Giờ học buổi chiều bắt đầu lúc hai rưỡi, có ba tiết, tiết tự học buổi tối không bắt buộc. Hứa U cất sách vở vào cặp sách, thay một bộ váy ngắn tay, mặc áo đồng phục rồi đi học.
Trời tháng 9, sau buổi trưa sẽ đặc biệt nóng, đi một đoạn đường trán đã lấm tấm mồ hôi.
Đã hai giờ mười lăm, trong phòng học cũng chỉ có vài ba người.
Hứa U ngồi vào chỗ ngồi, nhìn bốn phía một cái, lấy sách vở ra lắc đầu.
Nếu không biết sáng nay bọn họ vừa có tiết thể dục, cô sẽ hoài nghi có phải bọn họ đã chạy hết đến sân thể dục rồi không.
Yên lặng viết một đề toán, trong phòng có thêm vài người. Hứa U cầm bút, cúi đầu giải bài tập, đột nhiên trước mặt xuất hiện cốt ly đá bào.
Cô ngẩng đầu, Phó Tuyết Lê mang ba lô da hình Hello Kitty, cười tủm tỉm nói: "Bạn học nhỏ, mua cho cậu."
"A?" Hứa U vội vàng đứng lên để Phó Tuyết Lê đi vào, lắp bắp, "Này.... Tớ..."
"Cậu cái gì?"
Phó Tuyết Lê lắc đầu, lông mày khẽ nhếch, "Cậu không uống tớ sẽ ném."
Qua vài giây, Hứa U cúi đầu, nói một tiếng thật nhẹ: "Cảm ơn."
Cô nghĩ, cảm thấy lớp học mới này cũng không giống như mọi người đồn, ít nhất bạn cùng bàn của cô không như vậy.
Hứa U cắn ống hút, nhìn trộm người bên cạnh đang chơi điện thoại.
Không cẩn thận hút mạnh một cái, vụn đá quá lạnh làm cô giật mình.
Không nhịn được mà ho khan, lại sợ ảnh hưởng đến người khác nên chỉ có thể che miệng lại.
Hứa U rất ít khi uống đồ lạnh thế này, lúc ở nhà cô chỉ uống nước lọc và nước đậu xanh. Đồ uống lạnh hoặc nước ngọt đều chưa từng uống.
Phó Tuyết Lê nhìn cô như thế, phụt cười ra tiếng, đột nhiên hỏi: "A...Bạn học nhỏ, cậu có bạn trai không?"
"A?" Hứa U ngẩn người, lắc đầu, "Không có."
"Cậu đáng yêu như vậy, không ai theo đuổi cậu sao?"
Hứa U nghe thế thì ngượng ngùng: "Tớ không đáng yêu, cậu là người đầu tiên nói tớ đáng yêu."
"Thật vậy sao?" Phó Tuyết Lê lại cười rộ lên, "Chứng tỏ ánh mắt tớ rất tốt."
Hai người cứ như thế, cậu một câu, tớ một câu nói chuyện với nhau.
Kỳ thật Hứa U không phải nữ sinh hướng nội, chỉ là có chút hơi chậm nhiệt, sau khi đã quen rồi, cô cảm thấy mình nói rất nhiều.
Dần dần, lớp học có nhiều người hơn, còn có chút ồn ào, giáo viên đi lên bục giảng.
Hứa U nhanh chóng để ly nước xuống bàn, lấy sách giáo khoa ngữ văn ra.
"Cuối tổ bốn sao lại có hai chỗ ngồi bị trống, ai ngồi ở đấy?" giáo viên ngữ văn hỏi lớp trưởng.
"Tạ Từ và Tống Nhất Phàm."
Lớp trưởng đứng lên, không mặn không nhạt trả lời, hiển nhiên chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.
Giáo viên ngữ văn trợn mắt, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hai người kia, tốt một chút thì sẽ đến vừa đúng giờ, còn không đều đi muộn.
Các giáo viên đề cảm thấy phiền nhưng cũng không có biện pháp nào cả.
Giáo viên uống xong một ngụm nước, cầm phấn viết lên bảng « Kinh Kha thứ Tần Vương».
Viết được một nửa, cửa sau rầm một tiếng mở ra.
Cả lớp quay lại nhìn, giáo viên ngữ văn cũng dừng viết.
Tạ Từ và Tống Nhất Phàm nghênh ngang tiến vào, coi như không thấy ánh mắt của mọi người.
Giáo viên ngữ văn giống như cố gắng nhịn xuống, không tức giận, quay đầu tiếp tục viết nốt.
Trong lòng Hứa u run sợ nghe động tĩnh phía sau.
_____ầm.
Hai vị đại gia kéo ghế gây ra tiếng vang không nhỏ, rốt cuộc cũng ngồi xuống.
"Các cậu làm gì, giải quyết xong việc của Phó Nhất Thuấn chưa?"
Phó Tuyết Lê dựa lưng vào bàn Tạ Từ, nhỏ giọng hỏi.
Tạ Từ lười nói chuyện, tùy ý lấy một quyển sách trong ngăn kéo, bộp một tiếng ném lên bàn.
