Thời gian dần trôi qua, ngoại trừ người của Lăng Tiêu Tông và Thiên Kiếm Cung thì hai môn phái còn lại trong Tứ Chính danh môn là Nguyên Thủy Môn cũng như Trấn Long Điện đều lần lượt có mặt ở thành Thiên Hồng. Tuy nhiên, bọn họ không lưu trú trong khách điếm Thanh Sơn, có lẽ Thần Tiên Hội đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở một chỗ khác, tin tức này Thẩm Thạch nghe được từ chỗ sư phụ của hắn, chứ thực ra ngày thường hắn cũng không gặp các đệ tử của hai môn phái kia.
Ở thời điểm hiện tại, không thể hoài nghi rằng cuộc giao dịch do Thần Tiên Hội tổ chức lần này đích thực có tiêu chuẩn cao nhất trong giới tu chân ở Hồng Mông, nghe đâu hầu hết thành phần tham gia đều là cao thủ Nguyên Đan Cảnh. Trên thực tế, các vị chân nhân Nguyên Đan Cảnh của Tứ Chính danh môn tới tham gia giao dịch còn đông hơn rất nhiều so với suy nghĩ trước đó của Thẩm Thạch, kể cả Lăng Tiêu Tông cũng vậy. Mấy ngày nay, sau khi nhận được tin tức từ đây truyền về, họ cũng lần lượt thông qua thượng cổ truyền tống pháp trận rồi vội vàng đến thành Thiên Hồng.
Bởi vậy, có thể dễ dàng nhận thấy bảo tàng của Yêu tộc trong truyền thuyết có sức hấp dẫn lớn tới mức nào đối với các cao thủ tu chân trong Hồng Mông giới.
Đương nhiên, đây là một cục diện đặc biệt và hiếm có. Đối với các tu giả mà nói thì tầm cỡ của lần giao dịch hội này đã vượt qua cả Đại hội Tứ Chính diễn ra vài ngày trước đó. Dù sao, xét cho cùng thì Đại hội Tứ Chính cũng chỉ là một cuộc kiểm tra, cọ xát cho các tu sĩ trẻ tuổi, còn việc trọng đại ở thành Thiên Hồng hiện nay cũng chẳng cần úp mở gì hết, mà mục tiêu là nhằm những nhân vật có đạo hạnh cao nhất, đó cũng chính là các vị chân nhân Nguyên Đan Cảnh giàu có và quyền thế hàng đầu trong Tứ Chính danh môn.
Tiêu chuẩn giao dịch hội cao như thế, tất nhiên Thẩm Thạch chưa đủ tư cách để tham gia. Thế nhưng hắn là đệ tử thân truyền của Bồ lão đầu, vốn tình cảm thầy trò hắn từ trước đến giờ vẫn luôn hòa hợp và thân mật, cho nên ngày thường Bồ lão đầu đã nói cho hắn biết một vài chuyện về giao dịch hội. Nhìn chung, giao dịch hội lần này sẽ diễn ra trong thời gian khá lâu, vì Thần Tiên Hội hao tốn nhiều tâm huyết như vậy nên đương nhiên phải làm cho thật hoành tráng.
Căn cứ vào lời của Bồ lão đầu thì Thần Tiên Hội đã tiết lộ cho các chân nhân Nguyên Đan Cảnh biết, tạm thời trước mắt sẽ đem mười chín món bảo vật lấy được từ dưới cung điện của Yêu tộc ra đấu giá, trong đó không có món nào không phải là tinh phẩm kỳ bảo, ngày đầu sẽ xuất ra bốn món, như vậy đại khái là cần năm ngày để xử lý xong mọi việc.
Riêng thời gian sau năm ngày đó thì thái độ của Thần Tiên Hội lại tỏ ra khá mập mờ. Bề ngoài, người nắm đại quyền trong tay là Khuất lão khi hàn huyên cùng chư vị chân nhân Nguyên Đan Cảnh, không biết vô tình hay hữu ý đã đề cập đến việc nếu như mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thì Thần Tiên Hội còn có động tác lớn hơn nữa, nói không chừng bảo vật được đem ra lúc ấy sẽ khiến chư vị chân nhân Nguyên Đan phải mở rộng tầm mắt.
Hiển nhiên đây chính là những lời dụ hoặc dành cho đám cao thủ đã thành tinh, dạ sâu như biển, mắt sáng tựa đuốc! Tóm lại, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến lúc khai mạc giao dịch hội nữa mà thôi.
Thời điểm đó cách hôm nay đúng một ngày.
