Sau đêm đó, cảm tình của Kha Thanh Hán và Hồng Vi thêm phần nồng nàn và ăn ý kỳ diệu. Mỗi ngày ban đêm Kha Thanh Hán vẫn lén lút qua nhà Hồng Vi. Có khi ban ngày xuống ruộng hai người cũng ở lại đến khuya mới về nhà. Nhân lúc trời tối ít người, không e ngại gì hưởng thụ thế giới hai người.
“A Hán.”
Kha Thanh Hán thấy cửa phòng mình mở rộng, trong phòng đèn sáng liền kỳ quái đi tới, thấy mẹ đang đứng ở cửa sổ vén lên rèm vải. Tấm ván gỗ chặn dưới cửa sổ bị lấy xuống.
“Cửa sổ này…”
Đối diện ánh mắt nghi ngờ của mẹ, hắn lạnh nhạt đáp.
“Có mấy cây gỗ bị hỏng, con cưa hết luôn dùng tấm gỗ chống đỡ phía dưới.”
Bà Kha vẫn nghi ngờ.
“Hư mất khi nào? Sao má không biết?”
Kha Thanh Hán trấn định nói.
“Lúc đầu năm cây gỗ phía dưới hơi mục.”
Hàng rào gỗ dùng rất nhiều năm, thật có dấu hiệu mục nát. Bà Kha nghe xong giải thích, không hỏi nhiều hơn, đi ra khỏi phòng Kha Thanh Hán. Lúc tới cửa bà quay người chỉ hướng cái bàn.
“Hôm nay má Tân Đông bẻ một khối…chocolate, nói là đồ ngọt rất mắc tiền. Má ăn một miếng, rất đắng, còn một miếng để lại cho con ăn thử.”
Sau khi bà Kha rời đi, Kha Thanh Hán nhẹ thở ra, đi tới cạnh bàn cầm lấy chocolate bị bao trong giấy thuốc lá. Hắn không mở ra ăn, thật tình không khoái món ngọt lắm. Hắn nghĩ lát nữa phải cho Hồng Vi nếm thử mới được. Hắn sờ khắp người không có túi tiền, chỉ đành nhét vào túi trong áo bông.
Bởi vì buổi chiều bị bà Kha phát hiện bí mật cửa sổ, buổi tối Kha Thanh Hán cẩn thận hơn, không chuồn ra ngoài mà tắt đèn sớm nằm trên giường.
Nằm xuống khoảng một tiếng đồng hồ, cửa phòng bị gõ vài cái. Kha Thanh Hán căng thẳng rồi lập tức trấn định, đợi cửa bị gõ lớn tiếng hơn hắn mới giả bộ nửa mê nửa tỉnh, giọng khàn khàn hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng của bà Kha.
“Không có gì. Má chỉ lo lắng cửa sổ trong phòng con bị hở, có lạnh không?”
“Gió không lùa vào má à.”
Dường như bà Kha yên tâm, vội nói.
“Vậy con ngủ đi.”
Đợi tiếng bước chân của bà Kha đi xa, Kha Thanh Hán tâm tình nặng nề. Mẹ đang nghi ngờ cái gì! Kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, tuy ở nhà hắn không hề liên lạc với Hồng Vi, nhưng dù sao mẹ hiểu tính tình hắn, biết rõ hắn luôn quan tâm Hồng Vi. Hắn và Hồng Vi khi xuống ruộng luôn tới khuya mới về, thời gian lâu, có lẽ đã bị mẹ phát hiện một chút khác lạ.
Xem ra sau này phải chú ý chút. Kha Thanh Hán thầm nghĩ. Nếu là mấy năm trước, dù hắn bị phát hiện lén chơi với Hồng Vi thì cũng sẽ không chột dạ thản nhiên đối mặt. Nhưng bây giờ quan hệ của hai người ở trong mắt thế nhân là bất bình thường, vi phạm đạo đức luân lý.
Kha Thanh Hán khá là buồn rầu, đối với tương lai tình cảm này có chút không xác định. Hắn không nghĩ cứ lén lút mãi, huống chi một năm nay người mai mối cho hắn ngày càng nhiều. Sự thật bức ép hắn phải nhanh chóng nghĩ ra cách hay, mới có thể giữ gìn mối quan hệ cùng Hồng Vi.
Suy nghĩ một, hai tiếng đồng hồ vẫn không có cách gì hay, Kha Thanh Hán có chút rối rắm, trong lòng bắt đầu nhớ nhung người hàng xóm rồi. Rõ ràng đã định đêm nay không qua, nhưng trước đó không nói với Hồng Vi, lấy tính cách của cậu nhất định sẽ cứ trông chờ hắn. Tưởng tượng điều này làm hắn không chịu đựng được nữa.
Đã trễ như vậy, chắc bà Kha sớm ngủ rồi. Kha Thanh Hán rón rén mặc quần bông áo bông, mở ra tấm ván gỗ cửa sổ, lặng lẽ bò ra ngoài.
