Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 10



Muộn Du Bình quan sát cỗ thi thể một chút sau đó đứng lên liếc mắt về phía tôi một cái. Thôi xong, sớm biết như thế này tôi đã nghe lời anh ta rồi, lại bị xem thường…

“Hạ đấu thì tự bảo trọng một chút.”

Khi anh ta đi lướt qua tôi, đột nhiên nói ra một câu như thế, thanh âm trầm thấp đủ để cho mình tôi nghe thấy. Mà lúc này tôi đang uể oải chán trường, bỗng nghe được một lời này thì xúc động tràn trề đến nỗi thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt.

A a a … Muộn Du Bình, anh thực sự là người tốt mà!

Vừa quay đầu, tôi lại thấy Hắc Nhãn Kính đang nhìn tôi mà cười hi hi, nhất thời, tôi cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên một chút. Thấp giọng ‘khụ’ một tiếng, tôi vác trang bị lên vai, đi theo mọi người chuẩn bị hạ đấu.

Bàn Tử dẫn đầu đi xuống trước, kế tiếp là A Qua và Muộn Du Bình. Tôi bám vào mấy hõm đất đá bên trên vách tường mộ huyệt làm để làm điểm tựa, trườn người đi xuống theo bọn họ. Hắc Nhãn Kinh bọc hậu ở sau cùng.

Quả nhiên đúng như lời Bàn Tử và A Qua đã nói, bức tường đất nguyên bản ở phía nam mộ huyệt này đã bị đào ra một cái lỗ lớn. Tường đất dày chừng bảy tám tấc, mà cửa động cùng với địa đạo đi vào thì tối đen như mực, thoạt nhìn hoàn toàn không biết sẽ dẫn tới nơi đâu.

“Hắc!” Bàn Tử dùng tay vỗ vỗ lên bức tường dùng để niêm phong mộ huyệt, “Thế mà lại là tường xi măng? Chẳng trách ngay cả thiết bị công nghệ cao cũng thăm dò không ra.”

Tôi hoàn toàn bó tay, nói, “Ông anh à, nếu là xi măng, thế nào mà chẳng bị dò được, hơn nữa, triều đại Nam Tống cũng không nên có cái thứ gọi là ‘xi măng’ đi? Đây là một loại vật liệu chuyên dùng để phong bế cửa mộ vào thời đó. Nó dùng đất đỏ, nước gạo, máu gà, còn có nước tiểu trẻ em, vân vân, trộn lẫn vào nhau mà thành, con mẹ nó, so với bê tông hiện đại cũng vững chắc không kém đâu.”

Hơn nữa, có lẽ là vì cấu tạo của mặt tường này tương đối giống với tính chất đất đá của vùng núi xung quanh, lại thêm mộ huyệt cũng hoàn toàn tương ứng với cách thức mai táng của triều đại Nam Tống, cho nên các thiết bị thăm dò mới không phát hiện ra.

Bàn Tử nghe được thì trừng mắt, quay đầu nhìn về phía A Qua, “Lần trước các chú hạ đấu chẳng lẽ còn mang theo thuốc nổ? Thế mà cũng không nói với anh mày một tiếng!”

“Không cần thuốc nổ.” Muộn Du Bình ở một bên lên tiếng, “Loại tường đất này chỉ cần một lượng dung dịch axit nhất định là có thể bào mòn.”

Dường như để chứng minh lời anh ta nói, Hắc Nhãn Kính dùng tay gẩy nhẹ mấy cái lên vách tường kia, ngay lập tức một mảng tường liền rã ra rơi vào trong tay gã.

A Qua gật đầu, “Khi đó tôi cũng không biết, trang bị đều là ông tôi chuẩn bị.”

Bàn Tử không thèm nghe chúng tôi nói chuyện, gã mở đèn pin, soi vào bên trong địa đạo một phen. Hành lang bên trong địa đạo này sâu không thấy lối ra, lại dốc 45 độ về phía dưới, ánh sát đèn pin vì thế rất nhanh bị bóng tối nuốt lấy, chỉ có thể nhìn thấy bề mặt đường đi tương đối gồ ghề.

