Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 338: Huyết thực



Dựa theo tin tức mà Cố Linh Vân lộ ra ngày đó, nàng cho rằng rất có thể trú nhan hoa có khả năng xuất hiện tại một mảnh phế tích cổ nằm sâu trong rừng mưa nguyên thủy, ở phía tây thành Thiên Tinh thuộc Sa La giới. Truyền thuyết nói rằng nơi này còn tồn tại các thành quách, di chỉ của một chủng tộc cổ, thần bí nào đó mà khi so sánh các pho tượng ở Vũ Khư hay các miêu tả trong đồ án thì rõ ràng không trùng khớp hay tương tự với bất kỳ chủng tộc nào trong Hồng Mông bách tộc.

Trong sử sách, kể cả của Nhân tộc hay của Thiên Yêu Vương Đình cũng đều không có một chút ghi chép gì về chủng tộc thần bí này, dường họ chưa từng rời khỏi phiến rừng mưa ẩm ướt ở Sa La giới kia, đời đời sinh ra, lớn lên rồi chết đi ở trong đó. Họ im hơi lặng tiếng xuất hiện rồi biến mất khỏi nhân gian, cho đến nay ở đó chỉ còn lại những pho tượng đổ nát thê lương và vài dấu tích xưa mà thôi.

Có lẽ là vì bối cảnh câu chuyện có một chút sắc thái truyền kỳ, lại thêm truyền thuyết nói rằng chủng tộc thần bí cổ xưa kia sau khi biến mất đã để lại những bảo tàng có giá trị liên thành, cộng với vô số những loại linh tài bảo vật có giá trị của rừng mưa nguyên thủy, vì thế số lượng tu sĩ nhân tộc tiến về Sa La giới thám hiểm ngày càng nhiều lên.

Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, chủng tộc thần bí đã biến mất kia bị mọi người gọi là “người rừng”, có lẽ xuất phát từ việc họ cả đời sống ở trong rừng mưa này. Toàn bộ di tích của người rừng để lại đều nằm trong rừng mưa nguyên thủy rộng lớn tại Sa La giới, số lượng cũng không ít. Di tích cỡ lớn như thành trấn đến nay đã phát hiện được bốn cái, còn những di tích nhỏ hơn như đồn trú quân, điêu khắc, tượng đá thì vô số, nằm rải rác khắp nơi trong rừng sâu vô hạn.

Vũ Khư chính là một trong bốn phế tích có quy mô lớn nhất của người rừng còn sót lại đã bị nhân loại khám phá ra. Nó cũng là nơi xa xôi nhất, thần bí nhất, bị rừng rậm bao phủ, khắp nơi đều có yêu thú cấp cao, còn có đủ các loại sinh vật quái dị của rừng mưa, rất nhiều rắn và côn trùng, thậm chí cả cây cối cũng có khả năng giết người, đừng nói là phàm nhân, cho dù tu sĩ có đạo hạnh bình thường mà tới đây cũng sẽ mất mạng dễ dàng. Đó cũng là lý do mà nhiều năm qua, Vũ Khư vẫn ở trong trạng thái hoang vắng, hiếm khi có người tiếp cận được nơi này.

Sau khi tiến vào rừng, Thẩm Thạch cảm thấy mưa cũng giảm đi một chút. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy tầng tầng tán tán cây trên cao đã làm giảm lượng mưa rơi xuống, giống như một cái ô màu xanh khổng lồ ngăn trận mưa đáng ghét này giúp mình.

Nước mưa bị các tầng tán của cây xanh ngăn lại, không thể trực tiếp rơi xuống, chỉ có thể theo những khe hở của tán cây chậm chạm chảy xuôi xuống, cuối cùng hóa thành những dòng nước nhỏ từ lá, theo các chạc cây, nhánh cây nhỏ rơi xuống đất tí tách.

Các vũng nước đọng nhỏ có khắp nơi trong rừng, mặt đất lầy lội, dù vậy vẫn có thể thấy được đường mòn nhỏ do các tu sĩ nhân tộc trước đây đi nhiều mà thành. Đi ở trong rừng rậm nên xung quanh vô cùng yên tĩnh, không bao lâu sau thì Thẩm Thạch nghe thấy một ít âm thanh khá đặc biệt.

Đó là âm thanh có lẽ chỉ thuộc về rừng mưa này mà thôi.

Âm thanh của giọt nước nhỏ từ trên cây xuống, âm thanh của gió lùa qua những tán cây, từ sâu trong rừng truyền ra tiếng thú rống mơ hồ, còn có tiếng côn trùng thanh thanh lúc có lúc không, tiếng chim hót trên đỉnh đầu. Tất cả những âm thanh của rừng rậm đều hòa quyện lại, tạo thành một bản hợp tấu vô cùng dịu dàng, giống như một khúc nhạc cổ êm đềm và kỳ diệu từ xa xưa vọng lại.

Như núi cao, như nước chảy, như trăng soi đáy nước, thật sự là một ý cảnh tuyệt vời. Thẩm Thạch đang đắm chìm trong không gian đó thì đột nhiên nghe được một chuỗi âm thanh: “Ô ô, ô ô ô ô…” rất to vang lên ở bên cạnh.

