Thanh Sơn khách điếm cao ngất đứng giữa phố khiến người ta có cảm giác giống như hạc giữa bầy gà, Thẩm Thạch đi vào căn phòng được an bài trên tầng năm rồi cũng giống như không ít vị đồng môn sư huynh đệ khác, sau khi mở cửa phòng liền đứng ngẩn ra trong chốc lát rồi mới chậm rãi tiến vào phòng.
Căn phòng trước mắt hắn là căn phòng tinh xảo đẹp đẽ nhất mà hắn đã từng thấy, đương nhiên rộng rãi, sáng ngời, sạch sẽ là điều không cần phải nhắc tới, người bước vào trong căn phòng này liền xuất hiện một loại cảm giác gò bó. Ngoài ra các đồ vật trong phòng cũng có chỗ đặc biệt, hắn xuất thân từ trong một gia đình buôn bán, từ nhỏ đã lớn lên trong Thiên Nhất Lâu nên có được một cặp mắt tinh tường, ngay lập tức đã đoán được những đồ gia dụng thông thường này kỳ thật cũng không phải dạng vừa.
Mặc dù không sơn son, thiếp vàng, khảm bạc, giường và bàn có vẻ như do gỗ thường chế tác nhưng khi Thẩm Thạch nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn sáng loang kia, đồng thời trong mũi cũng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt kỳ dị thì cơ bắp trên mặt hắn cũng có chút vặn vẹo
Gỗ này là một loại tứ giai linh tài trân qúy tên gọi là Trầm Hương Đàn
Hình dạng của cái bàn cổ xưa hào nhoáng, còn giường thì hoặc khắc hoa cỏ hoặc khắc Thụy Thú trông rất sống động, Thẩm Thạch nhìn những đồ án bình thường nhưng rất ít xuất hiện này cảm giác mình có chút ngứa răng, Trầm Hương đàn trưởng thành ngoại trừ loại hương trời sinh có thể an thần ra còn rất có lợi cho tu sĩ tu luyện, hơn nữa độ cứng tuyệt đối xứng đáng là tứ giai linh tài.
Nghĩ tới việc trong Thanh Sơn khách sạn còn có biết bao nhiêu đồ đạc như vậy trong cơ số gian phòng, Chi phí tốn kém quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Phòng rất lớn, một bên chỗ nghỉ ngơi bao gồm giường tủ quần áo ghế bàn, một bên sạch sẽ sáng sủa bày một cái bàn lớn đầy đủ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) tạo cảm giác văn nhã, Thẩm Thạch đi tới cửa sổ trước mặt, nhẹ đẩy ra, toàn bộ khung cảnh của phố dài xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí còn có thể thấy dãy núi xanh chập chùng ở phía xa xa.
Thanh Phong Từ khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Thanh Sơn khách điếm nghe thì bình thường nhưng Thẩm Thạch phát hiện ra ngay cả những thế gia lâu đời trong Lưu Vân Thành khi so sánh với nó cũng tỏ ra thua kém.
Thần Tiên hội, những kẻ này thực sự là … lũ chó lắm tiền mà
Thẩm Thạch chửi thầm một câu giống hệt như sư phụ mình đã nói sau đó lắc đầu, một lần nữa trở lại giữa phòng, liếc nhìn ghế dựa dài hơn sáu thước đặt cạnh giường rồi ngồi lên trên.
Đem tứ giai linh tài làm thành ghế dựa.
Khi thân thể đã thả lỏng, toàn bộ sức nặng đều đặt trên ghế dựa, một cảm giác mãn nguyện khó nói thành lời truyền từ mỗi phần trên cơ thể tới. Điều này là do người chế tác có bản lĩnh thực sự.
Lắc đầu cảm thán một chút, Thẩm Thạch nhắm mắt trầm ngâm một hồi, sau đó hít một hơi sâu, rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh chiếc giường, ngồi lên, sau khi điều hòa hơi thở, thần niệm của hắn dần chìm vào trong cơ thể.
Trải qua quãng thời gian tu dưỡng cùng với trợ giúp của La Ách Tiên Đan, thân thể của hắn đã nhanh chóng khôi phục bằng tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, kể cả Đan điền cũng đã khôi phục được thất thất bát bát, bất quá vẫn có thể cảm giác được trong đan điền đầy rẫy vết thương, Linh lực cũng không bằng khi trước, nguyên nhân là do sau khi hắn bị thương, cảnh giới bị giảm đi một tầng.
