Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 15



Một năm sau, buổi sáng mười giờ đúng.

Văn phòng tổng tài của tập đoàn Hopson vang lên tiếng chuông điện thoại, Roger bận rộn quản lý xem xét công việc, không nhìn hiển thị màn ảnh của điện thoại mà trực tiếp bắt máy nói.

“Uy, ai vậy?”

“Roth.”

“…… Chuyện gì?”

“Đưa Anseph đến chỗ tôi.” Cúp máy, Roth đột nhiên yêu cầu như vậy Roger không phải không đồng ý, hắn định hỏi thăm rõ một chút từ lời kể ngắn gọn của Roth khiến hắn nghe được một chút tin tức khó tin, đến khi cúp điện thoại hắn cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Đột nhiên hoàn toàn mất tâm tư làm việc, Roger ngồi phịch trên ghế da hồi tưởng lại sự việc một năm trước đây, thở dài từ tận đáy lòng, sau đó chậm rãi đi về hướng một nam nhân mảnh khảnh đang vẽ tranh.

“Tranh của cậu đều là cảnh vật tĩnh lặng dưới ánh mặt trời.” Roger đem tâm huyết mấy ngày qua của mình nói ra.

Nam nhân kia vẫn yên tĩnh vẽ tranh, thần sắc an bình thanh thản, không hề bị thế giới bên ngoài quấy rầy sự chuyên tâm vào bức tranh, mỗi cử đồng đều mơ hồ mang một chút khí chất nghệ thuật gia.

Roger không để ý đến chuyện bị xem nhẹ mà vẫn đứng trước hàng lan can điêu khắc màu trắng đón gió cùng cười tao nhã, nói với cậu: “Roth gọi điện cho tôi, nói tôi buổi chiều ghé qua chỗ hắn, cũng để cho cậu gặp Lục.”

Bút vẽ trên tay nam nhân trượt khỏi tay rơi xuống đất, một câu thôi cũng khiến đôi mắt màu lam đã lâu không có biểu hiện giờ toát lên sự kinh hỉ, nhưng nhanh chóng lại nhuộm vẻ hoài nghi cùng nghi kỵ, Roger thoáng cảm nhận được ý nghĩ của cậu kéo tấm chăn lông trên đùi của cậu cao lên một chút, rồi nói: “Tình hình rõ ràng thì chiều nay cậu sẽ biết, ở đây gió lớn, chúng ta vào trong trước đi.” Roger đẩy xe lăn của cậu, cả hai cùng vào phòng.

Gió vẫn lẳng lặng thổi, thời gian quả thực trôi qua rất nhanh, thời gian qua, Anseph ngồi trên chiếc xe lăn này cũng đã gần một năm… Vật đổi sao dời, một năm cũng đã khiến họ thay đổi rất nhiều…

Roger không ngờ hắn còn có ngày bước vào trong tòa nhà nhỏ này, nơi này và một năm kia cũng đã thay đổi rất nhiều, thay đổi nhất chính là khu vườn dưới lầu, được thiết kế thành một khu trải đầy cỏ.

Khi giúp Anseph vào tòa nhà, bên trong là phong cách thiết kế thanh u thanh nhã hoàn toàn khác biệt với phong cách huy hoàng xa xỉ mà trước nay DeFils yêu thích, khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh lại.

Nhìn mười đầu ngón tay Anseph nắm chặt vào nhau, Roger không biết nên nói cái gì nên cũng im lặng, năm đó Điệp Huyết khiến hắn tổn thất không ít, Roth đem Anseph tống cho hắn coi như đền bù tổn thất, nói với hắn muốn lưu thì lưu, không lưu thì xử lý.

Nhớ đến chuyện này, hai tay Roger nắm chặt lại, hắn không thể nào tha thứ cho Roth, một năm nay, hắn cũng tận lực không muốn bất luận có chuyện gì liên quan đến Roth, ngay cả Lana cũng ít liên hệ.

Anseph mất đi khả năng đi đứng, Roger không thể quên cái ngày mà toàn thân cậu ta đều là máu nằm trên mặt đất, Roth đối xử với người theo hắn nhiều năm như vậy thật sự khiến Roger hận sự tàn nhẫn của Roth.

