Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 11



“Cậu rốt cục cũng chịu gặp tôi.” Roger vừa ngồi xuống liền phàn nàn mang chút chỉ trích, đợi thật lâu mới gặp được người này thật bất mãn.

“Tôi nói rồi, mọi chuyện không cần cậu can thiệp.” Roth thản nhiên xem đống văn kiện, chiếc đồng hồ cổ đã chỉ đúng 4 giờ chiều.

“Không cần can thiệp? Cậu biết quan hệ của tôi với tổ chức Điệp Huyết hay không hả? Tôi có thể mặc kệ sao? Còn nữa, tại sao cậu lại muốn bắt nhốt Lục?” Tâm tình kích động liên tiếp truy vấn, mấy ngày Roger chất chứa không ít cơn tức, hắn suy nghĩ chuyện này không dưới mấy ngàn lần, nhưng hắn vẫn không thể hiểu.

Roth khép văn kiện lại, ánh mắt như băng nhìn thẳng vào hắn, “Ý cậu là, cậu sẽ vì Điệp Huyết mà đối nghịch với tôi?”

Thấy rõ ràng sự đe dọa cùng cảnh cáo của Roth, Roger cảm giác vô cùng bất lực dựa ngược vào thành ghế, nói: “Nếu như đối nghịch với cậu, thì tôi đẽ sớm thông báo cho bên Điệp Huyết rồi.”

“Vậy còn vấn đề gì?”

“Roth, tôi hỏi cậu a? Chuyện gì không thể giải quyết mà phải dùng phương thức này? Tôi không biết Lục làm sai cái gì, nhưng thân phận của anh ta không đơn giản, cậu giam giữ anh ta tuyệt đối phiền toái.” Mặt Roger đầy vẻ khó xử, nghĩ nghĩ, dùng giọng nhẹ nhàng nói tiếp: “Nể giao tình giữa chúng ta, thả anh ta đi, đem anh ta giao cho tôi.”

Hai phe đều có giao tình, song phương đều có mối quan hệ làm ăn qua lại, mà hắn lại bị kẹp giữa, hiện tại Roger phi thường khó xử. Hai chân nhàn nhã gác lên, ngón tay duyên dáng xoay cây bút máy mạ vàng trong tay, Roth không hề muốn thương lượng lắc đầu cự tuyệt, nói chém đinh chặt sắt: “Không được!”

Dù phải trở mặt với Điệp Huyết, hắn tuyệt đối cũng sẽ không để Lục rời khỏi hắn, cho dù thiên đại phiền phức, cho dù vì Lục mà mất đi tất cả, hắn cũng không buông tay.

Roger bị ý cự tuyệt ương ngạnh cùng lạnh như băng làm cho không nói được lời nào, giật mình nhìn thái độ kiên quyết không muốn bị phản bác của hắn, “Cậu nhốt anh ta cũng nên có lý do, lý do gì hả? Vì sao chứ?”

“Lý do?” Roth bỗng dưng không ngừng cười khẽ, “Tôi làm việc, căn bản không cần lý do.” Đối với sự ngạc nhiên của Roger, Roth không quan tâm cũng không muốn giải thích, tính duy ngã độc tôn của Roth thì Roger cũng hiểu rất rõ, nên dù hắn có nói nhiều cũng chỉ là uổng công.

“Sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.” Giọng có chút bất lực cùng thất bại, Roger dần dần mang ý từ bỏ chỉ nói câu nhắc nhở cuối cùng: “Bốn ngày sau, là sinh nhật của Lục, ngày thứ năm sau ngày sinh nhật của anh ta, nếu như anh ta không xuất hiện trước mặt Lý Diệp, thì Lý Diệp nhất định sẽ hành động.” Thực lực của Điệp Huyết không thể khinh thường, nếu thật sự đối đầu, thì ngay cả tập đoàn DeFils cũng không thể nắm chắc mười phần thắng.

“Tôi biết rõ.” Trả lời bình thản không chút sợ hãi, Roth đã cho người điều tra nên cũng biết chuyện này.

“Bọn họ bây giờ đã bắt đầu nghi ngờ, lần trước đưa ra hiệp nghị ủy thác muốn tôi giúp bọn họ điều tra.” Roth khí định thần nhàn quay về vẻ lạnh nhạt trước kia, lãnh ngạo không chút tình cảm.

“Đã như vậy, mọi chuyện sau đó nên làm thế nào, thì cậu tự mình xem xét đi.” Roger hết lòng quan tâm cung cấp một chút tin tình báo, nói xong cũng không muốn dây dưa thêm nữa trực tiếp đứng dậy rời đi để giải quyết một số chuyện, đi được vài bước, lưng vẫn xoay về phía Roth hắn bổ sung thêm: “Chỉ là… cẩn thận một chút… tôi không muốn ngày nào đó các xí nghiệp mà chúng ta đồng sở hữu lại bị người ta cài bom.”

Khi bóng dáng Roth đã khuất thật xa, nhưng Roth đối với sự lo lắng của Roger lại không hề để ý, với hắn mà nói, chuyện gì đã quyết định làm, thì không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, thế nhưng… chuyện Roth đang nghĩ đến bây giờ lại hoàn toàn trái ngược với Roger.