Tống Nhất Phàm rung chân, thoải mái nói: "Phó Nhất Thuấn chỉ là gà thôi, tó với A Từ tìm người cho nó một trận, sau đó đến quán net chơi game."
"Ai không phải, A Từ, cậu và Khâu Thanh Thanh là thật à?" Phó Tuyết Lê nhìn cậu, "Cô ta nhìn như kỹ nữ, tớ không thích."
"Là cậu ghen ghét sắc đẹp của người ta." Tống Nhất Phàm ở bên cạnh chen vào.
"Không phải, Tống Nhất Phàm cậu không cảm thấy sao?" Phó Tuyết Lê nghiêm mặt, "A Từ dẫn cô ta đi chơi vài lần, cảm giác cô ta khinh thường chúng ta thành tích kém."
Tống Nhất Phàm lại không để bụng, nói: "Người ta là gần bùn mà không nhiễm mùi bùn chứ sao."
Từ đầu đến cuối Tạ Từ đều không nói một câu, có chút không kiên nhẫn, gục xuống bàn học chuẩn bị ngủ.
"Hôm nay chúng ta học bài mới."
Giáo viên ngữ văn đứng trên bục giảng, "Đều im lặng, tôi sẽ gọi một bạn đọc bài."
.........
Lớp học lặng ngắt như tờ.
Thảo nê mã.
Đều đã lớn như vậy rồi, tiết ngữ văn vẫn phải đọc bài, có bệnh sao.
Đa số mọi người trong lớp nhanh chóng cúi đầu, tránh né ánh mắt của giáo viên.
Giáo viên quét một vòng quanh lớp, ánh mắt sáng lên, chỉ chỉ Hứa U đang ngồi nghiêm chỉnh: "Cái kia, bạn học ngồi sau, học sinh mới sao?"
Hứa U ngây ra, chớp chớp mắt. Chờ vài giây mới phản ứng lại giáo viên đang hỏi mình, cả lớp đều nhìn cô chăm chú, không khỏi đỏ mặt, yên lặng đứng lên khẽ gật đầu.
"Tên là gì?"
"Hứa U."
"Quê ở đâu?"
"Khê Châu."
"Ai da, quê ở đó." giáo viên ngữ văn suy nghĩ, như nghĩ ra gì mà gật đầu, "Người phía Nam, trách không được lại trắng như vậy."
Lời nói vừa rơi xuống, cả lớp cười ầm lên.
Hứa U đứng đó, đầu hơi cúi.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn thành tích của cô đều rất tốt, giáo viên đều rất quý cô. Nhưng không biết vì sao cô rất sợ bị gọi lên trả lời câu hỏi, mỗi lần vừa đứng lên, lỗ tai liền đỏ bừng.
Học sinh ngoan ngoãn thế này đều được giáo viên yêu thích, cô giáo gật đầu nói: "Vậy em đọc bài mới đi."
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống lớp học tạo nên một cột sáng trong không khí, có thật nhiều hạt bụi nhỏ bay trong đó.
Tay áo đồng phục bị Hứa U kéo lên cao lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Cô nâng sách ngữ văn lên, bắt đầu đọc bài.
Từng câu từng chữ.
Thanh âm của người Giang Nam đặc biệt mềm mại, làn điệu chậm rãi, đặc biệt nhu hòa.
"Tần Vương phá được Triệu, sau khi tiêu diệt Triệu liền tiến binh về phía Bắc đến biên giớ phái nam nước Yến..."
Giáo viên ngữ văn vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt tươi cười đến mức xuất hiện nếp nhăn, xem ra rất vừa lòng.
Hứa U đọc rất tốt, nhiều âm tiết đề phát âm rất chuẩn.
Cô đọc đến "Phong rền vang hề Dịch Thủy Hàn" liền bị giáo viên đánh gãy.
"Dừng." giáo viên giơ tay, ôn hòa nói "Em đọc lại câu vừa rồi đi."
Hứa U chần chờ: "...Phong rền vang hề......"
"Là phong, feng, sau giọng mũi." giáo viên ngữ văn ngắt lời cô, hiền lành nói. "Không phải fen, em đọc thành phần rền vang."
"Phong, phong..."
Hứa U đọc lại một hồi, không còn tự tin đọc tiếp.
Người phía Nam thường không phân biệt được âm sau giọng mũi và trước giọng mũi, nói tiếng phổ thông không chuẩn bằng người phương bắc.
Tống Nhất Phàm ngồi sau Hứa U nên nghe được rõ ràng. Cậu ta không nhịn được mà cười to, thân mình run rẩy.
Tạ Từ chống đầu ngồi một bên, cũng đang cười.
Hai người cười khiến cả lớp không còn kiêng kị gì cả cũng cười ầm lên.
Kỷ luật lớp học liền bị phá hư như vậy.
Giáo viên ngữ văn đang nói chuyện, phát hiện lớp học ồn ào liền đập mạnh thước lên bảng đen, "Tống Nhất Phàm! Cười cái gì, anh đọc cho tôi!"