Mặc kệ Anseph làm sai điều gì thì bọn họ cùng là những đứa trẻ cùng lớn bên nhau, thời gian hai mươi mấy năm chẳng lẽ ngay cả một chút khoan thứ nhân từ cũng không thể bố thí sao? Anseph phụ trợ bên cạnh hắn nhiều năm như vậy sao hắn có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy!

Roger đau lòng vì Anseph, cũng hối hận trước kia dễ dàng buông tha cho việc thỉnh cầu tộc trưởng tiền nhiệm của DeFils xin Anseph đi theo hắn, nếu không thì hôm nay Anseph đã không cần ngồi xe lăn.

Chuyện dù sao cũng đã muộn, hơn nữa vẫn chưa rõ tình cảnh của Lục thế nào, Roger lắc đầu rầu rĩ. Bệnh trầm cảm? Trời, Lục bị mắc bệnh trầm cảm sao? Với tính cách của Lục sao có thể mắc bệnh trầm cảm chứ? Roth, rốt cuộc cậu muốn xúc phạm họ đến mức nào đây?

Mái tóc dài đen mun rối tung, khuôn mặt trắng nõn lãnh ngạo lại mang chút đạm mạc, dáng người cao lớn cân đối mặc chiếc áo ngủ màu lam cổ chữ V cùng quần dài màu xám nhạt, trên chân chỉ vỏn vẹn đôi vớ màu trắng, làm biến mất vẻ đẹp tuyệt trần cùng nhuệ khí của Roth, hơn nữa còn có chút cảm giác khiêm tốn khiến vẻ đẹp của Roth cũng bớt lạnh.

Roger nhìn Roth mở cửa, hoang mang nhìn quần áo mặc ở nhà trên người hắn, lén nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Hơn hai giờ, cậu không cần đến văn phòng sao?” Bây giờ đang là thời gian làm việc, sao Roth lại ở đây? Lại nhìn y phục của hắn, chẳng lẽ hắn không hề rời khỏi nhà sao?

Roth không trả lời, ngược lại liếc xéo bộ tây trang trên người Roger, nói: “Trong này đừng mặc tây trang, Midas, dẫn Roger đi thay quần áo.” Tiếng vang chưa dứt, Roth để mặc cửa mở liền xoay người kêu vào nhà, không hề liếc Anseph dù chỉ một lần.

“Dạ!” Một nam nhân mặc quần áo bằng vải bông màu trắng có thắt lưng đi ra nói với Roger: “Hopson tiên sinh, mời.”

“Tại sao không thể mặc tây trang?” Roger đi sau lưng Midas vừa hỏi vừa nhìn quanh, cảm giác bài trí trong nhà tất cả đều rất ấm áp gọn gàng.

“Bời vì quá nghiêm cẩn, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của Lục tiên sinh.” Đội trưởng đội cảnh vệ A Midas trả lời ngắn gọn, thái độ cùng ngữ khí của hắn ta đều không ổn khiến bước chân Roger như chùng lại, có chút ngạc nhiên.

Không thể nào… nghiêm trọng vậy sao?

Khi nhìn thấy Lục Hạo Lập, Roger mới hiểu tại sao Roth lại khẩn trương như vậy.

Một cái tủ cao bằng thủy tinh sát đất, một nam nhân gầy trơ xương ngồi ôm gối dựa người vào mặt thủy tinh của tủ, ánh mắt nhìn đám cỏ xanh dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn vừa suy sụp vừa mênh mông.

Một người từng cởi mở như vậy, bây giờ bao phủ quanh y chỉ là một màu đen dày đặc, ngay cả mái tóc ngắn màu lửa rất đặc biệt kia cùng mang chút ảm đạm không thể tỏa sáng, không còn nhìn thấy sự chói mắt.

Lục Hạo Lập như vậy, khiến Roger không kịp trở tay mà cũng khiến tay Anseph run lên cầm cập, rung giọng gọi: “Lục…” Lục Hạo Lập gần như mất đến mười phút đồng hồ mới bắt trí não của y nhận ra giọng của cậu, ngẩn người nhưng vẫn chưa xoay đầu lại, suy nghĩ chậm rãi mới vận động, ánh mắt tán loạn nhìn cậu rất lâu mới từ từ lấy lại chút khí sắc, một ngọn lửa vui mừng thấp thoáng dâng lên trong màn đêm trong ánh mắt của y.