Roth nâng mu bàn tay chống cằm, ngừng trên mặt chiếc đồng hồ báo thức nhìn kim giây từng chút từng chút chuyển động, mỉm cười, cảm giác ấm áp nghĩ thầm, sinh nhật của anh ta cũng sắp đến rồi sao, nên làm gì để tặng cho anh ta đây? Không biết anh ta thích gì nhỉ? Ân, buổi tối hỏi anh ta một chút xem sao…

Sân thượng là nơi mà Lục Hạo Lập hay ngồi nhất, nếu Roth không có ở đây thì y sẽ ngồi bất động trên sân thượng, đôi khi, cảnh vệ từ dưới lầu nhìn lên, nhận thấy y ngồi một tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng nhóm cảnh vệ còn đoán rằng y không phải chết rồi chứ.

Tòa nhà nhỏ này hai ngày nay đang phải trùng tu toàn diện, vì sinh nhật của Lục Hạo Lập, Roth ra lệnh trong vòng ba ngày tòa nhà này phải rực rỡ lên, không tiếc dùng bao nhiêu nhân lực tiền bạc.

Mời kiến trúc sư tốt nhất, trang thiết bị lắp đặt cùng nội thất tất cả đều là loại đắt tiền nhất, tốt nhất. Không đến hai ngày, vốn chỉ là tòa nhà kiểu dáng thanh nhã đã trở nên vô cùng tráng lệ, quả thực giống như một tòa cung điện xa hoa, nhưng hoàn cảnh như vậy lại càng khiến thâm tâm Lục Hạo Lập càng lúc càng lo lắng.

Cửa sổ sát đất mở ra, Lục Hạo Lập đang ngồi dưới đất dựa vào một khung cửa sổ khác, giống như mọi khi đều nhìn vô định về phía bầu trời xanh thẳm kia. “Lục, ngày mai là sinh nhật anh.” Anseph ngồi trên sàn nhà trong phòng, lưng cũng tựa vào khung cửa sổ sát đất kia, tựa lưng cách Lục Hạo Lập một tấm thủy tinh, không hề được hồi âm, Anseph cười buồn bã.

Cũng đã đoán trước, sau khi làm như vậy sẽ phá vỡ mối quan hệ mà hai người đã tạo ra, thế nhưng, cậu không hề hối hận, cũng không còn gì để hối hận.

“Lần này nơi lắp đặt thiết bị chủ yếu là khoảng sân dưới lầu, bởi vì tối mai trong đây sẽ đốt pháo hoa.” Không để ý là Lục Hạo Lập có nghe hay không, Anseph tự mình nói: “Thủ lĩnh đã ra mệnh lệnh, sau mười giờ tối mai tất cả cảnh vệ đều phải rút khỏi nơi này, cho nên ngay cả pháo hoa cũng sẽ do chính thủ lĩnh tự mình đốt.”

“Thế thì sao?” Lục Hạo Lập liếc nhìn đội thi công dưới lầu, hỏi với ngữ điệu nặng nề.

Anseph không trực tiếp nói với Lục Hạo Lập, mà chỉ đem hai cái bọc nhỏ đã gói chặt bên trong chứa bột phấn màu trắng đưa cho y, nói: “Hai gói này cho anh. Mật mã cửa chính là LS322, mã khóa vân tay ta cũng đã giúp ngươi sắp xếp hết rồi.”

Giật mình mở to hai mắt, Lục Hạo Lập xoay người nhìn cậu, con ngươi đen nhánh phát ra kia mừng rỡ, nhưng tựa như nhớ ra điều gì đó, lại nhanh chóng ảm đạm.

“Đừng lo lắng gì cả, nếu như anh muốn rời khỏi đây, thì tối ngày mai một giờ ra cửa chính, tất nhiên tôi sẽ có biện pháp đưa người đi ra ngoài, đừng lo lắng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.” Anseph cười tự nhiên như trước đây, vỗ vỗ vào tay Lục Hạo Lập cổ vũ, giống như chuyện chiều ngày hôm đó cho tới bây giờ chưa hề xảy ra.

“Những thứ này là gì?” Lục Hạo Lập cẩn thận vào phòng đóng cửa sổ lại.

“Gói này là thuốc khiến tứ chi tê liệt, còn gói này là thuốc giải.” Anseph trình bày rõ ràng cho y tỉ lệ dùng thuốc cùng thời gian tác dụng, lúc nói Anseph cố giấu đi tâm trạng cực kỳ phức tạp của bản thân.

Thuốc này không hề có tác dụng phụ, dù sao thì cậu cũng đã thề dùng tính mạng phục vụ thủ lĩnh, nên cậu nhất định sẽ không hại thủ lĩnh. Trợ giúp Lục Hạo Lập rời đi, là suy nghĩ đầu tiên của cậu cho đến bây giờ, là chuyện duy nhất không thể làm, nhưng lại cố tình làm, đây cũng là lần đầu tiên cậu phản bội thủ lĩnh, cái giá của sự vi phạm lần này sẽ rất lớn.

Cậu chưa bao giờ có chuyện mà thực sự cậu muốn làm, tất cả mọi chuyện đều theo mệnh lệnh mà thực hiện, từ rất lâu rồi, cậu không còn có cái gọi là khát vọng. Cậu cũng không thấy được cuộc sống này có gì tốt đẹp, mỗi ngày đều thực hiện những công việc giống nhau. Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, trầm mặc chấp hành mệnh lệnh, nhắm mắt đi theo sau như một cái bóng, không cần phân biệt đúng sai thiện ác, chỉ cần là lời của thủ lĩnh thì cậu sẽ nghe theo, cứ nhiều năm như vậy trôi qua, cậu hoàn toàn không hề nghĩ đến mình thật sự muốn điều gì.

