Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 354: Đi về hướng Tây



Thẩm Thạch đoán rằng hồ ly đột nhiên trở nên kiên quyết muốn dẫn hắn vào trong rừng mưa này là có lý do. Có thể nó muốn cho hắn xem thứ đồ vật kỳ quái nào đó, hoặc cũng có thể là thiên tài địa bảo hiếm thấy ở sâu trong rừng, ví dụ như linh thảo cao cấp – thứ có thể khiến cho nó ăn vào và trực tiếp tiếp cấp từ dã thú lên yêu thú.

Linh thảo cao cấp có dược hiệu nghịch thiên như thế hắn còn chưa từng thấy qua ở trong Hồng Mông Dược Điển, thế nhưng thế giới này rộng lớn vô cùng, đột nhiên có một thứ đồ vật kỳ quái xuất hiện cũng sẽ không làm người ta ngạc nhiên cho lắm.

Thế nên cuối cùng Thẩm Thạch vẫn đồng ý dẫn theo hồ ly đi vào rừng mưa. Ngoại trừ việc bị hồ ly lôi kéo đi vào, hắn cũng bị những thứ kỳ quái trong này làm cho tò mò, muốn đi vào chiêm nghiệm một phen. Theo suy nghĩ của hắn, đáng lẽ hồ ly phải mang hắn tiến vào sâu trong rừng, tới một nơi chưa từng có người lui tới mới đúng, ai ngờ sau khi đi qua dòng suối nhỏ quen thuộc, nó liền dẫn hắn đi về phía tây, cứ đi mãi đi mãi cho đến khi Thẩm Thạch cảm thấy có chút không đúng.

Con đường nhỏ này không giống đường tới Vũ Khư, nhưng phương hướng đại khái lại không sai. Hắn tinh tường quan sát cảnh vật, chỉ thấy quang cảnh biến hóa càng lúc càng giống như con đường đi về Vũ Khư, thêm nữa là trên đường đi càng lúc càng gặp nhiều những di tích bằng đá trắng đổ nát, hoang tàn.

Không phải tiểu quỷ này muốn đưa hắn quay lại Vũ Khư đấy chứ?

Trong lòng Thẩm Thạch nổi lên một dự cảm bất an, nhưng sau đó hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn vừa nghĩ tới một phương diện khác. Nếu hồ ly kiên quyết dẫn hắn quay về Vũ Khư thì chắc chắn nó đã phát hiện ra bí mật gì ở đó rồi, mà bí mật kia thậm chí có thể giúp nó thoát thai hoán cốt.

Vậy thì bí mật lớn nhất của Vũ Khư là gì?

Chẳng lẽ là Trú Nhan Hoa trong truyền thuyết?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Thẩm Thạch không đè nén nổi sự kích động. Chỉ đáng tiếc là con hồ ly này mặc dù xinh đẹp, thông minh nhưng có lẽ vì chỉ là dã thú nên nó còn ngu xuẩn hơn Tiểu Hắc không ít. Dù hắn có nói bóng nói gió hay khoa tay múa chân miêu tả thế nào nó cũng chỉ bày ra vẻ mặt ngốc trệ, sau đó mỗi lần Thẩm Thạch hỏi nó đã thấy gì ở bên trong Vũ Khư nó cũng đều bày ra vẻ không quan tâm, chỉ há miệng cắn quần áo của hắn, sau đó ra sức kéo hắn đi.

Thế nên sau khi thử mấy lần, hắn thật sự không cảm thấy có chút hy vọng gì ở chỉ số thông minh của con hồ ly này, thầm nghĩ có lẽ do linh trí của nó còn chưa khai mở.

Sau khi đi trong rừng mưa vài ngày, quả nhiên đúng như Thẩm Thạch dự liệu, vừa ra khỏi rừng mưa, quang cảnh quen thuộc của Vũ Khư lập tức hiện ra. Mưa vẫn tí tách rơi làm cho toàn bộ phế tích này bị bao phủ trong màn mưa phùn, quang cảnh phía xa cũng trở nên mờ mịt như ở trong sương mù.

Hồ ly cứ thế dẫn Thẩm Thạch đi thẳng tới trung tâm Vũ Khư rồi dừng lại trước một đài cao.

Thẩm Thạch nhìn hồ ly, thấy nó không còn ý định sẽ đi tiếp nữa nên mới đưa mắt đánh giá xung quanh một phen. Nhưng cũng y như lần trước, Vũ Khư vẫn chỉ là Vũ Khư, dù đem đến cho người ta cảm giác thần bí và quái dị, thế nhưng ngoài sự tĩnh lặng ra thì vẫn chẳng có gì cổ quái cả, vẫn là một phế tích không người lui tới mà thôi.

Không có gì, ngoại trừ mưa vẫn không ngừng trút xuống.

Thẩm Thạch quay đầu nhìn hồ ly, hỏi: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?”