Phản ứng của y cũng ánh vào trong tầm mắt Roth, khiến hắn khó chịu dời đi, ngực cuồn cuộn dâng lên cảm giác đau khổ chua xót cùng khổ sở, mặc cho hắn ra sức nỗ lực nịnh nọt bao nhiêu, đa tâm dụng ý chiếu cố thế nào cũng không bằng một chữ của Anseph.

Chớp mắt vài cái như không tin, suy nghĩ Lục Hạo Lập khó khăn nhìn rõ tình hình, cảm xúc mịt mờ đi từng bước đến bên người ngồi trên chiếc xe lăn, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

“Anseph…” ánh mắt lưỡng lự vẫn bao dung cậu như trước kia, tay Lục Hạo Lập đặt lên chân cậu, khiếp đảm không tin, “Chân của cậu… làm sao vậy?”

Cười cười như không để tâm, Anseph nhìn Roth đang đứng ở xa phía sau Roger, tĩnh lặng một chút, nói với Lục Hạo Lập: “Không thể đẩy tôi ra ngoài một chút sao?” Không cần lo lắng, lần này Lục Hạo Lập phản ứng rất nhanh, từ tay Roger tiếp lấy xe lăn, đang muốn giúp cậu rời đi thì bị Roth ngăn lại.

“Đem thuốc uống trước đã.” Không ngại ánh nhìn lạnh lùng cùng tư thái đề phòng của y, ngược lại Roth rất vui mừng rốt cuộc y cũng có phản ứng, vì vậy cầm thuốc cùng ly nước đưa cho y, sau đó đi vào phòng ngủ cầm một chiếc áo khoác phủ thêm cho y, “Bên ngoài hơi lạnh, mặc thêm áo khoác vào.”

Không cần đến câu thứ hai đã đem nước cùng thuốc uống vào, Lục Hạo Lập đưa chén đưa cho Roger sau đó giúp Anseph xuống lầu, từ đầu đến cuối y vẫn xem Roth như vô hình.

Roger đem cái ly Lục Hạo Lập kín đáo đưa cho hắn chuyển cho Roth, nhìn chằm chằm vào biểu tình có chút thư thái của Roth, nhịn không được thử: “Roth, cậu yêu anh ta?” Roth như vậy, đã không còn là một nam nhân duy ngã độc tôn, thái độ hắn đối với Lục có thể nói gần như nhỏ bé, che giấu không được ý nghĩ yêu thương cùng quan tâm, Roger đến bên cạnh để nhìn rõ hơn, hắn có thể xác định Roth thực sự đã yêu Lục, nhưng mà…

Vẻ mặt phức tạp, Roger nghĩ đến Lana, người em gái kia của hắn yêu Roth rất sâu đậm, vợ của Roth.

“Kêu Anseph đến quả nhiên là quyết định đúng.” Roth như không nghe được câu nói của Roger mà chỉ đứng bên cửa sổ nhìn người đang ở xa xa dưới lầu kia, thì thào nói khẽ: “Bình thường muốn anh ta uống thuốc anh ta đều không phản ứng, uy hiếp anh ta cũng không nghe, kiên quyết rót vào miệng anh ta thì anh ta sẽ nôn ra, tôi thật sự không biết anh ta tự gây sức ép lên bản thân như vậy rốt cuộc là muốn thế nào.”

Đem mặt chôn vào lòng bàn tay, dựa vào cửa sổ, Roth cảm thấy rất đau khổ, cơn đau nhức của hắn khắc sâu đến mức hắn muốn tìm một con dao đâm sâu vào trái tim để có thể chấm dứt cơn tra tấn không có hồi kết này, để cả hai đều có thể giải phóng.

Vì chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ không thể nào ép mình buông tay, mở ra đôi tay đang giam cầm Lục Hạo Lập… Căn bản hắn không phải không mở, hắn chỉ muốn canh giữ bên cạnh y, muốn được ở bên anh ta, nhưng mà, tình yêu của hắn lại khiến cả hai đều bị giam cầm trong chiếc ***g tạo bởi thương tích cùng bi ai…

Mấy ngày đầu, sự thuận theo của Lục Hạo Lập khiến hắn cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc, chiếm được tình yêu mà hắn khao khát, từ nay có thể trải qua cuộc sống khoái hoạt, không bao giờ…mất đi y nữa.