Cậu chỉ biết lẫn quẫn như vậy trong một chiếc ***g thép, vĩnh viễn không thể thoát ra, nhưng Lục khác với cậu. Anh ấy có những thức mà cậu không có, cậu rất hâm mộ Lục, tập đoàn DeFils là nơi tàn khốc giá lạnh, cậu biết quá nhiều về mọi người mọi việc ở đây, cho nên cậu nhất định sẽ không thể thoát khỏi đây. Nếu như không gặp Lục, có lẽ cậu sẽ tiếp tục ở nơi này cẩn thận từng chút mà sinh tồn, nhưng hết lần này tới lần khác cậu gặp Lục, cho nên cậu sẽ giúp Lục, cũng bởi vì cậu đã quá mệt mỏi khi phải sống như vậy trong từng ấy thời gian.

Kỳ thật, nếu có cơ hội, cậu rất muốn thử sống như một người bình thường, vì bản thân mà sống, làm những chuyện mà cậu yêu thích.

“Anseph, tôi thật sự không hiểu cậu, vì sao cậu phải mạo hiểm lớn như vậy? Tại sao cậu lại giúp tôi?” Cảm thấy mờ mịt mà nhìn về phía cậu, Lục Hạo Lập biết rõ hai gói nhỏ trong lòng bàn tay này, một khi đã dùng thì sẽ phải trả giá như thế nào. Đột nhiên tiến về phía trước hai bước, Anseph cúi đầu ôm Lục Hạo Lập một cái khiến y thất thần đứng ngây ra, không hề nói bất cứ điều gì.

Cậu có thể vì Lục làm mọi chuyện, dù có trả giá nhiều như thế nào đi nữa.

Ngày hai mươi chín tháng mười một, hôm nay đối với Roth mà nói thật sự là thời điểm rất quan trọng, ngày sinh nhật của Lục Hạo Lập.

Đây là ngày sinh nhật đầu tiên mà bọn hắn cùng nhau trải qua, Roth rất mong chờ, cũng rất coi trọng ngày hôm nay, tuy chỉ có thể diễn ra trong tòa nhà này, nhưng hắn đã tận dụng hết mọi tâm huyết để chuẩn bị thật long trọng.

Không khí ban đêm luôn yên tĩnh cùng dịu mát, chín giờ ba mươi mốt phút, Lục Hạo Lập từ sân thượng ở tầng hai đi xuống nhìn, Roth đang ở dưới cùng một số nhân viên ra dấu nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng gật đầu vuốt cằm, từ lúc màn đem buông xuống, tâm tính của Roth đều rất tốt.

Toàn thân là trang phục màu xám thuần thục, mái tóc dài màu đen được buộc lại rủ sau gáy, trang phục của Roth ngày hôm nay so với tây trang ngày thường thì tương đối nới lỏng hữu lực hơn rất nhiều.

Lục Hạo Lập vừa nhìn Roth vừa dùng tay trái gõ vào song sắt giam cầm y, rồi sau đó nhìn xung quanh tòa ngục xinh đẹp này, hồi tưởng về những sự kiện phát sinh trong thời gian qua.

Nhớ đến đây là lần sinh nhật đầu tiên không có Kỳ ở bên cạnh Nhớ về cuộc sống tự do tự tại trước kia Không ngừng nhớ thương đến Kỳ Nhớ đến sự phản bội của Hill Nhớ y đã bị khuất phục như thế nào, Kỳ đã phải chịu khổ như thế nào… mà tất cả mọi chuyện, tất cả đều do Roth chủ đạo.

Tỉnh táo để tự hỏi bản thân một lần nữa, dường như có một ngọn lực đang chớp cháy lặng yên trong nội tâm của Lục Hạo Lập, ngọn lửa ấy tên là “PHỤC THÙ”, ngày đó, Roth nói yêu y, tôi thực sự không thể tưởng tượng được, thì ra ngươi cũng có thể phạm phải sai lầm như vậy.

Hắn chẳng lẽ không biết rằng? Hắn nói câu đó chẳng khác nào là tự nói với chính y, bản thân y có vũ khí lợi hại nhất là cái gì hay sao. Tình yêu của Roth, là cố ý nói ra để chính hắn bị lợi dụng sao a? Roth tự nhiên lại ngu ngốc đến mức nói yêu y! Y thật sự nên cảm kích Roth, vì hiện tại, Roth đã cho y lợi thế để làm tổn thương hắn.

Tâm tính ác ý trong nội tâm Lục Hạo Lập đã biến tường thành men của sự cừu hận, lớn mạnh đến mức bao trùm toàn bộ nguyên tắc mà y định ra. Từ trước đến nay y khinh thường nhất chính là lợi dụng tình cảm của người khác, nhưng lúc này đây cứ suy nghĩ làm thế nào để có thể lợi dụng tình cảm của Roth mà tiến hành trả thù, khiến sự cao ngạo của hắn bị nghiền nát.

Lục Hạo Lập cảm giác mỗi tế bào trong thân thể mình đều đang kích động, từ trước đến nay chưa từng có sự phấn khởi nào lại khiến thân thể y tràn ngập thỏa mãn như vậ, ngày hôm nay, y đã hy vọng bao lâu rồi nhỉ?.

