Kha Thanh Hán ăn cơm tối xong, không để ý cha vừa uống rượu liền chửi thề, cầm cái kéo ra sân nhỏ, cắt vài cành hoa Tường Vi ở góc tường, cẩn thận nhổ gai, sau đó nắm trong tay trốn vào phòng mình.
Hái Tường Vi là vì hôm nay hắn giật loạn tóc Hồng Vi, bị đối phương làm khó bảo muốn hoa Tường Vi màu xanh làm quà xin lỗi. Hắn biết rõ chẳng qua Hồng Vi thấy thích Tường Vi, tiện tay chỉ thôi. Nhưng nghĩ đến lúc ở trường, tiết mỹ thuật hắn còn chút màu nước, thấy sắp tới sinh nhật Hồng Vi, muốn dùng màu nước xanh phết lên Tường Vi, cho Hồng Vi niềm vui bất ngờ cũng không tệ lắm.
Kha Thanh Hán dùng nước hòa tan màu, đầu bút lông chấm màu xanh, nhẹ nhàng phết lên cánh hoa Tường Vi. Đáng tiếc tuy ý nghĩ tốt đẹp, nhưng thực tế cánh hoa chỉ dùng sức mạnh chút sẽ rụng ngay.
Nhìn xem cánh hoa dính vào đầu bút, Kha Thanh Hán đành chán nản từ bỏ. Đang lúc hắn dọn dẹp cành lá trên bàn, ngắm hộp màu nước, chợt nảy sáng kiến.
Từ chỗ sách cũ lấy ra tập vẽ không cần dùng, lại làm vài loại màu nước xanh đậm nhạt khác nhau, Kha Thanh Hán ngồi trước bàn nghiêm túc vẽ trên giấy trắng.
Ngày hôm sau ruộng lúa không có nhiều việc làm, Kha Thanh Hán không đi. Sáng sớm đem rắn và mấy con lươn, cá chạch đã bắt được mang đi bán. Chờ hắn về nhà thì sắp tới trưa mười hai giờ.
Qua loa ăn xong cơm trưa, hắn cầm bức tranh hôm qua thức đêm vẽ đi tới cửa sau nhà Hồng Vi. Cửa sau có vài cây già, Hồng Vi ngồi dưới bóng cây hóng mát, một bên khâu giày.
“Anh Thanh Hán, mau tới thử xem đôi giày vừa chân không!” Hồng Vi mắt sắc thấy Kha Thanh Hán, lập tức vẫy tay kêu.
Kha Thanh Hán thấy bên trong đồ hốt rác bên cạnh Hồng Vi có vài đôi giày chưa làm xong.
“Em làm cho anh đôi giày vải.” Hồng Vi lấy ra một đôi đưa tới trước mặt Kha Thanh Hán. “Không biết năm nay chân anh có dài hơn không, trước thử xem.”
“Tiểu Vi.” Kha Thanh Hán thở dài. “Em mệt mỏi như vậy, không cần làm giày cho anh.” Huống chi hiện tại ngày càng ít người làm giày thủ công. Đa số bắt đầu mua dép.
“Không mệt.” Hồng Vi cười hì hì lắc đầu. “Em rảnh mà, không có việc gì làm thì khó chịu.”
Để Kha Thanh Hán ngồi trên ghế, cậu ngồi xổm xuống mặc kệ đối phương phản kháng, nhanh tay giật dép người ta xuống, lại cầm khăn chùi đất dính trên chân.
Thân thể Kha Thanh Hán cứng đờ.
“Tiểu Vi…”
Hồng Vi ngẩng đầu cười nói.
“Mình làm giày vải mang mới thoải mái. Đợi nửa năm nữa, em làm cho anh thêm đôi giày bông.” Lúc nói chuyện cậu đã mặc giày cho Kha Thanh Hán, lập tức vẻ mặt càng vui sướng. “Hơi lớn chút, vừa lúc chân anh còn dài thêm. Đợi tới mùa thu, thêm đôi đệm dày nữa là vừa.”
Kha Thanh Hán cúi đầu, lặng yên nhìn Hồng Vi vì mình bận rộn, trong lòng bỗng tràn ra vị chua chua ngọt ngọt. Nghĩ tới lúc về nhà, cha hùng hổ cầm tiền sáng sớm hắn kiếm được đi đánh bài, mẹ khóc lóc trốn trong góc phòng than số khổ. Trải qua thời gian dài gánh trách nhiệm nặng nề khiến hắn nghẹt thở.
