Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 424: Không cần để ý



Dịch: teo tran

Trong bóng tối thâm sâu như vô biên vô hạn bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, dù tâm trí cứng cỏi như Thẩm Thạch trong lòng cũng bị chấn động, vô thức dừng bước lại.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng từ hỏa cầu thiêu đốt bị hắc ám bao vây lộ ra vẻ yếu ớt, trong thế giới tĩnh lặng giống như chỉ còn lại tiếng hơi thở của Thẩm Thạch.

Có chút nhanh, có chút gấp.

Nhưng cũng không lâu lắm, Thẩm Thạch liền phát hiện Bạch Ảnh phía trước dường như một mực vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không hề có động tĩnh gì. Thẩm Thạch do dự một chút, chậm rãi đi tới, theo chân hắn tiếp cận, ánh lửa dần dần chiếu sáng xung quanh Bạch Ảnh, làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng.

Quả nhiên, Bạch Ảnh là nữ quỷ áo trắng mà hắn từng gặp ở Địa cung, nhưng chuyện quỷ dị xuất hiện lúc Thẩm Thạch đi đến gần, đột nhiên phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại một bộ áo trắng, trống rỗng rơi trên mặt đất, thân thể nữ quỷ cùng với mái tóc dài che mặt đã không thấy bóng dáng.

Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng có vài phần dự cảm bất hảo, nghĩ đến khí tức quỷ dị thần bí trong địa huyệt trước đây, cũng nghĩ đến kết cục của Hoàng Minh năm đó ngay tại chỗ này. Chẳng lẽ lực lượng của huyệt động này ngay cả Quỷ vật cũng không thể chống cự?

Hắn cúi đầu nhìn nhìn trên người mình, ánh sáng nhu hòa từ cổ kiếm phát ra vẫn túm tụm bảo hộ lấy thân thể hắn, vô thanh vô tức ngăn cản khí tức hắc ám chung quanh. Hắn khẽ lắc đầu, vừa định vượt qua nơi đây, bỗng nhiên ngưng tụ ánh mắt, khóe mắt liếc qua như nhìn thấy gì.

Thẩm Thạch đi xuống 1 tầng thềm đá, ngồi xổm người xuống, ánh mắt rơi vào một góc thềm đá, lập tức nhìn thấy một tia lục quang yếu ớt lóe lên. Hắn dùng tay khều nhẹ, nhặt lên một viên châu màu xanh lá.

Viên châu toàn thân xanh biếc, trước đây hẳn là một viên bảo châu sặc sỡ lóa mắt, mà giờ khắc này nhìn lại, hạt châu không những màu sắc ảm đạm, hơn nữa trên hạt còn có vết rách trải rộng vừa sâu vừa lớn, dường như đã trải qua kiếp nạn khó có thể tưởng tượng, Minh châu đã bị tổn thương, dĩ nhiên không thể hồi phục

Đồng tử Thẩm Thạch hơi co lại cau mày nhìn viên tàn châu, lại quay đầu nhìn thoáng qua bộ áo trắng sau lưng. Nếu như hắn nhớ không lầm, hạt châu này từng là một trong những pháp bảo cường đại của nữ quỷ áo trắng kia, lúc trước chính là dùng hạt châu này đánh với yêu thú quái vật đầu chó đến bất phân thắng bại.

Lục châu vỡ vụn, áo trắng trống không, kết cục của nữ quỷ áo trắng đã rõ, mặc dù không thấy tận mắt thân thể nên không biết rõ sống chết nhưng chắc cũng không khá hơn chút nào rồi. Trong nội tâm Thẩm Thạch thậm chí có ý nghĩ đáng sợ, liên tưởng đến tao ngộ của Hoàng Mình năm đó, hắn cảm thấy nữ quỷ áo trắng rất có thể đã bị khí tức quỷ dị trong huyệt động trực tiếp hòa tan.

Có lẽ bởi vì Quỷ vật và người có chỗ không giống nhau?

Thẩm Thạch không nắm chắc, cũng không muốn phỏng đoán nhiều hơn nữa, hắn một lần nữa đứng thẳng dậy, đứng tại chỗ trầm mặc mà suy tư thật lâu. Trên đỉnh đầu vẫn là hỏa cầu một mực vô thanh vô tức thiêu đốt, chẳng biết lúc nào thoạt nhìn quang mang tựa hồ cũng có chút ảm đạm, dường như là đã sắp hết sinh mệnh.

Địa phương bị chiếu sáng dần dần thu nhỏ lại, Hắc ám chậm rãi tiến sát, Thẩm Thạch hơi nhướng mắt,một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay, một cái hỏa cầu mới bay lên thay cho cái cũ tắt đi.

