Ghế dài bên cây, cành lá um tùm đan xen, ngăn trở ánh đèn đường phố.
Áo khoác cậu có mùi thuốc lá thật đạm, ánh trăng rải rác tầng tầng lớp lớp, tầm mắt đều bị bóng tối bao trùm.
Hứa U không dám động, quay mặt đi, đôi mắt không biết nhìn hướng nào, bèn dứt khoát nhắm mắt lại.
Cảm giác này quá xa lạ.
Tim đập gia tốc mà không biết làm sao.
Tạ Từ thở hổn hển, cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô sát vào người mình.
Tuy rằng ngăn cách bởi lớp quần áo thật dày, nhưng nằm đè lên ghế gỗ vẫn rất đau.
"Cậu nâng người lên một chút, đừng đè nặng, tôi đau." Hứa U hơi chống cự.
Tạ Từ cong mắt, cười.
Ngay sau đó, cả người cô đã bị ôm lên.
Tầm nhìn quay cuồng, tư thế biến thành cậu ở dưới, cô ở trên.
"Như vậy được chưa?" Tạ Từ ngẩng đầu hỏi, cổ thon dài trắng nõn.
Còn chưa kịp trả lời, môi lại bị người cắn lần nữa.
Cậu tựa hồ hôn đến nghiện, ôm cô triền miên, môi răng dây dưa lặp đi lặp lại.
Loáng thoáng, dường như nghe thấy cậu than nhẹ một câu, "Em thật gầy...."
Môi bị người ngậm lấy, tinh tế mút.
Đầu óc Hứa U mơ hồ, suy nghĩ trống rỗng, toàn thân không còn sức lực, "Lên..."
"Không lên được."
Không biết qua bao lâu, môi cậu mới rời khỏi nơi ấm áp này.
"Em có thích tôi không?"
Tóc mái Tạ Từ rũ trên trán, thanh âm như mất tiếng, lại hỏi một lần.
"Có thích tôi không, nói chuyện."
"Không thích." Cô trả lời không chút do dự.
"Có thích hay không?"
"Không thích!!!"
"Rốt cuộc có thích hay không, cho em cơ hội cuối cùng." Cậu siết chặt cằm cô, uy hiếp nói.
"Không thích...."
"Đệt, thật sự không thích?"
"Thật sự thật sự, không thích không thích, không thích chút nào hết!"
Đến cuối cùng, Hứa U không kiên nhẫn, đột nhiên quay người đẩy đầu Tạ Từ ra, tránh thoát giam cầm của cậu.
Té lộn sang một bên ghế dài. Cô kéo mũ của mình lên, một bộ cự tuyệt nó chuyện với cậu.
"Em đừng chạy."
Cũng không tức giận, cậu cọ lại đây, nâng tay nắm một nhúm lông trắng trên mũ cô.
"Có thích tôi hay không?"
Hứa U buồn hai ba giây, nhỏ giọng trả lời, vẫn nói: "Không thích."
"...."
Tạ Từ cười, kéo mũ cô xuống, nhanh chóng tiến đến hôn một cái lên mặt cô.
Thích là thế nào đây, ngọt mà không ngấy.
Cậu hơi nhích ra, ánh mắt dính trên người cô, "Tôi lớn như vậy, số lần cầu người không nhiều, lần này tôi nghiêm túc cầu xin em, được chưa?"
Hứa U quay qua một bên, vốn là không muốn cười.
Nhịn vài giây.
Cậu lại nói với giọng điệu đứng đắn, "Này, ông đây đẹp trai như vậy, không thích thật sự không phải người."
"Phụt."
Hứa U cười sặc, dùng mu bàn tay che miệng, "Cậu có thể đừng tự luyến như vậy được không."
Tạ Từ nghiêng đầu nhìn cô cười.
Dần dần, đêm mùa đông tĩnh lặng xuống.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một.
Hai người đều mệt mỏi, Hứa U cuộn người trên ghế, nhắm mắt lại ngủ say, đầu vô ý dựa vào vai Tạ Từ.
Sắp đến rạng sáng.
Rạng đông gần đến, ánh sáng dần xuất hiện.
"Này, dậy đi học." Tạ Từ dùng mu bàn tay chạm lên mặt Hứa U.
Cô tỉnh lại, chớp chớp mắt, phát hiện trước mặt có một bàn tay.
Thoáng sửng sốt.
Trong phút chốc, ánh sáng vàng rải rác nơi chân trời, xuyên qua khe hở giữa ngón tay cậu. Bóng râm ngăn trở tầm mắt cô.
- -
"U U, cậu sao vậy, sắc mặt rất xấu."
Trịnh Hiểu Lâm đi lấy nước ấm quay về, phát hiện Hứa U nằm sấp trên bàn.
Chu Tiểu Hạo ngồi sau cũng phát hiện Hứa U không thích hợp, xoay xoay bút, "Không phải học bá bị cảm chứ."