Thời gian của đến nửa năm, những điều ấy tất cả đều như bọt xà phòng tan biến trong không khí, tan vỡ hoàn toàn.

Vô luận làm tình bao nhiêu lần, trừ phi làm Lục Hạo Lập ngất đi, nếu không thì y sẽ mở to mắt si ngốc nhìn trần nhà, làm thế nào cũng không ngủ, dùng hết cách cũng vô dụng, cuối cùng thậm chí phải tiêm thuốc an thần cho y… Mỗi bữa cơm càng ngày càng ít, ép y ăn nhiều một chút thì y sẽ nhổ ra, thân thể càng ngày càng bất ổn, tinh thần càng ngày càng kém, cuối cùng chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng…

Nhìn bộ dạng Lục Hạo Lập như vậy, nhìn y càng ngày càng… suy yếu, nhìn y như người đần độn, trong lòng Roth thừa nhận nỗi đau cùng lo lắng gần như ép chết hắn, cả ngày hắn chỉ lo lắng sợ hãi Lục Hạo Lập sẽ ở nơi hắn không nhìn thấy mà gặp chuyện không may, hắn không dám rời khỏi y, hắn cầu xin y, mắng y, đe dọa y, vì chỉ muốn y đừng tiếp tục như vậy nữa.

Nhưng đều không hiệu quả, Lục Hạo Lập vẫn cứ tiếp tục tự sát từ từ như vậy, sau đó, bác sĩ nói y sinh bệnh.

Vì vậy, Roth cứ như vậy tận mắt nhìn người hắn yêu sâu đậm từng bước từng bước đẩy tính mạng vào ngõ cụt, hắn níu giữ nhưng vô dụng, hắn cầu khẩn nhưng chỉ đổi lại sự lạnh lùng.

Có đôi khi Roth đã nghĩ có lẽ nên bỏ đi, đơn giản ôm y cùng chết là tốt nhất, như vậy không ai phải chịu thống khổ nữa.

Thế nhưng, luyến tiếc… hắn thật sự luyến tiếc nên không thế làm như vậy…

Roger nhìn không rõ nét mặt của Roth, nhưng nhìn bóng lưng gầy gò của Roth, Roger đột nhiên cảm nhận được cảm thụ của Roth, lúc này đây, Roger cảm giác nhìn đồng cảm với Roth.

Roth không hiểu tình yêu là thế nào nên chỉ có thể mang một tình yêu u mê không tỉnh, hắn không hiểu được cách yêu cũng không ngừng tự mang dây trói buộc bản thân, tình cảnh như vậy e rằng cả hai đều chịu thương tổn cùng tai họa mà thôi.

“Anh ta như vậy bao lâu rồi?” Roger cũng nhìn hai người đang đứng trên bãi cỏ, hỏi Roth: “Cậu vẫn không cho anh ta ra ngoài?”

“Hơn nửa năm, anh ta cũng không muốn ra ngoài.” Ngẩng đầu hít sâu khống chế lại tâm tính ổn định, Roth đem lòng bàn tay đau khổ áp lên mặt kính, hắn vẫn còn rất hoang mang.

“Kỳ thực…” Lo lắng lựa chọn từ ngữ, sắc mặt Roger suy nghĩ rất nghiêm túc, nói ngập ngừng: “Cậu giam anh ta như vậy, thì sớm muộn anh ta cũng sẽ chết, chẳng lẽ… cậu không nghĩ đến việc trả tự do cho anh ta?” Tận mắt nhìn người mình yêu linh hồn dần khô héo, thông minh như Roth có lẽ cũng đã nghĩ đến. Roger đứng ở vị trí là người ngoài cuộc đặt giả thuyết, nếu hắn là Roth, hắn sẽ chọn cách buông tay.

Bởi vì tội gì lại cột cùng nhau chịu sự tra tấn?

Toàn thân Roth chỉ hơi run nhẹ, chọn cách im lặng. Roger chờ một lúc cũng đành thở dài, cũng hiểu không nên hỏi thêm gì nữa.