“Đang nghĩ gì vậy?” Roth đi đến sau lưng Lục Hạo Lập, nhấc tay vòng qua ôm eo y, gò má dán vào lưng y.

“Không nghĩ gì cả.” Thuận theo mà dựa vào Roth, ánh mắt Lục Hạo Lập che giấu việc nhìn về phía cánh cửa mà nhóm cảnh vệ đang lui ra, cho đến khi toàn bộ bọn họ đều biến mất ngoài cửa.

Đôi môi mỏng cọ nhẹ sau tai y, Roth hôn y, nhẹ nói: “Sinh nhật vui vẻ…”

“Ân.” Lục Hạo Lập biểu hiện không quá tích cực, che giấu rất tốt, Roth xoay người y qua mặt đối mặt, đối với ánh mắt màu xanh nhu hòa thay thế cho ánh mắt tàn khốc trước đây, cảm giác giống như biển mênh mông trầm tĩnh không chút sóng, tia nhìn ôn nhu như nước bao lấy Lục Hạo Lập.

“Năm nay chỉ có thể như vậy thôi, nhưng sinh nhật năm sau của anh chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh trái đất.” Roth theo thói quen giúp y vén mái tóc ngắn.

Những sợi tóc của Lục Hạo Lập vừa nhuyễn vừa mềm, hơn nữa kiểu tóc vừa ngắn vừa dài như vậy thường rất dễ bị gió thổi loạn, rất khó chịu, nhưng Roth lại rất yêu thích giúp y sửa lại mà không biết mệt.

“Đi nào, tôi cho anh xem một thứ.” Nói rồi nắm lấy tay Lục Hạo Lập, Roth nhẹ nhàng kéo y đi lên tầng cao nhất, mỉm cười tuyệt mỹ khiến thần thái hắn rạng rỡ đều cho người ta dễ dàng cảm nhận thấy rằng hắn đang rất vui sướng.

Lục Hạo Lập chỉ có thể để bản thân bị kéo đi, một cảm giác bực bội lan tràn, đối với sự quan tâm cùng nịnh nót cùa người nam nhân này, y nên cao hứng mới phải, có thế vứt bỏ mọi thứ cũng không sao nhưng bản thân lại không thích hắn cứ như vậy mà tự nguyện chịu sự trả giá.

Nhanh chóng đi đến trước cửa tầng cao nhất, Roth làm một hành động khiến Lục Hạo Lập không thể hiểu được, nhăn mặt không kiên nhẫn nói: “Cậu làm gì vậy?”

“Đừng nhúc nhích, tôi muốn tặng anh một món quà ngạc nhiên thú vị.” Ngăn lại tay đang giơ lên của Lục Hạo Lập, Roth cũng bắt đầu bịt mắt y lại.

Kệ, Lục Hạo Lập không để ý cười khẽ, cũng coi như là sự hợp tác để Roth cột mảnh vải lại, y biết rõ, lúc này phản kháng Roth chỉ làm hỏng đại sự.

Không nhìn thấy mọi vật xung quanh, Lục Hạo Lập bước đi có chút khó khăn, đứng im một chỗ thì đã có hai bàn tay vươn ra dắt y, chất gióng hùng hậu quen thuộc vang lên: “Đưa tay cho tôi, tôi sẽ dẫn anh đi.” Lục Hạo Lập suy nghĩ, theo sự hướng dẫn của Roth, cẩn cẩn thận thận đi về phía trước.

Nhắm mắt mà bước đi y chợt suy nghĩ, lúc này đây y lại không hề nghi ngờ Roth có thể mở cánh cửa này ra rồi đẩy y xuống lầu, y lại không ý thức được, chẳng biết từ lúc nào, trong tiềm thức của y cho rằng Roth sẽ không đả thương y.

“Được rồi, mở mắt ra a…” Roth dẫn y đến trước thành lan can, nhẹ nhàng cởi mảnh vải cho mắt y, cảm thấy nhàn chán nâng mắt, Lúc Hạo Lập khi nhìn rõ, lại bị cảnh tượng trước mắt cảm giác xúc động dâng lên.

Trong khuôn viên rộng rãi tối đen như mực, một con Rồng to lớn uy vũ do đèn tạo thành đang chiếm cứ hết toàn bộ mặt đất, dáng vẻ rất sống động như có sự sống, bảy sắc màu rực rỡ lóa mắt thay nhau luân chuyển, trên thân Rồng dùng mười ba loại ngôn ngữ khắc dòng chữ “SINH NHẬT VUI VẺ” thật lớn, một vài tia sáng nho nhỏ mờ ảo bay lượn xung quanh con Rồng, tạo thành một cảnh tượng hết sức ly kỳ cùng cảm giác…

Lục Hạo Lập không thể tin nổi mà nhìn chăm chú một hồi, xoay người nhìn vào vị trí Roth vừa đứng lúc nãy, nhưng lại đột nhiên không thấy bóng dáng hắn đâu cả, nhìn quanh khắp nơi, Lục Hạo Lập khẳng định cả tầng cao nhất này chỉ có một mình y mà thôi, y còn đang suy nghĩ Roth thực sự đã đi đâu, chợt nghe phía dưới lầu có người đang hô to tên y: “Lục Hạo Lập…” nghe thấy có người gọi, Lục Hạo Lập theo phản xạ chạy lại vị trí hồi nãy, là Roth, hắn đang đứng ngay tại đầu Rồng ngoắc y.

