[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 26: Thiếu niên (Bắt sâu.)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Túy.

Cánh môi lạnh như băng, bởi vì ma sát lẫn nhau mà ấm áp.

Trong tiểu lâu, Cơ Lang áp sát Hoa Mãn Lâu đang ngồi trên ghế quý phi, hai tay nâng mặt y, dịu dàng hôn lên môi y.

Chỉ là môi chạm môi, nhẹ nhàng gặm cắn, đây không phải là một nụ hôn nóng bỏng, nhưng sự dịu dàng, cưng chiều này khiến người ta khát khao cứ mãi chìm đắm trong nó.

Cả thể xác và tinh thần của Hoa Mãn Lâu đều tập trung vào nụ hôn không mấy nóng bỏng này, đôi mắt vốn dĩ không nhìn thấy khiến những giác quan khác của y vô cùng nhạy cảm, ngay lúc này, lực chú ý của y tập trung vào một chỗ, chỉ cảm thấy cả người đều sắp bị thiêu cháy, dễ chịu đến nỗi y phải lầm bầm vài tiếng.

Ở gần đó, chậu hoa trên bàn, phong lan phiêu diêu đón gió, giữa những chiếc lá xanh biếc, một đóa hoa trắng óng ánh như ngọc, hình dáng hoa lan cứ như cánh hoa sen tao nhã, ngạo nghễ nở rộ. Chỉ có điều, đóa hoa nho nhỏ, nhưng hương thơm thoang thoảng lan khắp căn phòng tĩnh mịch.

Từ khi kết thúc chuyện vương triều Kim Bằng, đã hơn hai tháng, Lục Tiểu Phụng sau khi kết án không biết là đã chạy đến chỗ nào vui sướng, Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang cũng không chạy loạn theo hắn, dọc đường đi ngắm cảnh núi non rồi trở về tiểu lâu.

Cuối cùng lưu luyến ấn xuống khóe môi Hoa Mãn Lâu, Cơ Lang sửa lại tóc trên thái dương giúp y, “Trong lòng bình tĩnh lại chưa?”

Gương mặt Hoa Mãn Lâu ửng đỏ, sắc môi cũng diễm lệ vô cùng, ngây ngô ngơ ngác gật đầu, lúc này cho dù Cơ Lang có hỏi y điều gì, y cũng sẽ gật đầu.

“Đừng nghĩ đến chuyện không muốn nghe, Lục Tiểu Phụng sẽ giải quyết.”

Ngay sau khi họ quay lại tiểu lâu, trên giang hồ lại có một vụ án lớn kinh thiên động địa, một tên thêu hoa đạo tặc chuyên thêu người mù(*), chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, đã có mười mấy vị cao thủ trên giang hồ gặp nạn, 80 vạn lượng bạc Trấn Viễn tiêu cục áp tải, rương lớn châu báu ở Bình Nam vương phủ đều trở thành vật trong túi của thêu hoa đạo tặc. (* thêu người mù: nếu ai có xem Lục Tiểu Phụng truyền kỳ đều sẽ biết tên thêu hoa đạo tặc này có sở thích thêu hoa mẫu đơn, chuyên dùng kim chọc mù hai mắt người khác rồi cướp tiền bạc châu báu.)

Một tên thêu hoa đạo tặc chuyên thêu người mù, vào lúc Hoa Mãn Lâu nghe được tin tức này cũng có chút mất khống chế, cả ngày hồn vía trên mây.

“Ngươi nói xem Lục Tiểu Phụng có thể phá được vụ án trong khoảng thời gian đó không?” Hoa Mãn Lâu hỏi.

Theo như tin tức truyền về, Lục Tiểu Phụng mắc phải phép khích tướng của Kim Cửu Linh, nói rằng phải phá án trong vòng 8 ngày.

“Không phải ngươi hiểu hắn nhất sao? Ngươi không tin hắn?”

Hoa Mãn Lâu nở nụ cười: “Quả thật, Lục Tiểu Phụng thông minh tuyệt đỉnh, hắn nhất định có thể phá án.”

Cơ Lang: “Cho dù ngươi lo lắng, lúc tin tức truyền về, thì bên đó hắn cũng sắp kết thúc vụ án, ngươi cứ chờ là được.”