Một lần nữa hỏa diễm phát sáng, xua tan đi khí tức quỷ dị ở phụ cận, đứng sâu trong thế giới Hắc Ám, Thẩm Thạch vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt mình, phảng phất như muốn tự động viên tinh thần. Một người hành tẩu trong bóng tối ở đây thật sự chịu áp lực quá lớn.

Chẳng qua hắn cũng không có lùi bước, lại một lần nữa cất bước đi về phía Hắc Ám.

Hắn tiếp tục bước đi trong ánh lửa về phía trước, rất nhanh bỏ lại bộ áo trắng cùng viên Lục châu bị tàn phá lại sau lưng, Hắc Ám tràn ra khắp nơi, đem áo trắng lục quang bao phủ mất.

Thềm đá hình xoắn ốc tựa như vô cùng vô tận, dọc đoạn đường kế tiếp rất lâu, Thẩm Thạch cũng không gặp chuyện gì khác thường, phía trước hắn dường như vĩnh viễn chỉ có những bậc thềm đá không bao giờ thay đổi. Thời gian tựa như dừng lại, chung quanh yên tĩnh như muốn làm người ta nổi điên, chỉ có đi tới đi tới, vẫn có thể cảm giác được không gian trong lúc đi tới vô tình bắt đầu trở nên lớn hơn.

Mỗi một tầng thềm đá càng ngày càng rộng, dường như thế giới hắc ám này dưới mặt đất càng lúc càng lớn, có điều phần lớn các giác quan bị hắc ám ngăn chặn nên những cảm nhận về xung quanh này giống như là ảo giác?

Thẩm Thạch vẫn tiếp tục đi tới, con đường phía trước dường như cứ trầm mặc kéo dài đến vô tận, bóng đêm làm người ta có ảo giác phía cuối con đường là chỗ sâu nhất trong lòng đất.

Chỗ đó có cái gì đang đợi?

Là vật đáng sợ nhất thế gian hay là Hoàng tuyền Địa phủ trong truyền thuyết U Minh Quỷ giới?

Thẩm Thạch không biết, hắn đối với phía trước không biết gì cả. Kỳ thật giờ phút này hắn đã có chút chết lặng, sự tình quỷ dị trên thế giới này quá nhiều, hắn thậm chí từng có dao động, từng có sợ hãi, có lẽ chỉ nhờ vòng quang huy màu trắng kia vẫn bồi bạn cùng hắn, giúp hắng có dũng khí kiên trì.

Hắn cứ như vậy đi thẳng tới, đi sâu về trong lòng đất, không biết đi bao lâu rồi, cảm giác trong bóng đêm tựa hồ cũng đã hỗn loạn, mấy canh giờ? Vài ngày? Hay đã đi được mấy tháng rồi?

Không ai biết, cuộc đời vốn là như vậy, không nhìn thấy phía trước thì làm sao biết ở nơi ấy có thứ gì đang đợi chính mình?

Nhưng không phải là phải đi qua mới biết được sao? Cho nên Thẩm Thạch vẫn đang đi xuống, thẳng đến khi trước mắt hắn đột nhiên tối sầm.

Thẩm Thạch có chút chết lặng, bước chân nhất thời trì trệ, lập tức ngừng lại, ngay lúc này, cả hô hấp của hắn cũng dừng lại.

Hỏa cầu đang thiêu đốt trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên biến mất không một dấu hiệu.

Ánh lửa vừa tắt, Hắc Ám như thủy triều dâng, từ bốn phương tám hướng ùn ùn tới, như im ắng mà kêu khóc thê lương cuồng hoan, thoáng cái nuốt trọn cả người hắn.

Trong bóng đêm, khí tức lạnh băng như thượng cổ yêu thú đột nhiên thức tỉnh xuất hiện rồi tăng lên không biết bao nhiêu lần, giống như sóng to gió lớn vọt tới. Hắn theo bản năng có cảm giác như sau một khắc đáng sợ kia, thân thể hắn bị chia năm xẻ bảy tan rã nát bấy, hóa thành bụi bặm không tên trong thế giới Hắc Ám này.

Trong bóng đêm, hô hấp của hắn ngừng lại rồi.

Không có ý định giãy giụa, càng không có cuồng loạn mà la to, cũng không thử một lần nữa dấy lên hỏa cầu chiếu sáng xung quanh nhìn xem đến cùng có chuyện gì xảy ra. Hắn cắn chặt răng, dùng hết toàn thân khí lực giơ cổ kiếm lên, đối mặt với Hắc Ám giống triều dâng đâm tới một kiếm.

Dứt khoát mà có chút điên cuồng.

Như một người đối mặt với toàn bộ thế giới Hắc Ám đáng sợ, như đứa bé ôm ấp mộng tưởng lúc ban đầu không bị thế giới trưởng thành khuất phục, đâm tới một kiếm!

Đâm vào Hắc Ám!

Người chết ta sống!

Không cần để ý!

Hắc Ám gào thét xông tới, nuốt sống hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.