Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 20: Thỏ con



Editor: Hải Đường

Ngài đây là đang làm gì vậy?

- --

Chỉ vài giây, không khí xung quanh dường như ngừng lại.

Trên sân băng, nam thanh nữ tú chen chúc tạo thành các cặp, tiếng cười đùa, tiếng la hét khắp sân, mọi người ai cũng hưng phấn, cùng nhau cao giọng đếm ngược.

Tăng Kỳ Lân chống tay vịn, ánh mắt quét qua hai người đang ôm nhau cách đó không xa, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Từ lại có bạn gái mới?"

Một nam sinh nói: "Em trai cậu mà cậu cũng không rõ sao?"

"Xì, tớ làm gì có thời gian mà quan tâm, nó chính là lo lắng bản thân nhàn hạ cả ngày."

"Nhưng mà Từ so với cậu lợi hại hơn, rất biết làm các cô gái nhỏ yêu thích."

"Rất giống ba nó."

Tăng Kỳ Lân quay đầu nhìn về phía trước,đột nhiên nhướng mày, "a" một tiếng, "Hai đứa nó đánh nhau?"

Tạ Từ ngồi xuống đất, đau đớn nhíu mày xoa xoa vai.

"Ngày của tôi..."

Hứa U vừa rồi cũng không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bị Tạ Từ sống chết quấn lấy không bỏ, dưới tình thế cấp bách, cô nhắm ngay cánh tay của cậu mà cắn.

Người phía sau ngay lập tức liền thấy đau, dường như cô đã dùng hết sức mà đẩy cậu ta ra.

Sân băng không giống như mặt đường, rất khó để giữ thăng bằng.

Tạ Từ không kịp phòng bị, liền bị cô xô ngã trên mặt băng, cả người có chút ngu ngốc.

"Thần kinh"

Hứa U mắng một câu, nâng mu bàn tay, dùng sức lau mặt.

"Không phải, tôi nói này." Tạ Từ cúi đầu, kéo ống tay áo, nhìn thấy dấu răng chỉnh tề cắm sâu vào tay mình, nhịn không được ồn ào, "Là tôi ôm cậu, nhưng cậu cắn tôi có nương tay đâu Hứa U?"

Hứa U trừng mắt liếc một cái, to gan nói: "Xứng đáng lắm, là cậu cắn tôi trước."

Cô rất muốn bỏ đi, nhưng ngại bản thân đã bị kéo ra tới giữa sân, cô lại không biết trượt trở về như thế nào, đáy lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Tạ Từ không chút hoang mang. Cậu ngồi dưới đất, một tay chống ở phía sau, từ dưới nhìn lên cô, suy nghĩ nói: "Tôi cắn cậu khi nào."

"............"

Biến thái.

Da mặt cậu ta còn dày hơn cả tường thành.

Hứa U cắn chặt răng không nói một lời, ngồi xổm xuống, bắt đầu tháo nút buộc dây giày của mình.

Tạ Từ vẫn tiếp tục nói: "Đó gọi là tình thú cậu biết không?"

Dù sao cô cũng không thèm trả lời lại cậu, cậu liền nói một mình.

Nói một hồi.

Tạ Từ liếm môi cười, chẳng biết là vì dư vị hay là cái gì, không chút để ý nói: "Này, da cậu rất mềm đó, cũng đâu phải là tôi cắn, chỉ là liếm chút thôi..."

"Cậu có thể im miệng được không?"

Hứa U chịu không nổi, thật muốn bùng nổ một lần, đem giày trực tiếp mà ném vào mặt cậu ta.

Cô đã cởi xong một chiếc giày, chiếc còn lại liền dễ dàng cởi ra hơn.

Khi hai chân đặt lên mặt băng, một luồng khí lạnh chạy dọc trên người, Hứa U ngay lập tức liền run rẩy.

Cô mang đôi vớ hình thỏ con, chịu không được dậm chân tại chỗ một chút, nhìn khắp nơi tìm chỗ đổi giày.

"Ngài đây là đang làm gì vậy?" Tạ Từ chăm chú nhìn vớ của cô một lúc, lười biếng đứng lên.

Tạ Từ vốn đã cao hơn cô rất nhiều, nay lại còn đứng trên một đôi giày trượt.

Hai người đối mặt.

Khoảng cách của hai người tựa như một gã khổng lồ đang cúi đầu nhìn một chú lùn nhỏ.

Ánh đèn quá mờ, Hứa U nhìn có chút không rõ, nhưng đại khái vẫn phân biệt được phương hướng, liền cầm giày đi theo hướng ngược lại.

Tạ Từ cản đường cô, "Chân không lạnh?"

Hứa U đi vòng qua cậu, cúi đầu làm như không nghe, tiếp tục bước đi.

Bị người cố tình làm lơ, Tạ Từ không thèm tức giận, từ phía sau đuổi theo.

Cậu duỗi tay, hơi khom lưng, nhẹ nhàng ôm ngang Hứa U lên.

???!!!

Cả người Hứa U bỗng nhiên bị nhấc lên, theo phản xạ vòng tay ôm cổ cậu. Khi Hứa U bình tĩnh lại, khuôn mặt đã Tạ Từ gần sát mặt, dễ dàng nghe được tiếng thở của cậu.

Đôi giày trong tay rơi "bịch" một tiếng.

Cô ở trước mặt mọi người bị bế lên, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, khiếp sợ xong rồi cả người đều xấu hổ và giận dữ không thôi.

"Cậu, cậu mau buông tôi ra!" Hai chân Hứa U không ngừng vung vẩy ở không trung, tay cũng không nghỉ ngơi cấu véo Tạ Từ.

