[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 41: Thẳng thắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20151007133522_8jfhn

Edit: Túy.

Sau trận cười đùa, hạ nhân Hoa gia đến tìm Hoa Mãn Lâu, “Thất thiếu gia, lão gia đến Bách Hoa Hiên tìm ngài, không thấy ngài ở đó nên bảo ta đến đây gọi ngài đến.”

“Biết rồi, cha ta còn nói gì nữa không?”

Hạ nhân trả lời: “Lão gia bảo Cơ Lang công tử cũng đi theo.”

Trong lòng năm người ngồi trong thủy tạ đều đã hiểu, e rằng Hoa Như Lệnh đã nhìn ra được chuyện gì, định bụng tìm họ hỏi rõ ràng.

“Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

Hoa Mãn Lâu cho người lui xuống, rồi đi cùng Cơ Lang đến Bách Hoa Hiên, đương nhiên Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh cũng muốn đi theo, nếu có chuyện gì thì họ sẽ nói giúp một chút, về phần Tây Môn Xuy Tuyết —— chuyện này không liên quan gì đến hắn, chỉ là hắn muốn quay về khách phòng nghỉ ngơi, cho nên thuận đường mà thôi.

Quay về Bách Hoa Hiên, Hoa Như Lệnh quả nhiên ở trong phòng, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng cũng không có dấu hiệu phát hỏa.

Anh cả Hoa gia đứng bên cạnh ông thấp giọng nói điều gì đó, vẻ mặt Hoa Như Lệnh do dự, dường như rất khó xử.

Mấy người có nhĩ lực cực tốt đều nghe rõ lời của anh cả Hoa gia.

Hoa Thịnh Lâu nói là: “Cha, trước nay Thất Đồng vô cùng hiểu chuyện, không muốn khiến chúng ta nhọc lòng, nếu đây chỉ là sự hiểu lầm thì thôi vậy, còn nếu bản thân Thất Đồng đã thích thì người cứ thuận theo nó có sao đâu? Tóm lại Thất Đồng thích là được, Hoa gia cũng không thiếu con nối dòng, điều quan trọng nhất chính là Thất Đồng sống tốt là được rồi, ta thấy tuy tính tình Cơ Lang hơi lạnh nhạt, nhưng người cũng thấy hắn rất chiếu cố Thất Đồng, cha, người cũng biết thường ngày Thất Đồng không muốn người khác chăm sóc mình nhất, hiện tại có người chăm sóc cho Thất Đồng, dù sao vẫn tốt hơn là để sau này Thất Đồng đi chăm sóc cho vợ mình?” Ý trong lời này, từ đầu đến cuối, rõ ràng chính là chỉ cần tiểu đệ nhà mình thích, thì cái gì cũng tốt cả.

Tuy sớm biết đại ca thương yêu mình, nhưng nghe thấy lời này, trong lòng Hoa Mãn Lâu vẫn dạt dào cảm động.

Y chấn chỉnh lại bản thân, đi cùng với Cơ Lang vào trong nhà, thi lễ với cha và anh cả, “Cha, đại ca.”

Lục Tiểu Phụng không bước vào, không chỉ vậy, hắn còn kéo Sơ Ảnh lại không cho y đi vào. Hắn vừa phát hiện ra, bọn hắn không thể nhúng tay vào chuyện này.

“Bá phụ, Hoa huynh.” Cơ Lang cũng chào hỏi, tuy hắn cảm thấy mình cần phải gọi giống Hoa Mãn Lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn xưng hô không xa lạ cũng không quá thân cận.

Hắn cảm thấy nếu mình gọi theo Hoa Mãn Lâu phỏng chừng sẽ kích động đến Hoa Như Lệnh.

Mặc dù tuổi tác của hắn lớn hơn bọn họ.

“Thất Đồng, ngươi đến rồi à.” Hoa Như Lệnh thấy Hoa Mãn Lâu thì sắc mặt rất ôn hòa, nhưng lúc nhìn thấy Cơ Lang bên cạnh y thì không được tốt lắm, tăng thêm phần cứng nhắc, “Cơ công tử.”

“Cơ huynh.” Trái lại, Hoa Thịnh Lâu thoạt nhìn hòa nhã hơn nhiều so với Hoa Như Lệnh, suy cho cùng hắn là người lăn lộn chốn quan trường, năng lực quan sát sắc mặt người khác và thái độ đối nhân xử thế của hắn dường như khống chế tốt hơn so với một thương nhân như Hoa Như Lệnh.

“Cha, người tìm chúng ta đến đây để nói chuyện gì?”

