lại có thể quen biết nhau? Mà mình càng không biết tòa thành trì nơi này, như vậy đây có được gọi là duyên phận không?

Trong lòng nàng nghĩ đến những điều này, gương mặt tự dưng ửng đỏ nhàn nhạt, đầu nàng tựa nhẹ trên thùng xe, nhìn qua Thiên Nhất Lâu, suy nghĩ có chút thất thần. Mà con hồ ly ngồi trong góc xe lúc này cũng xoay đầu liếc nhìn thiếu nữ này, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ bối rối không hiểu.

Hứa Tuyết Ảnh nghe tiếng kêu hồ ly liền kinh ngạc một chút, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, quay đầu liếc con hồ ly một cái, đôi má đỏ hơn, lập tức ngồi thẳng người, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa vặn lúc đó, nàng đột nhiên nghe tiếng Thẩm Thạch phía trước dường như có một chút kinh ngạc "Ồ" một tiếng .

Hứa Tuyết Ảnh lập tức có chút chột dạ, tim đập nhanh hơn, nói khẽ: "Thẩm đại ca, ngươi làm sao vậy?"

Mắt Thẩm Thạch mắt nhìn phía trước, nhưng không có nhìn về phía nàng, một lúc sau mới nói: "Sinh ý trong lâu hình như không tốt như Thần Tiên Hội phía đối diện."

Hứa Tuyết Ảnh nghe vậy ngơ ngác một chút, lập tức thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại nhanh chóng hiếu kỳ, lại vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên liền thấy đối diện Thiên Nhất Lâu có một cái chi nhánh Thần Tiên Hội, bàn về khí thế lẫn quy mô trên đường Mã Đề này cũng đồng dạng xuất chúng, có thể đối đầu cùng Thiên Nhất Lâu. Tuy nhiên sau khi xem xét một tí, đều phát hiện người ra vào hai bên đều không khác nhau cho lắm, không khỏi kinh ngạc nói:
"Thẩm đại ca, ta không thấy có gì khác thường mà, đây không phải đều không khác nhau mấy sao?"

Thẩm Thạch nở nụ cười nhẹ, thản nhiên nói: "Không phải, ngươi hãy nhìn thần sắc của những người kia."

"Thần sắc?"

Thẩm Thạch nói: "Có một số việc người bình thường không thấy được, ngươi xem những vị khách ra vào Thiên Nhất Lâu cùng những khách trước cửa Thần Tiên Hội có gì khác nhau chứ?"

Hứa Tuyết Ảnh sau nửa ngày nhìn trái phải, cau mày nói: "Ta cảm thấy không khác nhau lắm nha?"

Thẩm Thạch lắc đầu nói: "Không, không giống nhau đâu. Khách ra vào Thiên Nhất Lâu, đa số mặt không có biểu hiện gì, bước đi vững vàng, ngẫu nhiên có thể thấy một vài người nhíu mày, đa phần đều là như thế; mà bên phía Thần Tiên Hội đúng là cũng có một nữa khách thần sắc không có biến đổi gì, nhưng mà nếu ngươi nhìn kỹ mà nói thì sẽ phát hiện trong mười mấy người thì sẽ có một hai người trên mặt có biểu hiện vui vẻ."

Hứa Tuyết Ảnh ngây ngốc một chút, nói: "Ngươi nhìn kỹ đến vậy à...Nhưng mà cái này có thể nói lên điều gì?"

Thẩm Thạch bỗng nhiên thở dài, thần thái có chút buồn bã, trong miệng nói khẽ:
"Điều này nói rõ đa số khách hàng có thể hoàn tất việc mua bán bên Thần Tiên Hội, nếu như điều này cứ diễn ra như vậy trong vòng mười năm, Thiên Nhất Lâu hoàn toàn bị Thần Tiên Hội lấn áp."

Hứa Tuyết Ảnh im lặng, thời điểm này nàng nhớ là Thẩm Thạch đã từng nói cha con bọn hắn đã từng vất vả kinh doanh tại Thiên Nhất Lâu nhiều năm, nàng cũng cảm nhận được vài phần tâm tình của Thẩm Thạch lúc này, không biết tại sao, nàng nhìn người thanh niên xem ra có chút cứng rắn kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy có vài phần thương tiếc.

Rõ ràng hắn mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, tính tình cũng cứng cỏi, càng chưa bao giờ tỏ ra mềm yếu, nhưng mà nàng thật không hiểu tự dưng lại cảm thấy người nam nhân này nội tâm nhất định cũng có nổi khổ riêng.

Năm đó cứ như vậy mà xa xứ, cách xa ngàn vạn dặm cùng cha mẹ mình, người trời Nam kẻ đất Bắc, khó lòng mà gặp lại nhau...Nàng cắn nhẹ răng, quay đầu chỗ khác, lấy tay dụi dụi khóe mắt.

Thẩm Thạch cũng không có phát hiện được sự khác thường của thiếu nữ phía sau lưng, tâm thần của hắn lúc này còn chìm đắm vào những đường đi vào tòa nhà quen thuộc kia, đi bộ trên đường Mã Đề lúc này, lại làm cho hắn có cảm giác ngẩn ngơ về một thời thiếu nhi của mình.

Nhưng mà ngay lúc đấy, bỗng nhiên bên ngoài Thiên Nhất Lâu truyền đến một hồi bạo động, trong đó còn xen kẽ vài tiếng tranh cãi ầm ĩ, âm thanh không nhỏ tí nào. Thẩm Thạch kinh hãi mấp máy, quay đầu nhìn về hướng đó của Thiên Nhất Lâu, liền trông thấy một đám người đứng cạnh cửa lớn Thiên Nhất Lâu, giống như đang kịch liệt tranh chấp lấy thứ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.