***** Buổi sáng tỉnh dậy, Thẩm Thạch đứng lên mở cửa sổ, âm thanh ồn ã và huyên náo ngoài đường phố bỗng ùa vào tai hắn khiến hắn thoáng hoảng hốt. Ngày trước tu luyện trên Kim Hồng Sơn, như là nơi tiên cảnh, phần lớn thời gian đều chìm trong bầu không khí an bình và yên tĩnh. Ngược lại, thành Thiên Hồng là chốn có cuộc sống phồn hoa và sôi động, so ra thì đây đúng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Đôi khi ngẫm lại mới thấy, tu giả là một đám người kỳ quái và mâu thuẫn. Trong bọn họ, nhiều kẻ tìm nơi yên tĩnh để sinh hoạt, tu luyện, nhưng kẻ khác vẫn có tình cảm thông thường nên thường xuyên sinh sống nơi thế gian phàm tục, chính vì vậy những thành lớn mới náo nhiệt và phồn hoa đến thế.
Đôi khi Thẩm Thạch tự chất vấn chính mình, phải chăng tu luyện ngoại trừ việc mạnh hơn người thường một chút thì tu sĩ còn theo đuổi những gì đây?
Trường sinh bất lão? Phong thần thành tiên?
Những mục tiêu hư vô, mờ mịt cổ xưa ấy đã lưu truyền hàng vạn năm, nhưng luôn luôn trông giống như một giấc mơ đẹp. Từ trước tới nay, chưa bao giờ nghe thấy có tu sĩ Nhân tộc nào trường sinh bất tử hoặc phi thăng cửu thiên trở thành thần tiên.
Thậm chí ngay cả thế gian này có thần linh hay không cũng chẳng ai có thể nói rõ ràng được. Tất nhiên, người tin tưởng vào sự tồn tại của thần linh cũng không ít, thế nhưng đại bộ phận đều là dị tộc, kể cả trong Yêu tộc xa xưa cũng vậy. Hầu như tất cả các dị tộc, Yêu tộc đều có tín ngưỡng và tín niệm vững chắc, bọn họ sùng bái tổ tiên, tin rằng mình chính là con của trời, là hậu duệ của thần, tin bên trên có thần minh, dưới có suối vàng, tin tưởng có luân hồi chuyển thế, họ tin mình chính là chủng tộc cổ xưa lưu truyền lại.
Duy nhất chỉ có Nhân tộc không có tín ngưỡng như thế.
Nhân tộc không tin có thần minh, Nhân tộc cho rằng ngoại trừ vị thần vĩ đại Bàn Cổ sáng tạo ra trời đất thì tất cả thần minh đều là tà ma ngoại đạo. Trong khoảng thời gian rất dài và kể cả hiện tại, trong Nhân tộc cũng có rất nhiều người tỏ thái độ hoài nghi đối với truyền thuyết về vị thần Bàn Cổ nọ.
Nhân tộc tôn kính và luôn nhớ đến tổ tiên nhưng cũng không sùng bái, Nhân tộc cho rằng những vị tiền bối đã chết cũng chẳng có gì là ghê gớm.
Nhân tộc ưa thích tu luyện và hướng tới mục tiêu đắc đạo thành tiên, nhưng thần tiên có tồn tại hay không thì chẳng ai biết được. Giống như trên con đường tối tăm mù mịt, không ngừng mò mẫm đi về phía trước mà không biết phía trước sẽ có gì.
Nhân tộc đạp đổ sự thống trị của Yêu tộc, phá vỡ quy tắc, lề thói và truyền thống từ xưa đến nay của Hồng Mông đại lục, nhưng lại không có tín ngưỡng của chính mình.
Trong hàng vạn năm dài đằng đẵng đã qua, tình trạng này chưa bao giờ thay đổi. Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều nhận ra là Nhân tộc chỉ tin vào chính sức mạnh của bản thân mình.
Vì vậy, tu chân trong Nhân tộc phát triển hùng hậu, thực lực đại tiến, nếu so sánh với sự quật khởi của Nhân tộc cách đây hàng vạn năm thì hiện tại Nhân tộc còn lớn mạnh hơn gấp trăm lần.
***** Thẩm Thạch đứng ngẫm ngợi mông lung trước cửa sổ hồi lâu, hắn cũng không hiểu tại sao sau mấy ngày sống ở thành Thiên Hồng thì hắn lại hay có những suy nghĩ vẩn vơ mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới. Chẳng lẽ do tòa cố đô vạn năm tuổi này? Từng bụi cây, ngọn cỏ đều mang trong mình lịch sử lâu đời, là nơi hội tụ mấy vạn năm lịch sử của Hồng Mông đại lục nên mới khiến cho người ta hay nhớ lại chuyện cũ, tự vấn bản thân?