Hắc Nhãn Kính nhìn một hồi, sau đó xoay người hỏi Muộn Du Bình, “Cậu thấy sao?”

Muộn Du Bình gật đầu, “Hoàn toàn không vấn đề.”

Tôi liếc mắt khinh bỉ, hai người bọn họ nói chuyện cứ như là đánh đố, bất quá vẫn có thể đoán ra được ý tứ của đoạn đối thoại ngắn ngủn vừa rồi. Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính chính là cảm thấy mộ huyệt và địa đạo này cũng không có vấn đề gì.

Địa đạo này hẳn là có từ trước, cũng tức là sau khi người xưa đào xong mộ thất thì mới phát hiện ra chỗ này vốn dĩ còn có một cái động. Thì ra đây là một loại mộ huyệt hạ táng có hai động khẩu, cũng là một hình thức không hay theo nguyên tắc phong thủy ngũ hành, thế nhưng không biết vì sao mộ huyệt này lại không bị vứt bỏ, mà trái lại, người ta xây một bức tường phong mộ ở chỗ động khẩu tự nhiên vốn có, sau đó đặt thêm thiết ngưu hai bên để trấn tà.

Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi bắt đầu đi vào bên trong mộ đạo.

— Cảm thấy bốn cái Thiết ngưu trấn trạch kia hẳn là rất đáng yêu đi —

Địa đạo này không giống như được con người tạo ra, rất tự nhiên mà dốc xuống phía dưới. Mặc dù nhìn không ra dấu vết nhân công, thế nhưng độ dốc của mộ đạo vẫn luôn luôn duy trì một góc 45 độ, khúc trước khúc sau không có gì khác biệt.

Bàn Tử cầm đèn pin đi tít đằng trước, tường đất bị ánh đèn chiếu vào dường như loang lổ những đốm sáng hỗn độn không có một quy luật nào. Dọc đường, không một ai lên tiếng, bầu không khí nhất thời có chút nặng nề.

Bất chợt Bàn Tử đi đầu hình như dừng bước.

“Làm sao vậy? Tôi ở phía sau hỏi vọng lên.

“Không đi tiếp được.” Bàn Tử nói, xong lại chiếu đèn pin lên vách tường đất xung quanh.

“Cái gì? Sao có thể?!” A Qua vọt qua Bàn Tử, chạy về phía trước vài bước, sau đó cũng liền dừng lại.

Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tiến lên mấy bước chân, đi đến cạnh hai người bọn họ để xem thế nào. Mật đạo thế mà nứt ra một cái hố rộng chừng bảy tám mét. Tôi cầm đèn pin chiếu xuống bên dưới, chỉ thấy đen kịp một màu, hoàn toàn không nhìn ra cái gì cả. Tôi toát mồ hôi hột, lại một lần nữa đánh giá bề rộng cái hố trước mặt này, cảm thấy, cho dù có chạy lấy đà đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhảy qua.

Hắc Nhãn Kính rút ra một cái pháo lạnh, châm lửa ném xuống bên dưới. Không tồi, cái hỗ này cũng thực kỳ lạ. Tuy rằng mặt trên miệng hố rộng tới bảy – tám mét, thế nhưng đi xuống thêm vài bước, liền thu hẹp lại chỉ khoảng gần một mét mà thôi, bước một cái liền có thể qua rồi.

Muộn Du Bình nhận lấy đèn pin trong tay Bàn Tử, buộc vào sau lưng, xoay người một cái bắt đầu trèo xuống. Sau đó A Qua cũng trèo xuống theo anh ta. Tôi nhìn vào miệng hố tối đen như mực kia, chỉ thấy ánh sáng đèn pin yếu ớt phát ra từ trên balo của Muộn Du Bình.

