Cảnh Khắc Liên không đáp lời mà chỉ cười nhẹ.
Lâm Huyền của bây giờ thật tốt biết bao, vô tư vô lo.
Nếu như cô vĩnh viễn không nhớ lại những kí ức trước kia vậy thì tốt biết mấy.
Lúc Lâm Huyền ăn xong đã là một giờ đồng hồ sau.
Cảnh Khắc Liên tỏ ý muốn đưa cô về nhưng lại bị cô từ chối.
Lục Ngạn đã dặn dò kĩ càng rồi, sau khi ăn xong phải gọi anh đến đón.
"Thôi chết rồi." Lâm Huyền lướt lướt danh bạ vài vòng, thế mà cô lại không có số điện thoại của Lục Ngạn! Vậy giờ gọi bằng cách nào?
"Sao thế?"
"Cảnh Khắc Liên, anh có số điện thoại của Lục Ngạn không?"
Cảnh Khắc Liên cười nhẹ, vợ chồng nhưng lại không có danh bạ của nhau, thật là buồn cười biết bao!
"Không có!"
Lâm Huyền ỉu xìu, thế này thì không xong rồi.
Cô vừa mới mất trí nhớ, số người quen biết có thể đếm trên đầu ngón tay.
Về nhà bằng cách nào chính là vấn đề khó giải quyết nhất bây giờ, đợi Lục Ngạn đến đón có khi lại sang ba mùa quýt.
"Để tôi đưa cô về."
"Chuyện này..."
"Tiện đường thôi mà."
Lâm Huyền nhận lời của Cảnh Khắc Liên.
Lát nữa về tới nhà giải thích một chút với Lục Ngạn là được rồi.
Anh ta...!chắc cũng không nhỏ nhen lắm đâu nhỉ?
[...]
Lâm Huyền vừa vào nhà thì trời bắt đầu đổ mưa.
Cô lên phòng tắm rửa thay quần áo sau đó trèo lên giường ngủ.
Một ngày hôm nay cũng tương đối mệt mỏi, đã đến lúc thả lỏng tâm tình rồi.
Tối hôm nay Lâm Huyền ăn nhiều, nửa đêm có chút khó tiêu bèn xuống tầng dưới uống một cốc nước.
"Đã nửa đêm rồi mà sao Lục Ngạn vẫn chưa về nhỉ?"
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Huyền đã nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài phòng khách.
Cô chạy nhanh ra ngoài, phát hiện Lục Ngạn một người ướt nhẹp đứng đó.
"Anh..."
Lâm Huyền không biết nói gì.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô bỗng nhiên len lỏi chút sợ hãi.
Lục Ngạn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nước mưa thấm vào vải trắng, lộ ra mơ màng cơ thể bên trong.
Anh cụp mắt, từ từ đi đến bên Lâm Huyền.
"Ai đã đưa em về?"
Một câu nói ra thế đã làm Lâm Huyền sợ đến thót tim.
Cô chưa từng nhìn thấy Lục Ngạn như thế này, trên người anh toát ra một cỗ hàn khí đáng sợ đến lạ lùng.
"Em không có số điện thoại của anh nên...!nên Cảnh Khắc Liên đã đưa em về."
"Em không có số điện thoại của tôi, vậy ngay cả cậu ta cũng không có à?"
Lâm Huyền biết cậu ta mà Lục Ngạn nói là ai, ngay lập tức định phản bác.
"Anh ấy cũng không có nên mới đưa em về chứ bộ."
"Lần trước em vào bệnh viện là ai gọi tôi đến đón em? Em ngay cả chuyện này cũng không nhớ rõ sao?"
Lục Ngạn hình như rất tức giận.
Thấy cô có vẻ bối rối không trả lời được, anh liền đi ngang qua cô lên phòng.
Lâm Huyền mếu máo đứng yên ở đó.
Chính cô lúc đơ cũng quên mất chuyện ở bệnh viện mà.
Nhưng cô được người khác đưa về cũng có sao đâu? Anh lại cứ làm quá lên, còn tức giận với cô nữa.
"Khoan đã, tại sao cả người anh ấy lại ướt nhẹp chứ?"
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Huyền cũng có chút khó hiểu.
Cô thở dài một hơi, cuối cùng quyết định nấu cho Lục Ngạn một bát nước gừng coi như chuộc lỗi.
Dù sao dầm mưa nhiều cũng không tốt cho sức khỏe lắm.
Nấu xong canh gừng, Lâm Huyền múc ra bát đem lên phòng cho Lục Ngạn.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Lục Ngạn, em vào được chứ?"
Nghe bên trong không có tiếng đáp lại, Lâm Huyền lớn gan mở cửa đi thẳng vào.
Chỉ thấy Lục Ngạn choàng một chiếc ảo ngủ, để lộ ra mảng ngực trần rắn chắc đang ngồi trên giường.
"Ai cho em vào?"
"Em mang cho anh chút nước gừng." Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, từ từ bước nhẹ đến bên giường.
"Anh nhớ uống đấy, em ra ngoài trước."
