Lùn À! Cố Uống Sữa Đi Nhé!

Chương 9: Nổi điên!!!



“Ah! No quá đi!” Nó ôm bụng thỏa mãn.

“Em ăn thế quái nào mà …!!” Anh nhìn chồng đĩa trước mặt… để xem… hừm… 20 cái.

” tại tôi đói mà! Sao nãy giờ không có gì chơi hết vậy, chán quá!!” Nó than.

“Anh có một trò chơi này! Em muốn thử không? Nhưng nhắc trước là phải đủ dũng cảm nha!” Anh nháy mắt.

“Làm sao tôi có cảm giác rợn người khi ở gần anh như vậy chứ!” Nó lườm rồi nói tiếp:

“Well! Nếu như trò chơi của anh thú vị, tôi sẽ xem xét lại …”

“Xem gì?” anh cười.

“Xem rằng có nên bắn chết anh với cây súng trong chiếc ví Channel của tôi không? Tôi không ngại nếu như lấy nó ra thử độ bền lên người anh đâu!” Nó cười nhìn khuôn mặt biến sắc của anh.

“Em đừng có mà đùa nha, anh dù sao sống trên thương trường mười mấy năm, có dũng cảm cỡ nào cũng là sợ nhất là bị sát hại đấy!” Anh le lưỡi tinh nghịch.

” đồ pê đê! Nhát thế cơ à!”nó liếc xéo.

Nhưng tự nhiên anh bước đến bên nó, vòng tay sang eo nó, thì thầm:

“Nhưng chết dưới tay người đẹp như em thì anh đây sẵn lòng.”

Nó bần thần đứng chết lặng, sao nó có cảm giác rằng anh rất giống một người…

“Anh có tin tôi bắn anh tại đây không?” Nó vỗ vỗ chiếc ví yêu thích. Rồi bỗng nó hét lên:

“TẤT CẢ NẰM XUỐNG!!!”

Sau tiếng nói của nó vừa kết thúc là một tràn súng nổ lên.

PẰNG PẰNG…

Rất nhiều tiếng la hét, tiếng súng xen kẽ đến hoảng loạn. tất cả mọi thứ đều đổ nát, từng viên đạn như đâm xen vào không khí, và tất nhiên tất cả các viên đạn ấy đều là nhắm về phía nó.

Nó tránh những viên đạn một cách chuyên nghiệp, đẩy anh ra khỏi vị trí của nó. Bị đẩy bất ngờ, anh chỉ biết ngã xuống nơi an toàn.

Nó chắc chắn rằng không ai trong bữa tiệc bị thương, vì những viên đạn ấy chỉ có một mục tiêu: là nó!!

“Chết tiệt!!!” Nó chửi thề một tiếng rồi rút trong chiếc ví ra hai cây súng mạ vàng với những viên kim cương đính quanh nòng súng. Nó bắn trả từng người.

” Tụi mày dám đụng đến tao sao? Coi như tụi mày muốn gặp Tử thần sớm hơn rồi nhỉ!” Nó cười khểnh.

Tiếng cười kết thúc, nó đưa tay bắn gục tất cả các sát thủ do chính người đàn ông mà nó hận nhất: cha nó.

Từng viên đạn bắn lên trời, bay xuyên qua từng bộ não của lũ sát thủ ấy, những giọt máu từ đó mà tuôn trào, phun ra như mưa, nó đứng bên dưới, sau khi đã hạ hết lũ ngu xuẩn ấy, nó ngước mặt lên trời đón những trận mưa máu. Gương mặt xinh đẹp phút chốc trở nên quyến rũ cùng với những giọt máu đọng lại. Nó mỉm cười, rồi đưa lưỡi ra liếm thứ chất nhầy màu đỏ sẫm ấy… SỰ HẬN THÙ!!

Anh run rẫy bước ra ngước nhìn nó, nó từ từ xoay lại nhìn anh, đôi mắt vô hồn nhưng lửa giận tuông trào.

” xin lỗi, đã làm anh sợ rồi!” Nó mỉm cười rồi dần ngã quị xuống.

Anh chạy lại đỡ nó, nhìn gương mặt mệt mỏi của nó, anh có chút đau lòng.

“Rốt cuộc em là ai?” Anh lo lắng.

Ngày hôm sau…

” ưm! Kéo rèm lại, chói quá!” Nó rên rỉ, anh chỉ biết lắc đầu cười rồi đứng dậy kéo rèm lại.

“Em đã khỏe hơn chưa?” Anh lo lắng.

” đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh!”nó nằm trên giường bệnh, mệt mỏi.

Sau đó lại ngủ thiếp đi.

Anh mỉm cười đưa bàn tay xoa nhẹ lên vầng trán cuả nó, hôn nhẹ.

Bỗng từ đâu có tiếng bước chân hỗn loạn, cửa bị đẩy tung ra. Một dáng người con trai bước vào, mồ hôi nhễ nhại. Hắn nhìn người co trai trước mặt, cất tiếng:

“Sao anh họ lại ở đây?”

Anh cũng bất ngờ, nhưng mỉm cười:

“Hoàng Phong, cậu càng ngày không biết phép tắc gì nữa rồi!”

” tôi đến xem tình hình của cô gái này!” Hắn nói.

“Cô ấy là gì của cậu?” Anh thắc mắc.

“Là vợ chưa cưới của tôi, bây giờ thì mời anh đứng dậy nhường chỗ cho.”hắn kìm nén lắm để không đấm thẳng vào cái mặt hất hất của anh.

Anh ngạc nhiên:” vợ cậu?”

“Phải” nói xong hắn bước lại gần nó, hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy như là để chứng minh rằng điều hắn nói là sự thật.

Anh ngạc nhiên, có lẽ hắn nói sự thật, chứ hắn ko bao giờ chạm môi với người con gái khác.

Anh cười, xem ra đã có đối thủ rồi đây.

” có thể rằng tôi cũng thích vợ chưa cưới của cậu đấy, giữ cô ấy cho kĩ vào, để một lúc cậu bất cẩn, ko phải tôi thì cũng có ngươi khác cướp cô ấy. Người đầu tiên cậu phải canh chừng là cha của cô ấy, ông ta đã khiến cô ấy trở nên như thế này!”

” chưa đến lúc anh phải quản chuyện của tôi đâu!” Hắn bực bội:

” mời anh về cho, không tiễn.”

“Tạm biệt.” Anh bước ra khỏi phòng ko quên một nụ hôn gió dành tặng nó.

Sau khi anh rời khỏi, tim hắn như đau xót khi nhìn thấy nó, gương mặt nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu lại khó chịu, đôi môi thở ra những tiếng nặng nề. Hắn tiến đến gần nó, nhẹ hôn lên nơi lông mày của nó, chỉ mong lấy đi phần nào mệt mỏi mà nó đang gánh chịu, hôn dần đến đôi môi đỏ mọng.

Hắn bỗng nhiên trở nên hung ác:

“Tôi đã cho ông cơ hội, vậy mà ông không biết nắm lấy. Tôi sẽ khiến ông phải đau đớn hơn em ấy gấp ngàn lần”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.