Hoa Như Lệnh vốn muốn hỏi thẳng quan hệ giữa hai người họ là như thế nào, Hoa Thịnh Lâu thấy sắc mặt phụ thân không được tốt lắm, vội vàng lôi kéo Hoa Như Lệnh ý bảo ông khoan mở miệng đã, giành nói: “Thất Đồng, là như vậy, bây giờ tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cha và ta thấy cũng nên tìm cho ngươi một người vợ, bản thân ngươi có vừa ý ai không? Nếu không có chi bằng gặp gỡ mấy vị thiên kim thế giao(1), nhìn thử xem có hợp hay không?” [ (1) thế giao: thân với nhau mấy đời. ]

Nếu đại ca đã rẽ ngoặt với y, đương nhiên Hoa Mãn Lâu cũng đi theo lối đó, “Cha, đại ca, Thất Đồng sớm đã quyết định cả đời không lập gia thất.”

Y vừa nói xong, Hoa Như Lệnh liền nóng nảy: “Làm, làm vậy sao được? Không được, cha không đồng ý, ngày mai cha sẽ tìm bà mối đến đây cho ngươi.”

Thật ra Hoa Thịnh Lâu không hề ngạc nhiên, trước đây lúc hắn chọn vợ cho Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu xem như cũng đã tiết lộ ý tứ này với hắn rồi. Lúc đó thái độ của Hoa Mãn Lâu rất kiên quyết, bất kể hắn nói thế nào y cũng không hề thay đổi.

“Thất Đồng đã là một người mù, sao có thể liên lụy đến người khác?”

Cũng bởi vì những lời này, Hoa Thịnh Lâu đến nước này cũng không đề cập đến chuyện này nữa.

Cho nên hắn mới cố gắng thuyết phục phụ thân chấp nhận Cơ Lang, so với việc yêu người đồng giới, điều hắn để ý hơn hết đó là Thất Đồng cả đời thật sự sẽ không lập gia thất, một thân một mình.

“Cha.” Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ hô, “Ta đã có người mình yêu.”

“Con nhà ai? Cha lập tức đi rước về cho ngươi!”

Hoa Mãn Lâu kéo Cơ Lang qua: “Cha, người ta thích chính là hắn.”

Hoa Như Lệnh lập tức trợn mắt nhìn Cơ Lang: “Hắn? Không được!”

Hoa Mãn Lâu liền quỳ xuống: “Cha, xin thứ cho hài nhi bất hiếu, ta thật sự thích hắn, muốn ở bên hắn cả đời, xin người tác thành!”

Giọng của Hoa Mãn Lâu vang dội, động tác của y ngắn gọn hùng hồn như vậy, thậm chí mấy người ở đây còn có thể nghe được tiếng đầu gối của y va đập xuống mặt đất.

“Ngươi!!!” Hoa Như Lệnh hiển nhiên rất tức tối, đứa con út vẫn luôn là bảo bối trong lòng ông, nhưng bây giờ bảo bối lại rơi vào tay người khác, mà còn là một nam nhân, sao ông có thể không nổi giận?

Nhưng nhìn đỉnh đầu Hoa Mãn Lâu, ngay cả trách cứ ông cũng không nói nên lời. Đây là đứa con ông yêu thương nhất mà, là đứa con út ông đã đáp ứng với mẫu thân nó phải chiếu cố nó cho tốt, nhưng vì chiếu cố không chu toàn mà hại nó bị tặc nhân hủy đi đôi mắt đây mà!

Ông không nỡ mắng cũng không nỡ đánh, chỉ hận không thể ngậm trong miệng, nâng trong lòng bàn tay – Thất Đồng Hoa gia đấy.

Đã không nỡ, đương nhiên Hoa Như Lệnh sẽ trút lửa giận lên trên người Cơ Lang, “Cơ Lang! Rốt cuộc ngươi đã cho Thất Đồng uống thuốc mê hoặc gì? Khiến cho nó có suy nghĩ ‘nhân thế bất dung’(2)thế này!!!” [ (2) nhân thế bất dung: người người không thể dung thứ. ]

Tối hôm qua lọ đan dược Hoa Mãn Lâu đưa cho Hoa Như Lệnh, ông đã uống một lần, ông vừa ngửi một hơi đã thấy toàn thân khá nhẹ nhõm, sau khi uống vào, ông liền cảm thấy khí lực toàn thân dư dả, không còn cảm thấy cơn mệt mỏi toát ra từ xương cốt, Hoa Như Lệnh liền biết thuốc này là linh đan diệu dược, chỉ sợ ngàn vàng cũng không đổi được một viên, mà người ta lại tặng cho ông cả một lọ thuốc.

Lúc đó ông còn nghĩ người này đối xử với Thất Đồng thật không tệ, Thất Đồng quả thật đã kết giao được với bạn tốt, còn tốt hơn so với Lục Tiểu Phụng (ở trong mắt Hoa lão cha, cũng chỉ xem Lục Tiểu Phụng – người dẫn Hoa Mãn Lâu chạy khắp giang hồ – là bạn xấu), ông còn muốn nói lời cảm tạ người nọ cho thật tốt.