Hồ ly có vẻ không thích quang cảnh rậm rạp của rừng cây nên không có được tâm trạng tốt như Thẩm Thạch, nó cực kỳ không vui vẻ khi tới cái địa phương vừa ẩm ướt vừa lầy lội này. Bộ lông trắng trên người nó bị nước mưa làm cho ướt hết, từng sợi bết dính vào thân thể, mà bùn cũng bắn đầy lên người nó khiến cho một con Bạch Hồ xinh đẹp cũng biến thành “Hồ ly bùn”, vẻ xinh đẹp cũng mất tới một nửa rồi!

Nó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch, miệng lại kêu lên hai tiếng kiến nghị, sau đó quay đầu nhìn con đường bọn họ vừa đi qua, ý nói với Thẩm Thạch là: chúng ta đừng đi tới cái chỗ bẩn thỉu, lầy lội, rách nát này nữa, trở về và lên giường đi ngủ thôi!

Thẩm Thạch bật cười, đi tới vỗ nhẹ lên đầu nó, sau khi trầm ngâm một hồi thì nói: “Ta vẫn muốn đi tới chỗ kia thử một chuyến. Nhưng trong ấy đúng là có chút nguy hiểm, mà ngươi chỉ là một con dã thú bình thường, hay là ngươi cứ chờ ở bên ngoài cửa rừng này vài ngày đi, chờ ta đi ra rồi sẽ dẫn ngươi về, được không?”

Hồ ly nghiêng đầu, xem thần sắc có vẻ nó đang hoang mang lắm, cứ nhìn Thẩm Thạch chằm chằm. Thẩm Thạch lại nở một nụ cười, vỗ thêm vài cái nữa, lại nói: “Ở quanh khu rừng này thôi, đừng có đi vào sâu quá, nếu không gặp phải yêu thú hung mãnh gì thì làm sao ta cứu được ngươi.”

“Ô ô…” Hồ ly kêu lên mấy tiếng, cái đuôi cũng vẫy loạn lên.

Thẩm Thạch gật gật đầu, đứng dậy đi thẳng về phía trước, nhưng sau khi đi được một quãng hắn lại như nhớ ra cái gì, bèn xoay người lớn tiếng nói với hồ ly: “Còn nữa, ngoại trừ yêu thú ra, ngươi cũng phải cần thận con người. Đừng có đi tới tòa thành bằng gỗ kia, nếu nhìn thấy con người ở đây thì cũng phải lập tức bỏ chạy, biết chưa?”

“Ô ô…”

Thẩm Thạch thở dài, lắc lắc đầu, nói: “Con người đôi khi còn đáng sợ hơn đám yêu thú kia nhiều.”

Nói xong, hắn nhìn hồ ly thêm một lần nữa, khẽ cười sau đó vẫy tay chào nó rồi lại xoay người đi thẳng về phía trước, dần dần mất hút trong rừng cây.

Hồ ly cứ ở cửa rừng mưa hồi lâu, nó đặt mông ngồi xổm trên một nhánh rễ cây cổ thụ lớn trồi lên mặt đất, yên lặng nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch dần khuất trong mưa, một lúc sau vẫn không động đậy gì. Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tiếng nói nóng nảy vang lên, không ngờ tiểu quỷ màu đen kia từ lúc nào lại xuất hiện, ngồi khoanh chân ngay trên đầu nó:

“Được rồi, được rồi, đồ đần kia đã đi lâu rồi, ngươi còn muốn ngồi đây bao lâu hả?”

Hồ ly nghiêng đầu, cảm xúc có vẻ trầm trọng, sau đó nó xoay người, cúi đầu lủi thủi đi ra phía phía bìa rừng.

“Ê ê ê, ngươi làm gì thế?” Tiểu quỷ màu đen lên giọng trách móc, vỗ vỗ lên lớp lông mềm mại trên ót hồ ly, cả giận nói: “Ngươi định đi đâu hả?”

Hồ ly ngơ ngẩn một chút rồi kêu “ô ô” vài tiếng.

Tiểu quỷ màu đen cười lạnh, nói: “Đánh rắm! Tiểu tử kia tầm nhìn hạn hẹp, trong rừng mưa này thịt tươi vô số, thứ nào cũng là máu yêu thú tinh thuần, chính là một ngọn núi đầy vàng, sao có thể ra về tay không được. Đi một chút đi, chúng ta đi vào kiếm cái gì ăn!”

Hồ ly hơi do dự, có vẻ nó không thích ý kiến đó, tiểu quỷ màu đen thấy vậy càng tức tối, nói: “Cái đồ súc sinh ngu ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi tin những lời của tên tiểu tử đó đến vậy sao? Có ta ở đây ngươi còn sợ cái rắm gì. Đi mau… Ồ?”

Thanh âm đột nhiên dừng lại vì hình như nó đã nhận ra cái gì, bèn ngẩng phắt đầu nhìn về một hướng trong rừng, mà thân thể hồ ly cũng cứng lại một thoáng, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, không tự chủ được lui về sau hai bước.

Trong một bụi cỏ giữa rừng cây rậm rạp cách bọn họ chừng một trượng, đám cỏ dại ướt đẫm nước mưa đột nhiên lay động. Sau một hồi, ở giữa những phiến lá màu xanh xuất hiện một đôi mắt màu đen mang theo khí tức âm tàn, không hề che giấu sự tham lam và khát vọng, làm cho người ta dù ở cách đó rất xa cũng có thể cảm nhận được.

Một giọt nước miếng óng ánh thèm thuồng chậm rãi nhỏ lên một phiến lá cỏ hẹp dài màu xanh biếc.

Bản tình ca của rừng mưa, vào giây phút này như trầm lặng hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.