May là có Hồng Vi. Chỉ cần ở bên người này, yên lặng nhìn đối phương bận rộn sẽ thấy trong lòng một mảnh yên bình và thoải mái.
“Anh Thanh Hán.” Thử giày cho Kha Thanh Hán xong, Hồng Vi ngồi trở lại trên ghế, tay cầm đế giày, ánh mắt tò mò nhìn trang giấy trong tay người kia. “Anh cầm cái gì đó?”
Kha Thanh Hán lấy lại tinh thần, lập tức mở ra bức tranh gấp làm tư, mỉm cười nói.
“Không phải em muốn Tường Vi màu xanh sao? Đây!”
Hồng Vi khó hiểu cầm tờ giấy, nhìn chăm chú xong lập tức sửng sốt.
“Anh vẽ hả?”
“Ừ.”
Trên giấy là vài cành Tường Vi nở rộ, giữa cuống lá xanh là nhiều đóa hoa nhỏ xanh nhạt yêu kiều. Bên cạnh bụi hoa, thiếu niên vấn tóc, mặc váy đỏ, trong tay cầm cái giỏ, cười tươi.
“Đây là…” Giọng Hồng Vi trầm thấp. “Em?”
Kha Thanh Hán khẽ ừ.
“Hoa rất đẹp.” Lát sau, Hồng Vi ngẩng đầu cười tươi, cẩn thận gấp lại bức tranh. “Nhưng bộ dạng em trông xấu quá.”
“…Anh không giỏi vẽ.” Kha Thanh Hán cảm thấy hơi ngại ngùng. “Thiếu cân đối.” Chỉ là hôm qua lúc vẽ Tường Vi, chợt nảy ý nghĩ vẽ người này, đáng tiếc tài vẽ vời của hắn khá tệ.
“Tuy vẽ em xấu đi nhưng em vẫn rất thích.” Hồng Vi cầm bức tranh, nhìn xung quanh, nói. “Em về nhà cất kỹ tranh trong ngăn kéo.”
Kha Thanh Hán đưa mắt nhìn Hồng Vi chậm rãi chạy vào cửa sau, một lát người này lần nữa chạy ra.
“Anh Thanh Hán.” Hồng Vi còn đang nghĩ tới bức tranh kia, hỏi. “Em thấy màu trong tranh rực rỡ, anh dùng cái gì tô màu vậy?”
“Màu nước.” Kha Thanh Hán trả lời. “Khóa mỹ thuật mỗi người được phát hộp màu nước và bản vẽ.” Thấy người này bộ dạng rất tò mò, hắn nói. “Nếu em thích, chỗ anh còn hơn nửa hộp màu nước, cho em hết đó.”
Hồng Vi chần chờ chốc lát mới hỏi.
“Có màu hồng không?”
“Có, vài loại lận.”
“Em…muốn màu đỏ thẫm!”
Kha Thanh Hán gật đầu.
“Để anh về nhà lấy cho.”
Nói xong hắn đứng lên đi vào nhà, đem cả hộp màu nước lấy ra.
“A Hán.”
Mới đi tới cửa thì Kha Thanh Hán bị mẹ gọi lại, xoay người thấy bà Kha vẻ mặt ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy má?”
“Con đi nhà kế bên?” Ánh mắt bà Kha rơi vào hộp màu nước trong tay Kha Thanh Hán.
“Dạ.”
“A Hán à…” Bà Kha hít một hơi, thở dài nói. “Trong khoảng thời gian này con luôn đi chung với nhà họ Hồng, làng trên có vài người nhiều chuyện, đồn mấy lời không dễ nghe.”
“Con nói với má thì có ích gì, danh tiếng nhà họ Hồng người kia…” Bà Kha không nói gì thêm, chuyển giọng nói. “Hiện giờ con mới về nhà, lại là người đi học, không ai nói gì. Đợi qua ít ngày, truyền ra mấy lời đồn để tía con nghe được chỉ sợ lại nổi điên. Đến lúc đó tính sao đây?”
Kha Thanh Hán im lặng, chậm rãi mở miệng.
“Những tin đồn kia từ nay má đừng quan tâm nữa. Nếu tía có nghe cũng chẳng sao. Nhà tiểu Vi khó khăn, nó và bác Tam thân thể không quá tốt, con làm hàng xóm, ngẫu nhiên giúp chút chuyện có gì không đúng!?”
“A Hán, sao con cứng đầu vậy chứ!” Bà Kha khó thở.
Bị lải nhải gần nửa ngày, rốt cuộc Kha Thanh Hán có thể ra khỏi nhà, đi tới ngoài cửa sau nhà Hồng Vi, đưa hộp màu nước cho cậu.