Hắn chạy xuống đó lúc nào vậy nhỉ? Lục Hạo Lập khó hiểu nghĩ, bất chợt ngoài dự tính, y cũng hô hỏi lại: “Cậu xuống dưới làm gì…” tuy không nhìn rõ biểu tình của Roth, nhưng Lục Hạo Lập lại có thể cảm nhận được Roth đang rất vui mừng cười lớn, sau đó, y chợt nghe Roth hô:

“Tôi…CÒN…MỘT…THỨ…MUỐN…TẶNG…CHO…ANH…” còn thứ gì tặng tôi sao? Càng nghe càng không thể hiểu, Lục Hạo Lập khó hiểu nhìn Roth bắt đầu đi qua đi lại, cuối cùng dừng lại “Long Khẩu” đang ngậm “Long Châu” lại ngồi thấp xuống không biết đang làm gì.

Lòng hiếu kỳ không ngừng bị khơi mào, y đang tính không biết có nên đi xuống xem hay không, lại thấy Roth lui sang bên cạnh, cảm thấy rất kỳ quái, Lục Hạo Lập tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào vị trí đó, qua mười lăm giây…

“PHANH…” một tiếng nổ lớn khiến Lục Hạo Lập nhảy dựng, y còn chưa kịp suy nghĩ được gì, thì chuyện xảy ra tiếp theo khiến ngẩn người.

Một vầng sáng đỏ theo “Long Châu” lập tức bay thẳng lên, bay vào không trung lại bật ra tia lửa mãnh liệt, sau đó đột nhiên hình thành một con Rồng bằng pháo hoa đỏ rực thật đẹp trên không trung bay lượn linh hoạt, vị trí hoạt động lại vừa vặn trên vùng trời của tòa nhà.

Ngạc nhiên khó thể tưởng tượng nhìn chằm chằm vào pháo hoa đang bay kia, Lục Hạo Lập lắc lắc đầu, y lần nữa được lĩnh hội sự thần kỳ của kỹ thuật công nghệ.

“Thích không?” Roth phóng hết pháo hoa gấp rút trở lại đứng cạnh Lục Hạo Lập, ngẩng đầu nhìn lễ vật kia hỏi ý kiến của y, Lục Hạo Lập lãnh đạo “Ân” một tiếng, Roth không hề để ý lôi kéo y nằm trên chiếc ghế dựa nhìn lên.

“Nó có thể bay bao lâu?” Sau một lúc, Lục Hạo Lập thuận miệng hỏi, cảm thấy hứng thú.

“Hai giờ, vừa đúng đến 12g.” Một tay Roth đặt trên phần bụng của Lục Hạo Lập, càng nhích lại gần sát y, còn nói: “Tìm rất nhiều hình Rồng, cuối cùng cũng tìm được một cái giống nhất.”

Bị lời nói của hắn hung hăng gõ một cái, Lục Hạo Lập nghe hắn nói bâng quơ, ngẩn người, nghĩ nghĩ, trong nội tâm cảm giác như có cái gì đó xáo trộn cảm thấy rất khác thường rất khó chịu.

“Hai đêm nay người không ngủ là do nghĩ cái thứ này sao?” hỏi, Lục Hạo Lập hy vọng thật sự là không phải, không hiểu tại sao, nhưng y hy vọng câu trả lời của Roth là không phải.

Roth đang nói đùa thôi? Chỉ vì một cái sinh nhật mà làm những cái này, rốt cuộc muốn dùng mánh khóe gì để đùa giỡn đây chứ? Roth, cái này không giống hắn chút nào a… Kỳ quái, có cần thiết như vậy không? Roth cùng y trong lúc này…

“Cái gì mà gọi là cái thứ này? Người phương Đông các anh không phải thường nói Long Phượng trình tường sao?” Đang giải thích, Roth dựa vào hõm vai y từ từ nhắm hai mắt, thì thào lảm nhảm: “Tôi không thể tìm thấy Rồng thật, cho nên chỉ có thể tặng anh con Rồng này.”

Long Phượng trình tường: ý nói nhìn thấy Long Phượng sẽ gặp điều may mắn.

(Éc, đừng nói với mình là anh Roth thật sự đã từng có ý định đi tìm con Rồng thật nha… Ôi trời…)

Lục Hạo Lập nhìn vầng lửa khói trên không trung, chỉ cần là người, ai cũng có thể cảm nhận được tâm ý của Roth.

Mấy đêm nay, y nửa đêm chợt tỉnh, đều nhìn thấy Roth khoác áo ngủ ngồi trước bàn làm việc tra cứu, tìm kiếm gì đó, vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của y, Roth chỉ bật chiếc đèn bàn mù mờ. Y không chút suy nghĩ lại trở mình tiếp tục ngủ, thế nào cũng không nghĩ, Roth lại… Đột nhiên, Lục Hạo Lập có chút hoang mang phức tạp lẫn lộn, thế giới rối loạn này, toàn bộ điên rồi a.

Hơi xoay đầu, lúc này y mới phát hiện, lúc y đang trầm tư, Roth lại tựa vào ngủ bên cạnh y.

