Lung Linh Như Nước

Chương 60: Cô gái tốt bụng



Lần đầu tiên bước vào khuôn viên một trường đại học trong nước, Trình Mộc Vũ không nhịn được than thở, "Thì ra đại học của nước ta cũng tốt như vậy, thực sự rất rộng, nhà cửa cũng rất khí thế, có điều cây cối hơi nhỏ một chút. Bãi cỏ để quá rộng, cảm giác có vẻ hơi lãng phí".

"Đại học D hiện nay được thành lập trên cơ sở đại học cũ và sáp nhập mấy trường cao đẳng nghề xung quanh, vốn đại học D cũ rất nổi tiếng, bây giờ sáp nhập lại, quy mô tăng nhiều bậc trong số các trường đại học toàn quốc nhưng chất lượng lại bị người ta nghi ngờ", La Tiểu Cương nói, "Mọi người đều nói nhìn một ngôi trường cần phải xem cây cối của nó, nhà trường không có đại thụ là trường không có bề dày. Bây giờ chúng ta đang đi trong khu trường mới nên lấy đâu ra cây to".

Trình Mộc Vũ gật đầu, "La Tiểu Cương, chị phát hiện vừa về đến trường học là cả người em đều thay đổi, vừa tự tại vừa vui vẻ như cá gặp nước, dường như về đến nhà mình vậy".

La Tiểu Cương nói: "Trường học chính là nhà em, em học 4 năm ở trường mà không về nhà lần nào, năm nào cũng ăn tết ở trường".

"Vì sao?" Trình Mộc Vũ thắc mắc, "Không nhớ nhà à? Bố mẹ không muốn em về à? Người Trung Quốc rất coi trọng ngày Tết âm lịch, em xem, hàng năm đến tết hàng trăm triệu người đều phải đi đường dài về nhà".

"Bởi vì không có tiền", La Tiểu Cương nói, "Vé xe lửa hai chiều, chi phí trên đường, mua đồ cho gia đình, tổng cộng phải trên ba triệu. Hơn nữa về nhà sẽ không có thời gian tìm việc làm thêm, học phí học kỳ sau sẽ trở thành vấn đề".

Trình Mộc Vũ giật mình nhìn cậu, chỉ vì vậy mà bốn năm không thể về nhà ăn tết? "Hôm nay tụ tập đều là những sinh viên ở lại vì lí do này à?"

"Cơ bản là thế! Giám đốc Trình, ở đây có những sinh viên tiền mua thức ăn một tháng chỉ có trăm nghìn, bữa nào cũng chỉ cơm trắng rau xanh, chị có thể tưởng tượng được không?"

Trình Mộc Vũ không tưởng tượng được, cô nhìn lại người mình, mặc dù đã cố ý mặc một chiếc quần jean mộc mạc với áo len bên trong áo lông bên ngoài, nhưng tổng cộng cũng phải đến chục triệu, một đôi giày đi dưới chân cũng ngót nghét chục triệu, lần đầu tiên cô cảm thấy sự xa xỉ của mình.

"Buổi liên hoan hôm nay có bao nhiêu sinh viên?"

"Chắc khoảng mười mấy", La Tiểu Cương nói, "Cũng chỉ có khoa tin học bọn em, bạn học của em làm giáo viên trợ giảng ở đây, nó tổ chức, bọn em cũng không có năng lực tổ chức cho toàn trường".

"Chị mừng tuổi mọi người nhé", Trình Mộc Vũ nói, "Chị là chị cả mà, lại là lần đầu tiên đến đây, mừng mỗi người một triệu".

La Tiểu Cương nhìn cô, "Cảm ơn giám đốc Trình, em và bạn học đã góp lại cho mỗi người 500 nghìn mừng tuổi, hay là chị cũng thêm 500 thôi, nhiều cũng không tốt, cuộc sống càng khó khăn lòng tự trọng của sinh viên càng mạnh, có lúc lòng tốt sẽ làm hỏng việc".

Trình Mộc Vũ gật đầu, cô quay đầu lại nhìn La Tiểu Cương, gương mặt trẻ trung, khí chất chín chắn làm mọi người tin phục. Hai người đến cửa một phòng học bỏ tiền ra đếm rồi cho vào từng chiếc phong bao lì xì.

Buổi liên hoan được tổ chức tại một quán ăn nhỏ nằm trên con phố bán đồ ăn vặt ở cổng sau trường, thấy hàng quán xung quanh đều đóng cửa ngừng kinh doanh, Trình Mộc Vũ liền hỏi, "Vì sao chỉ có quán này mở cửa?"

La Tiểu Cương nói, "Cửa hàng ở chỗ này chủ yếu phcuj vụ sinh viên, nhà trường cho sinh viên nghỉ, đặc biệt là nghỉ đông, hết sinh viên hàng quán cũng đóng cửa hết, bao giờ vào học kì sau mới mở cửa lại. Quán ăn này là của một đôi vợ chồng nông thôn, lúc con họ học ở đại học D thì họ làm thuê tại quán ăn này kiếm tiền đóng học cho con, sau đó con họ tốt nghiệp tìm được việc, tích lũy được ít tiền nên đã mua lại quán này. Ngày nghỉ họ cũng không đóng cửa, cũng rất tốt với các sinh viên".

