[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 27: Bằng hữu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20160913072847_n4maj

Edit: Túy.

Trong tiểu lâu có thêm một người, cuộc sống lại càng náo nhiệt hẳn lên, tuy lúc mới gặp, Sơ Ảnh mang dáng vẻ rắm thối “trời đất bao la lão tử lớn nhất”, nhưng sau đó Hoa Mãn Lâu cũng nhận ra người nọ chỉ như vậy đối với người lạ, đối với người quen cũng khiến người ta yêu thích, thuộc kiểu đệ đệ ham chơi, thích huyên náo.

Nói đến từ “đệ đệ” này, Hoa Mãn Lâu cũng đã gây ra trò cười, ngày ấy Hoa Mãn Lâu nói cho Cơ Lang nghe về cách nhìn của mình đối với Sơ Ảnh, đối phương liền trả lời một câu.

“Chỉ với tuổi tác của ngươi, còn không bằng số lẻ tuổi tác của hắn, ngươi còn gọi hắn là đệ đệ?”

Hoa Mãn Lâu câm nín, thật ra y đã quên mất tuổi tác của thần tiên không thể suy đoán bằng vẻ ngoài.

Có điều nhắc đến chuyện này, Hoa Mãn Lâu tò mò về tuổi tác của Cơ Lang.

“Vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lâu năm rồi không nhớ rõ.” Cơ Lang dựa vào mép cửa nhìn Hoa Mãn Lâu đang loay hoay trong hậu viện với cây cỏ của y, “Nhưng mà mười hai Hoa Thần chúng ta, tất cả đều là bụi cây hoa cỏ đầu tiên sau khi thiên địa sơ khai.”

Bụi cây đầu tiên từ lúc thiên địa sơ khai… Hoa Mãn Lâu líu lưỡi, khi ấy có con người hay chưa cũng khó nói.

Hoa Mãn Lâu vừa tưới nước vừa cảm thán nói: “Tuổi tác của thần tiên thật là dọa người quá…”

Cơ Lang đi đến phía sau y, thuận tay đưa cây kéo bên cạnh sang cho y: “Ngoài chuyện này ngươi cũng không cảm thán những thứ khác?”

“Ngoài điều này ta còn phải cảm thán chuyện gì?”

“Sinh mệnh con người ngắn ngủi, ngươi cũng không lo lắng?”

Hoa Mãn Lâu hiểu rõ, “Ta lo lắng chuyện gì? Có thể bên cạnh ngươi một đời đã là chuyện may mắn, cần gì phải suy nghĩ nhiều đến chuyện của kiếp sau? Điều họ thường nói ‘tri túc thường nhạc’(*) chính là như vậy.” (*tri túc thường nhạc: tự biết thỏa mãn thì trong lòng luôn luôn cảm thấy vui vẻ.)

“Ngươi lại rất thông suốt.” Cơ Lang mất hứng, chỉ cảm thấy Hoa Mãn Lâu nghĩ như vậy là vì trong lòng y không có hắn, nhưng hắn đã quên mất, hoa đã nở rồi, trong lòng đối phương sao có thể không có hắn?

“Thông suốt một chút, cuộc sống này mới có thể trôi qua thoải mái hơn, vui vẻ hơn, không phải sao? Hơn nữa, nếu ngươi thật sự thích ở bên ta, kiếp sau lại đến tìm ta là được.” Hoa Mãn Lâu quay đầu lại cười rạng rỡ với hắn, “Nhưng mà đợi sau này ta già rồi, một đống nếp nhăn trên mặt cứ như da quả quýt, ngươi cũng đừng chê ta.”

Nghe lời của y, trong lòng Cơ Lang liền tốt lên, đưa tay vòng qua hông Hoa Mãn Lâu, cứ kề sát như vậy, “Không chê ngươi, nếu ngươi già, ta cùng già với ngươi.”

Người người đều thích nghe lời ngọt ngào, dĩ nhiên Hoa Mãn Lâu cũng không ngoại lệ, đặc biệt đối phương còn là một người xem thường việc nói dối, nụ cười trên mặt Hoa Mãn Lâu càng thêm xán lạn: “Ngươi nói phải giữ lời.”

“Đương nhiên.” Cơ Lang đỡ tay Hoa Mãn Lâu, cắt một nhánh cành khô xuống, “Nhưng mà e là không có cơ hội này.”