Trên khuôn mặt trắng như ngọc mơ hồ có chút mệt mỏi, Roth lãnh ngạo tuyệt mỹ đang ôm lấy Lục Hạo Lập an ổn ngủ say kia, thực sự rất bình thản. Nhìn hắn, ngực Lục Hạo Lập lại có một cảm giác không thể hiểu đang dần tích tụ, muốn tiêu biến cũng không thế tiêu biến, lại còn một đường kéo dài đến cổ y, y không thể nói bất cứ cái gì, chỉ nhìn trên bầu trời, Lục Hạo Lập lẳng lặng bất động.

Về phần vì sao lại bất động mặc cho Roth ôm, có lẽ ngay cả chính y cũng không rõ.

Càng lúc càng khuya, thời gian thấm thoát, vầng lửa khói đang bay cũng đã đến lúc yếu dần, từ từ tối…

Cuối cùng, ngay lại vòng uốn lượn cuối, nó trên trong trung tự mình phát sáng, rồi tắt hẳn.

Mười hai giờ.

“Nên xuống thôi.” phảng phất sự thờ ơ, y nói với Roth.

Roth không phản đối, nhưng vẫn không cùng Lục Hạo Lập đứng dậy, ngược lại tiếp tục tựa vào ***g ngực y, ôm eo của y thoáng cọ, đột nhiên trầm thấp nói: “Tôi đối với anh… là thật…” Lục Hạo Lập toàn thân run lên, rủ mắt nhìn đỉnh đầu của Roth, mím chặt môi không nói.

Trầm tĩnh khoảng 10 phút, nhiệt trong tầm mắt Roth theo thời gian cũng dần biến mắt.

“Hơn mười hai giờ rồi, đi thôi, hẳn là nên đi xuống thôi.” Đột ngột đổi giọng, thái độ Roth biến đổi đứng dậy, sửa sang lại quần áo bước đi, không hề quay đầu lại nhìn Lục Hạo Lập, Lục Hạo Lập bắt kịp hắn, sắc mặt mờ mịt, cước bộ có chút trầm trọng.

Đem tâm ổn định lắng lại, bởi vì Roth mà có chút xúc động không nên có, âm thầm hít thật sâu, cảm giác lẫn lộn dần tiêu tan, mười hai giờ, sinh nhật của ta đã qua.

Roth hiểu, y là y, mình là mình, có rất nhiều chuyện muốn quên muốn lẩn tránh cũng không được, tỷ như, bọn họ vĩnh viễn đều là địch nhân. Lại một lần nữa nhắc nhở bản thân, Lục Hạo Lập yên lặng đi sau lưng Roth, tay đặt trên túi miết một thứ gì đó, đầu ngón tay trở nên trắng bách.

“Rượu đỏ.” Lục Hạo Lập đưa cho Roth một ly rượu, trong tay cũng cầm một ly ngồi xuống bên cạnh Roth.

“Không uống.” Roth ngồi trên salon nhận cái ly, lại không chút hứng thú đặt lại trên bàn, ôm Lục Hạo Lập liếm hôn bên gáy của y.

Đối với sự ỡm ờ của Roth, Lục Hạo Lập lại bảo trì vẻ tự nhiên ổn định tay cầm rượu, “Cậu không phải rất thích rượu đỏ sao?”

“Sao anh biết? Anh bắt đầu chú ý đến tôi từ khi nào vậy?” nửa thật nửa giả hỏi, Roth cởi nút áo sơmi của Lục Hạo Lập, tay dò xét lướt vào ngực của y, cảm thụ dáng người khiến người khác tán thưởng.

Không nhận thấy trong lời nói của Roth có vài phần nghiêm túc, Lục Hạo Lập cẩn thận không lộ ra sự nóng vội, trả lời: “Toàn bộ tủ rượu đều là rượu đỏ.”

“Bây giờ tôi không muốn uống rượu, tôi muốn anh.” Mở áo sơmi của y, Roth tham luyến trên bả vai cùng xương quai xanh của y lưu lại ấn ký, hai tay càng làm càn mà xoa vuốt.

“Ô!” Lục Hạo Lập không chịu nổi mà rên lên, chịu sự xâm lược của Roth đồng thời trong lòng tìm cách, y khó tránh khỏi lo lắng, làm sao bây giờ? Đã 12g31 rồi.

Ngón tay khống chế lực mà chơi đùa, Roth gặm nhẹ hầu kết của y, đem hết thế võ trêu chọc *** của y, Lục Hạo Lập không nghĩ ra cách mà tâm trở nên sốt ruột, Roth lại không ngừng quấn quít lấy y, Lục hạo Lập nhịn không được giãy đứng lên, lúc đó, rượu trong tay sắp đổ ra…

Không quan tâm gì cả, Lục Hạo Lập cắn răng đem một lượng rượu đỏ đổ vào miệng, đón lấy… nâng đầu của Roth đang chôn trên cổ của y, nhanh chóng hôn Roth.

Sự chủ động không báo trước của Lục Hạo Lập khiến Roth lập tức mất hết phản ứng, tim đập nhanh và loạn nhịp hai mắt tĩnh mịch không ngừng nhìn thẳng vào y. Bắt lấy môi Roth bởi vì giật mình mà hé mở, Lục Hạo Lập ép từng giọt từng giọt chuyển qua cho hắn, từ đầu đến cuối, Roth đều ở trạng thái đờ đẫn, chỉ bởi vì một nụ hôn chủ động của Lục Hạo Lập.