“Hắc! Thật sự là một đoạn đường trắc trở.” Bàn Tử nói xong, liền có tiếng vang vọng trở lại, có lẽ là vì cái hố tự nhiên nứt toác giữa đường này đi.

Tiếng vang vọng đi vọng lại vài ba lần, tôi không hiểu sao càng nghe càng thấy khó chịu. Kỳ lạ, lần hạ đấu này thực sự là cảm thấy rất … quỷ dị mà.

Không suy nghĩ miên man thêm nữa, tôi khoác balo lên vai, theo Bàn Tử trèo xuống dưới. Thấy chúng tôi đều xuống cả rồi, Hắc Nhãn Kính quay đầu nhìn lại con đường phía sau lưng vài lần, rồi đuổi theo.

Tường đất ở chỗ này rất nhiều chỗ lồi ra lõm vào, cho nên không khó tìm điểm tựa để đặt chân trèo xuống. Nhưng là ở một chỗ tối tăm như vậy mà cứ trèo xuống, dù thế nào đi nữa trong lòng vẫn có chút không yên.

Tôi trèo rất chậm, đất ẩm cùng với mồ hôi dính chặt vào lòng bàn tay khiến cho tôi cảm thấy có phần khó chịu, không, phải nói là vô cùng khó chịu.

“Bàn Tử, anh tới nơi chưa?” Tôi cảm thấy đường dài đằng đẵng như không có điểm dừng, không khỏi u mê, gọi to một tiếng.

Nào ngờ một tiếng này lại chẳng có hồi âm. Một mảnh tối đen trước mặt, không có gì ngoại trừ ánh sáng le lói nhạt nhòa từ ngọn đèn pin mà Muộn Du Bình lúc này có lẽ đã cầm trên tay kia. Ánh sáng ấy ở cách tôi ít nhất cũng phải hai, ba trăm mét. Căn cứ vào tốc độ hiện tại, chỉ sợ là tôi phải trèo thêm một tiếng nữa mới đến nơi.

Tôi lại cúi đầu nhìn xuống một cái. Mà thứ nhìn thấy lần này cũng thực dọa người, khiến cho tôi thiếu chút nữa giật mình buông tay rơi xuống. Ánh sáng lờ mờ dưới kia không phải là đèn pin của Muộn Du Bình, mà là một con mắt màu vàng!

Trong phút chốc cả người tôi toát mồ hôi lạnh. Đúng vậy, con mắt màu vàng, không hề chớp động chằm chằm nhìn về phía tôi. Căn cứ vào hình dáng con mắt này, xem ra nó thuộc về một con thú nào đó, nhưng là vì sao nó lại ở dưới đáy tường đất được? Thậm chí tôi còn có thể thấy đồng tử trong con mắt kia dường như tràn đầy tơ máu…

Bất chợt có người vỗ lên vai tôi một cái, lúc này tôi mới hồi thần, nhìn về phía Hắc Nhãn Kính ở bên trên.

“Làm sao vậy?” Anh ta hỏi tôi, “Vì sao lại đứng ở đây?”

Tôi vừa định nói cho anh ta nghe ở phía dưới có một con mắt vàng, hơn nữa cũng không thấy bọn Muộn Du Bình đâu nữa, thế nhưng đúng lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng của Bàn Tử vang lên, “Mẹ nó! Như thế nào còn chưa tới? Mệt chết ông đây rồi!”

Tôi khựng lại một chút, sau đó nhìn xuống bên dưới. Con mắt vàng kia đã biến mất không thấy tăm hơi, mà bên dưới tuy rằng tối tăm hắc ám, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy cái bóng người. Đèn pin của Muộn Du Bình vẫn phát ra một thứ ánh sáng lờ mờ nhàn nhạt, lúc này xem ra anh ta đã tới đáy của cái hố rồi.

Tôi lặng lẽ nghĩ tới những bóng người lúc trước nhìn thấy ở trên sơn đạo… chẳng lẽ chính mình thực sự bị ảo giác rồi?

— Chán ghét những sinh vật có con mắt màu vàng —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.