Khuya mùa đông lạnh băng khiến người rùng mình. Kha Thanh Hán chạy chậm vòng qua nhà mình đi tới cửa sau nhà họ Hồng, ở trước cửa đứng một lát, thử đẩy ván cửa.
Cửa gỗ phát ra một tiếng két trầm đục, cửa không đóng then cài.
Kha Thanh Hán đẩy cửa ra liền thấy Hồng Vi mặc áo mỏng đứng trước mặt.
“Anh Thanh Hán.” Hồng Vi mừng rỡ nói. “Em còn tưởng đêm nay anh không đến.”
Kha Thanh Hán có chút áy náy, vội vàng vào nhà, khiến người này trở lại trong chăn, mình thì nhẹ tay nhẹ chân cài then cửa. Chờ hắn xoay người nhìn rõ cảnh tượng trong phòng thì ngẩn ra.
Hồng Vi đang ngồi trên tấm chăn trải dưới đất.
Lại nhìn hướng giường, chăn và nệm bị dời đi. Kha Thanh Hán có chút hoang mang. Đông lạnh, mặt đất giá buốt, nếu đêm Hồng Vi ngủ trên mặt đất chỉ sợ sẽ nhiễm lạnh bị bệnh!
Nghĩ đi nghĩ lại Kha Thanh Hán cảm thấy, có lẽ Hồng Vi có suy tính riêng. Hắn cởi ra áo và quần bông, cũng chui vào chăn, đem thân hình hơi lạnh nhét vào ngực mình.
“Vì sao ngủ trên mặt đất?” Hắn hỏi nhỏ bên tai Hồng Vi.
Hồng Vi ôm eo hắn, có chút thẹn thùng nói.
“Em…em nhớ anh.”
Nhớ hắn? Kha Thanh Hán lập tức hiểu rõ. Họ gần như mỗi ngày gặp mặt, mỗi đêm ở trong chăn, chưa từng thiếu ôm hôn, nói gì tới nhớ. Ý thật của Hồng Vi chỉ sợ chính là…
Kha Thanh Hán hôn mái tóc dài của người trong lòng.
“Anh sợ làm em bị thương.”
Từ lần đầu tiên cùng cậu lên giường làm việc kia, hại Hồng Vi ngày hôm sau bị bệnh, hắn cố gắng kiềm nén khát vọng, sợ thả sức thỏa thích làm đối phương bị thương.
“Không đâu.” Hồng Vi lập tức nói. “Thân thể em…tốt lắm.”
Lời nói dối rõ ràng như thế khiến Kha Thanh Hán mỉm cười, lại bởi vì lời mời thẳng thừng mà kích động. Trải qua một đêm kia, tuy bắt đầu không quá tuyệt nhưng về sau vài lần thật khiến người nghiện. Nhịn lâu như vậy, dù có khi được ngón tay Hồng Vi an ủi, nhưng hắn thật khao khát lần nữa có được thân thể đối phương.
Lời của Hồng Vi, còn có trải nệm sẵn dưới đất, giường gỗ dễ phát ra tiếng vang, bình thường hai người trở mình đều phải cẩn thận, biểu đạt có ý nghĩ giống nhau.
Vậy thì cần gì kiềm nén chính mình!
“Vốn em còn lo lắng anh không tới.” Hồng Vi bỗng nhiên nói.
Kha Thanh Hán có chút đau lòng, may mắn mình rốt cuộc không yên tâm tới xem, không thì không chừng Hồng Vi cứ thế nằm ngủ dưới đất cả đêm.
Nhân đó hắn đơn giải nói ra sự việc hôm nay.
“Sau này cách ngày anh lại tới, nếu không đến sẽ cố gắng nói trước với em. Tối đến chín, mười giờ không thấy anh thì em đừng chờ.”
“Ừm.” Hồng Vi bất an đáp.
“Tiểu Vi.” Kha Thanh Hán ôm chặt người trong lòng. “Em đừng lo, anh nhất định sẽ che chở em.”
“…Ừ, em tin tưởng anh Thanh Hán.” Sau một lát Hồng Vi mới hoảng hốt trả lời.
Vốn không khí ngọt ngào biến nặng nề. Kha Thanh Hán không muốn khiến Hồng Vi tiếp tục buồn rầu, đang suy nghĩ làm sao khiến người này vui lên, liền nghĩ tới chocolate trong túi quần. Hắn cầm lấy áo bông, từ túi trong móc ra giấy bạc.
“Tiểu Vi, đây là chocolate, nghe nói đồ ngọt ngon lắm, em nếm thử xem?”
“A?” Hồng Vi cầm lấy chocolate, tập trung vào nhìn. “Em biết chocolate, lần trước xem bộ phim nước ngoài có nói là quà tặng đưa cho người yêu ngày lễ tình nhân. Anh lấy đâu ra vậy?”
“Tân Đông từ trong thành đem về.”