Lúc hai người đi vào, bên trong đã rất náo nhiệt, hai chiếc bàn lớn, ở giữa có một người có vẻ là giảng viên đang sắp xếp, Trình Mộc Vũ đoán rằng đó chính là bạn học của La Tiểu Cương. Nhìn thấy bọn họ, cậu ta cười nói với những người xung quanh, "La sư huynh của bọn em đến rồi, còn dẫn cả bạn gái đến nữa!" Mọi người cười đùa vỗ tay, Trình Mộc Vũ hơi đỏ mặt, mình lớn tuổi như vậy rồi mà còn cưa sừng làm nghé, hình như La Tiểu Cương mới là người thiệt thòi! La Tiểu Cương cười giải thích, "Đừng nói bậy, đó là sếp anh, mọi người phải gọi là chị Trình!" Cậu quay đầu lại cười hỏi, "Giám đốc Trình, gọi như vậy được không?"

Trình Mộc Vũ gật đầu nhìn những cậu bé cô bé đó, hình như sắc mặt đều không tốt lắm, quần áo vừa nhìn đã biết là đồ chất lượng kém bán ngoài chợ, vẻ mặt cũng rất lúng túng, không có mấy người tỏ ra thoải mái. Có thể thấy có mấy người cố gắng tỏ ra hoạt bát một chút nhưng lại không thể làm được. Cô đã quan nhìn trai thanh gái lịch xa hoa trụy lạc, thầm nghĩ, quả nhiên người nghèo chí ngắn, người nghèo, thần sắc yếu ớt, sức khỏe không tốt, ngoại hình đều chẳng mấy ai ra hồn.

Đến khi thức ăn lần lượt được mang lên, từng chai bia được bật nắp, đám sinh viên mới dần dần tự nhiên hơn. Mọi người nói chuyện về những khó khăn khi làm gia sư, làm phục vụ ngoài giờ, Trình Mộc Vũ càng nghe càng kinh ngạc. Lũ trẻ trên dưới 20 tuổi vậy mà lại phải chịu đựng những vất vả như vậy, đây là điều người ở tầng lớp của cô không thể nào tưởng tượng. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình nhận được quá nhiều thứ. Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy La Tiểu Cương bên cạnh nói, "Bọn em cũng đừng cảm thấy mình vất vả, hồi học năm thứ hai, anh dạy gia sư ở khu phía tây, buổi chiều thứ 5 hết tiết ba là nhịn đói đạp xe hơn một tiếng đến dạy học sinh, lần nào quần áo bên trong cũng ướt đẫm mồ hôi, đến hơn 9 giờ tối về đều không đạp nổi xe nữa, cả người đều không còn tí sức lực, bị ốm cũng không dám nghỉ dạy buổi nào vì sợ mất công việc này". Cậu đứng lên nâng cốc nói, "Nào, chịu được khổ trong khổ, mới thành người trên người. Chúng ta còn trẻ, vất vả một chút có là gì, cạn ly, vì ngày mai tốt đẹp hơn!"

Sự nhiệt tình của tuổi trẻ bị đốt cháy, mọi người lũ lượt nâng cốc lên, Trình Mộc Vũ định uống bia thì La Tiểu Cương đã cầm lấy cốc bia của cô, chỉ cốc nước sôi để nguội không biết được để bên cạnh từ bao giờ, "Giám đốc Trình, bia quá lạnh, chị uống nước ấm là được rồi".

Trình Mộc Vũ cười gật đầu, uống một ngụm, cậu bạn học của La Tiểu Cương bên cạnh nói, "Tiểu Cương, sao mà ân cần thế? Có thật là sếp của cậu không?"

La Tiểu Cương cười nói, "Đương nhiên! Cậu xem xem trình độ lấy lòng sếp của tớ thế nào?" Nói xong tinh nghịch chớp chớp mắt với Trình Mộc Vũ, Trình Mộc Vũ vui vẻ nói, "Được, cần tiếp tục cố gắng!"

Đám sinh viên bắt đầu đến chúc, La Tiểu Cương không chỉ uống hết cốc của mình mà còn uống thay cả phần của Trình Mộc Vũ. Trình Mộc Vũ khẽ nói, "Không nhìn ra tửu lượng của em tốt như vậy, bình thường ăn cơm ở công ty không thấy em thể hiện bao giờ!"

"Không giống mà", La Tiểu Cương nhỏ giọng nói, "Bọn nó rất bẽn lẽn, không biết phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám đến mời, không uống thì bọn nó sẽ cho rằng mình bị xem thường, vì vậy không biết uống cũng phải uống".

