Điệu nhảy solo ba phút năm mươi giây tưởng chừng dài bằng cả thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng trống dần yếu đi, Tống Nhân cố định dáng người trước cái thoáng qua của ánh đèn trung tâm.
Cô đá chân sau, cái cổ trắng thon dài và mảnh khảnh dựa sát vào bắp chân, vòng eo nhẹ nhàng đẩy ngược căng tràn. Lúc nhảy lên như tuyết bay theo gió, khi cúi người lướt đi thì như rẽ nước, phụ kiện trang trí lay động, vạt áo phiêu khởi, giây tiếp theo tựa như muốn thuận gió mà đi.
Điệu nhảy lục yêu* nhẹ nhàng và uyển chuyển cùng thần thái ngày càng tự nhiên hơn.
*lục yêu: gốc 绿腰
Song đây là đánh giá của huấn luyện viên về Tống Nhân.
Cũng chính là dựa vào điệu nhảy này cô đã giành được huy chương vàng của nhóm thanh niên Lưu Huỳnh trong ba năm, nhất cử tiến vào đoàn thanh niên vũ đạo của trường.
Không có ngưỡng cho vẻ đẹp thật sự. Trong số gần hai nghìn khán giả có mặt thì phần lớn là người ngoài nghề nhưng khi âm nhạc kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sóng vỗ.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt đến vậy, đáng tiếc Tống Nhân không nghe được rõ ràng.
Lúc này trái tim cô trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt và hét lớn dữ dội, đem âm thanh bên ngoài cô lập.
Cơn đau ở mắt cá chân khiến cô hoa mắt chóng mặt, cả người phát trướng.
Cảm giác nhớp nháp do mồ hôi từ thắt lưng khiến cô khó chịu đến cực điểm, bây giờ chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ cơ thể.
Theo đúng quy trình diễn tập, đứng trong tiếng vỗ tay của đám đông, cuối cùng cô phải duyên dáng cúi đầu chào khán giả, sau đó nhanh chóng thoát khỏi ánh đèn trung tâm. Đấy là buổi biểu diễn thông thường, Tống Nhân bước lên sân khấu biết bao nhiêu lần nhưng lần này lại vô cùng đặc biệt. Đây chính là trung tâm hội trường đại học Sùng Văn.
Ngôi trường danh tiếng nhất cả nước, học ở đây là ước mơ của biết bao học sinh.
Tối hôm nay là lễ kỉ niệm của trường kiến trúc Sùng Văn.
Hai trường đại học liền kề nhau, đoàn múa thiếu niên của Học viện khiêu vũ Kinh Châu được mời tham dự buổi tiệc tối nay, đây là lần đầu Tống Nhân theo vũ đoàn ra bên ngoài biểu diễn.
Để chuẩn bị cho cuộc thi trước đó, điệu nhảy lục yêu này từ biên đạo tới tập luyện Tống Nhân ước chừng phải mất hơn nửa năm.
Cô thậm chí còn nhớ rõ từng tiếng trống của nhạc, chỉ cần dựa vào phản xạ có điều kiện mà có thể nhảy lại một cách hoàn hảo.
Cô không ngờ rằng một màn trình diễn như vậy, không có bất cứ áp lực to lớn nào, cứ như vậy tự nhiên biểu diễn mà lại đem vết thương cũ ở cổ chân tái phát.
Thật là kì lạ...
Vừa bước xuống sân khấu, Tống Nhân cau mày dựa người vào tường, men theo bước vài bước. Chỉ một chút hành động này đã khiến mồ hồi ở hai bên đường chân tóc tuôn xuống ào ào.
Tống Nhân nghiến răng chịu đựng cơn đau, khẽ nâng chân lên xem thử vết thương. Ở vùng mắt cá chân giống như bị một chiếc kim đâm qua, chỉ khẽ động, cơn đau ngay lập tức truyền thẳng tới não bộ cùng tứ chi.
Cô có chút không đứng vững.
Tống Nhân không sợ đau, có lẽ sinh viên khiêu vũ là một trong những đám người có khả năng chịu đau giỏi nhất.
Đôi khi, để eo và chân có chút tiến bộ, đau đến tê tâm liệt phế cũng cắn răng chịu đựng.
