Thẩm Thạch trầm mặc, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu, không phàn nàn gì về việc Tôn Hằng nói chuyện không đầu không đũa, chỉ bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn hỏi ta việc gì?”
Tôn Hằng do dự nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi rất thân với Tiểu Mai?”
Nhất thời Thẩm Thạch phản ứng không kịp, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Mai, Tiểu Mai nào?” Sau đó hắn dừng một thoáng, rồi giống như chợt hiểu ra, nhìn Tôn Hằng, trong mắt có một tia nghi hoặc hỏi: “Hạ Tiểu Mai?”
Tôn Hằng gật đầu đáp: “Đúng”
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta và Hạ Tiểu Mai quen nhau từ lúc ở Thanh Ngư Đảo, có thể coi là chỗ quen biết nhiều năm, giao tình cũng tốt. Ngươi muốn hỏi điều gì?”
Tôn Hằng hít một hơi sâu nói khẽ: “Lần này ta và Tiểu Mai cãi nhau một trận, à… là lỗi của ta. Hôm nay trong lòng có chút hối hận, muốn nhận lỗi với nàng nhưng sợ nàng vẫn còn giận ta. Vài ngày trước khi đến Nguyên Thủy Môn, nàng có nói sinh nhật của mình trong một hai tháng tới, nhưng là ngày nào thì nàng không nói rõ. Cho nên ta muốn hỏi ngươi, sinh nhật của Tiểu Mai vào ngày nào?”
Dù là Thẩm Thạch đã có suy đoán trước, nhưng sau khi Tôn Hằng hỏi vấn đề này thì hắn cũng có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm hai người căn bản là không thể yêu nhau thế mà cuối cùng lại có tình cảm sao? Tuy nhiên nhìn Tôn Hằng lúc này thì có vẻ như chuyện của họ cũng không thuận lợi.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thẩm Thạch vẫn lắc đầu nói: “Việc riêng của con gái, ta sao biết rõ được, ngươi hỏi nhầm người rồi.” Sau đó hắn có chút khó hiểu nói với Tôn Hằng: “Ta nhớ tính tình Hạ Tiểu Mai không tệ, sáng sủa hoạt bát, bằng hữu không ít, ngươi cũng quen biết cũng nhiều, sao không tới hỏi những bằng hữu kia, ắt hẳn sẽ có kết quả.”
Khóe miệng Tôn Hằng khẽ co quắp, sắc mặt xẹt qua một tia đắng chát rồi nở nụ cười thản nhiên nói: “Sau khi chuyện đó … xảy ra, những bằng hữu kia đều trở nên xa lạ, thậm chí có không ít người bắt đầu thích nhị đệ của ta, kề vai sát cánh với hắn, khi thường gặp nhau thì làm như không nhìn thấy hoặc cố gắng tránh thật xa. Cho nên tính đi tính lại, người vừa quen ta vừa có giao tình không tệ với Hạ Tiểu Mai chỉ có một mình ngươi mà thôi.”
Thẩm Thạch ngơ ngác, trong lòng có chút trầm mặc, không biết nói gì cho phải.
Tôn Hằng thở dài nói khẽ: “Không dối gạt ngươi, vinh hoa phú quý công danh sự nghiệp đối với ta chỉ còn là hy vọng xa vời, càng không cần nói tới sau khi từ Vấn Thiên Bí Cảnh về, chắc hẳn hoàn cảnh của ta và nhị đệ ngươi cũng nắm rõ.”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu, tuy Tôn Hằng được tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, nhưng cũng không thuận lợi, trên đường bị đệ tử Nguyên Thủy Môn ám toán suýt chết, may gặp phải Thẩm Thạch vô tình đi ngang qua, nhầm gã là Tôn Hữu nên mới xuất thủ cứu giúp, khó khăn lắm mới còn sống mà rời khỏi Bí Cảnh.
So với Tôn Hữu trở thành thân truyền đệ tử của Trưởng Lão Tôn Minh Dương, tiền đồ rộng mở, tuy không biết ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi li khai, đạo hạnh của Tôn Hữu đã đột phá đến Thần Ý Cảnh, trở thành một trong ba vị thiên tài trẻ tuổi, có thể coi như là một bước lên trời.
