Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 71: Truy bắt



Thẩm Thạch lại ngất xỉu, cảm giác giống như một người không biết bơi nhảy vào trong biển cả vô tận, bốn bề là nước, không có chỗ để bám víu, dưới chân là vực sâu không đáy. Sau khi giãy giụa trong tuyệt vọng chỉ đành chìm xuống trong đau đớn, hơn nữa càng chìm xuống sâu thì càng đau đớn hơn.

Đầu óc hắn trống rỗng, có lẽ là do vết thương quá nặng, nỗi đau quá kịch liệt khiến cho não bộ của hắn lâm vào tình trạng chết lặng, một khắc trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức thì Thẩm Thạch đã hoàn toàn không hay biết gì về những thay đổi của bên ngoài, nơi hắn nhìn thấy chỉ độc hai màu đen trắng thoạt xa thoạt gần không ngừng quay cuồng, còn lỗ tai hắn chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm quái dị đơn điệu còn các loại âm thanh khác đã biến mất.

Đó là một thứ cảm giác quỷ dị và khó chịu, trời đất quay cuồng, tất cả đồ vật dường như đã rời khỏi hắn, tựa hồ chỉ còn lại mình hắn trên đời, trong mờ mịt và thống khổ hắn dường như nhìn thấy trên bầu trời có một con quái xà dữ tợn gào thét, lại có một con Cự Hạt đáng sợ có chút quen mắt đang cắn xé với quái xà.

Bầu trời run rẩy, đất đai nứt vỡ, nhưng trong ánh mắt càng ngày càng ảm đạm của Thẩm Thạch hết thảy đều yên tĩnh, tái nhợt thậm chí chết lặng, hai con quái vật đang điên cuồng tranh đấu không biết đã tách ra từ lúc nào, bỗng nhiên có một đạo ánh sáng từ bên dưới chúng bay lên rồi vụt tan biến, sau đó hai con quái vật kia chậm rãi dung hợp với nhau, nhưng đây có thể là ảo giác của Thẩm Thạch bởi trong mắt của hắn, mọi đồ vật đều đang sụp đổ, giống như thế giới tựa hồ sắp sửa tan vỡ.

Quái xà và Cự Hạt gào thét, chém giết, tựa hồ như đang liều mạng tranh giành một vật gì đó, bóng dáng của chúng càng lúc càng quỷ dị sau đó tan vào với nhau, cuối cùng thiên địa biến sắc, một vùng hắc ám ầm ầm kéo tới, trước mắt Thẩm Thạch hoàn toàn tối sầm.

Cuối cùng hắn mất đi ý thức.

※※※

Trong Hồng Mông thế giới ngày nay, Nhân Tộc vô cùng cường thịnh đã hầu như hoàn toàn khống chế các giới của Hồng Mông, không chịu sự không chế của Nhân Tộc ngoại trừ Thập Đại Thiên Giới hư vô mờ mịt dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết ra thì chỉ còn có Yêu Giới đã đoạn tuyệt mọi đường vào và Phi Hồng giới bị thần lực sau khi tự hủy của Âm Minh Tháp tàn phá biến thành một vùng tử địa.

Còn lại thì dù có là vùng đất xa xôi hung ác đến đâu cũng có dấu chân của Nhân Tộc, có dấu hiệu về sự thống trị của họ, vô số Dị tộc kể cả Yêu Tộc hậu đại không kịp trốn về Yêu giới nhiều năm qua vẫn luôn phải cẩn thận từng li từng tí tránh né Nhân tộc, co đầu rụt cổ trốn trong những giới xa xôi hung hiểm, kéo dài chút hơi tàn.

Thiết Sư tộc là một bộ tộc nhỏ của Yêu Tộc, nhiều năm trước bọn hắn đã bị ép phải trời xa vùng đất phì nhiêu màu mỡ, không ngừng trốn tránh Nhân Tộc cường đại, cuối cùng phải trốn ở Hỏa Viêm Giới xa xôi có hoàn cảnh sống vô cùng ác liệt, khắp nơi đều có núi lửa sắp sửa phun trào, tính đến nay có lẽ cũng đã sống được khá nhiều năm.

Thiết Sư là một danh hào uy vũ cường đại tràn đấy sức mạnh, năm đó khi Thiên Yêu Vương Đình còn cường thịnh, có thể lấy được danh hào này nhất định phải là một kẻ có thực lực cao cường, nói không chừng còn là một vị đại yêu oai phong một cõi, phong quang vô tận.