Lục Tiên cổ kiếm thần bí vẫn trầm mặc như cũ, yên tĩnh treo lơ lửng ở giữa đan điền của hắn, Thẩm Thạch cẩn thận nhìn thanh cổ kiếm thần bí này, trong lòng có vài phần hiếu kì và cảm kích. Người khác có lẽ không biết nhưng sau khi hồi tưởng lại, Thẩm Thạch đại khái có thể đoán được sau khi Cát An Phúc đánh mình trọng thương, trong tuyệt cảnh cửu tử nhất sinh, có một đạo bạch quang thần bí đã cấp tốc cứu mình một mạng, nhất định là do Lục Tiên cổ kiếm vốn yên tĩnh bất động đột nhiên kích hoạt.
Nhớ lại tính cảnh ngày đó, Cát An Phúc hợp thể với con rắn không rõ lai lịch, Thần Thông và lực lượng cực kì cường đại, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc lúc mới đầu hầu như không phải là đối thủ của hắn, nhưng đến cuối cùng, thanh Lục Tiên Cổ Kiếm dường như là khắc tinh của quái xà, Thẩm Thạch đến tận bây giờ vẫn còn có ấn tượng với tiếng kêu hoảng sợ kì quái của Cát An Phúc.
Bất quá có vẻ như thanh Lục Tiên cổ kiếm này đã trở lại bộ dạng bình thường không có gì lạ cả, dù Thẩm Thạch nhiều lần cố nắm giữ nó nhưng đều không có chút phản ứng nào. Điều này khiến Thẩm Thạch thập phần tiếc nối, thanh cổ kiếm thần bí này hiển nhiên ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại, đáng tiếc trước mắt chính mình còn không tìm được phương pháp sử dụng nó
Nếu như đã vô kế khả thì thì Thẩm Thạch cũng tạm bỏ qua việc khống chế Lục Tiên cổ kiếm, bắt đầu thử tu luyện, từ sau khi bị thương, ngoại trừ đan điền bị trọng thương ra thì khí mạch khắp thân thể cũng bị hao tổn không nhẹ, gần đây nhờ dược lực cường đại của La Ách tiên đan nên dần dàn khôi phục, bất qua thân thể mới khá hơn một chút thì Lăng Tiêu Tông bắt đầu lên đường về nhà nên Thẩm Thạch cũng không có chính thức tu luyện.
Làn này có thể xem như là lần đầu tiên hắn rảnh rỗi tu luyện, cẩn thận quan sát trạng thái của cơ thể mình.
Phương pháp tu luyện hắn đã sớm thuộc nằm lòng, linh lực trong linh tinh từ tay chậm rãi tiến vào cơ thể, cùng lúc đó linh lực cũ nằm trong khí mạch của hắn cũng nhận được kích thích, có chút hỗn loạn sau đó giống như thủy triều chậm rãi hội tụ lại bắt đầu di chuyển trong kinh mạch hắn.
Sau một chu thiên khí tức không giống như đại đa số tu sĩ, trở về bên trong Đan Điền mà là chui vào trong mi tâm hắn, cũng chính là trong khiếu huyệt thần bí kia.
Đúng lúc này, thân thể Thẩm Thạch bỗng nhiên chấn động, phát hiện trong khiếu huyệt của mình linh lực vô cùng dồi dào, hoàn toàn khác với ngày thường, hơn nữa, quan trọng nhất là … hắn thấy được Long Văn Kim giác màu vàng trong một đám mây mù Linh Lực.
Thẩm Thạch trợn mắt há mồm, thậm chí có chút lúng túng, hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Long Văn Kim Giáp là cái gì, hắn đương nhiên hiểu rõ, chính là loại thần thông ngoài ý muốn mà hắn tu luyện thành, nhưng từ khi Lục Tiên cổ kiếm xuất hiện trong Đan Điền của hắn thì thanh cổ kiếm thà bí này dùng một loại lực lượng cổ quái vô hình trấn áp Long Văn Kim Giáp trong đan điền hắn, khiến cho hắn không cách nào sử dụng nổi, giống như môn thần thông này đã bị phế bỏ.
Sau khi Đan Điền bị hủy, Thẩm Thạch lại phát hiện thần thông này lại chuyển qua khiếu huyệt mi tâm của mình, tình hình này quả là vô cùng quỷ dị. Bất quá cẩn thận nghĩ lại thì trong quá trình tu luyện Âm Dương Chú, khiếu huyệt thần bí ở mi tâm giống như một đan điền thứ hai trong cơ thể, hơn nữa độ tinh thuần của Linh Lực còn hơn lúc trước.
Bây giờ Linh lực trong khiếu huyệt ở mi tâm dã cực kì dồi dào, Long Văn Kim Giáp rạng rỡ hẳn lên, có vẻ như … giống lúc còn ở trong đan điền của mình.