Hứa U mơ màng, trong phòng học lại ầm ĩ, căn bản không ngủ được, chỉ là cả người không chút tinh thần.
Cô đứng dậy cho Trịnh Hiểu Lâm đi vào, xoa xoa đôi mắt, "Không phải, hôm qua tớ mất ngủ..."
Đang nói, giáo viên tiếng Anh đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp. "Tổ trưởng thu bài tập lại, trước tan học mang đến bàn làm việc của cô!"
Nói xong thì hơi dừng lại, liếc nhìn phía cuối lớp, "Không nộp thì chiều đến nhận phạt!"
Hứa U vốn đang định ngủ thêm lát nữa, bây giờ không thể ngủ được rồi. Cô thở dài, lấy bài tập ra rồi bắt đầu đi thu vở của mọi người.
Còn may đã làm xong bài tập từ hôm qua.
Một giọng nữ nũng nịu vang lên bên tai: "Tạ Từ, cậu mau nộp bài tập."
Hứa U dừng lại, hơi sửng sốt, sau đó nói với một người: "Bạn học, bài tập tiếng Anh."
Từ Hiểu Thành vốn còn đang ngủ, nửa mộng nửa tỉnh cố mở mắt ra, sờ soạng ngăn bàn.
Sờ nửa ngày cũng không sờ được vở, cậu cúi đầu lục tung lên tìm.
"Đệch, sách bài tập đâu?" Từ Hiểu Thành mắng một câu.
Tống Nhất Phàm ngồi chơi di động bên cạnh, thong thả nói: "Không làm thì nói không làm, giả vờ rất giống đấy."
"Tôi làm mà, đệch." Từ Hiểu Thành buồn bực, cậu ngẩng đầu nói, "Cậu từ từ, tôi phải tìm lại đã."
"Có thể giống tôi không, thành thật chút, không viết thì trực tiếp nói ra."
Tống Nhất Phàm cảm thán hai tiếng, đảo mắt nhìn Hứa U, "Hứa học bá, thương lượng chút, có thể cho tôi mượn vở bài tập để chép không?"
Dù sao bây giờ đang ra chơi, hôm nay là thứ tư không cần tập thể dục, còn rất nhiều thời gian.
Hứa U gật đầu, đưa vở của mình cho cậu.
Chỉ dịch mấy câu văn, rất đơn giản, cũng không dài.
Nhìn Từ Hiểu Thành bên cạnh còn đang lục tung đồ để tìm, Tống Nhất Phàm vừa múa bút rồng bay phượng múa, vừa châm chọc, "Được rồi được rồi, Oscar năm này là của cậu, đừng tìm, chép cùng tôi đi Thành ca."
Từ Hiểu Thành cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi kiến nghị cậu nên qua đời ngay lập tức đi Tống Hắc Bì."
"Ha ha ha ha ha."
Tống Nhất Phàm cười rộ lên, nói với Hứa U đứng chờ bên cạnh: "Lập tức lập tức, còn vài phút nữa là viết xong!"
"Cũng chờ tôi vài phút, tôi tìm thấy ngay đây." Từ Hiểu Thành cũng nói theo.
Hứa U dịch sang bên, nói: "Không sao cả, cậu cứ tìm từ từ."
Một bên.
Viên Thiến Thiến ôm vở đứng cạnh bàn Tạ Từ.
"Tạ Từ, cậu nhanh lên, đừng ngủ nữa, nộp bài tập đi." Cô mềm giọng nói to.
Người nằm bò trên bàn vẫn không động tĩnh.
Từ Hiểu Thành còn hùng hùng hổ hổ tìm sách bên cạnh.
Lý Tiểu Cường ngồi phía sau Tạ Từ đột nhiên giật mình, cất trò chơi đi, quay về phía sau kêu, "Thành ca, bài tập của cậu đang ở chỗ tôi này!!!"
Hôm qua Lý Tiểu Cương thuận tay lấy bài tập của Từ Hiểu Thành nhét vào cặp mình, chép xong thì ném một bên, cũng quên phải mang trả.
Ai da....
"Cậu xem." Lý Tiểu Cương cười ngượng ngùng, hắc hắc hai tiếng.
"Đệt, vậy cậu mau trả lại cho tôi." Từ Hiểu Thành trợn trắng mắt, ngồi lại trên ghế.
Lý Tiểu Cương tìm vở bài tập, đột nhiên đứng lên, muốn mang trả bài tập cho Từ Hiểu Thành.
Cậu không biết bên cạnh còn có Viên Thiến Thiến, xoay người mạnh không kịp dừng lại nên đụng phải cô.
"______a!" Viên Thiến Thiến sợ hãi kêu một tiếng.
Lý Tiểu Cương nhanh tay đỡ người lại.
