Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 6



Vừa nghe được lời này, tôi liền phát ngốc. Kỳ thực không phải tôi quá nhạy cảm, nhưng từ sau lần đổ đấu cuối cùng trở về, thái độ của tên Muộn Du Bình kia đối với tôi rất kỳ lạ.

Trước đây, mặc dù anh ta đối với ai cũng đều xa xa cách cách, thế nhưng nếu có vấn đề nào chúng tôi kiên quyết hỏi đến cùng thì câu trả lời của anh ta cũng chưa bao giờ là qua loa có lệ. Bất quá sau khi trở về, không hiểu vì sao anh ta lúc nào cũng phớt lờ tôi, không thèm đếm xỉa đến tôi, thậm chí còn cố ý né tránh tôi.

Tuy rằng thái độ này cũng chỉ duy trì hai ba ngày, sau đó chúng tôi liền mỗi người đi một ngả, nhưng nó vẫn khiến lòng tôi khó chịu vô cùng.

Lần này anh ta cư nhiên lại thẳng thắn đề nghị không cho tôi hạ đấu. Tôi thực ra đã đắc tội gì với anh ta? Không thể nhớ được, một chút ấn tượng cũng không có luôn. Ngô Tà tôi đây chẳng lẽ lại trì độn đến mức này rồi?

Tự suy xét một hồi, kỳ thực Muộn Du Bình không cho tôi cùng bọn họ hạ đấu cũng rất có đạo lý. Bản thân tôi một không có công phu, hai không có bối cảnh, ba không có kinh nghiệm, nếu không phải được bọn họ che chở, khẳng định một mình tôi không thể làm được chuyện gì, không chết thì chắc là cũng mất đi nửa cái mạng.

Đúng vậy, loại phân tích lý trí này chính là điều kiện tiên quyết. Nhưng Ngô Tà tôi lại không lý trí được như vậy! Tôi cơ bản là thành phần đại diện cho một phái người hành động theo cảm tính. Vì thế, một ngọn lửa vô danh bỗng chốc hừng hực dâng lên trong lòng.

Dựa vào cái gì nha?! Dựa vào cái gì Bàn Tử là người chủ trì, mà việc tôi có hạ đấu hay không lại phải do Muộn Du Bình quyết định? Dựa vào cái gì anh ta không cho tôi đi theo? Tôi trêu chọc gì anh ta hay sao?

“Tiểu ca đang ở Hàng Châu à? Tôi hỏi.

Bàn Tử thấy sắc mặt của tôi không tốt, cũng không dám nhiều lời, chỉ đơn giản gật đầu một cái.

Tôi cũng không lo nghĩ nhiều nữa, ra hiệu cho hai người bọn họ chờ đợi một hồi, sau đó tức tốc lên lầu. Mở ngăn kéo tủ, miếng Lung văn song bức ngọc kia vẫn nằm ngay ngắn bên trong. Nhìn ngắm một hồi, tôi vươn tay nhặt miếng ngọc lên, dùng một chiếc khăn tay bao lại rồi nhét vào túi áo.

“Đi, đưa tôi đi gặp anh ta.” Xuống lầu, tôi một tay kéo Bàn Tử, một tay đẩy A Qua ra ngoài. Kỳ thực, vừa ra khỏi cửa, tôi đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Tính cách của tôi xưa nay vẫn vậy, chỉ hung hăng hùng hổ được một lúc thôi, thế nhưng hiện tại mà quay về thì cũng quá mất mặt đi.

Vừa nghĩ tới bản mặt băng sơn cùng với ánh mắt lãnh liệt của tên Muộn Du Bình kia, tôi thực hoài nghi mình có khi còn chưa kịp nói lời nào, chân tay đã mềm nhũn ra mất rồi cũng nên. Bất quá, nói thật thì trong lòng tôi thực sự nuốt không trôi cục tức này. Hai mươi mấy tuổi đầu, vẫn là thời kỳ sục sôi nhiệt huyết, mặt mũi còn quan trọng hơn cả trời. Anh ta nói một lời như vậy, chẳng trách em họ của Bàn Tử lại khinh thường tôi.