Trên mặt cỏ mềm mại, xanh tươi đầy sức sống, cây cỏ xanh ngắt chập chờn theo làn gió, mùi cỏ tươi khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn đôi chút.

Dừng lại giữa vườn, Lục Hạo Lập đi đến phía trước Anseph ngồi xổm xuống, hai tay khoát lên tay vịn xe lăn, cảm giác mắc nợ vây quanh len lỏi từng ngõ ngách trong lòng y, hé miệng nhưng lại như mắc một khối đá to, muốn nói chút gì đó lại không biết nên nói gì.

Hai chân này… mình lấy gì để bồi thường chứ? Phần nhân tình này của Anseph mình lấy gì để trả lại đây?

“Đừng nghĩ gì cả, anh không thiếu tôi gì hết.” Anseph nói thẳng tâm sự của Lục Hạo Lập, cậu cười thản nhiên, nói: “Tôi thật sự rất tốt, bây giờ cả ngày đều vẽ tranh, so với trước kia nhàn nhã rất nhiều, cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.” Rủ đầu xuống, tay Lục Hạo Lập cẩn cẩn dực dực đặt lên đùi, dòng lệ đau thương khiếp sợ cùng áy náy lẫn quanh, mang chút hy vọng hỏi: “Chữa được không?”

“Được, anh hy vọng tôi sẽ chữa?”

“Đương nhiên!” Bỗng nhiên ngẩng đầu, Lục Hạo Lập cầm tay cậu, nhanh chóng nói: “Đương nhiên phải chữa chứ, cậu nhất định sẽ đứng lên được!”

“Như vậy…” Anseph cầm lại tay y, ánh mắt chân thành nhìn y, nghiêm túc nói: “Anh cũng phải đứng lên.” Tim Lục Hạo Lập đập mạnh và loạn nhịp nhìn cậu, khó hiểu.

“Tôi vẫn yêu mến con người anh trước kia, cho nên…” Dùng ngón tay trượt thoát ra cùng rút về, giọng Anseph vẫn vui vẻ nói: “Để con người của anh trước đây, một lần nữa đứng trước mặt tôi.” Thoáng chốc, Lục Hạo Lập hiểu được tâm ý của cậu.

Dựa đầu thong thả lên hai chân tàn phế của cậu, rốt cuộc Lục Hạo Lập không thể chịu nổi mà phát tiết nỗi đau cùng giãy dụa đang đè lên trái tim y, lúc tâm tư của y như vỡ ra, Anseph lấy tay vuốt khẽ mái tóc y, truyền một sự an ủi cùng cổ vũ ngầm lặng.

Nhịn đã lâu, lưng đeo quá nhiều thứ, khóc được, giải tỏa xong sẽ không sao…

“Hiện tại tôi rất tốt, nếu như không phế đi hai chân này, thì tôi không thể thoát khỏi tập đoàn DeFils.” Xa thẳm, ôn nhu của Anseph như tia mặt trời ngoài cửa chiếu rọi đáy lòng Lục Hạo Lập, sau khi giảm bớt cảm giác tội lỗi của y, cậu nói tiếp: “Hứa với tôi, thử xem sao, sau đó, đến xem tranh của tôi.”

Có lẽ hiểu rõ mọi thứ, lời nói của Anseph nhẹ nhàng, cười rất tự nhiên, tâm tính cũng thông suốt phấn chấn hơn.

Nguyên lai, bỏ xuống, có thể khiến người ta sống, còn sống rất thoải mái. Cậu đã làm được, cậu hy vọng Lục cũng có thể làm được, bởi vì y là Lục Hạo Lập.

Đến tối Roger đến dẫn Anseph về.

Lúc chiều, cậu và Lục Hạo Lập đều ở trong vườn nhìn bầu trời từ sáng chuyển dần sang màu tối sậm, phần lớn thời gian cả hai người đều lẳng lặng, yên tĩnh bên nhau, tâm hồn khô cằn của Lục Hạo Lập cũng có những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Sau đó màn đêm phủ xuống, một bàn đầy các món ăn của các nước đủ chất dinh dưỡng, các món ăn được trình bày ngon mắt muôn màu muôn sắc bày đầy cả chiếc bàn ăn hình vuông, vì để có thể khiến Lục Hạo Lập muốn ăn chút gì đó.