Hoa Mãn Lâu cảm thấy khó hiểu: “Sao? Có ý gì?”

Cơ Lang hỏi: “Còn nhớ  giới luật mới của trời mà ta đã nói với ngươi không?”

Hoa Mãn Lâu nghĩ một chút, liền nhớ lại: “Chuyện Tiên – Phàm yêu nhau?”

Cơ Lang gật đầu mỉm cười: “Ừ, tuy nói hiện tại thiên đình không phản đối chuyện Tiên – Phàm yêu nhau, nhưng yêu cầu đối với phương diện này vẫn còn rất nghiêm ngặt, người phàm hễ rơi vào chuyện Tiên – Phàm yêu nhau thì phải tu tiên, nếu ta với ngươi ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải đi trên con đường này.”

“Tu tiên?” Hoa Mãn Lâu sửng sốt, y vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, “Muốn ta tu tiên?”

Cơ Lang hỏi ngược lại: “Ngươi không thích?”

Hoa Mãn lâu: “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ có điều chắc chắn là thú vị hơn so với luyện võ.”

“Vậy chờ qua một thời gian ngắn, thời cơ thích hợp, ta liền cho ngươi trúc cơ(*).” (*trúc cơ: trong tu luyện khí công Đạo gia, giai đoạn thứ nhất được gọi là giai đoạn trúc cơ, còn gọi là “trăm ngày trúc cơ”, chính là tạo nền tảng để bước vào việc tu luyện, cũng như việc xây nhà, điểm mấu chốt là phải có nền vững chắc thì sau này tòa nhà mới không bị nghiêng lệch, sụp đổ, do đó đây là giai đoạn quan trọng nhất. Tóm tắt sơ lược theo baidu. Túy tui càng ngày càng thấy giống tu tiên văn… *khóc ròng*)

“Hoa Mãn Lâu, ngươi làm xong chưa? Mau đi ra ngoài chơi với bản tọa!”

Sơ Ảnh từ trong nhà đi ra, cũng đã ở trong ngôi nhà này nhiều ngày, từ ngày đầu tiên ở trên phố vì không có tiền trả cho người ta, Sơ Ảnh quay đầu tìm Hoa Mãn Lâu trả tiền, về sau, cứ mỗi lần ra khỏi cửa, Sơ Ảnh đều thích gọi Hoa Mãn Lâu đi cùng.

Đến lúc này, Sơ Ảnh cứ quấy rầy cuộc sống của hai người họ, Cơ Lang nhướn mày, nhíu mày nhìn Sơ Ảnh đang đi vào hậu viện, “Muốn đi ngươi đi, đừng có đến đây làm phiền chúng ta.”

Đương nhiên Hoa Mãn Lâu biết đối phương cũng chẳng cần y theo bồi, “Sơ Ảnh, nếu ngươi muốn đi ra ngoài, ta có thể phái người dẫn đường cho ngươi. Đương nhiên, hắn sẽ trả tiền giúp ngươi.”

Ánh mắt Sơ Ảnh sáng lên, “Tốt lắm, bản tọa nghe nói trấn kế bên tổ chức hội chùa, để người của ngươi đưa bản tọa đi đi, cái tên Hoa Phúc lần trước cũng không tệ…”

Các tôi tớ trong tiểu lâu Hoa Mãn Lâu đều đã có tuổi, là người thành thật, ít nói, thằng nhóc Hoa Phúc là người Hoa Mãn Lâu cố ý mượn từ cửa hàng của Hoa gia, tuy tuổi tác không lớn lắm, nhưng rất thông minh, khéo ăn nói lại còn khiến người ta hài lòng, mấy ngày nay đều chọc cho Sơ Ảnh cảm thấy vui vẻ.

“Ta kêu người đi với ngươi.” Hoa Mãn Lâu phủi sạch bùn đất trên tay, tìm tôi tớ đi truyền lời cho Hoa Phúc.

Cửa tiệm của Hoa gia cách đây không xa, thoắt cái đã thấy người tới, khi Hoa Phúc làm lễ với Hoa Mãn Lâu xong, nhận lấy túi tiền từ trên tay y, liền bị Sơ Ảnh lôi đi.

Cơ Lang cứ tưởng rằng cái tên đáng ghét kia vừa đi, bọn họ có thể thanh tịnh, không nghĩ tới hắn vừa ngồi xuống, chờ Hoa Mãn Lâu đánh đàn cho hắn, một tên phiền toái hơn liền xuất hiện.

