Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 87: Tang lạc



Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Thạch, Bồ lão đầu nở nụ cười nói: “Tuy nhiên ngươi cũng không cần quá khẩn trương, ta đã giúp ngươi lo liệu phía Vân Nghê rồi. Chỉ nói rằng năm đó đi du lịch thiên hạ, lão phu nhờ cơ duyên mà có được nó, trân tàng (lưu trữ) nhiều năm, tới lúc rảnh rỗi này mới lấy ra”.

Thẩm Thạch liếc xéo về phía sư phụ, Bồ lão đầu bị hắn nhìn như vậy thì có chút xấu hổ nhún vai cười khan nói: “Rồi rồi rồi, ta biết Vân Nghê chưa chắc đã tin vào lời giải thích đó bất quá cũng phải có thứ để mà khai báo đúng không. Nói gì thì nói, nàng cũng là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông chúng ta, ngươi lại là quan môn đệ tử(*) của ta, nàng sẽ không làm gì ngươi đâu, nhiều lắm là có chút yêu thích đối với các loại linh tài hiếm có như Long huyết Long nhục mà thôi.

(*) có thể hiểu là đệ tử chân truyền hoặc đệ tử nhập thất.

Thẩm Thạch gật đầu, thầm nghĩ rằng Tứ chính đại hội mới kết thúc không lâu, Hắc Long huyết nhục đột nhiên xuất hiện quả thực sẽ khiến người ta liên hệ tới Vấn Thiên Bí Cảnh, muốn Bồ lão đầu bịa ra một lý do khiến người khác tin tưởng thì quả là làm khó cho lão. Bất quá Bồ lão đầu nói cũng đúng Vân Nghê là trưởng lão Lăng Tiêu Tông, không thể nào lại ra tay cướp đoạt mình được.

Nghĩ tới đây Thẩm Thạch thở ra nhẹ nhõm, sau khi hàn huyên vài câu với Bồ lão đầu liền cáo từ, quay trở về gian phòng của mình.

Chỉ là khi hắn đi tới gần cánh cửa, lông mày Thẩm Thạch bỗng nhiên nhíu lại, bên trong sắc trời dần tối có một bóng người đang lặng yên dứng trước cửa phòng mình tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.

Bóng tối như nước, lặng lẽ bao phủ tòa nhà tinh xảo phù hoa, gió đêm hiu hiu thổi khiến cho thân ảnh kia có chút mờ ảo.

Thẩm Thạch đi tới gần, nghe thấy tiếng bước chân bóng người kia khẽ chuyển động, xoay người nhìn lại, chính là Tôn Hữu .

“Ồ, tại sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” Thẩm Thạch cười nói, bắt chuyện với bằng hữu.

Tôn Hữu có chút trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ tĩnh mịch, nhìn Thẩm Thạch, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Thẩm Thạch đi tới cửa, tiện tay mở cửa phòng ra, sau đó lúc nhìn Tôn Hữu hiếu kỳ hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôn Hữu ngừng trong chốc lát sau đó khẽ “A..” một tiếng, Thẩm Thạch gật đầu nói: “Vào phòng nói chuyện”

Nói xong hắn quay người đi vào phòng, thuận tay đốt nến, Tôn Hữu đứng trước cửa ra vào, lặng lẽ nhìn bóng lưng và động tác của Thẩm Thạch, một lúc lâu sau mới đi vào.

Ánh nến không quá chói mắt nhưng ánh lửa màu vàng đủ để rọi sáng căn phòng, xua đi bóng tối, tạo cảm giác ấm áp cho người đứng trong bóng đêm.

Thẩm Thạch cười cười, mời Tôn Hữu ngồi bên cạnh bàn, đồng thời nói: “Vừa rồi đi ra ngoài mua chút rượu cho sư phụ sau đó nói chuyện với lão nhân gia nên tốn không ít thời gian, vì vậy mới về trễ. Ngươi đã đợi lâu chưa?”