Roth kéo một chiếc bếp nhỏ đang hâm nóng canh thuốc đến trước mặt Lục Hạo Lập, tự tay lấy múc cho y một chén, nói: “Uống chút canh.” Món canh thuốc có thêm vài dược liệu có tác dụng trị liệu cùng bồi bổ cơ thể, rất tốt đối với thân thể của y.

Lục Hạo Lập không hứng thú dùng đũa ăn đảo chút thức ăn trong đĩa của mình, trước sau ăn mới ba đũa lại tiếp tục ngẩn người, không hề phản ứng với câu nói của hắn.

“Uống ít nhiều cũng được, nếu không ngày mai phải truyền nước biển cho anh, đừng luôn gây khó dễ cho thân thể mình như vậy.” Buông chén xuống, Roth lại bắt đầu quá trình khuyên bảo, tôi luyện đến ngày hôm nay, hắn cũng đã sớm quên bản thân ngông cuồng tự cao tự đại của trước kia.

Đã từng thử không để ý đến y, cho phép y chịu đói… kết quả là y bướng bỉnh đến mức té xỉu cũng không kêu lên một tiếng, từ lần đó trở đi, Roth không dám thử đánh canh bạc nguy hiểm như vậy nữa, tình nguyện cúi người khuyên nhủ y.

Thiện ý của hắn, quan tâm của hắn, Lục Hạo Lập vẫn kiên quyết bỏ qua, mà Roth vẫn nhẫn nhịn bưng chén canh lên, múc một muỗng kê sát môi y, ân cần nói: “Bác sĩ nói thân thể anh rất yếu, uống một chút canh thuốc mới tốt, nào, uống một chút thôi, canh này không đắng đâu.” Lục Hạo Lập mím môi không chịu mở ra, Roth dùng muỗng cạy môi y, lại theo thói quen nói lảm nhảm: “Đừng nóng, uống nhanh a…”

Giống như kịch bản luôn lặp đi lặp lại, Roth lải nhải những câu kia, nịnh nọt cùng ăn nói khép nép chỉ muốn hống y mở miệng, có lẽ toàn tâm toàn ý tha thiết chăm sóc của hắn khiến Lục Hạo Lập nôn nóng, khống chế không nổi cảm thấy hắn rất phiền, nhất thời không kiên nhẫn vung tay lên…

Chén canh bị hất rơi trên mặt đất, nước canh nóng hổi văng lên bàn tay không kịp né của Roth, nước nóng khiến da hắn đỏ ửng, một trận đau đớn, tất cả câu nói ân cần ngay lúc ấy cũng ngưng bật.

Lục Hạo Lập khó nén khiếp sợ nhìn tay mình, y làm gì thế này? Đảo mắt nhìn Roth, Lục Hạo Lập im lặng theo dõi khuôn mặt không chút biểu tình của hắn, nhìn tay hắn, không hiểu sao, tâm chợt lạnh.

Yên lặng lấy khăn giấy lau tay, Roth cúi đầu nhìn màu đỏ trên bàn tay, dần dần, hắn đã… BẤT LỰC, rốt cuộc thì có thể làm thế nào chứ? Có ai nói cho hắn biết không, hắn còn phải làm thế nào nữa?

“Anh làm vậy mới cảm thấy cao hứng sao?” Giọng tràn ngập ủ rũ, khuỷu tay chống trên lên bàn cúi người xuống, bàn tay đỡ cái trán, bả vai run rẩy, cảm giác như hắn sắp sụp đổ, “… biết rõ tôi yêu anh, nhưng vẫn luôn lợi dụng điều này để tra tấn tôi, thậm chí không tiếc thương tổn bản thân, tôi van xin anh, đủ rồi! Thật sự quá đủ rồi…”

Lục Hạo Lập nắm chặt tay duy trì nét tỉnh táo không đổi, lời nói khai sáng của Anseph cùng sự mệt mỏi không thể duy trì kia của Roth khiến nỗi lòng y hỗn loạn, tạo thành một cơn khó chịu bức thẳng lên cổ, đọng lại đó rất lâu như mâu thuẫn muốn bộc phát.

Roth nói y tra tấn hắn, vậy khi hắn hủy đi y, hắn có nghĩ đến cảm thụ của y hay không?