Cô đã sớm quen với việc bị ngã và bong gân, tuy nhiên điều cô lo sợ nhất chính là một ngày nào đó cô không thể đứng trên sân khấu biểu diễn được nữa.
Dây chằng ở cổ chân phải của Tống Nhân bị tổn thương cũng được một hai năm gì đó rồi.
Mẹ Tống Nhân là người quan tâm tới sức khỏe của cô nhất, ngay khi phát hiện vết thương ở mắt cá chân của con gái mình, bà vô cùng lo lắng đưa cô tới gặp một vài chuyên gia.
Đến bệnh viện trị liệu, bác sĩ bảo do cơ thể không chịu nổi cường độ tập luyện, cuối cùng để lại căn nguyên căn bệnh, về sau thỉnh thoảng đau nhẹ, không dữ dội lắm, lần này có lẽ là nghiêm trọng nhất.
Với một chút cử động nhỏ, ngay cả dây chằng đầu gối cũng bắt đầu đau.
Tống Nhân đỡ tường ngồi xuống, ít nhiều cơ thể cũng thả lỏng đôi chút. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng MC trên sân khấu đang giới thiệu chương trình. Người của đoàn vũ tiến vào thông đạo lần lượt nối đuôi nhau đi qua cô và bước lên sân khấu.
Phía cuối là nam sinh ăn vận sang trọng thuộc hội sinh viên Sùng Văn, có nhiệm vụ giữ trật tự hậu trường.
"Bạn học, xin đợi chút."
Tống Nhân ngẩng đầu nhìn lên, nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Ánh sáng lờ mờ, nam sinh đeo kính nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn lại.
Một chiếc váy bằng vải Leno, ngực buộc vàng nhạt, tay áo ngoài rộng màu xanh lam, mái tóc đen dài và thẳng tùy ý vương trên vai, hai mắt ngậm nước.
Sau một lúc lâu cậu ta mới xác nhận cô là người vừa mới từ sân khấu bước xuống, là sinh viên trường đại học bên cạnh nổi tiếng với vòng eo thon thả.
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng mở miệng hỏi lại: "Bạn học, bạn... đang nói chuyện với tôi hả?"
"Vâng..."
Nghe thấy cô khẳng định trả lời, nam sinh đánh bạo đi về phía trước hai bước. Khi đến gần mới phát hiện rằng tóc mai trên trán nữ sinh ướt nhẹp mồ hôi, ngay cả khi đã trang điểm để lên sân khấu khuôn mặt vẫn trắng đến mức dọa người.
Nam sinh bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi xổm xuống: "Cậu cảm thấy chỗ nào không được khỏe?"
"Bị bong gân, cổ chân không cử động được." Tống Nhân cố gắng chịu đựng cơn đau, đỡ tường chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười: "Phiền cậu có thể đỡ tôi tới hậu trường được không?"
"Không thành vấn đề." Nam sinh xua tay, tim có chút đập nhanh, ngay lập tức đứng dậy: "Đây là chuyện nhỏ, cũng không tốn sức, không phiền." Nam sinh siết chặt cổ tay áo, đưa cánh tay phải cho Tống Nhân để dìu cô tốt hơn.
Tống Nhân cười tươi, đây là vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Tại thời điểm này, nụ cười cảm giác không thể vượt ra ngoài sân khấu đằng kia, bằng không có lực tác động đến vi diệu.
Mắt hạnh, mũi quỳnh, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay.
Khó có thể nói nơi nào đẹp hơn, chỉ cảm giác tâm như muốn tan chảy.
Nhờ có chỗ mượn lực, Tống Nhân di chuyển dễ dàng hơn ban nãy mặc dù vẫn đau muốn chết, cô cắn răng chịu đựng, cố gắng xoay xở đi tầm hai mươi mét nữa sẽ đến hậu trường.
Đèn hậu trường phòng hóa trang rất sáng, căn phòng gần trăm mét vuông nhưng lại chứa rất nhiều người, có người còn đang trang điểm, có người đang chờ trang phục...
Tống Nhân đứng trước cửa nói cảm ơn với nam sinh rồi khập khiễng đi vào bên trong.
***
"Tống Nhân."
Giáo viên dẫn dắt đội - Từ Thục Trinh là người đầu tiên nhìn thấy cô, kêu lên: "Chuyện gì đã xảy ra? Bị thương sao?"
