Từ tiểu lâu đến Hoa gia, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải tốn một ngày, nhóm người Hoa Mãn Lâu cũng không chạy vội, họ định lên đường trong hai ngày, cho nên thời gian rất dư dả, đi đường cũng nhàn nhã.
Màn đêm buông xuống, họ nghỉ trọ trong một trấn nhỏ, trấn này không lớn, cũng không được coi là phồn vinh lắm, trấn trên chỉ có hai quán trọ, nhưng vì đại thọ sáu mươi của Hoa Như Lệnh, hơn nữa, muốn đến Hoa gia thì phải đi qua đường này, trong mấy ngày nay, hai quán trọ có thể nói là kín người hết chỗ.
May mà chỗ này là địa bàn của Hoa gia, Hoa gia phái xa phu đưa họ đến thẳng một trạch viện tầm thường.
Canh giữ nơi này là đôi vợ chồng già, thoạt nhìn cả hai đều là người thành thật an phận, chủ nhân Hoa gia chưa từng tới đây bao giờ, bọn họ thấy Hoa Mãn Lâu đương nhiên là bị kinh sợ.
“Ở đây là sản nghiệp mang danh nghĩa Hoa gia, thường ngày cũng không có ai ở, chỉ có hai người chúng ta trông nom, gian nhà có chút đơn sơ, mong Thất thiếu gia và các vị công tử thứ lỗi.”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nụ cười của y lúc nào cũng có thể trấn an lòng người: “Không sao, nơi này đã tốt lắm rồi, làm phiền hai người dẫn chúng ta đến gian phòng đi.”
Đôi vợ chồng già nghe vậy trong lòng liền bình tĩnh không ít, dẫn bốn người đi vào khách phòng.
Chỉ có chút phiền phức, diện tích căn nhà không lớn, khách phòng có thể dùng cũng ít.
Đôi vợ chồng già cúi đầu khom lưng nói: “Ở đây tính cả nhà chính và khách phòng tổng cộng chỉ có ba gian, trong đó một gian nhỏ là phu thê tiểu nhân ở, làm phiền Thất thiếu gia chờ chút, tiểu nhân thu dọn thỏa đáng rồi sẽ mời bốn vị đi vào?”
“Thôi khỏi, thôi khỏi, chúng ta vào ở vậy hai người ở đâu? Ta thấy còn dư lại hai gian cũng đủ rồi, ta và Sơ Ảnh ở khách phòng, Hoa Mãn Lâu, ngươi và Cơ huynh ở nhà chính, thế nào?” Lục Tiểu Phụng xua xua tay, nói xong đề nghị của mình liền hỏi ý kiến mọi người.
“Ừ, cứ làm vậy đi.” Hoa Mãn Lâu đi ở phía trước, bước chân y suýt chút rối loạn.
Sau khi trấn định lại, Hoa Mãn Lâu lấy ra thỏi bạc từ ống tay áo, đưa cho đôi vợ chồng già: “Làm phiền giúp chúng ta mua thức ăn chín về, rồi đun nước nóng giúp ta.”
“Được, tiểu nhân lập tức đi ngay.” Đôi vợ chồng già nhận lấy bạc, lui xuống chuẩn bị.
“Vậy chúng ta đi xem khách phòng.” Lục Tiểu Phụng cũng lôi kéo Sơ Ảnh chạy đi.
Thoáng cái, chỉ còn lại Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang. Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Cơ Lang nhìn Hoa Mãn Lâu, đợi y an bài, Hoa Mãn Lâu cảm thấy tầm mắt của hắn, khó nén lúng túng, nói: “Chúng ta cũng đi xem gian phòng đi.”
“Ừ.” Cơ Lang gật đầu.
Căn phòng nhà chính đương nhiên là một căn tốt nhất trong trạch viện này, giường trong đó đương nhiên là cái lớn nhất, thoải mái nhất.
Bây giờ Hoa Mãn Lâu thấy may mà mình không nhìn thấy, khỏi phải nhìn xem lúc này Cơ Lang có biểu tình gì. Tuy hai người họ đều cảm mến đối phương, cũng đã xác định quan hệ, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng cùng ở, cùng ngủ chung một phòng.
“Nếu ngươi ngại cứ nói, ta có thể ra ngoài tắm ánh trăng một đêm.” Cơ Lang đột nhiên mở miệng.
Hắn không phải người, không ngủ cũng không sao.
“Vậy sao được?!” Câu nói phủ định thốt ra, “Giừờng này đủ cho hai chúng ta ngủ, ngươi đừng ra ngoài.”
“Vậy nghe lời ngươi.” Khóe miệng Cơ Lang khẽ cong, hắn vốn là muốn Hoa Mãn Lâu nói như vậy.
Đôi vợ chồng già mau chóng đem thức ăn đã mua về, sau khi mọi người nhét đầy bụng, liền tự mình đi nghỉ ngơi.
Lục Tiểu Phụng xoa cái bụng bởi vì ăn nhiều mà căng trướng, bước chân rã rời trở về khách phòng, Sơ Ảnh đương nhiên là đi cùng hắn.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng kêu của một người.