“Ta cứ tưởng rằng mình sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng hóa ra vẫn rất để tâm.” Hoa Mãn Lâu cười khổ.

Cơ Lang chen vào ghế quý phi, ôm Hoa Mãn Lâu, thản nhiên nói: “Nếu ngươi để tâm, điều chỉnh tâm cho tốt là được.”

Hoa Mãn Lâu nghe lời hắn nói, không thể không phấn chấn, nhưng nụ cười của y vẫn không duy trì được: “Ta biết ngươi có năng lực này, nhưng dù vậy, nghe được chuyện này, trong lòng vẫn không tài nào bình tĩnh được.”

“Từ năm 7 tuổi, ta bị mù, lúc ta mới bị mù, chỉ cảm thấy cả bầu trời như bị sập xuống, nhưng mà phụ thân, ca ca bồi ta cả ngày, chăm sóc ta, cổ động ta, ta cũng chỉ có thể biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng thích ứng với bóng tối.”

“Một ngày kia, ta ngửi thấy mùi hương hoa, đột nhiên phát hiện cuối cùng thì thế giới này tốt đẹp đến nhường nào.” Hoa Mãn Lâu có chút hoài niệm nở nụ cười, “Khi ấy, chỉ có ta có thể ngửi thấy hương hoa đó, tất cả mọi người cho là ta ngã bệnh rồi. Nhưng mà ta rất vui, bây giờ nghĩ lại, để ngươi nở hoa thật là lỗ vốn.”

Cơ Lang nhíu mày: “Hửm?”

“Nếu như ngươi không nở hoa, cũng chỉ có một mình ta ngửi thấy mùi hương này, không phải sao?”

Gương mặt Hoa Mãn Lâu phiền muộn, nhưng Cơ Lang vẫn có thể nhìn ra là y đang nói đùa.

Nếu Hoa Mãn Lâu rảnh rỗi có hứng thú nói giỡn với hắn, đã nói lên tâm tình y bình ổn rồi, không xoắn xuýt chuyện thêu hoa đạo tặc nữa.

Sau khi biết điều này, trong lòng Cơ Lang cũng vui vẻ theo, lại nguyện ý hùa theo câu nói đùa của y.

“Hối hận thật hửm?”

Lúc này hai người dựa vào nhau rất gần, Cơ Lang nói lời này bên tai Hoa Mãn Lâu, mùi hương hoa lan càng tỏa ra nồng nặc, nhưng Hoa Mãn Lâu lại không có tâm tình thưởng thức.

Đôi tay hữu lực luồn dưới nách y, dùng sức gãi.

“Ha ha ha… Ta không ha ha… Hối hận, ha ha…” Hoa Mãn Lâu cười đến mức không thở được, nhưng không tránh được thế tiến công của Cơ Lang, “Ha… Ngươi đừng… Ha ha… Cù nữa…”

Phản ứng quá mức của Hoa Mãn Lâu khiến Cơ Lang cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ y lại sợ nhột như vậy. Hắn ngừng động tác cù lét, di chuyển hai tay, vòng quanh hông y, “Để xem lần sau ngươi còn dám nói lung tung hay không.”

“Không dám không dám.” Hoa Mãn Lâu liền vội vàng lắc đầu, từ trước đến nay không ai dám cù y, đây cũng là lần đầu tiên y mới biết mình sợ nhột đến thế.

Tựa hồ ngay cả đôi tay đặt bên hông kia cũng khiến y cảm thấy tê dại.

Cơ Lang chờ Hoa Mãn Lâu từ từ bình ổn lại, mới hỏi: “Ngươi muốn chữa khỏi đôi mắt không?”

“Dĩ nhiên muốn chứ, nhưng mà hay là thôi đi.” Hoa Mãn Lâu nói vậy.

“Hửm? Tại sao?”

“Lần trước ngươi đột nhiên chạy vào trong Châu Quang Bảo Khí các cứu chúng ta, tuy Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết không nói gì, nhưng họ cũng đã hoài nghi thân phận của ngươi, nếu đôi mắt của ta bỗng nhiên sáng lại, không phải sẽ bại lộ thân phận của ngươi sao? Như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho ngươi nữa? Trong kịch Nam(*) không phải đều diễn như vậy sao, khi thần tiên hạ phàm thì không thể để lộ thân phận.” (*kịch Nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền Nam, thời xưa.)