Trong lòng Thẩm Thạch lướt qua một ý niệm khiến chính mình cũng có chút khó tin, chẳng lẽ … chẳng lẽ sau khi đan điền của mình bị trọng thương, đạo hạnh bị giảm xuống một tầng kỳ thực chỉ là biểu hiện bên ngoài sao?
Tựa hồ như linh lực thần thông sau khi mình đột phá Ngưng Nguyên Cảnh Trung Giai sau khi đan điền của mình tổn hại mà hoàn toàn bất tỉnh nhân sự đã tự mình chuyển qua khiếu huyệt trong mi tâm. Nếu như vật thì cảnh giới của mình kỳ thực không có lui bước, hơn nữa Thẩm Thạch còn cảm thấy Linh lực trong khiếu huyệt mi tâm trầm trọng ngưng thực, so với trước kia còn mạnh hơn vài phần.
Hắn hít thở thật sâu, do dự một lúc rồi nhắm mắt lại, sau đó hừ nhẹ một tiếng, một đạo ánh sáng màu vàng mãnh liệt phát ra từ trên trán hắn.
Ánh sáng màu vàng sáng ngời giống như một mặt trời nhỏ đột nhiên xuất hiện trong phòng, một lớp ánh sáng vàng bao phủ trong chốc lát ngưng tụ thành giáp, giáp trụ bao bọc toàn thân có hoa văn ẩn hiện giống như một con rồng nhỏ đằng vân giá vũ, chính là Long Văn Kim Giáp
Vài hơi thở trôi qua, kim quang như cá voi hút nước lặng lẽ thu về, Long Văn Kim Giáp chậm rãi tiêu tán, Thẩm Thạch thở dài, sau đó nhảy dựng lên, thậm chí còn dùng sức vung quyền hiển nhiên trong lòng hết sức kích động
※※※
Cách gian phong Thẩm Thạch khá xa, trong căn phòng lớn, mấy vị chân nhân của Lăng Tiêu Tông lộ vẻ kinh ngạc nhìn sự xuất hiện của Thiên Kiếm Cung Chủ Nam Cung Lỗi, hiển nhiên không nghĩ tới việc hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này đáng lẽ ra Nam Cung Lỗi phải dẫn theo đệ tử của Thiên Kiếm Cung trở về Thiên Kiếm sơn môn chứ?
Thần sắc của Nam Cung lỗi có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, cười mỉm chắp tay với bốn người Lăng Tiêu Tông cười nói: “Chư vị đạo huynh, chúng ta lại gặp mặt”
Hoài Viễn Chân Nhân đạo pháp cực cao, hàm dưỡng thâm hậu, sau chút kinh ngạc lúc dầu giờ đã bình tĩnh lại, cười đáp lễ, mời Nam Cung Lỗi và Khuất Lão ngồi xuống rồi mở miệng hỏi:
“Nam Cung huynh, ngươi đột nhiên tới đây quả là ngoài dự đoán của mọi người, không biết…”
Nói xong, hắn nhìn Nam Cung Lỗi và Khuất Lão, ý thăm hỏi trong mắt hết sức rõ ràng.
Nam Cung Lỗi cũng không vội mở miệng mà liếc nhìn Khuất Lão, Khuất Lão gật gật đầu nói: “Để ta nói thì hơn, Nam Cung Cung Chủ do Thần Tiên Hội mời đi theo, kể cả Lăng Tiêu Tông cũng là do chúng ta cố ý chiêu đãi. Lần này mời mọi người tới Thiên Hồng Thành thật ra là vì…”
Lời còn chưa dứt thanh âm của Khuất Lão bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ có chuyện gì đó, lông mày khẽ nhíu lại, cùng lúc đó một đám Nguyên Đan cảnh đại chân nhân cơ hồ cùng ồ lên một tiếng, thậm chí có mấy người còn nhìn về phía xa của khách sạn tựa như cảm nhận được thứ gì đó.
Vài nhịp thở trôi qua, hết thảy bình tĩnh lại, Nam Cung Lỗi bỗng nhiên nở nụ cười nhìn Hoài Viễn Chân Nhân nói:
“Hoài Viễn đạo huynh, quý môn quả là nơi ngọa hổ tàng long làm cho người khác không dám khinh thường. ================ Đan điền chuyển đến mi tâm Phải đâu tụt dốc, mừng thầm tiến duyên. Mở Kim Giáp, hoa văn ẩn hiện Nhòm Đan Điền, vẫn thấy Lục Tiên Cách phòng cường giả tu tiên Ai ai cũng thấy ngạc nhiên đôi phần.