“Ở bên tôi anh chán ghét đến vậy sao? Vì anh, tôi đã có gắng thay đổi chính mình a, tại sao anh không chịu thử để tôi đến gần anh? Vì sao không chịu tiếp nhận tôi? Cho chúng ta một cơ hội duy nhất, thử một lần thôi không được sao?” Roth ách nơi cổ họng nói mỗi câu đều là dùng hết toàn bộ sức lực, nỗi đau của hắn hòa lẫn vào không khí, một năm nay hắn chịu đựng không hề ít so với Lục Hạo Lập.

Lục Hạo Lập lẫn quẫn chịu dày vò trong thù hận, Roth lại rơi vào dòng nước xoáy của sự sợ hãi mất đi y, cả ngày kinh sợ vì hắn buồn, vì hắn lo lắng, cả hai không ai tốt hơn ai.

“Cơ hội?” Lục Hạo Lập hiểu hết nhưng vẫn in lặng không nói, y nhìn Roth khổ sở, thờ ơ nói: “Không cần.” Hắn và y không thể có cơ hội, tại sao phải có cơ hội…

Roth bình tĩnh lại, ánh mắt ngay lập tức đổi thành trống rỗng, sau đó hắn diêu diêu hoảng hoảng đi đến ôm Lục Hạo Lập, ngữ khí tĩch mịch cùng thái độ cầu xin vô tận, “Vậy… Anh có thể nói cho tôi biết được không, anh muốn cái gì?”

Muốn cái gì? “Tôi muốn chết.” Ba chữ ngắn gọn, Lục Hạo Lập thốt ra, không chút chần chừ, thậm chí có thể nói là không cần suy nghĩ, y cũng đã bất lực rồi.

Y hận Roth, nhưng y lại rất mâu thuẫn, Roth vứt bỏ ngạo mạn, hạ thấp tôn nghiêm chịu làm tất cả cho y, y không phải không biết, chính xác y không biết nên đối mặt như thế nào, đây chính là điều y suy nghĩ, đến bây giờ y vẫn không hiểu chính xác thì y cần điều gì.

Mỗi ngày đều trôi qua trong lớp lưới chắn bảo vệ, ngăn cản sự giao tiếp, những ngày đó y muốn phát điên, chà đạp tấm lòng của Roth thì y cũng không vui vẻ gì, lúc mới đầu khoái cảm trả thù còn có khi thấy Roth mỗi lần mỗi lần đều trắng bệch trong kinh hoàng nhưng dần dần bắt đầu cảm thấy lãnh đạm, cuối cùng cảm giác không còn vui vẻ gì cả.

Nỗi hận đối Roth… cũng càng trở nên phức tạp, từ đó về sau, Roth không hề miễn cưỡng y nữa, cũng không chạm mặt hắn, ngược lại dùng tay giúp y phát tiết xong sẽ đến phòng tắm tự giải quyết.

Mỗi ngày đều chạy đến chạy lui hơn mười lần, tận lực giúp y tiêu khiển, chịu đựng mệt mỏi, một bữa cơm mất mấy tiếng cùng y giằng co, chỉ để y có thể ăn nhiều thêm vài muỗng…

Có một lần, y ngồi bên cửa sổ từ từ nhắm hai mắt, khi mở ra thì chứng kiến Roth quỳ gối bên cạnh y vẻ mặt sợ hãi lấy tay thăm dò xem y còn… hô hấp hay không, khi xác định y còn sống, Roth nhào lên người y không ngừng run rẩy, sau đó bật khóc.

Ngày hôm đó, bả vai y thấm ướt một mảng, mâu thuẫn càng lúc càng tăng, tận sâu trong lòng các cảm giác lúc nào cũng có thể xung đột với nhau, cuối cùng tạo thành một sự thống khổ rất lớn, càng ngày càng mong mỏi được phóng thích, Roth sẽ không buông y rời đi, vậy thì y chỉ còn một con đường có thể đi là tìm cái chết.

“Ha ha… Anh muốn chết sao? A, muốn chết…” Cười so với khóc còn khó coi, Roth ôm mặt y dán chặt vào lòng ngực, điên điên khùng khùng nở nụ cười đã lâu không thấy, sau đó kéo y lên tầng cao nhất, vừa đi vừa nói: “Tốt, tôi đáp ứng với anh, vậy đi chết thôi, tôi với anh cùng đi….”

