Thẩm Thạch bỗng nghĩ tới chính mình đã từng thấy qua một trái tim cường đại khác, đó là ở bên trong Yêu giới, hắn tiến vào lăng mộ Thiên Yêu Hoàng, đồng thời cũng là long mạch của Yêu tộc. Tại đó hắn thấy được một cái trái tim khô bại cực lớn bám vào bên trong một cỗ hài cốt còn vĩ đại hơn, trải qua ngàn vạn năm nhưng chưa vì khô héo mà chết đi.
Chỗ đó còn cất giấu một cái vong linh cường đại thần bí, hoặc có thế nó chính là "Thần chi" ? Nhưng đến cuối cùng, dưới thân kiếm cổ, hết thảy đều tan thành mây khói.
Giữa hai trái tim này, liệu có gì liên quan đến nhau không?
Đúng lúc này, Lăng Xuân Nê vẫn đứng dưới tế đàn nhìn lên trên, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Ánh mắt của nàng hầu như không chần chờ chút nào, cũng không có bất kỳ tìm kiếm nào, liền rơi vào trên người Thẩm Thạch, Thẩm Thạch bước chân có chút dừng lại, sau đó đón ánh mắt của nàng, không lùi bước.
Ở bên trong Yêu giới, hai người bọn họ đã từng gặp nhau, cũng cùng ở với nhau một đoạn thời gian, tuy rằng Thẩm Thạch lúc đó là tù nhân, tuy rằng Thẩm Thạch từ nàng biết được sự tình Lăng Xuân Nê bị đoạt xá, sau đó tới quả quyết tan vỡ. Nhưng tư thái nữ tử này, dung mạo của nàng, vẫn sống sờ sờ và không có gì khác Lăng Xuân Nê, thậm chí nụ cười lúc nàng thức dậy, dường như cũng là Lăng Xuân Nê ôn nhu vũ mị mà hắn từng yêu thương, tựa như khi nàng còn ở bên cạnh hắn, nhìn xem cảnh nàng thức dậy.
Đoạn thời gian kia, nhìn chung có một loại cảm giác kì quái mà vi diệu, để cho Thẩm Thạch trong một vài thời điểm có cảm giác như Lăng Xuân Nê vẫn còn sống, ngay tại trước mắt của hắn, nhưng sự thật luôn một lần một lần đánh tỉnh hắn, nhắc nhở rằng thế gian này lãnh khốc.
Tựa như ở thời điểm này, Lăng Xuân Nê nhìn thoáng qua hắn, sóng mắt dịu dàng như nước, ôn nhu như trước, suýt nữa để cho Thẩm Thạch nghẹn ngào gọi ra tên của nàng. Chẳng qua là sau một lát, ánh mắt bỗng nhiên lạnh thêm vài phần, đánh giá một chút Thẩm Thạch, rồi rất nhanh rơi xuống chuôi cổ kiếm trong tay hắn.
Bên trên cổ kiếm đang tản ra ánh sáng màu trắng, như là hỏa diễm thiêu đốt trong im lặng.
Lần thứ nhất trong mắt Lăng Xuân Nê xẹt qua một tia ngoài ý muốn, giống như nhịn không được mà nhìn Thẩm Thạch thêm vài lần, bất quá đến cuối cùng, nàng vẫn hơi lắc đầu, dường như không muốn thêm chuyện, sau khi đưa mắt liếc nhìn Thẩm Thạch, nàng lại quay đầu nhìn về tế đàn trên sơn mạch. Sau đó thân thể nhảy lên, bay về phía ấy.
Thẩm Thạch nhìn thân ảnh của nàng nhanh chóng bay lên, sau đó biến mất ở tế đàn kia, do dự một lát, hắn cũng từ bên trong Như Ý Đại lấy ra Khuynh Tuyết Kiếm, sau đó khống chế rồi bắt đầu ngự không phi hành, hướng chỗ tế đàn bay đi. Hắn bay rất cẩn thận, tốc độ cũng không nhanh, trong ánh mắt tràn đầy cẩn thận và để phòng từng li từng tí một.
Ngay lúc còn cách tế đàn khoảng trăm trượng, đột nhiên, từ tế đàn chỉ có tiếng tim đập kia, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, giống như trái tim kia vốn chỉ đập một cách bình thường lại đột nhiên nhúc nhích mãnh liệt, thậm chí khiến trời đất rung động theo.
Thân thể Thẩm Thạch dừng một chút, lập tức cảm giác có điều gì đó, sắc mặt biến hóa, ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên tế đàn đằng kia, bầu trời vốn lờ mờ đột nhiên ánh sáng hơi giảm vài phần, sau đó xuất hiện từng đạo đỏ sậm kẹp lấy đám mây màu đen quỷ dị, một mảnh dài hẹp tạo thành từng mảnh, từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, liên tục lẩn quẩn, dần dần tạo thành một cái vòng xoáy vô cùng lớn, giống như một cái động rộng lớn mở trên bầu trời.
Trong cái động lớn này chỉ có một mảnh hắc ám, nhưng có vô số điện mang lóe sáng tại "Cửa động" ở chỗ tầng mây, sau đó điên cuồng vặn vẹo, chiếu sáng phiến thiên địa này.