“Anh của Tân Vân?” Hồng Vi hiểu ra. “Nhà anh ta vài năm nay khấm khá hẳn ra.”
Kha Thanh Hán không tò mò cuộc sống của người khác, tùy ý đáp, dời chủ đề quay lại chocolate.
“Em ăn thử xem?”
Hồng Vi mở ra gói giấy, thấy thứ bên trong đen sì mềm nhũn, cười nói.
“Thật giống cứt trâu, thoạt nhìn không thèm ăn.”
Nghe so sánh như thế, Kha Thanh Hán bất đắc dĩ cười cười, nhìn món ngọt bị tan không còn hình dáng.
“Lúc trước không phải như vậy, anh không biết thứ này gặp nóng sẽ tan.”
Ghét thì ghét nhưng đối với đồ Kha Thanh Hán cho thì Hồng Vi luôn vui vẻ nhận, cắn một ngụm nhỏ chocolate đã tan.
“Ăn ngon không?”
Đón nhận ánh mắt hỏi thăm từ Kha Thanh Hán, Hồng Vi rạng rỡ cười, đưa làn thu ba.
Chocolate cực đắng rồi lại có vị ngọt không dứt tan trong miệng lưỡi hai người.
Lưỡi và lưỡi cùng múa thật lâu không tách ra.
“…ăn ngon không?”
Hồng Vi thở hổn hển rời khỏi miệng Kha Thanh Hán, cười khẽ hỏi. Kha Thanh Hán đáp lại là lần nữa chặn miệng người này, trực tiếp đè lên.
Chăn mền che đậy thân thể, cũng ngăn cách một phần nhỏ tiếng vang mập mờ.
Hoan ái xong, Kha Thanh Hán ôm người lẫn chăn lên giường, cẩn thận nghe ngóng nhà chính, tiếng ngáy ông Hồng luôn vang lên, hắn yên lòng.
“Sức anh thật mạnh.” Hồng Vi lười biếng rúc trong vòng tay Kha Thanh Hán, cười nói.
“Ừm.” Kha Thanh Hán quét mắt trên mặt đất trải rộng rơm rạ. “Đống cỏ kia không cần dọn dẹp?”
“Mai em đứng dậy sẽ lấy, đã trễ vậy anh ngủ trước đi.”
Kha Thanh Hán ừ một tiếng, ôm Hồng Vi, hai người trò chuyện vài câu.
Hôm nay làm hai lần, có kinh nghiêm đợt trước, Kha Thanh Hán rốt cuộc tìm ra vài bí quyết, không khiến Hồng Vi đau đớn như lúc trước. Sau khi làm xong hắn còn dùng khăn nóng nhúng nước ấm lau người cho Hồng Vi.
“Anh Thanh Hán.” Hồng Vi nửa ngủ nửa tỉnh mơ hồ nói. “Em làm giày bông cho anh, hai ngày nữa là có thể mang.”
“Đã nói đừng vì anh làm mấy thứ này.” Kha Thanh Hán vừa bất đắc dĩ lại cảm động. Người hắn cứ cao lên, vóc dáng cao thì giày cũng mỗi năm mỗi thay đổi. Kết quả mấy năm nay, hàng năm Hồng Vi đều làm giày bông mới cho hắn.
“Em thích…” Hồng Vi cọ cọ ngực hắn, thân thiết nói. “Em là vợ anh, không lo cho anh thì cho ai!”
Kha Thanh Hán nghe lời này có chút tức cười, không nói nhiều nữa, chỉ hỏi.
“Sắp cuối năm, anh định mua thêm chút đồ thực dụng cho em, tiểu Vi có muốn cái gì không?”
Sáu tháng cuối năm việc nhà nông không tới mức bận rộn, hắn làm vài lần mua bán hạt giống. Bình thường người trong thôn tự sản tự tiêu hạt thóc, hoặc bán giá thấp cho trấn trên. Hắn cảm thấy mua bán như vậy không tệ, dù không trông nhờ vào làm giàu, kiếm ít lời cũng không thiệt thòi.
Hắn khá may mắn, đầu óc buôn bán cũng nhanh nhạy. Tìm bạn học cũ cấp hai, thuê máy kéo mua hạt thóc quanh thôn bán lên thị trấn. Mấy lần sau để dành được ít tiền, giao phân nửa cho cha mẹ, cứng rắn nhét hai trăm cho Hồng Vi, còn lại thì chuẩn bị làm vốn cho buôn bán tương lai.
Hôm nay lại tới đầu năm, hắn muốn mua ít đồ cho Hồng Vi để biểu đạt tấm lòng, không giống như năm trước lo sợ không đủ tiền dùng.
Kha Thanh Hán hỏi xong đợi nửa ngày không nghe Hồng Vi trả lời. Hắn trợn mắt nhìn thì thấy người này đã ngủ say, mỉm cười lần nữa nhắm mắt lại, lòng thầm quyết định, đợi ngày đó cùng lên phố để Hồng Vi tự chọn vậy.