Vì vậy địa vị của Tôn Hữu càng thêm vững chắc, vô luận từ phương diện nào mà nói thì hắn sẽ được bồi dưỡng thành người nối nghiệp của Tôn gia, còn Tôn Hằng lúc này đã trở nên ảm đạm, không thể uy hiếp địa vị của Tôn Hữu được.
Những việc này Thẩm Thạch đương nhiên hiểu rõ, cho nên cũng biết lời của Tôn Hằng không có chút giả dối nào, chẳng qua trong trận chiến giữa hai huynh đệ hắn cũng không phải là kẻ trung lập, tình cảnh của Tôn Hằng lúc này, không phải là không có chút quan hệ nào với hắn, đoạn thời gian gần đây mấy lần gặp gỡ với Tôn Hằng, Thẩm Thạch cũng dần phát hiện ra gã công tử bộ này có một bộ mặt nữa, sau khi ngã từ trên trời xuống, gã có vẻ như đã biến thành một người khác.
Chỉ là hắn thật sự đã tuyệt vọng buông tay khỏi vị trí người nối nghiệp của Tôn Gia ư?
Thẩm Thạch hít một hơi sâu, nhìn Tôn Hằng hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Tôn Hằng cười khổ đáp: “Ta cũng không có khả năng khiến ngươi giúp chẳng qua là…” Hắn ngừng lại một chút, thần sắc biến ảo, một lát sau có vẻ như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói với Thẩm Thạch: “Hiện nay ta cũng không có mong muốn gì, nhưng ta thật tình thật dạ với nàng. Sai lầm mà ta mắc phải trước khi tới Nguyên Thủy Môn khiến nàng tức giận, tới tận hôm nay cũng không buồn nói chuyện với ta. Ta chỉ mong ngươi có thể hỏi giúp ta sinh nhật của nàng, sau đó ta sẽ mua quà tặng nàng hôm đó, mong nàng có thể tha thứ cho ta.”
Thẩm Thạch nhíu mày vừa định lắc dầu thì bắt gặp vẻ mắt cầu khẩn của Tôn Hằng, do dự một chút rồi hít một hơi nói: “Quả thực ta không biết sinh nhật của Hạ Tiểu Mai, vậy thì đợi sau khi trở về Kim Hồng Sơn, ta sẽ nghe ngóng giúp ngươi, nếu không hỏi được thì cũng đừng trách ta.”
Tôn Hằng chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ tươi cười gật đầu nói: “Như thế thì tốt, đa tạ, đa tạ!”
Trong lòng Thẩm Thạch thở dài nói: “Không có việc gì nữa thì ta đi trước, tiện đường tới mấy cửa hàng kia, ngươi thì sao?"
Tôn Hằng gật đầu nói: “Đã làm phiền ngươi rồi, ngươi đi trước đi, một chút nữa ta sẽ trở về khách điếm”
Thẩm Thạch ừ một câu rồi quay người trở về đường cái.
※※※
Sau khi Tôn Hữu tạm biệt Chung Thanh Lộ liền đi tới cửa khách điếm. Lúc này sắc trời còn sáng, không ít đệ tử Lăng Tiêu Tông ở đây, đều hết sức tò mò với trong ngoài nơi này, bốn phía người đi lại cũng nhiều, trên đường đi Tôn Hữu cũng gặp không ít đồng môn.
Khác hẳn với vẻ hời hợt khi xưa, lúc này những đệ tử Lăng Tiêu Tông gặp Tôn Hữu đều rất nhiệt tình, phần lớn là chủ động chào hỏi, không ít người đứng lại bắt chuyện với Tôn Hữu, nói với hắn những lời có cánh, cũng nói không ít lời lấy lòng hắn, hiển nhiên đã sớm coi hắn là tân tinh của Lăng Tiêu Tông.
Từ trước tới nay Tôn Hữu xử sự khôn khéo, nếu không cũng không có giao tình rộng như vậy, lúc này địa vị tăng lên, đương nhiên cũng không lập tức đối xử lạnh nhạt, bằng không thì sẽ bị chửi bới sau lưng. Một đoạn đường tới cửa khách điếm không dài, Tôn Hữu đi một chút rồi lại ngừng, mất một lúc lâu, trên đường đi vẻ mặt hắn tươi cười, hết gật đầu khen phải lại đến đập vai vỗ lưng, có khi còn dừng lại tâm sự nhắc lại tình bạn khi xưa, vất vả ứng phó từng người xong rồi mới có thể đi tới cửa.