Chỉ có điều, một tên tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh nho nhỏ mà nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Chẳng phải ngay đến cái giao dịch hội kia còn không vào nổi hay sao! Thẩm Thạch lắc đầu, nhịn không được liền cười lên, nghĩ thầm Thiên Hồng Thành phồn hoa, ồn ào, náo động, quả nhiên có ảnh hưởng tới tâm tình người tu đạo. Đợi phiên giao dịch này kết thúc, hắn muốn nhanh chóng trở lại động phủ trên Kim Hồng sơn, yên tĩnh tiềm tu một phen.
Bất quá Thẩm Thạch vẫn đang ở bên trong Thiên Hồng Thành, chuyện nên làm tự nhiên là muốn làm cho xong, hắn quay người đi ra khỏi phòng, bước xuống lầu. Hôm qua hắn đã đi tìm Tôn Hữu, hỏi thăm vị trí các Thương gia tinh thông việc chế tạo bảo thạch trang sức tại Thiên Hồng Thành, Tôn Hữu tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên là chưa bao giờ nghĩ Thẩm Thạch lại có hứng thú với mấy chuyện này.
Lúc ấy Thẩm Thạch cũng hơi lúng túng, bất quá Tôn Hữu quả nhiên là kẻ linh thông tin tức, rất nhanh đã hỏi được thông tin cho Thẩm Thạch, bên trong Thiên Hồng Thành vạn vật tụ tập, làm bảo thạch trang sức tự nhiên là có vô số người. Hơn nữa, số lượng nữ tu trong giới tu chân quả thực cũng không ít, mà phàm là nữ tử đều ưa thích cái đẹp, vì vậy những bảo thạch linh tài trân quý, xinh đẹp, được chế tác thành trang sức số lượng tuyệt đối không ít.
Chế tác trang sức nổi tiếng nhất tại Thiên Hồng Thành cũng có bốn năm nhà, đều là các cửa hàng có danh tiếng từ lâu đời, Thẩm Thạch chọn một cửa hàng gần Thanh Sơn khách sạn nhất tên là "Thải Thạch Trai". Nói là gần nhất, kỳ thật cũng cách tới mấy con phố, cửa hàng Thải Thạch Trai rất gần chân núi Thanh Sơn, đứng bên ngoài cửa hàng, không cần ngẩng đầu vẫn có thể thấy tòa núi nguy nga tráng lệ, đại khái là cách nửa cái phố a, chính là trên một thông đạo dẫn tới cửa vào phế tích cung điện Yêu tộc trên núi Thanh Sơn.
Theo chuyện xưa truyền lại, con phố rộng lớn nơi đây từng là khu vực dành riêng cho các quý tộc Thiên Yêu Vương Đình, làm nô bộc như Nhân tộc cơ bản là không có tư cách đặt chân tới nơi đây, tại thời xa xưa đó, có lẽ sẽ có một vài đám quý nhân Yêu tộc đang dạo phố, nói chuyện phiếm tại nơi này cũng nên, chẳng qua đến bây giờ, cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Thạch cũng chẳng tốn sức đã tìm được Thải Thạch Trai, bởi vì rất rõ ràng, cửa hàng này bên ngoài trang trí đẹp đẽ, khí phái bất phàm, số lượng tu sĩ ra ra vào vào cũng không ít, nhưng trong đó đặc biệt hơn là các nữ tu.
Dù là trên đường tu chân gian khổ vô cùng, đại đa số nữ tu vẫn yêu thích cái đẹp, khi Thẩm Thạch đi vào Thải Thạch Trai, liền cảm thấy không gian ngập tràn các loại hương thơm, vô ý cũng có thể thấy được những dung nhan thanh xuân xinh đẹp, thi thoảng lại vang lên tiếng cười thanh thúy dễ nghe, làm cho người ta tinh thần xáo động.
Bên trong Thải Thạch Trai, nam tu so với nữ tu rõ ràng là ít hơn rất nhiều, nhưng vẫn là có, đại bộ phận có lẽ đều cùng nhân tình tới đây, phần lớn biểu lộ nét tươi cười vui vẻ, ôn hòa, bất quá ngẫu nhiên cũng có thể thấy mấy nam nhân vẻ mặt não nề, tựa hồ có chút phiền muộn.
So sánh với họ, Thẩm Thạch một mình lẻ loi tới đây quả là hiếm thấy, ít nhất tại cửa hàng lúc này thoạt nhìn cũng chỉ có một mình hắn, điều này thu hút vài đạo ánh mắt khác thường, làm cho Thẩm Thạch cảm thấy có chút lúng túng. Bất quá cũng may Thải Thạch Trai không hổ là cửa hiệu lâu đời, rất nhanh đã có tiểu nhị đi tới tiếp hắn, dẫn hắn qua một bên, các ánh mắt kia cũng nhanh chóng rời đi.