Người đỡ rồi, nhưng chồng vở bài tập thì không kịp giữ lại.
Bộp bộp, toàn bộ rơi vào người đang ngủ.
Nếu thời gian có thể chảy ngược thì tốt bao nhiêu.
Lý Tiểu Cương cứng đờ người, nhìn Tạ Từ chậm rãi nâng đầu khỏi hai tay.
Vở trên vai cậu rơi bộp xuống nền theo động tác của cậu.
Viên Thiến Thiến hoa dung thất sắc, ngồi xổm xuống nhặt từng cuốn.
Cô vừa giơ tay, muốn lấy vở trên người Tạ Từ thì bị cậu nâng tay cản lại.
"Hai người làm gì?" Cậu cau mày, dựa vào lưng ghế, dáng vẻ bực bội do vừa tỉnh ngủ.
Lý Tiểu Cường một vàng trấn tĩnh mà giải thích, "Bài tập, nộp bài tập tiếng Anh, trưa nay còn không làm xong thì sẽ bị phạt đấy Từ ca."
Nhưng Tạ Từ căn bản không thừa hơi mà để ý đến cậu ta. Mắt cậu đã nhìn thấy Hứa U đang đứng một bên.
Phát ra tiếng động lớn như vậy, Hứa U vẫn đưa lưng về phía cậu, căn bản không nhìn bên này.
Tạ Từ cúi đầu, duỗi tay cào tóc.
Viên Thiến Thiến còn đứng một bên. Cô cắn môi, thấp giọng nói: "Tạ Từ, cậu không giao bài tập thì tớ đi đấy."
"A?"
Tạ Từ phản ứng lại, "a" một tiếng.
Viên Thiến Thiến không nhịn được nói, "Buổi chiều sẽ bị phạt, cậu không viết à?"
"Đúng thế." Cậu lười nhác dựa vào ghế, mắt cũng không nhìn cô.
Viên Thiến Thiến đi rồi, Lý Tiểu Cương quay lại nói chuyện với Tạ Từ, vẻ mặt phức tạp, "Từ ca, đối xử với mỹ nữ thì có tâm một chút được không?"
Cậu còn chưa nói xong, bên cạnh đã truyền đến một câu: "Nếu phải đối xử với mỹ nữ có tâm thì tâm A Từ có lẽ đã hết từ lâu rồi."
Từ Hiểu Thành nói xong lập tức cảm thấy không đúng.
Không xong.
Hứa U còn chờ bên cạnh.
Cậu xấu hổ giả vờ ho một tiếng, muốn lấp liếm qua chuyện.
Tống Nhất Phàm ngó bên cạnh, "Cậu nói cậu, sao lại không quản được cái miệng tiện này rồi."
"Này, bài tập tiếng Anh làm cái gì." Tạ Từ rút vở ra, làm bộ làm tịch hỏi một câu.
Người bên cạnh vừa muốn trả lời, liền nhìn thấy cậu duỗi tay kéo kéo Hứa U, "Làm cái nào, em nói cho tôi."
Hứa U quay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của cậu.
"Dịch đoạn văn." Cô nói.
"Trang nào?"
"....."
Hứa U thở dài, bước hai bước đến trước mặt cậu, một tay mở sách tiếng Anh ra, ngón tay gõ gõ, "Đề này."
Tạ Từ nhìn cô, hơi nhướng mày, "Không biết làm."
Vậy sao hồi nãy cậu không chép, bây giờ còn dây dưa.
Từ Hiểu Thành trợn trắng mắt.
Hứa U hơi do dự, nhìn về phía sau, nói: "Tống Nhất Phàm đang cầm vở của tôi."
Bài tập của người khác, cô cũng không có quyền lấy cho Tạ Từ chép, rất không lễ phép.
"A."
Tạ Từ gấp sách lại, chậm rãi nói, "Được rồi, buổi chiều tôi đi nhận phạt."
Cậu chịu thành thật đi nhận phạt từ khi nào.
Hứa U âm thầm nói một câu trong lòng.
"Cũng không có việc gì, không phải ngày hôm qua không tới trường học sao, còn không phải là bị gió thổi cả đêm sao..."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
Hứa U nhìn Tạ Từ, cảm thấy buồn cười. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, lấy vở trên bàn của cậu.
"Em làm gì?" Cậu cong khóe môi, biết rõ còn cố hỏi.
Hứa U nhẫn nại, "Lát nữa tôi sẽ viết cho cậu."
Tống Nhất Phàm ngồi ở bên cạnh, nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại của hai người. Kỳ thật cậu đã chép xong hết bài tập rồi, chỉ là hiện tại cậu không dám đưa cho Hứa U....
Nếu cứ đưa như vậy...
Tống Nhất Phàm cảm thấy.
Đại khái.
Buổi chiều, Tạ Từ có thể tìm người tâm sự với cậu.