Khi nói những điều này, giữa hai đầu lông mày của Hoa Mãn Lâu có hơi lo lắng, ngay sau đó liền tiêu tan.

“Dù sao thì ta cũng đã mù vài chục năm rồi, thật ra thì có thể nhìn thấy được hay không cũng không mấy khác biệt, huống chi có ngươi ở đây, nếu như ta muốn nhìn cảnh vật một chút hay gì gì đó, chẳng lẽ ngươi sẽ không giúp ta sao? Như vậy trái lại không cần phải nhìn những thứ không muốn nhìn.”

Đối phương nghĩ cho mình đến thế, nói không cảm động là gạt người, Cơ Lang tựa đầu trên vai Hoa Mãn Lâu, nói: “Trong kịch Nam cũng từng nói Tiên – Phàm không được phép yêu nhau.”

Người trong lòng lập tức cứng đờ, “Thật sao?”

Cơ Lang khẽ cười nói: “Trước đây thì là vậy, chẳng qua là sau khi giới luật của trời sửa lại thì không có chuyện này, nhưng có vài điều lệ, cũng không tàn nhẫn giống trong kịch Nam, cho nên ngươi đừng lo lắng chuyện ta có bại lộ thân phận hay không, họ đều là người thông minh, sẽ không nói lung tung.”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy, cũng trở nên vui vẻ, vừa định nói điều gì, một cơn gió mát thoáng qua, trong tiểu lâu đột nhiên vang lên một giọng nói cực kì phách lối.

“Hứ, bản tọa còn tưởng ngươi lo lắng không yên truyền tin tức đến Thủy Dung là có chuyện gì gấp, ngươi khá lắm, lại ở chỗ này nói chuyện yêu đương.”

Rõ ràng là một giọng nói vô cùng êm tai, nhưng giọng điệu của người đó lại khiến người khác cảm thấy cao không thể với tới, càng khiến cho Hoa Mãn Lâu kinh hãi đó là, kiếm khí trên thân người nọ còn nặng hơn so với Tây Môn Xuy Tuyết, mà trước khi đối phương lên tiếng y lại không hề phát giác người nọ ở đây.

Nghe ý trong lời nói của người nọ, rõ ràng là đến gặp Cơ Lang, vừa nghĩ sơ lược qua Hoa Mãn Lâu liền biết thân phận người này không đơn giản, chỉ sợ cũng là một nhân vật thần tiên.

Trong tay Cơ Lang hiện lên luồng linh khí, Hoa Mãn Lâu liền phát hiện mình có thể nhìn thấy, dĩ nhiên ánh mắt liền chuyển hướng về phía người nọ.

Chỉ thấy trong tiểu lâu, một thiếu niên tuyệt sắc đang đứng khoanh tay, trên khuôn mặt khó phân rõ là nam hay nữ kia tràn ngập sự mất kiên nhẫn, trên lỗ tai bên trái còn đeo một khuyên tai màu bạc, trên vòng khuyên có khảm mấy viên bảo thạch màu sắc khác nhau, lóe ra tia sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn không sánh bằng đôi mắt càng thêm thu hút người khác của thiếu niên.

Trên vạt áo của thiếu niên cũng là một vòng lông tơ ngắn màu xám tro, đây là lần đầu tiên Hoa Mãn Lâu biết được lại có người có thể mặc vào bộ trang phục bình dân nhưng lại lộ ra ý vị cao quý kiệt ngạo bất tuân.

Sau lưng thiếu niên còn đeo theo một thanh trường kiếm đen tuyền, trước đó Hoa Mãn Lâu cảm nhận được kiếm khí phát ra là từ nó.

Dĩ nhiên là Cơ Lang biết người này, thấy người nọ cũng chỉ ngẩng mặt lên, lại không có ý đứng dậy: “Bản quân tìm Thủy Dung, ngươi tới làm gì?”

Thiếu niên nghe vậy, sắc mặt lại càng thối, “Hứ, ngươi cho rằng bản tọa thích đến sao? Nếu không phải Thủy Dung đến làm khách ở chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ bảo bản tọa đến xem, ngươi cho là ngươi mời được bản tọa? Nói mau, chuyện gì?”