Tống Nhất Phàm liền dừng cười, một bộ dạng khổ sở nói: "Cũng không phải chỉ mình em cười, bạn cùng bàn của em cũng cười mà."
"Vậy hai anh cùng đọc!"
Giáo viên ngữ văn hạ giọng: "Hứa U, em ngồi xuống trước. Những người còn lại không muốn học thì ngủ đi, không được phá lớp!"
Hứa U tùy bị cười đến có chút xấu hổ nhưng vẫn yên lặng ngồi xuống.
Phó Tuyết Lê xích đến gần an ủi cô, "Đừng để ý, bạn học nhỏ, Tống Nhất Phàm vẫn luôn tùy tiện như vậy, cậu đừng để trong lòng."
Hứa U gật đầu, cũng không tức giận, nhỏ giọng nói: "Tớ không ngại."
Kỳ thật cũng không phải việc gì lớn, dù sao tính tình cô rất tốt.
Đợi một hồi, hai người phía sau mới đứng lên.
"Cô giáo, em và Tạ Từ đều thất học, có thể buông tha bọn em được không?"
Tống Nhất Phàm tiếp tục kỳ kèo.
Giáo viên ngữ văn trừng mắt: "Muốn các anh đọc thì đọc đi, đâu ra nhiều lý do vô nghĩa như vậy! Tạ Từ đọc trước."
Tạ Từ dựa vào tường, cầm sách lên trước mặt bắt đầu đọc: "Phân rền vang hề Dịch Thủy Hàn."
Những lời này vừa đọc ra, cả lớp lại cười vang.
Giáo viên tức giận nói to: "Anh còn muốn đùa cợt! Đọc nghiêm túc cho tôi!"
Hứa U cúi đầu, nhìn sách ngữ văn, cũng không cười. Cô bị người ta cố ý đọc như vậy, cảm thấy thật quẫn bách.
Ai.
Cô có chút mệt mỏi.
Ngốc một hồi, Tống Nhất Phàm bắt đầu đọc bằng giọng điệu âm dương quái khí làm Hứa U hồi thần, tiếp tục cầm bút nghiêm túc nghe giảng.
Thật vất vả học xong hai tiết ngữ văn, cuối cùng là tiết tự học.
Tan học mười phút, các học sinh đều như yêu ma quỷ quái bắt đầu náo loạn, bàn ghế bị đẩy ầm ầm.
Hứa U mở một quyển từ điển ra, chuẩn bị chú thích những từ ngữ khó hiểu. Viết một hồi, tiết tự học bắt đầu, học sinh đều lục tục trở về chỗ ngồi.
Phó Tuyết Lê đã ngủ từ tiết hai.
Hứa U lấy vở của cô ấy, thuận tiện giúp cô ấy viết một số lưu ý quan trọng.
Tiết tự học khá yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh nói chuyện vang lên.
"Này, đổi chỗ." Tạ Từ đột nhiên nói một cậu.
Tống Nhất Phàm không thể hiểu được, "Làm gì?"
Tạ Từ đạp cậu ta một cái: "Nhanh lên, hỏi vô nghĩa nhiều như vậy."
Sau đó hai người đổi chỗ.
Hứa U hơi dừng bút, xác định không có chuyện gì xảy ra mới yên lòng tiếp tục làm bài tập.
An tĩnh hơn mười phút, đột nhiên ghế của cô bị đá một cái cùng với âm thanh truyền đến: "Này, bài tập vật lý của tôi."
Tâm Hứa U khẽ nhảy, không biết trả lời thế nào, chính cô lại không làm bài tập.
Không muốn quấy rầy người khác nên cô đành làm bộ không nghe, tiếp tục viết.
Một lát sau.
Ghế của cô tiếp tục bị đá.
Sống lưng Hứa U cứng đờ, chờ cậu đá xong, cô lại tiếp tục làm bài tập.
Tống Nhất Phàm nhìn thấy liền nhìn cậu với ánh mắt sâu xa.
Thẳng đến lúc ghế của cô bị kéo về phía sau.
Âm thanh ghế ma sát với sàn nhà vang lên chói tai dọa cô nhảy dựng, vội vàng nắm lấy cạnh bàn.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, Phó Tuyết Lê cũng bị đánh thức.
Hứa U rốt cuộc cũng không nhịn được.
Cô quay người, cũng không nhìn cậu mà cụp mi lại nhỏ giọng nói: "Bạn học, bài tập vật lý của cậu, tớ..."
"Cậu thế nào?"
"Tớ không biế tđề."
"Lấy vở ra."
Tạ Từ nhìn cô.
"...Cái gì?" Hứa U sửng sốt.
"Bài tập vật lý."
"A...?"
Tạ Từ dựa vào lưng ghế, khẽ nâng cằm, nhướng mày: "Tôi đọc đề cho cậu."
(Mọi người thấy nên để xưng hô thế nào, tôi-em, tôi-cậu, tớ-cậu...? Nhắc nhẹ, nữ chính tiểu bạch thỏ đáng yêu, nam chính lạnh lùng bá đạo, online chờ, rất gấp!)