“Lục công tử.”
Lục Tiểu Phụng dừng bước xoay đầu lại, phát hiện là xa phu Hoa gia phái đến, “Là ngươi, có chuyện gì?”
“Lục công tử, lão gia nhà ta muốn gặp ngươi chút.” Xa phu kia nói.
“Gặp ta? Bây giờ?” Lục Tiểu Phụng rất bất ngờ, “Hoa lão gia cũng ở đây?”
Xa phu gật đầu, nói: “Đúng vậy. lão gia đã ở trấn trên, nói là có việc cần thương lượng, còn nữa, đừng để cho Thất thiếu gia biết.”
Vẻ mặt Sơ Ảnh tò mò hỏi Lục Tiểu Phụng, “Lão gia nhà hắn không phải là phụ thân của Hoa Mãn Lâu sao? Chuyện gì lại không thể để cho Hoa Mãn Lâu biết?”
“Ta cũng không biết, đi xem sẽ rõ.”
“Bản tọa cũng có thể đi?” Sơ Ảnh nhìn về phía xa phu.
Xa phu gật đầu: “Lão gia chỉ nói đừng để cho Thất thiếu gia biết, những người khác thì không sao cả.”
“Nếu vậy, dẫn đường đi.”
Xa phu dẫn Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh lặng lẽ rời khỏi từ cửa sau, vòng vèo vài con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng tới nơi.
“Ở đây cũng là nhà của Hoa gia?” Lục Tiểu Phụng nhìn căn trước mặt cũng khá giống với căn bọn họ tá túc đêm nay.
“Đúng vậy, lão gia đang chờ ở bên trong, mời hai vị.” Xa phu mở rộng cửa giúp họ.
Lục Tiểu Phụng dẫn Sơ Ảnh vào cùng, lại phát hiện bên trong không chỉ có một mình Hoa Như Lệnh.
“Lục công tử, cuối cùng ngươi cũng đã đến.”
“Hoa lão gia, Ưng Nhãn lão Thất, Khổ Trí thiền sư, Tống thần y còn có chưởng môn Ngũ đại môn phái, sao các người đều ở đây?” Lục Tiểu Phụng cảm thấy bất ngờ vô cùng, một căn nhà nho nhỏ trong trạch viện lại tụ tập nhiều người có tiếng lâu năm trên giang hồ như vậy.
Mọi người trong phòng thấy hắn cũng nhao nhao chào hỏi.
“Vị này là?” Nhìn thấy người bọn họ mời lại dư ra một người, đương nhiên là sẽ có người hỏi.
Lục Tiểu Phụng giới thiệu: “Đây là Sơ Ảnh, cũng là bằng hữu của Hoa Mãn Lâu, chúng ta nghe nói Hoa lão gia có việc, liền cùng nhau tới đây. Không biết Hoa lão gia tìm ta có chuyện gì?” Hơn nữa, còn lựa ngay lúc này, nếu không phải việc gấp thì có thể chờ bọn họ đến Hoa gia rồi mới nói.
Hoa Như Lệnh cũng không vòng vo với Lục Tiểu Phụng, mở miệng nói thẳng: “Lục Tiểu Phụng, lần này mời ngươi đến là có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Là về Thất Đồng.” Vẻ mặt Hoa Như Lệnh trầm trọng, “Lục công tử có biết đôi mắt của Thất Đồng tại sao lại bị mù không?”
“Đôi mắt của Hoa Mãn Lâu?” Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái, tuy hắn đã quen biết Hoa Mãn Lâu rất lâu rồi, nhưng lúc họ quen biết nhau, Hoa Mãn Lâu đã bị mù, “Không phải bởi vì khi còn bé bị bệnh nên mù sao?”
“Đó là cách nói đối với người bên ngoài, đôi mắt của nó là bị tặc nhân làm hại.” Khi nói đến đây, vẻ mặt Hoa Như Lệnh bi thương, “Cũng phải trách ta, nếu không phải lúc đó ta không chú ý, Thất Đồng cũng sẽ không bị mù.”
Nghe đối phương nói vậy, vẻ mặt Lục Tiểu Phụng kinh sợ, ngay cả Sơ Ảnh cũng hơi ngạc nhiên.
“Lục Tiểu Phụng, ngươi có nghe qua ‘Thiết Hài đạo tặc’chưa?”
“Thiết Hài đạo tặc? Chính là Thiết Hài đạo tặc vài chục năm trước hoành hành một thời ở Trung Nguyên?” Lục Tiểu Phụng không ngờ đôi mắt của Hoa Mãn Lâu lại là do tên đó làm hại.