Nhưng vinh quang khi xưa theo dòng thời gian đằng đẵng đầy gian khổ đã sớm mai một đi hết, hôm nay bộ tộc Thiết Sư ngoại trừ cái tên ra đã không còn chút gì dính tới 2 chữ “cường đại” nữa. Bọn họ quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong Hỏa Viêm Giới đáng sợ, nguy cơ tứ phía này, núi lửa phun trào, nham thạch nóng rực, thậm chí là những yêu thú hung mãnh quỷ dị không ngừng uy hiếp đến sinh mạng của họ.

Nam tử trưởng thành của Thiết Sư tộc rất ít người sống quá ba mươi lăm tuổi, một nửa nhân khẩu trong tộc không sống quá nổi hai mươi, họ chết dưới bầu trời khói đen đậm đặc vì đủ loại lí do khác nhau, quãng thời gian đáng sợ và thống khổ này hoàn toàn không có dấu hiệu chấm dứt, nhân khẩu trong bộ tộc không ngừng giảm bớt, tiến dần tới Thâm Uyên tuyệt vọng.

Không có hi vọng, cũng không có đường lui, tất cả người trong tộc dường như cũng đã nhìn thấy cảnh tượng tận thế, bọn họ hôm nay sống trong chết lặng, dựa vào bản năng của mình để giành giật sự sống, được ngày nào hay ngày đó.

Bộ tộc hấp hối này đã quên mất vị tổ tiên vĩ đại khi xưa, ngay cả việc cầu nguyện với Thiên Yêu Hoàng không gì không làm được trong truyền thuyết cũng đã rất nhiều năm không có người thực hiện.

Nếu như Thiêu Yêu Hoàng trên trời thực sự có linh tại sao lại khiến con dân của hắn đang phải sống trong tuyệt vọng và thống khổ như vậy mà còn chưa có dấu hiệu hiển linh?

Thiết Sư tộc giống như một hạt bụi nhỏ trong Hồng Mông thế giới bao la bát ngát sắp sửa lặng lẽ tan thành mây khói.

Cho tới bây giờ cuộc sống của Thiết Sư tộc cũng không có gì biến hóa cả, nơi sinh sống tạm thời của Thiết Sư Tộc thành lập trong một vùng đất bằng giữa vô số núi lửa, thành thật mà nói nơi này cũng chẳng an toàn, bốn phía lúc nào cũng có núi lửa sắp sửa phun trào, sở dĩ chọn nơi này bởi lẽ nó đủ rộng và đồng thời có nhiều hướng để bỏ chạy tránh việc cả tộc bị chết cháy khi dung nham núi lửa tràn xuống.

Nhưng ngày hôm nay tất cả thành viên trong Thiết Sư tộc lại phát hiện mình đã bị bao vây chặt chẽ, không có đường thoát thân.

Dãy núi xa ở phương Đông tựa hồ như có một ngọn đang phun trào, khói đen xông thẳng tới thiên không, cảnh tượng bạo ngược tựa hồ như muốn hủy diệt vạn vật, tràng cảnh đồ sộ tới mức nơi sinh sống của Thiết Sư tộc cho dù cách đó khá xa cũng cảm nhận được mặt đất rung động. Dựa theo kinh nghiệm mà các vị lão nhân trong bộ tộc truyền xuống thì ngọn núi lửa sắp sửa phun trào kia có thể xem như là cực kì hiếm thấy.

Nhưng giờ phút này thứ khiến Thiết Sư tộc phải lâm vào trong tuyệt vọng không phải là nham thạch nóng bỏng đủ để làm tan rã huyết nhục cũng không phải là Yêu Thú cường đại mà là một loại quái vật mà đã mấy trăm năm rồi bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.

Đó là vô số Vong Linh quỷ vật đáng sợ hung ác không có chút sinh khí nào.

Âm Linh Quỷ vật trước giờ vẫn thích âm không thích dương, cho nên Quỷ vật trong Hỏa Viêm Giới từ trước tới nay đều rất hiếm thấy, ít nhất khi Thiết Sư bộ tộc dời đến nơi này chưa bao giờ thấy qua, cho nên bây giờ khi bị vô số Âm Linh có thân ảnh quỷ dị mà hư ảo, Cương Thi và Khô Lâu dữ tợn đáng sợ, tràn lan khắp ngõ ngách thậm chí đã cắn nuốt ba thành nhân khẩu của Thiết Sư tộc thì bộ tộc đã sớm yếu ớt tới mức không chịu nổi này trong nháy mất đã triệt để buông xuôi.