(Và từ đây Lục Hạo Lập đã tìm thấy bí kíp để đối phó với Roth… thật chờ mong a…)

Rất nhanh sau đó, Lục Hạo Lập đã đạt được mục đích, thế nhưng có lẽ lại đang lạc lối trong ánh mắt xanh thẳm như nước biển của Roth đến mức không thể dời môi, bởi vì trong mắt Roth hiện lên vẻ vui mừng chưa từng thấy.

Roth mừng như điên đảo khách thành chủ, đánh mất năng lực phân tích chỉ biết ôm chặt lấy Lục Hạo Lập, bá đạo phong tỏa hô hấp của y cướp môi đoạt lưỡi y. Cũng không biết nghĩ gì, Lục Hạo Lập đưa tay vòng quanh cổ Roth dùng nhiệt tình trước nay chưa từng có đáp lại nụ hôn của hắn, tình cảm mãnh liệt cùng nhau bốc cháy nóng rực, quấn quít nhau không buông thật say đắm a…

Lục Hạo Lập mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là đáy mắt Roth hiện lên vẻ kinh hãi.

Y giật nhẹ khóe môi, tất cả đã đến hồi kết, từ giờ cũng nên xé bỏ lớp mặt nạ giả dối này thôi, đẩy Roth sang một bên, Lục Hạo Lập đứng lên chỉnh lại quần áo, mang vẻ mặt tuyệt tình nhìn Roth, không hề che giấu sự lạnh lùng.

Tứ chi Roth vô lực nhưng đầu óc lại cực kỳ thanh tỉnh, nhìn y lại không thể nào thốt nên lời, tê liệt chật vật dựa vào thành ghế, ánh mắt bình ổn lại vẻ kinh hãi lại tràn ngập sự thâm trầm, mang theo một sự tuyệt vọng khó hiểu.

“Trò chơi kết thúc.” Lục Hạo Lập hất mái tóc hồng, nhếch miệng cười ngạo mạn.

Ánh mắt Roth sáng ngời nhìn y chằm chằm, lạnh lùng truyền một sự uy hiếp tựa như nhắc nhở, Lục Hạo Lập cố lờ đi, vẫn chỉ cười sáng lạn, sau đó tiêu sái ngồi trên bàn trà, đôi chân thon dài đạp hai bên sofa giam Roth ngay chính giữa.

“Ha ha ha… không nhúc nhích được sao?” Giống như một đứa nhỏ vì thực hiện một trò đùa thành công mà rất đắc ý, Lục Hạo Lập châm thuốc hút, vừa hút vừa nói: “Cậu chơi đủ rồi thì cũng nên đến phiên tôi chứ… Thao tôi… cậu thoải mái lắm a?” hỏi, Lục Hạo Lập cảm nhận được sự đau đớn của cơ thể khi bị vũ khí của nam nhân xỏ xuyên qua, sự khuất nhục, cùng với, chết tiệt… khoái cảm cực độ kia, thân thể y giống như thói quen mà không thể kháng cự…

Phẫn nộ dâng trào, Lục Hạo Lập trừng mắt đầy oán hận về phía Roth thần sắc vẫn mang vẻ ngạo nghễ, thật đáng giận, y cũng không biết thực sự y đang giận điều gì?

Vì sao một đại nam nhân như y lại bị nam nhân như vậy đùa giỡn? Vì sao y phải bị nam nhân áp? Vì sao y phải chịu sự bức hiếp? Vì sao y… lại cảm thấy đối với hắn như một thói quen? Tại sao lại cảm động? Tại sao hiện tại y không thể tàn nhẫn được với hắn?

Đủ rồi!! Không tàn nhẫn được sao? Đối với hắn, y tại sao không thể tàn nhẫn! Bọn họ là kẻ thù. Là kẻ thù a, hiểu rõ không hả? Kẻ thù chính là ngươi chết ta sống, huống chi hắn còn hủy hoại nhiều thứ của mình như vậy!

Lửa giận mất cả bình tĩnh, Lục Hạo Lập điên tiết giương tay tát Roth một cái, “Mẹ kiếp, ai bảo cậu thượng tôi sung sướng như vậy chứ hả.” Một cái tát không chút lưu tình, một tia đỏ diễm lệ trượt xuống khóe môi Roth, cảm giác càng tà mỹ lãnh khốc.

Cái tát này, đánh nát sự ôn nhu cuối cùng của Roth dành cho y, ôn nhu vì y mà có, cũng đánh nát trái tim ngây ngốc vì y mà hao tâm.

Đau không a? Không đau, Roth nghiêng nghiêng đầu, cảm thụ cái tát đầu tiên từ khi chào đời đến nay, không hề cảm giác đau.

Hắn chỉ cảm thấy buồn cười, bản thân vì Lục Hạo Lập mà hao hết tâm trí, buồn cười đến mức khiến hắn cảm thấy xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn dùng một đao đâm nát tình yêu của bản thân dành cho Lục Hạo Lập.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Roth hiện lên dấu tay đỏ ửng, Lục Hạo Lập đánh người, nhưng chỉ nhìn vết thương trên má của hắn, một chút liếc nhìn ánh mắt của hắn cũng không có.

Sợ hãi? Sợ hãi ư? Suy nghĩ của Lục Hạo Lập rối loạn một khối, bàn tay đánh Roth run lên bần bật, y không sợ, nhưng y không muốn nhìn vào ánh mắt của Roth, y đang muốn trốn tránh một điều gì đó.