Hoa Mãn Lâu gảy đàn rất hay, cho dù ngươi có hiểu âm luật hay không, ngươi đều có thể nghe ra tình ý mà y giãi bày qua tiếng đàn, có đôi khi, ngay cả chim chóc cũng sẽ vây quanh bên cạnh y, im lặng nghe y đánh đàn.

Cho nên Cơ Lang rất thích uống trà nghe y đánh đàn, đó là một loại hưởng thụ không nói nên lời. Mỗi ngày bọn họ đều rút ra một canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng), một người đàn một người nghe, không cần trao đổi ngôn ngữ, hai bên dường như lại càng hiểu nhau sâu sắc hơn nữa.

“Hoa Mãn Lâu, tiếng đàn của ngươi vẫn êm tai như vậy, ngay cả chim chóc cũng không đành lòng quấy rầy.”

Lục Tiểu Phụng còn chưa tới, đã nghe thấy giọng của hắn, hắn cũng không hiểu cái gì gọi là yên bình, giọng nói vừa hô lên, tất cả chim chóc đậu trên ngọn cây đều hoảng sợ bay mất.

Sắc mặt Cơ Lang trầm xuống, cái tên khiến người ta chán ghét lại đến nữa rồi.

“Nếu ngươi có thể im lặng hơn một chút, ta sẽ rất hoan nghênh ngươi đến đây thường xuyên.” Đầu ngón tay Hoa Mãn Lâu dừng lại, tiếng đàn chỉ còn lại dư âm quanh quẩn bên tai: “Sao ngươi lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta? Không phải đang xử lý một vụ án lớn sao?”

“Vụ án giải quyết xong đương nhiên là đến tìm ngươi uống rượu.” Lục Tiểu Phụng đặt mông ngồi trên băng đá bên cạnh Cơ Lang, đưa tay rót cho mình một tách trà, “Ta rất nhớ rượu Bách Hoa của ngươi nha, lúc này cũng đã có thể uống rồi chứ?”

Hoa Mãn Lâu cứng đờ, “Năm nay ta không ủ rượu.”

“Cái gì?” Lục Tiểu Phụng kinh hãi, ngay cả trà cũng không thèm uống, nhìn thẳng về phía Hoa Mãn Lâu, “Ngươi không ủ rượu? Tại sao ngươi không ủ? Không phải mỗi năm đều ủ sao?”

“Năm nay không phải là đi theo ngươi phá án sao? Ta không có thời gian đi chuẩn bị.” Trên thực tế, Hoa Mãn Lâu bởi vì lời nói của Cơ Lang mà không có ý định đi ủ rượu Bách Hoa – chí ít chắc là năm nay y sẽ không chuẩn bị.

“Trời ơi! Sao lại như vậy, ta vốn đang định uống rượu chực ở chỗ ngươi đây.” Lục Tiểu Phụng ỉu xìu nằm úp sấp lên bàn.

“Chỗ này của ta không có rượu, chỗ khác vẫn có rượu.” Hoa Mãn Lâu thu dọn cổ cầm, “Sắp tới đây là đại thọ sáu mươi của phụ thân ta, phụ thân hẳn là đã đưa thiệp mời cho ngươi rồi?”

“Ta đây chưa nhận được, ngươi cũng biết là ta không có chỗ ở cố định. Không ngại ta đồng hành cùng các ngươi chứ?”

“Vô cùng nguyện ý.” Hoa Mãn Lâu vui vẻ đồng ý, “Vụ án lần này gặp phải cái gì đúng không?”

Trên thực tế, dù hắn giả vờ rất có tinh thần, Hoa Mãn Lâu vẫn có thể cảm nhận được từ lúc xuất hiện Lục Tiểu Phụng đã có chút buồn bã.

“Thật không thể lừa được ngươi.” Lục Tiểu Phụng thở dài, “Chắc hẳn ngươi đã nghe nói là ai mời ta đi phá vụ án gì đó?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu nói: “Hiện nay cái tên ‘thêu hoa đạo tặc’ chấn động võ lâm, người lôi ngươi vào cuộc là tổng bộ đầu Lục Phiến môn – Kim Cửu Linh.”