Tôn Hữu lắc đầu đáp: “Cũng không lâu lắm, mới đứng được một lúc”

“Ừ” Thẩm Thạch nhìn hắn một cái rồi nói “Vậy thực ra là có chuyện gì tới tìm ta vậy?”

Ánh mắt Tôn Hữu khẽ hạ xuống, nhất thời không mở miệng, thần sắc trên mặt không có nhiều biến hóa nhưng sâu trong mắt lại có chút do dự. Lông mày Thẩm Thạch hơi nhăn lại, sắc mặt có chút ngưng trọng hỏi:

“Làm sao vậy, chẳng lẽ có đại sự gì à?”

Đáy mắt Tôn Hữu chợt lóe lên, một lát sau y hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu, giống như đã hạ quyết tâm nói: “Đúng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Thạch Đầu”

Sắc mặt Thẩm Thạch trở nên trịnh trọng, gật đầu nói: “Nói đi”

“Chúng ta vẫn còn là bằng hữu chứ?”

Thẩm Thạch nhướng mày, nhưng cũng không tỏ vẻ chần chừ, gọn gàng và kiên định đáp: “Đúng”

Tôn Hữu im lặng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như buông được tảng đá lớn trong lòng, thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi”

Thẩm Thạch nhìn hắn hỏi: “Rốt cuộc là sao thế?”

Tôn Hữu do dự một chút, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Thạch, cũng không có ý cố kị gì nói: “Ta thấy đại ca ta Tôn Hằng, dạo gần đây đột nhiên có vẻ thân mật với ngươi, đặc biệt là hôm nay ở đầu đường kia, lúc ta đi ra khỏi khách sạn, vô tình nhìn thấy các ngươi đang nói chuyện phiếm”.

Thẩm Thạch trầm mặc, im lặng, Tôn Hữu hít sau một hơi nói: “Thạch Đầu, ta biết rõ rằng có thể do mình nhạy cảm, bất quá trong lòng ta, lúc nào cũng coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, cũng là trọng yếu nhất. Hơn nữa tuy trong tông môn, không nhiều người để mắt tới ngươi, nhưng ta cảm thấy, trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi chúng ta, ngươi còn mạnh hơn đại đa số người, kể cả ta.”

Thẩm Thạch ngẩn người, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tôn Hữu.

Tôn Hữu vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt bàn bóng loáng, trong miệng nói khẽ: “Hai người chúng ta quen biết từ nhỏ, cho tới tận bây giờ, không có người nào hiểu rõ tình cảnh của ta hơn ngươi cả. Hơn nữa, ta lúc nào cũng cảm thấy nếu không nhờ ngươi giúp đỡ ta thì ta không thể có được địa vị như ngày hôm nay.”

Thẩm Thạch lắc đầu nói: “Ngươi quá khiêm tốn rồi, có được kết quả như bay giờ, đều là do ngươi cố gắng giành giật cơ hội”

Thanh âm Tôn Hữu bỗng nhiên cao lên, thần sắc có phần kích động nói: “Nhưng nếu không phải là kế sách của ngươi, thì đến cả “cơ hội” ta cũng không có được”

Trong mắt Thẩm Thạch có một chút ấm áp, thò tay vỗ nhẹ lên bả vai Tôn hữu.

Tôn Hữu thở ra một hơi phiền muộn, trầm mặc một lúc rồi nói: “Thạch Đầu, ngươi cũng biết tình cảnh của ta, từ nhỏ tới lớn, ta luôn bị áp dưới cái bóng của vị đại ca kia. Hôm nay mới có thể trở mình, nhưng những chuyện đấu đá trong thế gia, ta đã thấy quá nhiều, không dám có chút chủ quan nào. Cho nên …”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Thẩm Thạch chặn lại, hắn nghiêm mặt nói: “Ta hiểu”

Tôn Hữu giương mắt nhìn hắn, Thẩm Thạch cười nhạt nói: “Là ta nghĩ không đủ chu đáo, kỳ thực mọi chuyện là như thế này…” Sau đó Thẩm Thạch bắt đầu kể lại lần thứ nhất gặp Tôn Hằng trong Vấn Thiên Bí Cảnh cho tới việc hôm nay vô tình tương kiến Tôn Hằng, trừ những việc phải che giấu ra, phàm là việc có quan hệ với Tôn Hằng, hắn đều nói rõ với Tôn Hữu, không có chút giấu giếm nào.