Thẩm Thạch thở dài một hơi, nói rõ ý muốn với tiểu nhị trước mặt, rồi lấy khối Lam Oa Thạch ra. Tiểu nhị ước chừng là một nữ tử trẻ tuổi khoảng đôi mươi, dung mạo coi như đoan chính tú lệ, nghe vậy mỉm cười gật đầu rồi mời Thẩm Thạch ngồi xuống, sau đó đi về phía sau mời một vị lão đầu tóc hơi bạc tới đây.
Hết thảy đều rất nhanh chóng, cũng không cần Thẩm Thạch nói thêm điều gì, Thải Thạch Trai liền tiếp nhận, lão sư phụ sau khi xem xét, xác nhận không sai, liền trình ra bảng giá, từ chi phí lấy Lam Oa Thạch quý giá trong thạch bì ra, rồi chi phí chế tác thành trang sức theo mẫu mã yêu cầu... đều nói cho Thẩm Thạch rõ ràng từng khoản.
**Thạch bì: da đá – khối đá bao bọc bên ngoài.
Chế tác trang sức phí tổn là hai trăm Linh tinh, cái giá này quả nhiên là không rẻ, Thẩm Thạch nghe xong cũng là ngây ngốc một chút. Trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua những sự tình thế này, hôm nay thấy, quả thật trong quán này có rất nhiều nữ tu với nét mặt toả sáng, hai mắt sáng ngời, cũng chỉ có thể cảm thán: “Nữ nhân thật dễ kiếm tiền a”.
Chần chừ một chút về sau, trong đầu hắn hiện ra bóng hình Lăng Xuân Nê, suy tính một chút thấy trong như ý đại của mình toàn những Long huyết Long nhục, cắn răng một cái, nghĩ thầm ta cũng là tài phú hơn người, tốn Linh tinh làm trang sức cho nữ nhân của mình thì có là cái gì?
"Làm!"
Hắn vỗ bàn một cái đầy hào khí, đem Lam Oa Thạch đẩy tới.
Lão giả trước mặt mỉm cười đáp ứng, lập tức lấy ra một bộ dụng cụ màu vàng tinh xảo, rồi bắt đầu tách lớp đá bên ngoài ra từng chút từng chút làm Lam Oa Thạch dần dần hiện ra, thủ pháp hết sức thuần thục, hiển nhiên với trình độ bậc này nhất định sẽ đảm bảo khối Lam Oa Thạch trân quý bên trong được nguyên vẹn.
Thẩm Thạch nhìn động tác của lão giả kia, không ngừng gật đầu, tuy rằng hắn có thể phát hiện khối đá này, nhưng lại chẳng phải người trong nghề, nếu để cho hắn lấy Linh thạch ra, so với vị lão giả này quả thực là còn thua xa.
Cũng không lâu lắm, với thủ pháp tinh tế của lão nhân kia, một khối tinh thạch óng ánh hiện ra, nó thâm trầm xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng u lam chói lọi một vùng, trong lúc nhất thời thậm chí hấp dẫn không ít nữ tu chung quanh nhìn tới, ánh mắt ngạc nhiên pha thêm vẻ hâm mộ.
"A...viên đá thật đẹp, Thạch Đầu!" Đúng lúc này, một thanh âm ngạc nhiên từ sau lưng Thẩm Thạch truyền tới, hắn cảm thấy có chút quen tai, trong nội tâm khẽ giật mình, đang muốn quay lại nhìn, chỉ cảm thấy một hồi gió nhẹ thoảng qua, một thân ảnh liền xuất hiện bên cạnh mình, người đó nhìn thoáng qua khối bảo thạch xinh đẹp màu lam, sau đó hướng đôi mắt long lanh quay lại nhìn hắn, dung nhan thanh lệ kiều diễm, thanh xuân vũ mị, chính là Chung Thanh Lộ. Chỉ thấy nàng trên mặt hiện lên nét vui tươi, sâu trong mắt có vài phần ôn nhu, nhìn Thẩm Thạch mỉm cười nói:
"Viên đá kia thật xinh đẹp a, là của ngươi sao?"
Thẩm Thạch vô thức gật đầu, Chung Thanh Lộ dừng ở hắn, cười hỏi:
"Đem viên đá màu sắc này đến Thải Thạch Trai, Thạch Đầu, đương nhiên không phải muốn làm Linh tài a. Ngươi muốn tặng nó cho ai à?" =============== Lam Oa thạch, trút vỏ xong Kế bên Thanh Lộ, thực lòng mê say Bảo thạch đã ở trên tay Rất nhiều mỹ nữ, đang hay nhìn vào Thạch đầu chẳng biết tính sao Cầm tay Chung muội, chạy mau khỏi thành.