Lục Tường Vi

Chương 17: Cuộc sống bình thường



Giữa tháng mười một, các công trình của Kha Thanh Hán đều hoàn thành, tính tiền khoảng cuối năm nông lịch, tạm thời xem như không vướng bận điều gì. Nếu là năm rồi, hắn sẽ ở trước tiên làm xong công trình chuẩn bị ký kết cái kế tiếp. Nhưng năm nay đã tìm được Hồng Vi, hắn sớm chán ghét cuộc sống ồn ào hỗn loạn không bình yên, dứt khoát rửa tay gác kiếm. Trước giới thiệu công trình đã sắp xếp xong cho khoán đầu khác, cuối cùng lấy tiền giới thiệu mỗi mét vuông một đồng.

Nhân dịp cuối năm tính tiền, hắn rảnh rỗi mang theo Hồng Vi đã rời khỏi đoàn biểu diễn đi tới thị trấn, dọn vào nhà mới mình chưa từng ở. Phòng đã xây hoàn hảo, mấy năm không ai ở, chỉ cần dọn dẹp một phen. Trong phòng cơ bản không có gia dụng đồ điện, trang sức bài trí, lắp đặt thiết bị cái gì, còn cần tốn chút công sức.

Đối với việc bố trí nhà mình, Hồng Vi rất hào hứng, vừa về liền vội vàng đi mấy chỗ bán gia dụng lớn trên thị trấn nghiên cứu, cuối cùng mua xong đồ coi như đẹp mà rẻ, còn hợp với phong cách cả phòng.

Chờ Tết dương lịch, tới tháng chạp thì trong ngoài tòa nhà đã xếp đặt xong, chỉ có mấy chỗ chi tiết là chưa xử lý tốt. Kha Thanh Hán thấy Hồng Vi hào hứng, đành giao cho cậu sắp xếp phòng. Trừ giúp khuân vác, ngẫu nhiên góp ý đôi chút, hắn gần như là ngồi rung đùi.

Đương nhiên, hắn không thể nào thật sự rảnh rỗi. Không làm công trình, hắn phải suy nghĩ nghề nuôi gia đình. Tuy đến nay hắn gởi ngân hàng không ít tiền, năm nay đại công trình dự tính lãi cũng tới hai trăm vạn, nhưng nhờ vào mớ tiền này miệng ăn núi lở thì rõ ràng không phải là cách.

Từ một năm trước Kha Thanh Hán liền điều tra thị trường kinh tế thị trấn.

Mấy năm nay kinh tế quốc gia phát triển nhanh chóng, trong mấy huyện đang cố gắng kiến thiết thì mở siêu thị là bảo hiểm an toàn nhất. Theo Kha Thanh Hán tính toán, những siêu thị hoặc thương xá lớn ít nhất phải mười năm sau mới có thể xâm nhập thị trường thị trấn, trước thời gian đó mở siêu thị, chỉ cần quản lý hoàn thiện, hoạt động thích hợp, dù không lời ào ào nhưng có thể bảo đảm thu vào ổn định.

Chờ ở thị trấn đứng vững, có danh tiếng rồi thì có thể chậm rãi mở rộng quy mô, cố gắng phát triển hướng thương xá bách hóa. Vậy thì dù mười năm sau có siêu thị hoặc thương xá lớn xâm nhập thị trấn, thương xá bách hóa vốn đã có người tiêu dùng tín dụng sẽ không cần lo lắng bị đẩy ngã.

Tuy nhiên, việc buôn bán không đơn giản chỉ là kế hoạch lý tưởng. Dựng nghiệp ở thị trấn không thể không lo đến điểm quan trọng là ‘quen biết’, nên kinh doanh làm sao, giữ người như thế nào cũng phải suy ngẫm kỹ.

Kha Thanh Hán suy tư trăm bề, thiết kế nhiều cách, nhiều lần sửa chữa hoàn thiện. Tuy nhiên, bước đầu mở tiệm chỉ cần có đủ tiền thì không khó mở.

Siêu thị đặt ở trung tâm vùng mới giải phóng, năm trước liền bắt đầu chuẩn bị, cuối năm là bước lên quỹ đạo, chậm nhất đến tháng sau có thể chính thức khai trương.

Trong lúc tự hỏi mở tiệm, bố trí nhà mới, Kha Thanh Hán có trở về thôn hai lần. Trên đường đi hắn khiến không ít dân làng chú ý.

Năm đó việc của hắn và Hồng Vi gây ồn ào lớn, truyền khá xa. Trong thôn mấy người lớn tuổi tất nhiên đều nhận ra hắn. Mấy năm nay hắn ở bên ngoài kiếm nhiều tiền làm ông chủ đương nhiên mọi người đều biết hết, đối với hắn có loại khinh thường, than tiếc, rối rắm, hâm mộ, đón chào.

Cưới nghèo không cưới kỹ nữ, có lẽ câu này biểu đạt được tâm tình rất nhiều người.

Kha Thanh Hán trở lại thôn, chứng kiến năm đó mấy nhà vách đất đều đổi thành nhà trệt vách vôi, ngoài cảm thán còn có hoảng hốt. Đám thanh niên rời nhà tha hương đi thành phố lớn, cuộc sống trong này theo thu nhập tăng không ít.