Cơ Lang nhướn nhướn mày, “Nàng ta bảo ngươi tới? Nhưng mà bản quân mời nàng ta đến xem hoa, ngươi tới có ích gì?”

Thiếu niên cứng đờ, phản bác: “Không phải là xem hoa sao, bản tọa cũng có thể xem.”

“Vậy ngươi có thể mang một hồ hoa sen đến chỗ Thủy Dung? Bản quân lại nghĩ ngươi mà đến gần cũng có thể khiến cho hoa khô héo.” Cơ Lang không hề khách khí giễu cợt nói.

Thiếu niên chỉ đám hoa trên ban công, “Hứ, không phải hoa ở chỗ này đều tươi tốt sao? Ngươi xem thử xem có hoa nào bị héo không?”

“Nếu mấy đóa hoa này đều bị ngươi phá hủy, vậy mặt mũi bản quân để ở chỗ nào?” Trước lúc đối phương xuất hiện, Cơ Lang đã bảo hộ tốt hoa cỏ nơi này, tuy nói chúng không có linh trí(*) gì, nhưng nói thế nào cũng là Hoa Mãn Lâu trồng chúng, bị hủy thì đáng tiếc. (*linh trí: linh hồn và trí thông minh, vật có linh trí mới có thể tu tiên.)

Thiếu niên thấy mình không nói lại hắn, nổi tính ngang ngược, la ầm lên: “Bớt nói nhảm, lải nhải lắm điều cứ như bà già, không phải chỉ là hoa sao, ngươi đưa hoa cho bản tọa, bản tọa mang về đưa cho Thủy Dung là được.”

Cơ Lang cũng không chịu lép, lạnh lùng nói: “Chỉ là nhìn hoa, nàng ta không thể tới vậy đám hoa tiên thuộc hạ nàng cũng không thể tới? Phải để một tên không hiểu về hoa nhúng tay vào? Nói đi, rốt cuộc xuống đây làm cái gì?”

Thiếu niên bị hắn nói một tràng, dáng vẻ kiêu ngạo liền tiêu tan không ít, ngoài miệng lại không chịu thỏa hiệp: “Bản tọa đến giúp một tay.”

Cơ Lang nhướn nhướn mày: “Nếu ngươi không nói, liền cút về cho bản quân.”

“Hừ!” Thiếu niên hừ một tiếng, nhưng cũng không mạnh miệng được nữa, “Dạo gần đây cũng không biết tỷ tỷ với Thủy Dung loay hoay cái gì, bản tọa buồn chán, muốn mượn chuyện này xuống đây đi dạo một chút.”

Hoa Mãn Lâu cười, sinh ra ý nghĩ tuy thiếu niên không biết là vị tiên gì này thoạt nhìn rất cao ngạo, nói cho cùng vẫn còn mang tính trẻ con.

Hoa Mãn Lâu, nếu như ngươi biết năm nay người nọ bao nhiêu tuổi, có lẽ cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Thiếu niên còn đang la hét ở đằng kia: “Ngươi mau nói cho bản tọa biết hoa ở chỗ nào, đưa xong rồi bản tọa cũng có thể đi tiêu dao.”

Trong mắt Cơ Lang ngập tràn khinh thường: “Ngươi biết đường?”

Thiếu niên liền nghẹn lời, không giống như những vị Hoa Thần, đây là lần đầu tiên thiếu niên xuống nhân gian, còn không phân rõ phương hướng thì làm sao có thể biết đường.

Cơ Lang xua xua tay, “Được rồi, chuyện này bản quân sẽ tự cho người đi làm, ngươi khỏi phải xía vào, thích làm gì thì làm đi.”

Thiếu niên vừa nghe vậy, liền cao hứng: “Thật sao? Ngươi đã nói vậy bản tọa cũng không thèm xía vào.”

Nói xong chính sự, thiếu niên lại bắt đầu nói đến việc đâu đâu, ánh mắt chuyển sang Hoa Mãn Lâu đang ngồi cạnh Cơ Lang, không che đậy sự tò mò trong ánh mắt: “Đây là người yêu của ngươi? Nhìn cũng không tệ, tên gì?”