Tống Nhân di chuyển đến kiệt sức, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, cô gật đầu: "Cổ chân bị bong gân."
Nhìn thấy đôi môi cô tái nhợt đi cùng giọng nói yếu ớt, Từ Thục Trinh lo lắng: "Ngồi xuống trước, đưa chân qua đây để tôi xem xem."
Lần này Từ Thục Trinh lần đầu một mình mang đội đi, Tống Nhân là người mà phía trên mở cuộc họp thảo luận muốn bồi dưỡng, giờ bị thương thế này thì phải làm sao?
Đỡ Tống Nhân ngồi xuống, Từ Thục Trinh xốc làn váy lên, cởi bỏ ống quần.
Khi vết thương lộ ra trước mắt mọi người, tất cả đều hít vào một hơi.
Mắt cá chân bị sưng lên cỡ một nắm tay, bầm tím và phủ đầy vết máu, trong rất đáng sợ.
Da của Tống Nhân vốn đã trắng, cổ chân lại thon thả, bây giờ đem so với chân trái không bị thương càng thấy ghê người.
Mọi người không hẹn, ánh mắt trở nên phức tạp.
Bị bong gân thế này, phải cực kì đau đớn, mọi người không biết Tống Nhân bằng cách nào mà xuống sân khấu, càng không biết như vậy có ảnh hưởng đến xương không.
Từ Thục Trinh nhíu chặt hai hàng lông mày không buông, một bên phân phó người đi tìm túi chườm nước đá, một bên đem chân Tống Nhân lên cao.
"Làm sao lại bị thương nặng đến thế này?"
"Là do em sơ suất, cú sốc xuống không ổn..."
"Cú sốc?" Từ Thục Trinh hai mắt trừng lớn: "Khi đó bị bong gân?"
Tống Nhân cúi đầu không lên tiếng.
Sau cú sốc là một loạt các động tác phức tạp cường độ cao nhưng Tống Nhân vẫn cứ khăng khăng cho xong, thế nên dưới đài không ai phát hiện điểm bất thường.
Hiện tại khó trách vết thương lại nghiêm trọng tới vậy.
"Tống Nhân." Từ Thục Trinh thở dài một hơi, đem túi nước đá nhẹ nhàng chườm lên mắt cá chân: " Sự nghiệp vũ công của một đời người đã rất ngắn ngủi, nếu như em còn muốn nhảy thêm mấy năm nữa, phải biết chăm sóc tốt cho bản thân ngay từ bây giờ đi."
Cô ở nhóm nhảy rất nhiều năm, đã phải chứng kiến nhiều sinh viên kết thúc sự nghiệp khiêu vũ sớm vù chấn thương. Tống Nhân còn trẻ, ngoan ngoãn và tự kỷ luật, quan trọng nhất là có thiên phú. Cô thật sự không muốn thấy Tống Nhân như vậy mà bị trì hoãn.
Ngay khi túi chườm nước đá chạm vào, Tống Nhân đau đến muốn nhào lộn nhưng trên mặt vẫn giữ vững biểu tình ngoan ngoãn, gật đầu: "Vâng."
"Cảm ơn cô giáo Từ." Tống Nhân bổ sung thêm.
Có quá nhiều người trong phòng hóa trang, cho dù có bật điều hòa trung tâm cũng khiến người ta khó chịu cực điểm. Trang phục của Tống Nhân ướt đẫm mồ hôi, đau đớn cùng nóng nực khiến cô cảm thấy khó thở, trong lòng cảm thấy không yên.
Chấn thương này không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới lành trở lại. Đối với vũ đạo sinh chưa từng có kì nghỉ đông hay nghỉ hè, chỉ cần mấy ngày không luyện tập, lui bước ít nhiều cũng chỉ bản thân mới rõ ràng nhất.
"Như vậy cũng không phải biện pháp, đến bệnh viện chiếu chụp cái phim..." Đã đổi hai túi chườm nước đá nhưng vẫn không thấy khởi sắc, Từ Thục Trinh dứt khoát ném khăn lông đứng dậy.
Vừa ra ngoài không bao lâu, lúc trở về theo sau là một nữ giáo viên, gương mặt hiền từ, tuổi tầm ba mươi, đại khái là người phụ trách của Sùng Văn về vấn đề này.