Trình Mộc Vũ nhếch miệng nói, "Em uống thế mà gọi là không biết uống? Lần sau có liên hoan ở công ty nhớ phải uống đỡ cho chị".

La Tiểu Cương gật đầu, Trình Mộc Vũ thấy rất vui vẻ.

Ăn uống vô cùng náo nhiệt, sau đó phát tiền lì xì rồi mọi người giải tán, hai người từ trong quán đi ra, thời tiết rất lạnh, ánh sáng của những cột đèn đường chiếu xuống cũng rất lạnh. La Tiểu Cương đột nhiên chỉ về chỗ tối nhất giữa hai cột đèn đường phía trước, nói, "Buổi tối bạn gái em bỏ đi theo ông chủ em đã ngồi ở đó, từ cổng trường, em chỉ có đủ sức mạnh để đi tới đó. Bây giờ chị biết rồi, em phải cố gắng thế nào để được ở bên cô ấy, một ngày phải làm thêm mấy việc khác nhau, bóp mồm bóp miệng, nhìn cô ấy ăn còn thấy ngon hơn mình ăn. Nhưng cô ấy vẫn không hài lòng, dứt bỏ tình cảm 4 năm của bọn em. Lúc cô ấy bước lên xe em hoàn toàn không còn hy vọng gì".

Trình Mộc Vũ hơi kinh ngạc, có thể La Tiểu Cương đã uống hơi nhiều, tại sao lại nhắc đến những chuyện đau lòng này làm gì?

"Một cô gái chạy tới ngồi xuống bên cạnh em, chị biết chị ấy đã làm gì không?" La Tiểu Cương quay đầu sang nhìn cô, "Chị ấy ngồi xuống bên cạnh khóc cùng em, em không biết chị ấy, nhưng chị ấy khóc cùng em. Chị ấy nói với em chị ấy từng bị người chị ấy yêu nhất vứt bỏ, mất trọn hai năm mới đi ra được khỏi bóng tối. Chị ấy nói với em, tình yêu vốn không công bằng, chắc chắn phải có lý do khiến cô ấy bỏ em".

La Tiểu Cương nhìn phía trước, ánh mắt trở nên dịu dàng, "Sau đó chính cô ấy lại khóc đến mức không đứng dậy nổi, em đành phải kéo chị ấy dậy. Chị ấy nói, chị không có cách nào giúp em, nhưng chị muốn nói với em, chị cũng từng giống như em bây giờ".

Trình Mộc Vũ hiểu ra, "Cho nên hôm nay em kể chuyện của em, nói với bọn nó rằng em cũng từng giống như bọn nó. Bảo bọn nó không cần tự ti, không được đau lòng?"

"Rất nhiều lúc việc có người đồng cảm với những đau khổ của chúng ta cũng chính là đang giúp chúng ta, ủng hộ chúng ta bằng tinh thần, tiếc là..." La Tiểu Cương thở dài, "Chị ấy về thành phố H rồi, chị ấy đúng là một cô gái rất tốt, cũng giống như chị, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng".

Trình Mộc Vũ lặng người cúi đầu suy nghĩ, sau đó không nói gì đi theo phía sau La Tiểu Cương.

Buổi tối, Trình Mộc Dương đang xem báo cáo tình hình bất động sản thành phố H của phòng nghiên cứu thị trường thì điện thoại của Trình Mộc Vũ gọi tới.

"Anh, cậu La Tiểu Cương ở chỗ em là anh giới thiệu đến à?"

"Ờ, một người bạn nhờ anh". Trình Mộc Dương cẩn thận trả lời.

"Người bạn nào? Em có biết không?"

Trình Mộc Dương yên lặng. Nghe giọng em gái mình thì có vẻ như nó đã biết lai lịch của La Tiểu Cương. Bây giờ Ngâm Ngâm đã đi, nó cũng sẽ đuổi La Tiểu Cương đi sao? Anh muốn La Tiểu Cương ở lại, đó là người cô ấy quan tâm, có thể đây là việc cuối cùng mình có thể làm vì cô ấy.

"Anh!" Trình Mộc Vũ hỏi dồn, lần này cô không tức giận, cô chỉ rất muốn biết.

"Tiểu Vũ, anh có thể nói với em, nhưng chuyện quan hệ đến cô cô nên em không được nói ra". Trình Mộc Dương thở dài, bắt đầu kể từ việc Âu Dương Ngâm phát hiện sự xấu xa của Đàm Mạo Tông ở cổng sau đại học D đến lúc gặp La Tiểu Cương ở quán, trong đó đã loại bỏ những tình tiết liên quan đến chuyện giữa anh và Âu Dương Ngâm. "Tiểu Vũ, La Tiểu Cương đã mắc lỗi gì à? Cậu ta làm việc không tốt sao?" Anh hơi lo lắng.

Rất lâu sau, anh nghe thấy Trình Mộc Vũ nhẹ nhàng trả lời, "Không, rất tốt, rất... tốt bụng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.