Hoa Mãn Lâu bị hai từ “người yêu” trong miệng thiếu niên kích thích suýt chút bị sặc, ho một tiếng mới lấy lại bình tĩnh, “Tại hạ là Hoa Mãn Lâu.”

Thiếu niên gật đầu: “Hoa Mãn Lâu? Cái tên rất xứng với nơi này, Tiên Hoa Mãn Lâu(*), không tệ không tệ. Bản tọa là Sơ Ảnh, bản tọa cho phép ngươi gọi tên bản tọa.” (*Tiên Hoa Mãn Lâu: hoa tươi ngập tràn lầu các.)

Bộ dạng ông cụ non cùng với vẻ ngoài của Sơ Ảnh thật không tương xứng, chọc cho Hoa Mãn Lâu thiếu chút nữa bật cười.

Sơ Ảnh nói tiếp: “Mấy ngày này ở nhân gian, bản tọa sẽ ở tạm nơi này của các ngươi. Không nói chuyện với các ngươi nữa, bản tọa phải đi mở mang tầm mắt chút, hẹn gặp lại.” Nói xong Sơ Ảnh liền nhảy xuống lầu, đi dạo phố.

Cơ Lang hừ nói: “Ai cho hắn ở lại, không ngờ da mặt lại dày như vậy.”

Nhưng Hoa Mãn Lâu nhìn ra được, tuy trên mặt hắn không mấy hòa nhã nhưng tâm tình không tệ, xem ra là không giận Sơ Ảnh thật.

“Hắn thật không giống thần tiên, dáng vẻ hoạt bát cũng có vài phần giống với một vị biểu đệ thân thích nhà ta.” Lúc này, từ khe hở cây cỏ trên sân thượng, Hoa Mãn Lâu có thể thấy thấp thoáng bóng dáng màu xám tro đang đứng bên sạp nhỏ bán đường họa(*), muốn người bán hàng làm cho mình bức đường họa lớn. (*đường họa: những hình vẽ con vật được vẽ bằng đường mạch nha đun nóng rồi gắn vào cây trúc, hình minh họa:

cl8hf45uyaeiuwy

gmn6t48ji119 )

“Quả thật không giống một thần tiên, ngươi đoán xem hắn là vị tiên gì?” Cơ Lang hỏi.

“Sơ Ảnh…” Hoa Mãn Lâu nhớ tới nguồn gốc tên của Cơ Lang, cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức tên thiếu niên, “‘Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn’ (Trích trong《 Sơn Viên Tiểu Mai 》của Lâm Bô), chẳng lẽ hắn là Mai Thần trong mười hai vị Hoa Thần?”

“Không phải.” Dáng vẻ Cơ Lang cứ như biết chắc là ngươi sẽ nghĩ như vậy, “Có điều nguồn gốc tên hắn ngươi nói trúng rồi.”

Hoa Mãn Lâu tiếp tục suy nghĩ, trầm ngâm một lúc sau rồi nói: “Ta thấy lưng hắn đeo kiếm, vật đó cũng không phải là vật phàm, chắc là rất quan trọng, chẳng lẽ tiên vị của hắn có liên quan đến kiếm?”

“Hoa Mãn Lâu quả nhiên thông minh.” Đáy mắt Cơ Lang hiện lên sự khen ngợi, gật đầu, “Hắn là một vị Kiếm Tiên.”

“Kiếm Tiên?” Hoa Mãn Lâu vô thức nghĩ đến vị Bạch Vân thành chủ trên giang hồ.

“Cái tên Sơ Ảnh này là Mai Thần – Ám Hương – đặt cho hắn, sinh mệnh của hắn vốn là một thanh bảo kiếm thông linh, lúc thành tiên, hắn liền luyện hóa kiếm kia thành pháp bảo bản mệnh.”

“Đúng là kiếm tu thành tiên?” Hoa Mãn Lâu trợn to hai mắt: “Sát khí trên thanh kiếm kia rất nặng, e rằng đã nhuốm không ít máu mới có thể bị tiêm nhiễm vậy, như thế cũng có thể thành tiên?”