Từ Thục Trinh thương lượng hai câu, ngẩng đầu dặn dò: "Tống Nhân, vị này là giáo viên hỗ trợ đưa em đến bệnh viện, tôi đã liên lạc với bên đó, khi nào em đến nơi sẽ có người sắp xếp."
"Dạ." Tống Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
"Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi lập tức sẽ tới gặp em." Đại khái là cảm thấy băn khoăn, Từ Thục Trinh bổ sung một câu trấn an.
Đoàn còn có hai tiết mục chưa biểu diễn, dựa theo thứ tự danh sách chương trình ít nhất cũng phải mất một giờ nữa, cô lại là người dẫn đầu, buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, khẳng định chưa thoát thân được. Đành phải để Tống Nhân một mình đến bệnh viện.
"Đúng rồi." Từ Thục Trinh đột nhiên nghĩ ra: "Bằng không cứ gọi điện về cho gia đình em, để người nhà tới chăm sóc một chút..."
Tống Nhân nghe vậy liền lắc đầu cự tuyệt.
Không cần.
Nếu để mẹ thấy chân mình bị thương như vậy, đảm bảo tối nay mẹ sẽ lo lắng tới mức không ngủ được.
"Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người chắc đã đi ngủ cả."
Tống Nhân với tay vịn miễn cưỡng đứng dậy, khóe môi mấp máy mỉm cười: "Thưa cô, cô còn vội nhiều việc khác, không cần lo lắng cho em, em có thể tự đi."
***
Vận đen của Tống Nhân còn chưa có kết thúc.
Cô phải thật vất vả mới có thể tới bãi đỗ xe, lại không biết tiểu POLO trục trặc chỗ nào, vặn chìa khóa tới mười phút mà không thấy nổ máy.
"Kỳ quái, buổi sáng vẫn còn chạy tốt mà."
Nữ giáo viên gặp phải tình huống này, bật đèn trần trong xe, vùi đầu mân mê một lúc lâu, trên mặt lộ ra vài phần gấp rút.
Trời quá nóng, trên trán cô cũng đã lấm tấm mồ hôi.
"Cô giáo... chi bằng cho em ra ngồi xe buýt của trường..." Tống Nhân đề xuất.
Chính Tống Nhân cũng đang nóng tới mức không thể chịu được, tuy là người xa lạ nhưng nhìn cô giáo đổ mồ hôi hột cũng không đành lòng cho lắm.
Bệnh viện cách cửa Nam cũng không xa, từ đây ra cửa Nam mất vài phút đi xe. Chiếc xe ở bên ngoài không vào được, phải mất khoảng nửa giờ đi bộ ra cổng trường.
"Em đang bị thương ở chân, không tiện ngồi xe buýt của trường."
Nữ giáo viên lắc đầu, rút chìa khóa và còn định nói thêm gì nữa nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ lối vào bãi đậu xe.
Có người!
Có ánh sáng ở lối vào, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn ra là vài con số lớn trên áo, tiếng bọn họ nói chuyện ngày càng gần.
Trên mặt cô giáo lộ ra vẻ vui mừng.
"Là đội bóng đá. Tôi nhớ kí túc xá của họ cách cửa Nam không xa. Để hỏi thử xem có thể cho em đi nhờ hay không?"
Tống Nhân còn chưa kịp lên tiếng, cô giáo đã xuống xe mở miệng gọi đoàn người.
Cô giáo cùng bọn họ thương lượng ở bên ngoài, đèn thanh khống trong bãi đỗ xe quá mờ, ngồi trên xe nhìn ra không rõ ràng gì cả. Tống Nhân nhìn chăm chú, cũng chỉ nhìn vóc dáng thanh tú đĩnh bạt nhất trong đám người bọn họ.
Anh ta thoạt nhìn có vẻ lớn hơn những người kia.
Tóc đen được cạo ngắn gọn gàng, áo hoodie tối màu, hai tay đút túi quần. Khi nghe cô giáo nói, đôi mắt anh ta có quét qua chỗ Tống Nhân.
Tuy cách xa nhau nhưng Tống Nhân lại nhìn rất rõ đôi mắt ấy, thâm thúy tản mạn, mang theo vài phần sắc bén trong tối.