“Anh không cần màu nước này, em thích thì lấy hết đi.”
Hồng Vi lập tức bỏ xuống việc trong tay, hưng phấn mở hộp ra, kéo Kha Thanh Hán chỉ cách mình sử dụng màu nước, sau đó cầm bút vẽ ở trên giấy phác họa vài cái.
Nhìn người này vẻ mặt tràn đầy vui mừng, Kha Thanh Hán tò mò hỏi.
“Em cũng muốn vẽ?”
“Vẽ hồi nào.” Hồng Vi lầm bầm, cầm cái hộp, mặt mày vui sướng định trở về phòng, lại nói với Kha Thanh Hán. “Giờ anh Thanh Hán có rảnh thì chờ em chốc lát.”
Thấy Hồng Vi tung tăng như chim sẻ làm bộ dạng thần bí, Kha Thanh Hán có chút khó hiểu. Cũng may giữa trưa nắng nóng, tạm thời không thể ra ruộng làm việc, hắn rảnh rỗi nên gật đầu với Hồng Vi, ngồi trên ghế nhỏ chờ.
Hồng Vi chẳng những về nhà còn khóa cửa sau. Kha Thanh Hán chờ cả buổi không thấy người ra, thật sự tò mò, cao giọng hô.
“Tiểu Vi?”
Hồi lâu sau trong phòng mới truyền ra thanh âm của Hồng Vi.
“Anh Thanh Hán, anh vào đi!”
Lại vang tiếng then cài mở.
Kha Thanh Hán đầu óc mờ mịt đẩy ra cửa gỗ, liếc mắt thấy Hồng Vi ngồi bên giường, nghiêng đầu không nhìn mình, tư thế có chút…thẹn thùng.
“Tiểu Vi?”
Hồng Vi chậm rãi quay đầu, mím môi, xấu hổ cười với Kha Thanh Hán.
Kha Thanh Hán sững sờ, chỉ thấy người trước mắt có chút lạ. Ánh mắt rơi vào môi Hồng Vi – dù ánh sáng hơi tối, hắn có thể thấy rõ môi Hồng Vi hồng đến lạ lùng.
“Miệng em…”
“Em…” Hồng Vi cúi đầu, ngón tay còn đang chấm màu nước hồng. “Trước kia thấy trên báo nhà bác Hải các cô gái đều tô môi đỏ tươi, rất xinh đẹp…”
Kha Thanh Hán nghe cậu giải thích, lại thấy màu nước hồng liền hiểu là có chuyện gì, lập tức dở khóc dở cười.
“Anh Thanh Hán, anh thấy em thế nào?” Cuối cùng Hồng Vi ngẩng đầu, cho Kha Thanh Hán thấy đôi môi dùng màu nước vẽ, có chút chờ mong lại hồi hộp hỏi.
“Tiểu Vi.” Kha Thanh Hán ngồi xuống bên cạnh Hồng Vi, đắn đo một phen mới nói. “Em không tô môi thành màu đỏ cũng đã rất đẹp, màu nước là vật chất hóa học, nếu ăn vào miệng sẽ không tốt.” Nghĩ nghĩ, hắn bổ sung. “Tô môi, là…son, chờ sau này anh kiếm tiền mua son tốt cho em.”
“Cái gì mà son.” Hồng Vi bật cười. “Cái đó kêu là son môi!”
Kha Thanh Hán không thèm để ý là son hay son môi, khẽ cười.
“Sau này anh kiếm ra tiền liền mua son môi cho em. Màu nước bôi ngoài miệng chắc không dễ chịu, em lau đi.”
Hiển nhiên Hồng Vi có chút luyến tiếc, nhỏ giọng nói.
“Anh Thanh Hán cảm thấy xấu?”
“Đẹp lắm.” Kha Thanh Hán không chút do dự trả lời. “Chỉ là bôi thứ này ngoài miệng không tốt, chùi đi.”
Kha Thanh Hán đã nói vậy, Hồng Vi ngoan ngoãn nghe lời, lấy khăn tay chấm nước bôi sạch màu nước.
“Sau này anh Thanh Hán thật sự sẽ mua son môi cho em?”
“Ừa.”
“Chờ tới khi nào?”
“Không vài năm nữa.” Kha Thanh Hán mỉm cười. “Rồi chúng ta sẽ khá hơn.”
Chỉ nhìn đa số người trong thôn đều có điện là thấy được chất lượng cuộc sống trong thôn cao hơn nhiều.
“Chờ anh mười tám, mười chín tuổi sẽ nghĩ cách làm ăn.”