Lưng Chừng

Chương 4



"Hoàng xin lỗi." Hoàng nhìn tôi, thu hồi ánh mắt đáng sợ đó, tay cậu đặt lên vai tôi nhỏ nhẹ nói.

"Ân đi trước đi."

Tôi cụp mắt xuống, giữ lấy chiếc xe đạp rồi ngồi lên yên xe chạy đi. Được một đoạn lại quay đầu nhìn cậu ấy. Trưa nắng gắt, cái dáng cao cao bước đi chầm chậm trên đường nhỏ, bóng dài in xuống mặt đường làm tôi cảm thấy chưa bao giờ có lỗi với cậu ấy như vậy. Nắng như vậy, cậu ấy lại không đội mũ đi một đoạn đường dài.

"Ân, đừng nói với tao mày thích Hoàng?" Khánh Ân chọt chọt tay tôi, ghé sát tai hỏi.

"Nói gì vậy?" Tôi giật mình hỏi lại.

"Mày đã nhìn người ta gần một tiếng rồi, tao làm xong bài tập trước cả mày!" Nó gõ gõ vào tờ giấy A4 trên bàn đã chi chít chữ xanh chữ đỏ của nó, rồi chỉ sang tờ giấy trống không của tôi.

"Ân, có thích ai cũng đừng thích nó nha mày, thằng đó rất đểu cáng! Lăng nhăng, mới lớp 9 đã cặp với không biết bao nhiêu con!"

Lời Khánh Ân nói lọt vào tai trái tôi, truyền sang tai phải rồi theo gió bay đi mất. Tôi hoàn toàn không để ý gì vào giờ phút này ngoài người con trai đang gục đầu xuống bàn ngồi đối diện mình. Lần đầu tiên tôi bắt chuyện với cậu ấy, cũng là lúc cậu ấy gục đầu xuống bàn như thế này.

4 năm cấp 2 tôi chỉ biết đến tên cậu chứ chưa lần nào nói chuyện qua cả. Tôi biết cậu qua lời đồn cậu rất ăn chơi, cậu nhỏ nhưng gan thì ngược lại, cậu không sợ ai cả, cậu là một công tử chính hiệu mà tụi con gái có suy nghĩ truyền thống như tôi cực kì ghét. Với tôi lúc ấy chỉ có suy nghĩ không tốt về cậu, chứ không có ghét vì tôi chưa một lần tiếp xúc. Cho đến một ngày tôi đến lớp học thêm sớm hơn thường ngày để làm nốt một vài bài tập chưa xong thì đã gặp cậu ngồi đối diện, gục đầu xuống bàn như ngủ. Tôi nhẹ nhàng bước đến chỗ mình, nhẹ nhàng lấy giấy bút ra để trên bàn nhưng mắt thì không rời khỏi cậu. Theo tôi nhớ cậu luôn là người đến cuối cùng, hôm nay đến sớm lại gục đầu xuống bàn như vậy. Cậu bệnh chăng? Không bỏ được tò mò, tôi rời chỗ mình đi như mèo đến chỗ cậu. Từ trên nhìn xuống chỉ thấy cái đầu to cùng mái tóc đen ngắn được cắt gọn đàng hoàng nên tôi quyết định cúi người để nhìn rõ hơn chút. Nhưng mà, vừa lúc đó cậu ấy lại ngẩng đầu lên.

"Cậu cần gì à?"

Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy ước chừng chỉ một gang tay, khoảng cách này khiến mặt tôi nóng bừng lên, không cần nói cũng biết bây giờ nó đỏ như thế nào rồi.

"À, khụ khụ..." Tôi vội đứng thẳng người, ho vài tiếng lấy lại tinh thần, sao lại để người ta bắt tại trận như thế này chứ.

"Mình chỉ là..." Chết rồi chết rồi, hoàn toàn không có lí do gì chính đáng cả.

Hoàng vẫn nhìn tôi, cậu ấy từ lúc ngẩng đầu lên vẫn nhìn tôi như thế, ánh mắt rất lãnh đạm không có ý dò hỏi, nhưng trực giác cho tôi biết cần phải cho cậu ta một lí do.

"Muốn biết cậu dùng dầu gội đầu loại nào."

Bản thân tôi thật muốn đập đầu vào tường khi bật ra lời nói đó. 9 năm đi học quả thật rất phí.

Phì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.