Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 32: Đưa em đi



Edit: Qing Yun

"Nhìn cái gì mà ngẩn người vậy, làm tớ cũng muốn nhìn!"

Trịnh Hiểu Lâm nghiêng người qua.

Đột nhiên xuất hiện như vậy, dọa Hứa U giật mình.

Cô nóng mặt, một tay chống trán, vo tròn mảnh giấy nhỏ nắm chặt trong tay.

"Cái thì vậy, thần thần bí bí."

"Không có gì..."

Hứa U lật sách, lại dùng tay đè lên, cúi đầu không nói nữa, nhìn giống như đang che dấu gì đó.

Bởi vì buổi chiều muốn kiểm tra sức khỏe nên buổi sáng chỉ học một tiết.

Hứa U về nhà ăn cơm trưa, vừa mở cửa liền phát hiện không khí có chút không thích hợp.

Trong phòng an tĩnh quỷ dị.

Trần Tú Vân ngồi đó, hồng đỏ hồng, cúi đầu không nói một lời. Bố Hứa cũng nhíu mày, ngồi một bên gọi điện thoại.

"Bố... mẹ?" Tâm Hứa U trầm xuống, đổi giày chạy chậm qua, cặp sách cũng chưa kịp bỏ.

Trần Tú Vân ngẩng đầu nhìn Hứa U, há mồm muốn nói chuyện, một chữ còn chưa nói ra nước mắt đã rơi xuống trước.

"Mẹ? Mẹ làm sao vậy?!"

Hứa U sợ, quỳ trước mặt bà, nâng tay gạt nước mắt cho bà: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mẹ đừng khóc..."

Bên kia, ba Hứa tắt điện thoại, nặng nề thở dài, "Bên bệnh viện nói còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, người gây tai nạn bỏ trốn."

Sinh mệnh nguy hiểm...... Người gây tai nạn bỏ trốn....

Hứa U nôn nóng ngửa đầu hỏi, "Bố, rốt cuộc làm sao vậy?"

Trần Tú Vân đầy bụng tâm sự, lắc đầu, dăm ba câu đơn giản nói: "Bà ngoại con.... buổi sáng bà ra ngoài mua đồ ăn, bị một cái xe đụng phải, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện....."

Nói đứt quãng, lại nghẹn ngào.

Hứa U ngơ ngác, cho rằng chính mình nghe lầm, đại não trống rỗng.

Phản ứng hồi lâu.

".... Con có thể trở về xem bà không?"

Bố Hứa yên lặng rút một điếu thuốc ra hút, lặng im một đoạn thời gian, nói: "Con đi thì làm được gì, cứ ở lại học đi, trẻ con không cần quan tâm đến chuyện này."

"Không được... Chính là bà ngoại......."

"Nói con không cần quan tâm!" Bố Hứa hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này.

Không nghĩ tới những lời này làm Trần Tú Vân đột nhiên bùng nổ, giọng căm hận nói:

"Không quan tâm, không quan tâm! Bố tôi đã chết nhiều năm như vậy, có phải anh vẫn còn hận không, bây giờ mẹ tôi như vậy......" Bà chỉ nói đến đây thì không nói được nữa, che mặt nhỏ giọng nức nở.

- -

"Này này, cậu có biết Hứa U làm sao không?"

Tống Nhất Phàm thấp giọng hỏi Phó Tuyết Lê.

"Tớ cũng không biết, vừa mới hỏi nửa ngày cậu ấy cũng không nói..." Phó Tuyết Lê lẩm bẩm. Từ buổi chiều, Hứa U đã rất không thích hợp, vẫn luôn cúi đầu mất hồn mất vía.

Người khác hỏi cô cô cũng không nói.

Vừa mới kiểm tra xong thị lực, còn nhìn chằm chằm bảng đo thị lực thất thần, bị bác sĩ dò hỏi vài lần mới phản ứng lại.

Tiếp theo là lấy máu, lớp Chín xếp hàng chờ tới lượt.

Chờ đến phiên Hứa U, một nữ hộ sĩ trẻ tuổi đeo khẩu trang lấy máu cho cô, nhìn cô một lượt rồi nói: "Bạn học, em có bị thiếu máu không?"

Sắc mặt cô tái nhợt, có chút dọa người.

Hứa U lắc đầu, cởi áo khoác ra, ngồi vào ghế trên, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng gầy.

Nữ hộ sĩ kia buộc dây lên tay Hứa U, lấy bông sát trùng xoa xoa, sau đó tìm mạch máu trên tay cô.

Tìm nửa ngày, nữ hộ sĩ lại cúi xuống nhìn cẩn thận, cau mày nói: "Ai da, mạch máu của em nhỏ quá, rất khó tìm."

Nữ hộ sĩ vừa nói vừa mở túi lấy ống tiêm, tìm một vị trí khác rồi đâm vào tay Hứa U.

Chậm rãi đâm thủng, không đúng mạch máu.