Kỳ thật Kha Thanh Hán trở về thôn là vì ông Kha. Đầu năm ông Kha tới tuổi xế chiều ở trên sòng bạc gây hấn với đám thanh niên. Ông miệng độc, ỷ sức mạnh, người bình thường hơi sợ ông, gặp chuyện này đương nhiên không cúi đầu nhường nhịn. Kết quả bị cả đám đánh, suýt vỡ đầu. Chờ ông về nhà ngủ một giấc tới sáng thì người đột nhiên tê lệt, không thể nhúc nhích nửa người. Từ nay chỉ có thể nằm trên giường hoặc xe lăn.

Ông Kha xảy ra chuyện, bà Kha bị ông Kha răn đe không dám nói cho Kha Thanh Hán. Mãi đến hôm nay Kha Thanh Hán về thị trấn tìm hiểu tin tức trong nhà mới biết chuyện.

Nhiều năm rồi Kha Thanh Hán không trở về thôn, từng muốn về nhà nhưng bị ông Kha ngang ngược chặn đường. Tính cách hắn không bằng lúc trước kia chịu đựng, giận quá thật không muốn bước vào nhà nữa. Hàng năm bỏ ít tiền trong sổ tiết kiệm cho cha mẹ xem như hiếu kính.

Bây giờ ông Kha biến thành như vậy, đương nhiên Kha Thanh Hán không thể bỏ mặc. Hắn liên lạc với bệnh viện, muốn cho ông kiểm tra bệnh tình, bản thân cũng trở về nhà.

Đáng tiếc mười năm qua, cha mẹ vẫn là như thế, trong nhà vẫn khiến hắn nghẹt thở. Ông Kha tính cách nóng nảy, dường như vì tình trạng thân thể mà càng không e dè cái gì.

Kha Thanh Hán rất thất vọng, không nghĩ khiến mình khó chịu, cũng không muốn kích thích cha đang bệnh, qua loa kết thúc hành trình lần đầu về nhà.

Lần thứ hai hắn về nhà là mang theo bác sĩ tới nhà kiểm tra cho cha, kết luận là không có hy vọng phục hồi như cũ.

Nghe tin như vậy, Kha Thanh Hán không biết nên may mắn hay khó chịu.

“Em tưởng anh sẽ ở trong nhà hai ngày.” Hồng Vi dùng khăn ấm lau mặt Kha Thanh Hán.

Kha Thanh Hán lắc đầu.

“Anh ở không nổi.”

Dù không bị cha mắng nhiếc xua đuổi, hắn cũng không cách nào bình thản đối diện cha mẹ.

“Không lo lắng?”

“Trong nhà bây giờ mẹ trừ chăm sóc tía ra không lo việc khác. Anh cho ông Hai, ông Ba ít tiền để họ bình thường lui tới giúp đỡ. Lại mời một bà góa hàng xóm giúp nấu cơm làm chút việc nhà. Anh sẽ cố gắng khi nào rảnh quay về xem.” Bây giờ đường cái nông thôn đã trải cho dễ đi, từ thị trấn lái xe về thôn khoảng ba, bốn mươi phút.

Việc có thể làm cho cha mẹ chỉ nhiều như thế.

Hồng Vi nhếch môi, nhẹ giọng nói.

“Việc cha mẹ anh, anh nghĩ kỹ thì tốt rồi.”

Kha Thanh Hán nhìn cậu vẻ mặt bình thản, khẽ thở dài, kéo người này qua, không nói thêm gì nữa. Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ, có lẽ Hồng Vi không cách nào không trách cha mẹ mình?

Nói sao thì ông Hồng chính là bị ông Kha ép chết.

“Anh Thanh Hán đừng nghĩ nhiều.” Dường như Hồng Vi đoán được suy nghĩ của Kha Thanh Hán, vươn tay vuốt mặt hắn. “Đích thực em không muốn thấy tía anh, đám người nhà họ Hồng. Nhưng mấy năm nay em đã gặp, nhìn rất nhiều chuyện, đã nghĩ thông. Chuyện thế gian luôn có nhân quả, không thể đều đổ bất hạnh lên đầu người khác.”

“Năm đó tía đi kỳ thật cũng là giải thoát. Tía có bệnh cũ mỗi khi tái phát là đau chết đi sống lại. Chỉ là…”

Tâm tình Hồng Vi có chút ủ rũ.

“Em đích thực làm ông ấy đau lòng, mới khiến ông…”

Kha Thanh Hán không cách nào nói ra lời an ủi. Tuổi trẻ kích tình, họ không thể điều khiển. Cách suy nghĩ, cách xử sự thiếu sót, cho nên mới xảy ra nhiều chuyện không thể cứu vãn.

“Nhắc những điều này cũng không có ý nghĩa gì.” Hồng Vi cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nói. “Sau này hàng năm thanh minh, đông chí chúng ta cùng đi nhìn tía, cho ông đốt ít tiền để ở dưới kia cũng hưởng thụ giàu sang.”

“Tốt.”

Sau đó Kha Thanh Hán vì không muốn Hồng Vi suy nghĩ chuyện này nữa, hỏi tình hình bố trí phòng ốc. Cậu nghe hỏi lập tức hưng phấn kéo hắn đi từ trong ra ngoài một phen.

“Sân sau chừa một mảnh đất trống trồng đồ ăn, trồng mấy cây râm nữa, chỗ khác thì gieo đủ loại hoa cỏ.” Hồng Vi chỉ vào sân sau diện tích không nhỏ.

Kha Thanh Hán không có ý kiến.

“Chờ mùa xuân đi tiệm bán hoa cỏ xem.”

“Ừa.” Hồng Vi cười gật đầu, lại kéo Kha Thanh Hán đi hướng nhà bếp, bắt đầu hưng phấn nói cho hắn về bộ chén bát sứ xinh đẹp vừa mua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.