Thẩm Thạch chậm rãi bay cao thêm vài phần, sau đó liền thấy trên tế đàn kì dị đằng kia, Lăng Xuân Nê cầm trong tay Cự Phủ, đứng giữa tế đàn, mà ở trước mặt nàng hơn một trượng, là một trái tim lẻ loi trần trụi, đầy quỷ dị, nó giống như một trái tim con người nhưng lớn hơn một xíu, đặt tại một tấm đá trên bàn, chậm rãi nhúc nhích.
Có lẽ trên đoạn đường đến đây, Thẩm Thạch đã thấy hầu như đều là sự vật cường đại vượt qua sự phàm tục của thế gian. Vô luận là những hài cốt cực lớn kia hay là cự thú kinh khủng, hầu như đều là lực lượng và hình thể mà con người khó có thể tưởng tượng được, cho nên khi hắn lần đầu nhìn thấy đồ vật được cung phụng trên tế đàn, rõ ràng lại sinh ra một cảm giác không chân thực.
Khi hắn trong vô thức, đồ vật được cung phụng nơi đây, nếu như dựa theo trong câu chuyện truyền thuyết, tuyệt đối không phải là một trái tim nhỏ bé tầm thường như vậy, thậm chí nếu như xuất hiện ở trước mắt hắn một trái tim như tòa núi nhỏ có lẽ hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng sự thật trước mắt chính là như thế.
Hơi ổn định một chút nỗi lòng, Thẩm Thạch lập tức phát hiện khí tức giương cung bạt kiếm trên tế đàn.
Chuôi búa cổ xưa đã bị Lăng Xuân Nê cầm trên tay, cùng lúc đó, nàng lộ ra một tia cười lạnh, mang theo vài phần khinh thường nhìn qua trái tim đó, trong mắt thoáng qua ánh sáng cuồng nhiệt cùng phẫn hận. Mà ở đối diện với nàng, trái tim đó nhìn cô độc mà bình tĩnh, nhưng ở trên tế đàn không xuất hiện vòng xoáy màu đen kèm theo ánh sáng đỏ sậm. Ở giữa điện quang phập phồng, đã có một tia đỏ sậm dưới dạng thể khí, từ vòng xoáy như hắc động trên không trung chậm rãi bay xuống xuống, bắt đầu hội tụ đến bên trong trái tim đó.
Trái tim đó, tựa hồ đang tại chậm rãi sống lại.
Sau đó, một khí tức cổ xưa Thẩm Thạch chưa bao giờ cảm thụ qua, uy nghiêm, tang thương, từ tòa tế đàn phủ xuống. Cỗ khí tức kia vô hình vô sắc, dường như hư vô, lại dường như có mặt khắp nơi, tràn ngập toàn bộ thiên địa cùng thế gian, nó cao cao tại thượng, làm cho người ta run rẩy, dường như sau một khắc có cảm xúc muốn quỳ xuống, rồi nằm rạp dưới cỗ khí tức kia.
"Phù... Phù..."
Gió nổi lên, thế gió rất gấp rất lớn, tiếp đó trong bầu trời mây mù cuốn đến ầm ầm dồn dập, như âm thanh tiếng sấm, từ trong gió thoát ra, vang vọng ở giữa thiên địa. Thanh âm chậm chạp mà có uy nghiêm vô thượng, nhưng có vài phần không lưu loát, giống như là vì đã im lặng quá lâu rồi.
Bên dưới cỗ khí tức uy nghiêm, thiên địa vạn vật một mảnh tĩnh lặng, dường như cỗ khí tức này là chúa tể duy nhất của thế gian, vô luận là ai cũng không dám có bất kỳ phản kháng cùng dị nghị gì.
Ngoại trừ hai địa phương.
Trên tế đàn, Lăng Xuân Nê cầm trong tay cự phủ, cười lạnh nhìn vòng xoáy trên bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn về trái tim đó, khóe miệng giống như mấp máy một chút, giơ búa trong tay lên, hướng về phía trước.
Một tiếng sấm rền, trên đỉnh đầu bọn họ nổ vang, vạn đạo tia điện, xuyên qua tầng mây vòng xoáy, chiếu sáng thân ảnh nữ tử kia. Trên mặt nàng có sự bướng bỉnh, có ngoan lệ phẫn hận, có oán niệm cố chấp, có quyết tâm cùng đối phương ngàn vạn năm không chết không thôi, cái không có duy nhất là sợ hãi.
Còn có một chỗ, chính là trên người Thẩm Thạch đang từ từ tiến tới tế đàn. Ánh sáng trên cổ kiếm lóe ra bình thản, dường như đối với ngoại giới, kể cả cái khí tức kia nó đều không quan tâm đến, chỉ là lóe ra, rồi ngăn cách hết thảy, bao bọc lấy Thẩm Thạch, lúc này đã rơi vào một góc tế đàn.
Đúng lúc này, dường như đã bị chọc giận, cái âm thanh cao cao tại thượng kia, lại một lần nữa vang lên, nhưng mà lúc này đây tất cả âm thanh chỉ có một chữ:
"Chết..."
Sau đó, bầu không khí lập tức khẩn trương lên, một cỗ lực lượng đáng sợ, giống như đang hiện ra trên đỉnh đầu bọn hắn, sau đó mây đen như áp đỉnh, chậm rãi rơi xuống.