Nói đến điều này, đáy mắt Cơ Lang cũng mang theo ý cười: “Ngươi thấy thanh kiếm kia cũng không phải là nguyên thân của hắn, chỉ có điều hắn ghét bản thân thiếu khí phách cho nên trang trí vậy thôi. Nhìn sát khí bức người, chỉ vì thanh kiếm kia được mài từ móng vuốt của mãnh thú, thật ra thì chưa hề dính qua máu, không tin, chút nữa cho ngươi xem chút, thanh kiếm kia ngay cả đầu mũi nhọn vẫn còn chưa mài.”

Thật ra chút sát khí này cũng chỉ lừa gạt con người, đối với thần tiên như bọn họ đều vô dụng.

Mà mãnh thú bị ép dâng lên móng vuốt của mình, chính là vật cưỡi của Mai Thần.

“Thật vậy?” Sau khi Hoa Mãn Lâu biết được sự thật, cũng thấy buồn cười, “Chỉ là không biết pháp bảo bản mệnh của hắn có dạng gì, ngay cả chính mình mà hắn cũng không thích.” Chỉ có điều nghĩ đến dáng vẻ Sơ Ảnh nam nữ khó phân, Hoa Mãn Lâu cơ bản cũng có thể đoán được hẳn là một thanh kiếm rất đẹp.

“Là một thanh kiếm tốt hiếm có, chẳng qua là có công dụng khác với kiếm thường, nếu không vì tính khí lạnh nhạt của Ám Hương, cũng sẽ không ‘vừa nhìn đã thấy thích’ nhận hắn làm đệ đệ. Khi đó hắn chỉ là một kiếm linh mới tu được linh trí, nếu lúc đầu chủ nhân của hắn không phải là Ám Hương, hiện tại hắn tuyệt đối không có cơ hội thành tiên.”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy, cười nói: “Ngươi vừa nói như vậy, trái lại càng khiến ta tò mò hơn.”

Cơ Lang bán cho y một cái gúc thắt, nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”

“Bây giờ không thể nói?”

“Nếu nói bây giờ, hắn mà biết e là lại ồn ào, Ám Hương cưng chiều hắn đến hư rồi.” Vừa nói đến tính tình Sơ Ảnh, ngay cả Cơ Lang cũng không khỏi lắc đầu.

Rõ ràng là một tiểu tử xấu xa, cả ngày cứ như bắt được 258 vạn(*), tuổi tác còn nhỏ mà cứ như vậy, bọn họ thấy có Mai Thần nên cũng không tiện giáo huấn một chút. (*258 vạn: cụm từ này bắt nguồn trong mạt chược, ý nói nếu người nào bắt được bài này thì sẽ kiêu ngạo không thôi, Cơ Lang ám chỉ Sơ Ảnh lúc nào cũng kiểu cao cao tại thượng, hếch mặt lên trời ấy:v)

Nhưng mà mặc dù là vậy, tiểu tử xấu xa này cũng có không ít ưu điểm.

Hoa Mãn Lâu thấy hắn không nói nữa, cũng không hỏi, y đứng dậy từ trên ghế quý phi, “Ta bảo hạ nhân quét dọn khách phòng một chút, ngươi nói hắn có quay lại dùng bữa không?”

“Đừng để ý đến hắn, hắn không ăn cũng không sao.”

“Suy cho cùng người tới là khách, dù sao cũng phải tiếp đãi chút.” Hoa Mãn Lâu nói xong, chậm rãi đi xuống lầu.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha, tổng hợp ý kiến khắp nơi, thế là tìm một CP như vậy cho trang chủ, mọi người cảm thấy thế nào? Tui không có nói là mình bỏ hố nha, chắc chắn sẽ viết xong!!! Bình luận đi? Tìm kiếm đi? Cất giấu đi? “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn” trích trong《 Sơn Viên Tiểu Mai 》của Lâm Bô. Nguyên văn là:

Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên,

Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên.

Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,

Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.

Sương cầm dục há tiên thâu nhãn,

Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn.

Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp,

Bất tu đàn bản cộng kim tôn.

~OoO~

Túy: Nếu rảnh rỗi thì mọi người vào link này đọc thử dịch nghĩa và dịch thơ của bài Sơn Viên Tiểu Mai nhen:ở đây.

Đây là hình minh họa cho ghế quý phi:

ghe-quy-phi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.