Chiếc xe tải nhỏ tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn, A Qua hai ba bước liền nhảy ra khỏi xe, một mạch chạy thẳng lên lầu. Tôi và Bàn Tử chầm chậm nối bước ở phía sau. Gã nói, “Tiểu ca và A Qua ở phòng 513, tôi và Hắc Nhãn Kính ở phòng 514, hiện tại đã cũng gần giờ cơm trưa, hẳn là bọn họ không ra ngoài đâu.”

Bàn Tử vừa nói vừa vươn tay ấn nút thang máy. Tôi gật đầu, thoáng chút cảm giác có cái gì đó không đúng lắm. Tôi nhìn Bàn Tử, gắt gao mà nhìn gã, nhìn đến mức gã bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.

“Cậu làm cái gì vậy?” Bàn Tử hung hăng nói, “Bắt chước bánh tông sao? Bánh tông cũng không nhìn chòng chọc người ta như thế đâu!”

Tôi cảm giác thanh âm của mình vô cùng quái dị, “Anh và em họ của anh tại sao không cùng ở một phòng?”

Vừa nghe tôi hỏi như thế, Bàn Tử tức khắc ngẩn người, một lúc sau mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Cậu không biết thằng nhãi kia tôn sùng Tiểu ca biết bao nhiêu đâu. Tiểu ca ở trong giới đổ đấu chúng tôi cũng được xem như là một nhân vật tiếng tăm vang dội, lại còn trẻ tuổi như vậy. Cũng cũng biết mà, trẻ con thường hay ái mộ người hùng, mà Tiểu ca cũng không phải dạng không đáng tin giống như Khô Quy Tử hay là Trần Bì A Tứ…”

Tôi vừa nghe vừa gật đầu, trên miệng vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không phải tên Bàn Tử này thần kinh thô ráp, hẳn là gã đã phát hiện ra động tác của tôi có bao nhiêu cứng ngắc, mà biểu tình cũng vặn vẹo biết nhường nào rồi.

Ngay sau đó, tôi lại nghe gã nói, “Mà Tiểu ca kia cũng lạ, hình như anh ta cũng không cách nào đối phó được với trẻ con. A Qua nói muốn ở cùng phòng với anh ta, anh ta cũng không phản đối…”

Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng, mở ra.

— Tên nào quấn lấy Muộn Du Bình là phải giết không tha —

Khi Bàn Tử đẩy cánh cửa phòng 513 ra, tôi hít sâu một hơi lãnh khí. Nói thật, tôi còn chưa từng trực diện khiêu chiến với Muộn Du Bình bao giờ. Tôi không phải là đến để cãi nhau, không phải, không phải, không phải. Vì thế cho nên tôi phải thật bình tĩnh, không thể giống như trong phim, đóng vai một bà vợ đạp cửa xông vào, chỉ thẳng mặt đôi gian phu dâm phụ mà quát, ‘Anh muốn dẫn bồ nhí và đám bạn đi đâu?! Còn dám trắng trợn gạt tôi sang một bên?!’ được.

Trong phòng, tất cả mọi người đều có mặt. Bàn Tử đứng ở cạnh cửa, để chừa cho tôi một lối vào phòng. Nói thực thì, ở tại Hàng Châu này, khách sạn bốn sao cũng không có được mấy cái, lần này Bàn Tử vắt cổ chày ra nước thế mà chịu chơi ghê. Đây là căn phòng đôi tiêu chuẩn, vì thế mọi thứ đều đầy đủ không thiếu cái gì.

Lúc này Hắc Nhãn Kính đang nằm ở trên giường, chân vắt chéo vào nhau, tay cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh. Muộn Du Bình ngồi trên ghế trong phòng khách, đang nghiêng đầu lắng nghe cái gì đó, mà cậu em họ của Bàn Tử thì đang ngồi xổm bên cạnh anh ta thì thầm to nhỏ vài lời… Tôi hết nói nổi rồi.