Nhưng bây giờ, ngươi xem đi, hóa ra người này đối xử tốt với Thất Đồng, là có mưu đồ khác đó!!!

Cơ Lang nhìn Hoa Mãn Lâu đang cúi đầu nên không thấy được biểu tình, nhưng toàn thân y tràn ngập sự kiên trì, hắn không tự hỏi gì thêm, thân thể liền quỳ xuống theo.

Đây là lần đầu tiên hắn quỳ, không phải quỳ trời đất, không phải quỳ quân vương, mà là một người tầm thường phổ thông, vốn là con người mà hắn không đặt ở trong mắt.

Hai người yêu nhau, Hoa Mãn Lâu gặp phải trở ngại nhiều hơn so với hắn, cho nên Cơ Lang cũng không thèm để ý buông bỏ chút lòng tự trọng thuộc về thần tiên cường giả, cho dù trong lòng có bài xích, hắn vẫn quỳ xuống, thậm chí học theo tư thế của Hoa Mãn Lâu dập đầu một cái với Hoa Như Lệnh.

Nhưng lời của hắn cũng không thấp kém như thái độ của hắn.

Cơ Lang nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ta thích hắn, hắn thích ta, vậy có gì sai?”

Nhìn thấy Cơ Lang quỳ xuống, trong lòng Hoa Mãn Lâu cả kinh, nhưng lòng cũng vì vậy mà cảm thấy ngập tràn ấm áp.

Ở đây chỉ có Hoa Mãn Lâu biết, Cơ Lang là thần tiên, còn là một thượng thần thời xa xưa có tiên vị rất cao. Tước sĩ phong lan này, cao ngạo đến mức không muốn nói chuyện với con người, cũng không phải là điều gì cũng đồng ý và thuận theo y, nhưng thỉnh thoảng hắn toát ra sự dịu dàng, tinh tế, lúc nào cũng khiến cho Hoa Mãn Lâu cảm thấy hạnh phúc như sắp bị hòa tan vậy, cả người đều nhẹ bổng.

Hoa Như Lệnh cũng không ngờ Cơ Lang quỳ xuống như vậy, tuy ông không hiểu Cơ Lang cho lắm, nhưng toàn thân Cơ Lang cao quý lãnh ngạo không lúc nào không biểu thị là hắn bất phàm.

Mà người như vậy lại chịu quỳ xuống vì con của ông, đừng nói Hoa Thịnh Lâu, ngay cả Hoa Như Lệnh cũng đã hơi dao động.

Ông há miệng, khô khốc nói một câu: “Nam nam mến nhau, người đời không cho, ngươi muốn để cho Thất Đồng sau này bị người ta chửi rủa đâm chọt sau lưng sao?”

“Yêu nhau là chuyện của chúng ta, dính dáng gì đến kẻ khác? Bọn họ thích nói thì nói, cũng không mất miếng thịt nào.” Lời của loài giun dế, sẽ có người quan tâm sao? Cơ Lang sẽ không, mà hắn tin rằng Hoa Mãn Lâu cũng sẽ không.

“Ngươi, ngươi, ngươi!!!” Lời nói lẽ thẳng khí hùng thế này suýt chút nữa khiến Hoa Như Lệnh bị sặc chết, mặt ông đều đã đỏ bừng.

Hoa Thịnh Lâu thấy tình huống bất thường, liền vội tiến lên đỡ cha mình, giúp ông ngồi xuống, thuận khí cho ông, “Cha, người đừng nóng giận, ta thấy Cơ công tử cũng không phải cố ý chọc giận người, không phải lời hắn nói cũng không sai sao? Nếu Thất Đồng để bụng những lời nói linh tinh ấy, có thể sống vui vẻ nhiều năm vậy sao?”

Hoa Thịnh Lâu dứt lời, Hoa Như Lệnh cũng nhớ lúc còn bé, mỗi khi có người nhắc đến Hoa Mãn Lâu đều là khen ngợi một trận sau đó lắc đầu tiếc nuối, tiếc nuối điều gì, trong lòng mọi người hiểu rõ, mà Hoa Mãn Lâu lúc đó còn nhỏ tuổi, không giống bây giờ có thể phớt lờ những điều này, tuy vẫn có thể cười, nhưng mọi người cảm thấy nụ cười kia còn khiến bọn họ đau lòng hơn so với khóc.

Đúng vậy, nếu đổi thành những đứa trẻ của nhà người khác, e rằng đã không chịu cầu tiến từ lâu rồi, sao có thể giống như Thất Đồng của bọn họ, dùng nghị lực cực đại học một thân bản lĩnh, xử sự hầu như không có điểm nào khác biệt so với người thường.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hoa Như Lệnh vừa yêu thương vừa tự hào, bực bội giảm đi không ít.