“Không sai, vài chục năm trước, Thiết Hài đạo tặc ở Trung Nguyên làm vô số chuyện xấu, vẫn luôn gây ra vài vụ án lớn trong đêm, Thất Đồng lúc đó còn nhỏ, Thiết Hài tới cửa gây hấn, lúc ta giằng co với Thiết Hài, trong lúc lơ là, không ngờ Thất Đồng lại xông vào, làm hại Thất Đồng bị Thiết Hài bắt, đợi đến khi ta tìm ra nó, đôi mắt của nó đã…” Vẻ mặt Hoa Như Lệnh càng bi ai, mắt cũng bắt đầu đỏ lên, “Cuộc đời này của ta, tiếc nuối lớn nhất là không chăm nom Thất Đồng cho tốt, để cho nó gặp khổ nạn lớn vậy, sau này xuống dưới cũng không biết ăn nói thế nào với mẹ của nó.”
Lục Tiểu Phụng biết Hoa Như Lệnh tìm đến hắn nhất định là có liên quan đến Thiết Hài đạo tặc, nhưng mà —— “Thiết Hài đạo tặc không phải là đã bị các người diệt trừ rồi sao? Ta còn nhớ lúc đó chính các vị đang ngồi đây là người bao vây diệt trừ hắn.”
“Quả thật, Thiết Hài đạo tặc đã chết dưới kiếm của ta, nhưng mà…” Tâm tình Hoa Như Lệnh quá suy sụp, ngay cả giọng nói cũng nhỏ dần.
Tống thần y thấy vậy, tiếp lời nói: “Nhưng mà quãng thời gian đó, đã tạo thành bóng ma trong lòng Hoa Mãn Lâu, vẫn luôn hành hạ y. Y vẫn tin rằng Thiết Hài đạo tặc chưa chết.”
Tâm tình Hoa Như Lệnh ổn định một chút, liền nói tiếp: “Mấy năm nay thân thể xương cốt ta càng ngày càng yếu, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian, ta sống đến từng tuổi này cũng không quan tâm mình còn sống được bao lâu, nhưng chỉ có tâm bệnh của Thất Đồng là ta không bỏ xuống được.”
Lục Tiểu Phụng hiểu, “Hoa lão gia muốn ta làm gì?”
“Ta cùng với các vị ở đây ngồi thảo luận lâu rồi, cảm thấy ‘muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông’, chúng ta tìm một người cải trang thành Thiết Hài đạo tặc, giả dạng Thiết Hài đạo tặc vẫn còn sống, rồi để cho chính tay Thất Đồng giết hắn, như vậy mới có thể cởi bỏ gúc thắt trong lòng Thất Đồng.”
Lục Tiểu Phụng liền thông suốt: “Ý của các ngươi là bảo ta giả trang thành Thiết Hài?”
Hoa Như Lệnh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã lập ra một kế hoạch hoàn hảo, chỉ thiếu một cao thủ có võ công, trí tuệ, sáng suốt, nghĩa hiệp tất cả đều thuộc hạng nhất lưu để sắm vai Thiết Hài đạo tặc, mà ngươi là người thích hợp nhất.”
“Ta và Hoa Mãn Lâu là bạn tốt, chuyện của hắn đương nhiên là ta sẽ giúp.”
Người đang ngồi vừa nghe thấy, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì, xin nhờ ngươi, Lục công tử.” Hoa Như Lệnh rất cung kính khom người hành lễ với Lục Tiểu Phụng, đây là lời cảm tạ của một vị phụ thân dành cho hắn.
“Hoa lão gia khách khí, mau mau miễn lễ.” Lục Tiểu Phụng làm sao dám nhận lễ này, vội vàng đỡ lấy Hoa Như Lệnh.
“Cứ quyết định vậy đi, các ngươi cũng về mau đi, đừng để cho Thất Đồng phát hiện, sắp xếp cụ thể, chờ các ngươi đến Hoa gia rồi, chúng ta bàn lại.”
“Như vậy, chúng ta cáo từ trước.” Lục Tiểu Phụng dẫn Sơ Ảnh rời khỏi.
Đường về cũng không cần người dẫn dắt, Lục Tiểu Phụng hỏi Sơ Ảnh – người vẫn luôn im lặng bên cạnh mình, “Ban nãy tại sao ngươi cứ nhìn Tống thần y?”
“Rõ ràng như vậy sao?” Sơ Ảnh còn cho rằng mình nhìn lén lút không gây chú ý đến bất kì người nào.
“Mấy người khác có lẽ không chú ý, chẳng qua là không thoát khỏi con mắt của ta, hơn nữa, hồi nãy biểu hiện của ngươi thật sự là quá nhu thuận. Không nói tiếng nào, nếu như thường ngày, cho dù không lên tiếng, cảm giác tồn tại của ngươi vẫn mạnh mẽ vô cùng, nhưng mà hôm nay tất cả mọi người không mấy quan tâm đến ngươi.” Cho nên Lục Tiểu Phụng mới có thể càng thêm tò mò, cứ luôn chú ý đến Sơ Ảnh, “Nói đi, ngươi đang nhìn cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là hơi hiếu kỳ khuôn mặt của Tống thần y gì gì đó.” Sơ Ảnh khua tay múa chân bên gò má mình, “Xung quanh mặt của hắn có một thứ rào chắn rất rõ ràng.”
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắt đầu Thiết Hài.