Gặp quỷ rồi, lao đầu vào ô tô rồi, heo mẹ biết trèo cây rồi! Hôm nay cái tên mặt lạnh đáng chém ngàn đao Muộn Du Bình thế mà lại ngoan ngoãn ngồi nghe người khác nói chuyện?! Anh ta không hẳn là nên nhắm mắt lắc đầu hoặc nhìn cửa sổ hay nhìn trần nhà gì gì đó, biểu tình chẳng hề lọt tai câu nào mới phải chứ?!

Tôi vừa bước vào liền thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. A Qua kia căn bản là không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của tôi, mà Muộn Du Bình vừa ngẩng đầu nhìn thấy tôi liền liếc mắt về phía Bàn Tử.

Bàn Tử tức khắc quay đầu ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói, “Tôi đi gọi chút đồ ăn…”

Chỉ có Hắc Nhãn Kính coi như thân thiện, nở một nụ cười đánh tiếng chào hỏi với tôi.

Bàn Tử vừa đi khỏi, tình cảnh của tôi trở nên hết sức khó xử… Không được sợ hãi, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tôi thầm nhủ trong lòng như thế, sau đó bước tới phía trước, nói, “Đã lâu không gặp.”

Lời này của tôi chính là nói với Muộn Du Bình, bất quá anh ta chẳng qua chỉ ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghe thằng nhóc kia thuyên huyên…

Một cảm giác thất bại quá mức dâng lên trong lòng, bất quá tôi không hề lùi bước, “Nghe nói các anh muốn hạ đấu?”

Lần này Muộn Du Bình trực tiếp xem như không nghe thấy, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Đừng có hiếp người quá đáng như vậy a!!! Tôi hỏa khí công tâm, “Nghe Bàn Tử nói anh không cho phép tôi đi theo?”

Cứ như vậy đi! Vào thẳng vấn đề! Tiến tới trọng tâm! Tôi xem anh còn có thể phớt lờ tôi không!

Thế nhưng trái với dự đoán của tôi, Muộn Du Bình thực sự không thèm để ý. Ngô Tà tôi đây, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị người coi thường như thế này đâu… Nhất thời con tức giận xông lên đến tận đỉnh đầu.

“Cậu đòi đi theo làm cái gì?” Một thanh âm lãnh đạm hờ hững vang lên.

Tôi sửng sốt một hồi, hoàn toàn không nhận ra là anh ta đang nói chuyện với mình. Mãi cho đến khi bắt gặp ánh mắt khinh thường của A Qua, tôi mới sực tính, run rẩy đáp, “Vì sao tôi lại không thể đi theo?”

Ai nha~ Quá thất bại rồi, lời này nói xong, bản thân tôi cũng cảm thấy hít thở không nổi nữa.

“Tôi hỏi là vì sao cậu lại muốn đi theo? Cho tôi một lý do cho thấy không có cậu thì không thể được!” Muộn Du Bình rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình thản không một gợn sóng như lúc trước.

Mặc kệ là trong thời điểm nào, gặp phải chuyện bất trắc ra sao, ánh mắt anh ta vẫn luôn luôn cách xa trần thế như vậy, lành lùng thơ ơ đến mức làm tâm người ta lạnh run lên như vậy.

Tôi nhìn thẳng vào đối phương, nhìn chăm chú. Biểu tình của anh ta lúc này căn bản đang cho rằng tôi nhất định không thể đưa ra được một lý do nào cả.

Nhìn đi nhìn đi! Thản nhiên chưa, tự tin chưa! Hôm nay ông đây nếu không phá tan cái bản mặt đơ như tú lơ khơ của anh thì họ Ngô nhà tôi sẽ viết ngược lại!

Tôi thò tay vào trong túi áo lấy ra cái bao đựng một nửa khối Lung văn song bức ngọc kia. Mở chiếc khăn tay, tôi quơ quơ miếng ngọc trước mặt người nào đó, nói, “Bởi vì trong tay tôi có một nửa khối ngọc này.”

— Nơi nào có áp bức, nơi đó sẽ có đấu tranh —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.