Hoa Mãn Lâu cũng nhìn thấy thái độ của Hoa Như Lệnh đã dịu xuống, liền nói tiếp: “Cha, A Lang đối xử với ta tốt lắm, người xem, bây giờ hắn cũng đã đưa mắt cho ta.” Y mở to đôi mắt, ý bảo cha huynh chú ý ánh mắt của mình.

Cha con Hoa Như Lệnh lúc này mới phát hiện, bây giờ mắt của Hoa Mãn Lâu vừa sáng vừa hữu thần, thoạt nhìn ở bên trong còn có vài đốm sáng nhỏ tựa ánh sao.

Hoa Như Lệnh kích động không thôi, đứng dậy từ trên ghế, đỡ lấy Hoa Mãn Lâu, nhìn chằm chằm vào mắt y: “Thất Đồng, ngươi, ngươi đã có thể nhìn thấy?”

Hoa Thịnh Lâu cũng vừa mừng vừa sợ: “Thất Đồng, mắt của ngươi đã khỏi rồi?”

Hoa Mãn Lâu vừa chịu cơn giận của phụ thân, đầu tiên là gật đầu, lại lắc đầu, y nhìn về phía Cơ Lang còn đang quỳ, đưa tay kéo hắn đứng dậy, đồng thời nói với phụ thân: “Đôi mắt của ta vẫn chưa khỏi, đôi mắt này là A Lang cho ta mượn, hắn là một người tu tiên, biết chút pháp thuật, liền dùng pháp thuật cho ta mượn mắt, hiện tại bản thân hắn cũng không nhìn thấy gì, cha, đại ca, hai người xem hắn đối xử với ta tốt bao nhiêu? Thất Đồng tự hỏi người như vậy sau này chắc là sẽ không gặp được nữa, sao ta có thể buông tay đây?”

Lời của y nửa thật nửa giả, lúc Hoa Mãn Lâu nói những lời này, trong lòng hơi hổ thẹn, bởi vì đã giấu giếm người nhà, nhưng nói chung, thân phận của Cơ Lang quá đặc thù, đương nhiên người biết chuyện càng ít càng tốt. Hơn nữa, Hoa Mãn Lâu cũng hi vọng nhắm vào việc này làm cho phụ thân cảm động.

Hoa Như Lệnh đâu còn nhớ được mấy cái khác, ông nắm chặt Hoa Mãn Lâu, nước mắt tuôn như mưa, chỉ biết là đứa con quý giá nhất của mình đã có thể nhìn thấy.

“Thất Đồng, Thất Đồng, ngươi nhìn thấy thật rồi? Không phải gạt cha đúng không?”

“Dạ.” Hoa Mãn Lâu gật đầu, “Cha, bây giờ ta đã nhìn thấy, ta cũng có thể đếm rõ số nếp nhăn trên mặt người, cha, người đã già đi nhiều.” Câu nói cuối cùng của y tràn đầy cảm khái.

“Có thể thấy là tốt rồi, có thể thấy là tốt rồi.” Hoa Như Lệnh kích động cả buổi, phục hồi tinh thần liền thận trọng bái lạy về phía Cơ Lang đã đứng dậy.

Cơ Lang tránh đi cái lễ này, “Bá phụ làm vậy là có ý gì?”

Hoa Mãn Lâu cũng vội đỡ phụ thân.

Hoa Như Lệnh đứng thẳng lưng lại, cẩn thận quan sát ánh mắt của Cơ Lang, quả nhiên bị mù, trong lòng ông cảm động một trận, thái độ cũng tốt lên không ít, “Hiền điệt(3) à (xưng hô cũng thay đổi), ngươi thật đúng là đại ân nhân của Hoa gia, một cái cúi đầu này là lão phu thay mặt trên dưới Hoa gia cảm ơn ngươi, ngươi có thể đưa mắt cho Thất Đồng, lão phu cảm ơn ngươi là phải.” [ (3) hiền điệt: cháu ngoan, lời khen ngợi của trưởng bối đối với hậu bối. ]

“Ta đưa cho y, là vì ta muốn y nhìn thấy, không liên quan đến những người khác.” Cơ Lang cũng không khách khí, nói thẳng suy nghĩ của mình.

“Nhưng mà cho dù thế nào, đại ân đại đức của ngươi, Hoa gia sẽ nhớ kĩ.”

“Nhưng hai chuyện này không thể nhập làm một, chuyện của các ngươi ta tuyệt đối không đồng ý.”

“Trừ phi ngươi đồng ý mặc giá y(4) dành cho nữ tử gả vào Hoa gia!” [ (4) giá y: y phục cưới thời xưa của Trung Hoa. ]

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tuy không thể phản công, nhưng bên ngoài cũng có thể nghịch lại chút ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.