“Lần này thêu hoa đạo tặc chính là hắn.” Lục Tiểu Phụng thở dài, “Tuy chúng ta có hơi bất hòa, nhưng ta thật sự không nghĩ tới hắn lại là người hung ác đến vậy. Hơn nữa, Xà Vương cũng đã bị hắn giết.”

Kim Cửu Linh và Lục Tiểu Phụng bất hòa, đương nhiên là vì Kim Cửu Linh không phục, thân là tổng bộ đầu Lục Phiến môn mà danh tiếng phá án của Lục Tiểu Phụng còn cao hơn hắn, nhưng họ vẫn luôn cạnh tranh lành mạnh, Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không nghĩ đến hắn lại là người như vậy.

Xà Vương là bạn tốt của Lục Tiểu Phụng, bọn họ làm bạn nhiều năm, có thể nói là anh em kết nghĩa, hiện tại bạn tốt của mình lại vì mình mà bị giết hại, trong lòng Lục Tiểu Phụng khỏi phải nói có biết bao nhiêu khó chịu.

Hoa Mãn Lâu cũng không nghĩ đến kết quả lại thành ra thế này, nghe thấy Kim Cửu Linh là thêu hoa đạo tặc y cũng không thể tin được, y đã từng gặp qua Kim Cửu Linh vài lần, hoàn toàn là một binh sĩ trẻ tuổi tốt đẹp, không có cách nào liên tưởng người nọ và thêu hoa đạo tặc mặc hồng y là cùng một người.

Chỉ có điều Hoa Mãn Lâu thoáng hồi tưởng lại lời đồn về Kim Cửu Linh, rồi lại cảm thấy không phải là không có khả năng.

“Tuy ta không quen thân với hắn, nhưng một bộ đầu có thể uống rượu ngon nhất, mặc y phục tốt nhất, chơi đùa với nữ nhân xinh đẹp nhất, chỉ dựa vào vẻ ngoài và sự hiểu biết về tranh chữ, đồ cổ, đúng là không tưởng tượng được.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm(*) không phải chính là ý này sao.” Cuối cùng Cơ Lang giác ngộ nói. (*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết ngoài mặt nhưng không biết suy nghĩ trong lòng họ.)

“Đúng vậy, bây giờ Lục Phiến môn đang rối loạn, không biết ai sẽ tiếp nhận chức vị của Kim Cửu Linh, mong là không gặp phải tên quá phiền phức.” Thời điểm Lục Tiểu Phụng tiếp xúc với Lục Phiến môn rất nhiều, hắn cũng mong là sẽ không quá phiền toái.

Hoa Mãn Lâu nói: “Hẳn là chọn một trong những trợ thủ của hắn, xưa nay Lục Phiến môn quản lý giang hồ vì triều đình, nếu không phải là người quen thuộc nội vụ e là khó làm tốt.” Huynh trưởng của y cũng có chức vị, cho nên đối với những chuyện này Hoa Mãn Lâu vẫn hiểu được vài phần.

“Ta đây cũng yên tâm.” Lục Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại mấy người phụ trách Lục Phiến môn đều từng quen biết với hắn, Lục Tiểu Phụng tự đánh giá mình có thể ứng phó được.

Vừa nói xong chính sự, Lục Tiểu Phụng bắt đầu nghĩ đến những thứ khác: “Hoa Mãn Lâu, nơi này của ngươi còn có rượu khác mà, sao không lấy ra tiếp đãi ta đi?”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Rượu của ta chỉ cho bằng hữu uống.”

Lục Tiểu Phụng cũng cười, “May mà ngươi có bằng hữu là ta, nếu không chẳng phải là rượu của ngươi phải chôn dưới đất không có người hỏi thăm sao?”

“Cho nên có bằng hữu là ngươi, thật không tệ.” Hoa Mãn Lâu cười nói, “Tuy không có rượu Bách Hoa, nhưng vẫn có chút rượu trái cây, uống ngon nhưng không say, A Lang ngươi có muốn nếm thử chút không?”

Cơ Lang gật đầu: “Ừ.”

“Vậy thì các ngươi đợi chút, ta đi lấy rượu ngay.”

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có vẻ như tui đã tính sai trình tự của thêu hoa đạo tặc và thiết hài rồi (trong điện ảnh thiết hài có Kim Cửu Linh), nếu tui viết người này đã chết, liền bất chấp trình tự ban đầu đi ╮(╯▽╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.