Y đều không muốn nghĩ đến, cặp mắt màu lam kia luôn nhìn y với sự nồng nàn cực nóng, vậy bây giờ thì đang ẩn chứa cái gì? Tức giận? Căm hận? Hay là… thương tâm? Khổ sở?

Càng ngày càng cảm thấy sợ, Lục Hạo Lập đột nhiên giật mình, túm mái tóc đi tới đi lui thư thả để xua đi cảm giác ngột ngạt khó thở, liếc nhìn tơ máu trên khóe môi của Roth, trong nội tâm càng rối loạn.

Bây giờ nên làm gì đây? Nên? Muốn? Ngoại trừ trả thù thì y còn có thể làm gì? Hắn dám chơi bố mày sao, vậy bố mày sao có thể đế hắn sống thoải mái được chứ? So với những gì hắn làm, thì chuyện mình làm thấm vào đâu chứ? Chẳng lẽ hắn không cần trả giá gì hay sao? Không thể được!!!

Một lòng mãnh liệt muốn trả thù đã dồn ép toàn bộ cảm giác của Lục Hạo Lập, y nhanh chóng đi đến quầy bar cầm chai rượu đột ngột tu một ngụm, chất lỏng mát lạnh đến tận xương tủy giúp ngực y giảm bớt buồn bực, mu bàn tay lau lau miệng đi lại trước mặt Roth, tung một cước tàn bạo văng cái bàn đang chặn đường y.

“Nghe đây, tao muốn giết mày ngay bây giờ.” Lục Hạo Lập nắm chặt chai rượu, giọng lạnh lùng nói với Roth: “Không giết mày thì sau này sẽ rất phiền toái, mày phải chết.” Dứt lời, sát khí lạnh thấu xương từ người Lục Hạo Lập tràn ra, y tuyệt tình giơ chai thủy tinh lên nện thẳng vào gáy của Roth…

Rượu thấm toàn thân Roth. Lục Hạo Lập túm lấy cổ áo hắn kéo lên, dùng mảnh thủy tinh bén nhọn kia đâm vào bụng hắn.

Đứng yên không nhúc nhích, Lục Hạo Lập thở hổn hển, trợn trừng mắt nhìn vào đôi mắt Roth vẫn không sợ hãi nhưng đã dần mất đi độ ấm… một lúc lâu sau, y gục đầu thất bại, năm ngón tay thả lỏng ra, mảnh thủy tinh sắc bén rơi xuống nền đất.

Máu tươi từ vầng trán trắng như tuyết của Roth tuôn chảy đầy mặt hắn, nhưng hắn không hề có một chút biểu cảm, chỉ đờ đẫn giống như bị mất linh hồn, sóng mắt chỉ còn sót lại sự bi thương còn tia hy vọng đã biến mất hoàn toàn.

Lục Hạo Lập không thể ức chế sự run rẩy của thân thể, chân mềm nhũng ngồi xổm xuống, ngay giây phút sắp cướp đi mạng sống của Roth, y tự nhiên có cảm giác muốn khóc, trái tim hoàn toàn không thể chịu nổi thứ cảm xúc rối loạn hoang mang này, đánh sâu vào y như muốn xé nát y ra, hình ảnh những ngày qua từng chút từng chút xẹt qua trước mắt y, đều tái hiện lại rất rõ ràng.

Sự bao dung cùng để ý của Roth với y, Roth vụng về chăm sóc y, Roth ôn nhu không thể tưởng, dưới bầu trời sao, Roth nói câu nói kia… TÔI YÊU ANH… tất cả những chuyện này, rốt cuộc nên làm gì đây?

Lắc lắc đầu bình tĩnh đứng dậy, Lục Hạo Lập thần sắc rối loạn nện từng bước, xoay người từng bước từng bước rời đi, gì cũng được, từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại cậu nữa.

“ Đừng…đừng… Đi…” dùng hết khí lực chống lại hiệu lực của thuốc, Roth cử động môi thiên tân vạn khổ bật ra hai chữ, màu máu đỏ che mờ tầm mắt của hắn, lại không thể che dấu ánh mắt yếu ớt toát ra vẻ cầu xin kia.

Chớ đã, tôi van anh đừng đi, Lục đừng đem tôi bức điên… Hắn sẽ phát điên… Đừng dùng cách này ép buộc hắn… Hắn không thể khống chế được nữa…

Một khi anh ta đi, chính mình sẽ triệt để hủy diệt Lục. Cũng sẽ hủy diệt bản thân hắn, bọn họ thật sự sẽ đi tới tuyệt lộ.

Đáng tiếc, Lục Hạo Lập đưa lưng về phía hắn nên không hề hay biết, y thậm chí không quay đầu lại, chỉ dùng chất giọng lạnh lùng nói: “Chuyện sai lầm nhất của cậu, chính là cậu không nên yêu tôi.” Bóng lưng của Lục Hạo Lập lưu trong ánh mắt hắn, một giọt lệ trong suốt trào ra hốc mắt của Roth, hòa trộn với máu.

Niềm hy vọng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, biểu tượng hắc ám tàn khốc phun trào, Roth chìm trong nỗi thống khổ từng chút từng chút tự hỏi.

Chuyện sai lầm nhất, là bản thân hắn không nên yêu Lục, như vậy, bản thân hắn sở dĩ mất đi Lục, cũng bởi vì hắn đã quá yêu Lục sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.