Cho dù tới bây giờ hắn là loại người mạnh vì gạo bạo vì tiền nhưng lần này cũng cảm thấy gương mặt có chút cứng ngắc, nội tâm cũng có chút tự đắc. Lúc trước hắn dùng kế sách chơi huynh trưởng một vố, sau đó tiếp nhận vị trí của gã, mặc dù Lăng Tiêu Tôn bắt đầu coi trọng hắn nhưng không ít người bình thường vẫn giữ vững khoảng cách với hắn, hiển nhiên vẫn có ý chờ đợi, không tin hắn sẽ quật khởi được.
Nhưng bây giờ, sau khi kết thúc hành trình vào Vấn Thiên Bí Cảnh, sau nhiều năm ẩn nhẫn, cuối cùng hắn đã một bước lên trời, tuyệt đại bộ phận đồng môn cũng đã chấp nhận địa vị của hắn, cuối cùng Tôn Hữu cũng đã thấy tương lai bừng sáng.
Đây quả là một việc rất đáng vui mừng, mà sự tình như thế đương nhiên muốn chia sẻ cùng bằng hữu chân chính. Qua nhiều năm, sơ giao tuy nhiều nhưng đáy lòng hắn tin tưởng nhất, kỳ thực vẫn là thiến niên quen biết hắn từ lúc vô danh, dù là hôm nay địa vị của hắn và mình đã có không ít khác biệt.
“Thạch Đầu đâu nhỉ?” Tôn Hữu đi tới cửa khách điếm, đứng trên bậc thang mà nhìn quanh, vừa rồi Chung Thanh Lộ nói rất rõ ràng là Thẩm Thạch ở ngay bên ngoài khách điếm, chẳng qua muốn đi ngó qua mấy cửa hàng nên không cùng nàng trở về. Chỉ là lúc này trên đường người đi lại đông đúc, nhất thời Tôn hữu cũng không nhìn thấy thân ảnh Thẩm Thạch, nghĩ thầm chẳng lẽ lúc này Thẩm Thạch đang ở bên trong một cửa hàng nào đó sao?
Đang nghĩ tới việc tiến tới mấy cửa hàng tìm Thẩm Thạch thì bỗng nhiên khóe mắt Tôn Hữu đảo qua một chỗ trên phố dài, sau đó ánh mắt sáng ngời, chỉ thấy bên ngoài một cửa hàng bán linh dược, có một cái bóng quen thuộc đang đi tới, không phải là Thẩm Thạch thì là ai?
Đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, trong lòng Tôn Hữu cao hứng, nhấc chân bước xuống bậc thang, đồng thời giơ tay mở miệng gọi tên Thẩm Thạch. Còn ở phía trước, Thẩm Thạch rõ ràng không chú ý tới Thanh Sơn khách điếm, đang đi trên đường, thân thể khẽ dừng lại, sau đó nhìn quanh quất xung quanh, rồi tùy ý chọn một cửa hàng bên đường tiến vào.
Tôn Hữu nở nụ cười hạ tay xuống, bước về phía trước nhưng mới đi được hai bước, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, đồng tử cũng rụt lại một chút.
Bên cạnh cây cột đá khi nãy, lại có một bóng người đi ra, trẻ tuổi, anh tuấn, trầm ổn, thong dong, khuôn mặt có vài phần tương tự với Tôn Hữu, chính là đường huynh của hắn, trưởng tử của Tôn thị Tôn Hằng.
Tôn Hằng bước khỏi cây cột đá, nhìn bộ dạng thì có vẻ như không muốn đi vào mấy cửa hàng mà quay người trở về Thanh Sơn khách điếm, chẳng qua mới đi được mấy bước, thì ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đứng nguyên tại chỗ.
Trên đường dài, trong dòng người đông đúc người hai huynh đệ đứng cách một đoạn, đối diện với nhau.
Có gió nhẹ yếu ớt thổi tới, theo thời gian trôi qua, trong ánh mắt im lặng đã có hàn ý xuất hiện. ================ Người đẹp giận, Hằng đành nhờ bằng hữu Thế đổi thay, huynh đệ trở mặt sao?