Bọn họ như súc vật run lẩy bẩy, bị Quỷ vật nhiều đến đáng sợ đuổi về tận nơi sinh hoạt, khóc tới mức tê tâm liệt phế nhưng quỷ vật không có thần trí cũng không có chút thương xót nào.

Mắt thấy tất cả mọi người sắp hóa thành huyết thực thì đằng sau đám Quỷ vật xuất hiện sự rối loạn, u hỏa trong mắt của tất cả Quỷ vật lộ ra vẻ kính sợ rồi chậm rãi tách ra thành một con đường.

Một bóng người đã đi tới trước mặt của Thiết Sư tộc.

Đó là một nữ tử nhân tộc, trẻ tuổi, xinh đẹp, vũ mị khiêu gợi, toàn thân từ trên xuống dười đều tỏa ra một loại tư thái kiều diễm khiến người ta thần hồn điên đảo, thậm chí có cảm giác muốn chết vì nàng. Mái tóc của nàng xõa qua vai, quần áo mỏng manh phiêu dật lộ ra phần ngực trắng noãn căng tròn, giữa vùng núi non trùng điệp có một vật màu đen óng ánh kì dị khảm trên da dường như đã cùng nàng hòa thành một thể.

Nữ tử tràn đầy thanh xuân xinh đẹp, kiều mị đầy sức sống này khác hẳn nhưng quỷ vật lạnh lẽo kia nhưng chẳng hiểu vì sao tất cả quỷ vật nhìn về phía nữ tử này tràn đầy kính sợ và thuần phục.

Nàng đứng trong Quỷ hải mênh mông, tựa như Nữ Vương đưa cặp mắt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn xuống thế gian giống như tất cả đồ vật đều thuộc về nàng, tất cả sinh mệnh và linh hồn đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Nàng là Lăng Xuân Nê.

※※※

Lăng Xuân Nê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bởi vì mật độ núi lửa bộc phát rất cao nên bầu trời Hoả Viêm giới quanh năm u ám, khói đen lượn lờ, không khí sặc mùi lưu huỳnh.

Quỷ vật không thích loại hoàn cảnh này, không ít Quỷ vật tỏ ra bực bội thậm chí bạo ngược, bất quá cũng không sao cả, chúng chỉ cần đi giết một số sinh linh là được, trên đời này, rẻ mạt nhất không phải là vật còn sống ư?

Lăng Xuân Nê chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó phất phất tay, mấy con Khô lâu cường hãn cao lớn chộp lấy mấy người của Thiết Sư bộ tộc đưa tới trước mặt nàng.

Người của Thiết Sư tộc vẫn còn run rẩy, tuy người con gái thập phần xinh đẹp này không giống những Quỷ vật đáng sợ kia nhưng có thể khống chế điều khển đám Quỷ vật đông đúc kia thì hiển nhiên so với chúng lại càng đáng sợ hơn.

Mấy tên Yêu Tộc sắc sảo tuy được ma luyện trong khó khăn , nhưng vì sợ tử vong hàm răng của bọn hắn đã bắt đầu run lên, chỉ có một kẻ duy nhất vẫn còn vẻ trấn định nhưng sắc mặt tái nhợt đó là một lão đầu đã có tuổi.

Ánh mắt Lăng Xuân Nê rơi xuống trên người lão đầu này, thanh âm của nàng thập phần bình thản, thậm chí mang theo vài phần lãnh khốc tàn nhẫn:

“Nghe nói bộ tộc của các ngươi trước kia cũng đã từng mạnh mẽ cường thịnh, chắc hẳn có thể sẽ biết một việc. Ta có một vấn đề muốn hỏi các ngươi…”

“Năm đó khi Yêu tộc các ngươi còn cường thịnh, có hay không một vật được gọi là “Minh Sát”, vật đó bây giờ đang ở đâu?”
=================
Trước khi mi mắt nhắm ghiền
Bóng con bọ cạp nối liền rắn tinh
Giữa Hỏa Viêm, Vong Linh tàn sát
Bắt Thiết Sư, Minh Sát ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.