Không ai biết hồ ly đã thấy cái gì, ít nhất là Thẩm Thạch cũng không biết. Mà hồ ly thì có vẻ như đang nghi hoặc, cứ đi lòng vòng tại chỗ một lúc, sau đó hướng về phía đài cao kêu “Ô ô ô ô” vài tiếng.

Thẩm Thạch liếc nhìn nó, lập tức dẫn nó đi lên đài cao. Càng tới gần đỉnh, hắn càng cẩn thận nhìn lên trời xem xét. Hôm nay trời cũng không có dấu hiệu sẽ có sấm sét, thật tốt! Thế nhưng khi leo lên được tới nơi rồi, hắn cũng chỉ thấy một khoảng bằng phẳng và trống rỗng, ngoài ra chẳng có gì nữa.

Thẩm Thạch quay đầu nhìn hồ ly, giang tay ra, hồ ly càng thêm kinh ngạc, cứ đứng trên sân thượng này hít hít ngửi ngửi cả ngửa ngày, cuối cùng vẫn chẳng hít ra cái gì. Sau đó thấy trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, Thẩm Thạch bèn dẫn nó quay trở lại mặt đất.

Sau đó, hồ ly gần như tìm kiếm một cách cuồng loạn khắp các ngóc ngách ở Vũ Khư. Thẩm Thạch dù không hy vọng gì nhưng thấy bộ dạng hồ ly không phải cố ý lừa gạt mình thì vẫn cứ mỉm cười đi theo phía sau nó, mò mẫm tới lui cả ngày.

Kết quả, lượn tới lượn lui hết hai ngày, Vũ Khư vẫn là Vũ Khư, mưa rừng vẫn không ngừng trút xuống, thế nhưng hồ ly vẫn không tìm được thứ mà nó muốn cho Thẩm Thạch xem.

Thấy hồ ly tỏ vẻ ủ rũ, Thẩm Thạch không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn sờ sờ lên đầu nó, sau đó gọi nó cùng rời đi. Không biết tự lúc nào, hắn rất bao dung với sủng vật bên người mình, cũng có lẽ một phần nguyên nhân là vì Tiểu Hắc mà ra.

Nhưng đột nhiên, hồ ly lại như phát điên, cực kỳ ương ngạnh không chịu theo hắn quay về. Sau khi làm loạn một lúc, nó lại cắn góc quần của Thẩm Thạch, kéo hắn đi về phía trước. Đường đó đúng là đường rời khỏi nơi này, thế nhưng không phải hướng về Thiên Tinh thành mà là đi về phía Tây của Vũ Khư.

Hành động của nó khiến cho Thẩm Thạch kinh ngạc, cũng trở nên do dự một chút. Vũ Khư vốn đã là nơi ít người lui tới, đi xa hơn về phía Tây chỉ sợ là rừng mưa nguyên thủy chưa từng có người đặt chân tới, nguy hiểm khó mà phỏng đoán hết được. Mặc dù trong lòng hơi ngần ngại, thế nhưng con hồ ly không biết ăn nhầm phải cái gì mà cứ một mực muốn lôi kéo hắn đi về hướng đó.

Sau khi lôi qua kéo lại vài lần, Thẩm Thạch thấy hồ ly vẫn kiên quyết không muốn buông tha, thế nên hắn dứt khoát quyết định đi theo gia hỏa này một lần xem sao.

Vì thế một người một hồ lại tiếp tục đi vào khu rừng ở phía tây. Phế tích thành trì Vũ Khư vẫn đắm chìm trong màn mưa liên miên không dứt, trầm lặng đứng yên sau lưng bọn họ.

Lần đi này kéo dài ba ngày liền, quả nhiên nguy hiểm trên đường trùng trùng, yêu thú, độc trùng nhiều không đếm hết. Thậm chí có lần Thẩm Thạch còn gặp phải Yêu thú cấp bốn làm cho hắn phải bỏ ra không ít khí lực, còn cả đổ máu, cuối cùng dùng thuật pháp cường đại trong Âm Dương Chú, cộng với sự cơ trí linh hoạt mới lấy được một viên Yêu đan phẩm chất không tệ.

Sau khi vất vả tiêu diệt được con yêu thú cấp bốn, Thẩm Thạch phát hiện rừng mưa bắt đầu thưa thớt hơn, thảo mộc thấp cũng nhiều lên. Sau đó, một khoảng rừng hoang vu toàn cỏ thấp hiện ra, mà ở cuối khoảng rừng ấy, có một ánh sáng màu vàng lóe lên một cái, rơi vào mắt hắn.

Thẩm Thạch kinh ngạc dụi dụi mắt. Khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng hắn nảy lên một cái khi chợt nhớ tới một chuyện mà mình đã vô tình lãng quên.

Bên trong Sa La giới có một thượng cổ truyền tống pháp trận thông tới Phi Hồng giới, mà hình như truyền tống trận này nằm ở phía tây thành Thiên Tinh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.