Thấy Lục Ngạn có vẻ không thích mình vào phòng, cô vẫn nên thức thời mà rời khỏi đây.
"Đứng lại, phòng của tôi là nơi em muốn vào là vào muốn ra là ra à?"
Lâm Huyền hít sâu một hơi, cái tên này cũng thật là khó hiểu.
Rốt cuộc là muốn cô làm gì đây?
"Lục Ngạn, có chuyện gì à?"
Lâm Huyền quay người nhìn lại Lục Ngạn.
Hai người mặt đối mặt một lúc lâu cũng không thấy ai nói gì cả.
Lúc Lâm Huyền rón rén định rời khỏi thì Lục Ngạn lại bắt đầu lên tiếng.
"Ai cho em gọi thẳng tên tôi hả?"
"Vậy phải gọi là thế nào? A Ngạn, Ngạn Ngạn, Tiểu Ngạn? Từ nào mới đúng đây?" Lâm Huyền nhếch nhếch môi, ngay cả cách xưng hô cũng bât bẻ nữa.
Thật là!
Lục Ngạn nghe mấy cái tên sến sẩm của Lâm Huyền thế mà lại nghe thuận tai hơn rất nhiều.
Chỉ là nếu bải cô gọi anh bằng mấy cái tên này lại có chút hơi trẻ con.
Lâm Huyền lắc lắc đầu, bĩu môi một cái rồi đi ra ngoài.
Lần này thì không có ai cản trở nữa rồi.
[...]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền dậy sớm nấu một nồi cháo gà.
Một ít cho Lục Ngạn, phần còn lại đườn nhiên là của cô rồi.
"Tay nghề nấu ăn của mình ngày càng tốt lên!"
Lâm Huyền bưng hai bát cháo đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống.
Lục Ngạn từ trên tầng hai đi xuống, trên người mặc một chiếc áo len mỏng.
"Anh hôm nay không đi làm à?"
"Ừ." Lục Ngạn tùy tiện trả lời, xem ra là thật sự giận Lâm Huyền rồi.
Lâm Huyền mặc kệ anh ta nghĩ gì mà yên lặng ăn cháo.
Dù sao Lục Ngạn càng ghét cô càng tốt, tầm mấy tháng nữa ly hôn là hợp lý.
Không nhanh không chậm.
"Em còn chưa có hỏi anh chuyện này.
Hôm qua tại sao anh lại dính mưa thế, còn ướt nhẹp cả người?"
"..." Lục Ngạn đảo mắt sang nhìn Lâm Huyền, cười khẩy một cái mà không trả lời.
Anh tại vì sao lại dính mưa, nguyên nhân không phải đang ngồi sờ sờ ra đó sao?
Lâm Huyền phát giác ra được có ánh mắt đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải Lục Ngạn.
"Nhìn tôi như thế làm gì?" Lục Ngạn còn chưa ăn được miếng cháo nào, bây giờ lại không ăn nữa mà đi lên phòng.
Cũng không biết là anh đang tức giận điều gì.
[...]
Lâm Huyền ăn xong liền ra sofa ngồi xem ti vi.
Hôm nay Lục Ngạn không đi làm, cô cũng chỉ có thể ở nhà.
Thật không thể tin nổi cô của trước kia làm sao mà có thể trải qua cuộc sống như thế này suốt hai năm.
Bên ngoài có người gõ cửa, Tiểu Thúy từ trong đi ra cẩn thận mở cửa.
Là một cậu trai trẻ, không biết tại sao lại đến đây.
"Thiếu phu nhân!" Tần Hách gật đầu với Lâm Huyền một cái, sau đó ôm một chồng tài liệu đi lên phòng Lục Ngạn.
"Tiểu Thúy, cậu ta là ai?"
"Thưa thiếu phu nhân, Tần Hách là trợ lỹ của thiếu gia, chắc là mang tài liệu công việc đến."
Tiểu Thúy nói xong liền cúi đầu một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Lâm Huyêbf ngẫm một chút về lời Tiểu Thúy vừa nói.
Hôm nay Lục Ngạn không đến công ty, xem ra đúng là phải xử lý hết công việc ở nhà.
"Làm giám đốc cũng thật là khổ mà."
Lâm Huyền lắc lắc đầu, cô vẫn là thích cuộc sống tự do tự tại không lo nghĩ chuyện đời hơn.
"Thiếu phu nhân, sáng nay thiếu gia chưa ăn gì.
Hay là để tôi lát nữa hâm nóng lại cháo của hồi sáng."
Lâm Huyền gật đầu một cái với Tiểu Thúy.
Cô gái này quả nhiên suy nghĩ rất chu toàn, không như cái bà dì Diệp kia.
Nghĩ tới dì Diệp, Lâm Huyền bắt đầu đảo mắt tìm kiếm.
Trong cuốn nhật kí kia nhiều lần nhắc đến bà ta, đa phần đều là những việc không tốt mà ba ta gây ra cho cô và cả những lời nói mỉa mai châm biếm..