Nói xong mọi chuyện, cuối cùng Thẩm Thạch ngưng mắt nhìn Tôn Hữu, trầm giọng nói: “Sự tình từ đầu tới đuôi là như thế, ta với Tôn Hằng khi trước không quen biết, những ngày qua cũng là ngẫu nhiên kết bạn. Bất quá ta sơ ý, không quan tâm tới tình cảnh của ngươi, về sau ta sẽ có chừng mực. Hơn nữa ta với ngươi là hảo hữu nhiều năm, lập trường luôn đứng về phía ngươi của ta chưa bao giờ dao động cả.”

Những lời này, đặc biệt là câu cuối cùng, Thẩm Thạch nói như chém đinh chặt sắt không có chút do dự nào, thân thể Tôn Hữu cũng có chút chấn động. Một lát sau, Tôn Hữu gật mạnh đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thạch Đầu, ta vốn không muốn hỏi trước mặt ngươi, chỉ là việc này khiến ta tâm phiền ý loạn, cộng thêm việc ta coi trọng ngươi hơn những người khác gấp cả chục lần, nếu ngươi không giúp ta, ta cũng không dám nghĩ mình sẽ ra sao” Dừng một chút rồi hắn lại nói

“Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, bất kể là thế nào đi nữa, chúng ta cũng là hảo hữu tri giao nhiều năm, có chuyện gì cũng nên nói rõ ràng, đúng không?”

Thẩm Thạch gật đầu cười nói: Đúng vậy”

Tôn Hữu thập phần cao hứng đứng dậy nói: “Có thể nói với ngươi những hiểu lầm này là khiến ta an tâm rồi, thực ra ta cũng tin tưởng ngươi, không có chút nghi ngờ nào. Sắc trời đã tối, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thạch gật gật đầu tiễn Tôn Hữu ra tới ngoài cửa, sau đó đưa mắt nhìn hắn đi xa, cho tới khi thân ảnh kia chìm vào trong bóng tối. Nhìn cảnh ban đêm một lát rồi hắn nhè nhẹ khép cửa phòng lại, một lần nữa đi tới ngồi cạnh bàn, ánh mắt chuyển động, sắc mặt thâm trầm cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ánh nến, nhìn thật lâu, cũng không biết là bao lâu, hắn bỗng cười khổ một cái, nhẹ giọng thở dài, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Nếu thật sự tin ta, thì sao lại nghĩ tới nhiều chuyện như vậy…”

※※※

Chẳng mấy chốc mà hết một đêm, sáng sớm hôm sau, nội thành Thiên Hồng Thành lại một lần nữa khôi phục vẻ náo nhiệt phồn hoa.

Trên thực tế, từ “khôi phục” cũng không chuẩn xác, bởi vì một trong thập đại kỳ cảnh của Thiên Hồng Thành có một cái là Bất Dạ Chi Thành, ám chỉ tòa thành khổng lồ này, cho dù là đêm khuya cũng rực rỡ đèn hoa, suốt đêm bất diệt, luôn có người bận rộn, ồn ào trong bóng tối.

Tòa thành này, phảng phất như không bao giờ có thời điểm ngừng nghỉ, lúc nào cũng phù hoa náo nhiệt.

Ngày hôm nay, Thẩm Thạch dậy hơi muộn, nằm trên giường thật lâu, thậm chí ngay cả Tiểu Hắc Trư yêu ngủ còn rời giường sớm hơn hắn, sau đó còn kỳ quái nhìn Thẩm Thạch, thậm chí còn dùng đầu hẩy hẩy người hắn, tựa hồ lo lắng không biết đầu óc người này có phải là đã hỏng mất rồi không.