Máu chảy ra.

Hứa U cắn môi, nhắm hai mắt quay đầu đi không dám nhìn.

Sau lại lại thử hai ba lần, mỗi lần đều trát không đúng vị trí mạch máu. Rơi vào đường cùng lại thay đổi một cánh tay khác.

Bạn nữ đứng sau Hứa U xanh mặt nhìn.

Cánh tay trắng nõn kia đã bị đâm đến xanh tím một mảng.

Cuối cùng Tạ Từ đều nhịn không được, ngó đầu ra kêu lên:

"Tôi nói chị có biết làm không, hay là muốn đâm thủng hết mới coi là thành công?"

Sắc mặt nữ hộ sĩ cũng không quá đẹp, mắt trợn trắng.

Từ Hiểu Thành đang chơi di động ở phía sau Tạ Từ thấy vậy bèn vội vàng giữ chặt người muốn bão nổi, "Ai da, cậu đừng tức giận, đây là nơi công cộng, tôn trọng bác sĩ một chút."

Lăn lộn ban ngày, hai cánh tay Hứa U bị đâm đầy lỗ kim, dùng băng dán dán lại một vòng.

Còn may lấy máu là hạng mục cuối cùng trong kiểm tra sức khỏe, lấy máu xong cô liền cầm áo lên rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài gió rất lớn, thổi áo khoác vắt lỏng lẻo trên tay, thổi qua gương mặt nâng sợ tóc bay lên.

Hứa U cúi đầu, vẫn luôn đi, rất an tĩnh.

Thỉnh thoảng có âm thanh ồn ào truyền đến từ sân bóng phía xa, cô đều không để ý đến đến.

Rốt cuộc đi đến một nơi vắng người.

Cô ngồi xổm xuống đó, sắc mặt tái nhợt, vòng hai tay ôm lấy chân.

Ngồi xổm không biết bao lâu, chân đã đã tê rần.

Nước mắt luôn cố kìm nén cuối cùng cũng không chịu khống chế, toàn bộ đều trào ra khỏi hốc mắt.

Cô không dám khóc quá lớn, chỉ phát ra tiếng nức nở mơ hồ, đôi vai run lên.

Nghẹn một buổi trưa, cảm xúc càng không tốt, biết bà ngoại xảy ra chuyện, Hứa U rất thương tâm, đầu óc rối loạn. Cô muốn đi xem bà ngoại, nhưng giữa trưa ba mẹ lại khắc khẩu, Hứa U cũng không dám nhắc lại.......

Chính là buồn bực trong lòng như lên men, khiến cô càng khó chịu.

Không biết vì cái gì, Hứa U càng khóc càng không dừng được. Ban đầu cô chỉ muốn tìm một nơi không có ai để bình phục tâm tình, không muốn đối mặt với những lời dò hỏi và quan tâm của mọi người, cũng không có sức lực giải thích. Nhưng mà đến bây giờ, cả người đều bị cảm xúc bi thương bao phủ.

Gương mặt đều bị nước mắt chảy ướt, khóc một lúc, cô dứt khoát ngồi bệt xuống.

Hứa U khóc không biết có bao nhiêu lâu, thẳng đến khi tay bị người kéo tới.

Cô trì độn ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung đẫm lệ.

Tạ Từ đứng ở trước mắt.

"Em làm sao vậy." Cậu hỏi.

Hứa U phát ngốc một hồi, vội dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Chỉ là càng lau càng ngăn không được.

Thật là muốn mạng.

Tạ Từ nhíu mày, ngồi xổm xuống, lại hỏi một lần: "Em làm sao vậy."

Hứa U chỉ lắc đầu, khóc không thành tiếng.

Vì thế cậu liền kiên nhẫn chờ cô.

Chờ đến cuối cùng, Hứa U rốt cuộc nhịn không được, bỗng nhiên nhỏ giọng kêu tên cậu.

Cô nghẹn ngào mà nói, "Tạ Từ, bà ngoại tôi đã xảy ra chuyện, tôi sợ quá....."

"Bà ngoại tuổi rất lớn.... Rất lớn.... Tôi muốn đi thăm bà.... bố không cho..... Chính là tôi nhớ bà, tôi sợ sẽ không thể gặp được nữa........."

Cô nói đứt quãng, sắp thở không nổi. Cuối cùng Tạ Từ bắt được trọng điểm. Cậu đau lòng khi thấy Hứa U khóc, lập tức lấy di động ra hỏi: "Ngoan, đừng khóc, bà ngoại em đang ở đâu?"

Nhìn cô ngơ ngác, Tạ Từ lại hỏi một câu, "Ở nơi trước kia em học?"

Đôi mắt Hứa U ẩm ướt, gật gật đầu.

"Gọi là gì?"

"Khê Trấn."

Không quá vài phút, Tạ Từ kéo cô lên, "Đã đặt vé máy bay, đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.