Vóc người cô nhỏ, lại khá nhẹ, chút gây khó dễ này chẳng khác gì gãi ngứa với Tạ Từ.

Tạ Từ hơi cúi đầu, ngửi hương vị trên người cô, bỗng dưng cười thành tiếng: "Tôi nói trên người cậu có mùi sữa."

Một tay cậu ôm đằng sau hai gối Hứa U, một tay khác lại vòng qua eo. Loại cảm giác này, tựa như cả người Hứa U đang làm tổ trong vòng tay cậu.

Góc váy màu trắng rũ xuống tay cậu, lắc lư theo gió.

Đám bạn học ồn ào kia cuối cùng đã có người phát hiện ra hành động của hai người bên này.

Tạ Từ ôm một nữ sinh, chậm chạp lướt qua hơn nửa sân trượt băng.

Mỗi khi đi qua đều ngập tràn tiếng huýt sáo cùng tiếng cười vang.

Tuy nói là lần gặp mặt hữu nghị của lớp 4 và lớp 9, nhưng cũng có vài người lớp khác tới. Nhưng cơ bản là, ai cũng đều biết Tạ Từ.

Chung quy lại mọi người đều là học sinh cao trung, đều là tuổi trẻ, thấy một màn này trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, nhìn nhau cười, cậu hiểu tôi hiểu.

Trong đám người có người lấy điện thoại ra chụp trộm.

Một người hỏi: "Này đó không phải là cực phẩm nam sinh lớp 9 sao?"

"Đúng vậy." Một bạn học lớp 9 lắc đầu cảm thán, "Còn tưởng cậu ta không bao giờ hạ mình nói chuyện với nữ sinh..."

"Này, nữ sinh kia cũng học lớp cậu?"

"Đúng vậy, mới chuyển tới chưa bao lâu."

"Rất ngầu nha, chưa gì đã được Tạ Từ coi trọng..."

"........."

Khu nghỉ ngơi.

Phó Tuyết Lê đang uống nước trái cây với Hứa Tinh Thuần, câu được câu không nói chuyện phiếm với cậu. Khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một cảnh này, cô liền kinh ngạc mà đứng lên, ba bước thành hai bước chạy tới chỗ hai người, trợn tròn mắt: "Fuck, hai người các cậu đây là đang đóng loại phim gì?"

Tạ Từ đã đi đến khu bên cạnh, cúi đầu bên tai Hứa U không biết đang nói gì, bên môi hiện lên nụ cười nhạt.

Đoán chừng cũng không có gì tốt đẹp, chắc lại là một câu đùa giỡn thiếu đứng đắn.

Mặt Hứa U đã sớm đỏ đến nổi có thể nấu chín cơm được.

Hơn phân nửa là vì tức giận.

Nhìn thấy người quen, Hứa U "a" một tiếng, hận không thể giấu mặt xuống dưới đất.

"Đã tới rồi, cậu nhanh nhanh thả tôi xuống."

Cô không dám nhìn thẳng Phó Tuyết Lê, cúi đầu nhỏ giọng sốt ruột, không ngừng thúc giục.

Bộ dáng của Tạ Từ hết sức bình thản, không nhanh không chậm, nói với Phó Tuyết Lê: "Đem giúp cậu ấy đôi giày. Chờ khi hai chân Hứa U tiếp đất, ngồi trên mặt đất mang giày xong, ngẩng đầu phát hiện Tạ Từ đã đi rồi.

Phó Tuyết Lê ở bên cạnh nhìn cô, "Cậu ta bị người khác gọi đi có việc rồi."

Chừng hai giây, cô không nhịn được kéo Hứa U tới bên cạnh, ánh mắt dừng ở đôi má hồng của cô, nhỏ giọng dò hỏi: "Cậu cùng Tạ Từ..."

Còn chưa dứt lời, Hứa U đã lắc đầu điên cuồng, "Hai đứa tớ không có quan hệ gì."

Nghe cô nói vậy, Phó Tuyết Lê cũng không hỏi thêm nữa.

Bên cạnh sân trượt băng là KTV và nhà hàng, tiêu chuẩn phục vụ thuộc hàng top. Ban đầu nơi đây chỉ là nơi tạm thời để mọi người gặp mặt, nhưng các "đại gia" lại quá lười để đến chỗ khác ăn, nên quyết định ở đây ăn cơm tối. Dù sao cũng là miễn phí.

Loại tiệc vui chơi này không có gì khác hơn là ăn ăn uống uống và hát hò.

Hứa U lăn lộn cả một ngày, tinh thần đều mệt mỏi, không nghĩ sẽ tiếp tục ở đây. Cô vào nhà vệ sinh rồi đi ra thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chào Phó Tuyết Lê một tiếng rồi về.

Chỉ là tìm nửa ngày cũng không thấy người. Cô lang thang khắp nơi.

Chung quanh có rất nhiều người, nam nữ đều có, nhưng phần lớn cô đều không quen biết.

Cô nhón chân nhìn khắp nơi, phía sau có người vỗ vai cô.

Hứa U quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ sinh không quen biết.

Cô cười hì hì, tay chỉ về hướng ở phía trước, "Này, bạn cậu ở kia."

Hứa U đi theo hướng chỉ của nữ sinh kia.

Có một sofa nhỏ trước cửa đại sảnh, một đám nam sinh lạ mặt đang ngồi trên đó trò chuyện.

Tạ Từ đã ở bên trong phòng.

Cậu không hút thuốc, mặc áo ngắn tay, chân lười biếng gác trên bàn trà, nghiêng đầu cùng người bên nói chuyện.

Hứa U thu hồi tầm mắt, bỏ đi theo hướng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.