Thẩm Thạch duỗi lưng một cái, đẩy Tiểu Hắc qua một bên, ngồi dậy.

Ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy nhàm chán, Thẩm Thạch cảm thấy trong lòng mình có chút lười biếng, cái gì cũng không muốn làm, không muốn hiểu, ngoài ra còn có một chút phiền muộn, tuy nhiên sau đó hắn cũng chỉ đành khe khẽ thở dài, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Buổi sáng trong khách sạn vẫn có vẻ tương đối yên lặng, dù sao thì vô số đệ tử của Lăng Tiêu Tông đều là người tu đạo, yêu tĩnh ghét động, cho nên không có nhiều người đi dạo. Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc đi xuống phòng trọ, nhìn đám bọt nước trong hòn non bộ của đình viện Thanh Sơn khách điếm, cảm thấy không tệ liền bắt đầu đi tới.

Chỉ là mới đi được vài bước chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng, có người kêu tên hắn thật to, Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, quay đầu lại, lập tức nhíu mày, chỉ thấy người tới là Tôn Hằng.

Thẩm Thạch vừa muốn mở miệng, muốn nói lại thôi, chần chừ một chút rồi, sắc mặt lại trở nên bình thản nhưng Tôn Hằng có vẻ như không chú ý tới vẻ biến hóa của Thẩm Thạch, cười cười bước tới, đồng thời thò tay vào túi Như Ý, lấy ra một thứ rồi nói: “Thẩm Thạch, ngươi xem ta đã tìm được thứ gì?”

Thẩm Thạch chuyển ánh mắt chỉ thấy vật trên tay gã hình dạng tròn trịa, chính là một vò rượu, bất ngờ này vượt qua sự tiên liệu, hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Tôn Hằng đi đến trước mặt hắn, tiện tay vứt vò rượu cho hắn cười nói: “Hôm qua nhờ sự nhắc nhở của ngươi, ta mới nghĩ tới trước kia khi cùng Tiểu Mai nói chuyện phiếm, nàng từng nói qua về quê hương mình, trong đó có nhắc tới việc Thương Châu quê nàng có một loại rượu ngon, nàng rất hoài niệm thứ đó, nói rằng từ nhỏ đã thường đối ẩm với phụ thân, nhưng bây giờ đã lâu lắm rồi không có nếm qua.”

Hắn cười, vỗ vỗ túi Như Ý bên hông mình đắc ý nói: “Cho nên ta đi tìm cả đêm, cuối cùng trong Thiên Hồng Thành nơi hội tụ danh phẩm của thiên hạ, đã tìm ra thứ đặc sản Thương Châu này, mua vài vò rồi trở lại nhận lỗi với nàng, hẳn nàng sẽ tha thứ cho ta”

Thẩm Thạch bật cười thầm nghĩ, người này động chân tình với Hạ Tiểu Mai, đúng là hiếm thấy. Lập tức gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt, ta sẽ đợi hồi âm”. Nói xong liền muốn đưa trả vò rượu cho Tôn Hằng, nhưng Tôn Hằng lắc đầu cười nói:

“Nếu không có ngươi nhắc nhở, ta cũng không nhớ ra loại rượu này, cho nên vò rượu này ta tặng cho ngươi đấy”

Nói xong quay người cất bước rời đi, Thẩm Thạch ngẩn ra một chút, nhìn bóng lưng của hắn, chợt nhớ ra một chuyện cao giọng hỏi:

“Rượu này tên là gì?”

Tôn Hằng vung tay lên, không quay đầu lại, cười nói:

“Tang Lạc.”
================
Lao tâm, sư phụ bèn bịa cớ
Khổ tứ, bằng hữu chợt đến tìm.
Huynh đệ từ nhỏ chẳng tin
Một bầu Tang Lạc kết tình tâm giao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.