Được Roth thả ra, sự chuyển biến đột ngột của hắn khiến Lục Hạo Lập hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh đi theo hắn. Chỉ là, Lục Hạo Lập cảm thấy, bàn tay Roth nắm lấy y rất lạnh, như băng không có nhiệt độ.

Vì để Lục Hạo Lập có thể sống tốt cùng không gian hoạt động sinh hoạt, tòa nhà nhỏ này được xây lên đến tầng bảy, một độ cao tuyệt đối đủ chết người.

Nhấn chính xác mật mã, một cánh cửa mở ra, Roth nắm lấy tay Lục Hạo Lập bước lên phía trước vài bước ngay vị trí có thể rơi xuống đứng vững lại.

Nơi này chỉ có hai người, yên lặng trang nghiêm, vắng vẻ, gió đêm thổi nhẹ đầy hiu quạnh, hất lên trên người cả hai càng khiến người khác nhìn thấy mà đau thương phiền muộn.

Roth chuyển lên đứng trước mặt Lục Hạo Lập, nhìn thâm sâu vào y rồi từ từ lui về sau hai bước, liều lĩnh đứng ngay vùng cạnh của sân thượng.

“Anh tin tình yêu không?” Hứng từng trận gió khiến mái tóc dài của Roth tung nhẹ, hắn nở một nụ cười rất nhẹ, lời nói êm dịu khiến người khác đau lòng: “Tôi mất rất lâu mới hiểu được, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, cảm giác đó chính là yêu, tôi yêu anh, rất yêu, cho nên tôi sẽ không để anh chết ngay trước mặt tôi.”

Ánh sáng dịu của đèn cùng ánh trăng không đủ để Lục Hạo Lập thấy rõ mặt Roth, nhưng đủ để y nhìn thấy ánh mắt của Roth, cảm giác như ẩn ánh sáng của nước, sáng ngời lại đầy đau buồn, rất đẹp cũng thật đau lòng.

Lục Hạo Lập nghi hoặc nhìn cử động của Roth, khó hiểu nhìn Roth nâng tay lên, khoảng cách của họ vừa vặn để Roth duỗi thẳng cánh tay, ngón trỏ thân mật chạm vào chóp mũi Lục Hạo Lập, hắn nói tiếp: “Đây là lầu bảy, tôi sẽ nhảy.” Nếu thật sự hắn khiến Lục thống khổ như vậy, thì nhìn Lục chết, không bằng buông Lục ra, hy vọng từ nay không có hắn, y có thể sống khá hơn.

Đón nhận ánh mắt kinh hãi của Lục Hạo Lập, Roth hờ hững kéo khóe môi, nói tiếp: “Tôi rất ích kỷ. Tôi muốn cái gì thì nhất định phải có được, tôi không muốn mất đi thì sẽ không bao giờ buông tay, trừ phi… tôi chết đi…”

“Nhìn anh càng ngày tiếp tục như thế, tôi cũng… không thể kiên trì nữa rồi, cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi…” Dùng giọng nhẹ nhàng làm tan nỗi đau trong thâm tâm của hắn, Roth lưu luyến nhìn người nam nhân mà hắn yêu, yêu đến mức ti tiện, “Yên tâm, sau khi tôi đi, bọn họ sẽ không ai làm khó dễ anh, tôi đã phân phó bọn họ, nếu tôi…, thì sẽ hộ tống anh trở về với bằng hữu của anh.”

Lục Hạo Lập càng nghe càng lạnh người, toàn thân không tự chủ mất đi độ ấm, ngữ khí kiên quyết của Roth khiến y e ngại hoảng hốt, sợ đến mức y không biết phải làm sao, cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng sắp rời bỏ y.

“Tôi không hề hối hận khi đó dùng phương thức mãnh liệt đó để giữ lấy anh, nếu tôi không dùng chút thủ đoạn như vậy, thì có lẽ một năm trước anh sẽ biến mất khiến tôi không thể tìm thấy bóng dáng.” Roth thong thả nhắm mắt lại, mang theo chút luyến tiếc buông hai tay rộng ra, “Đừng tiếp tục hận tôi… nếu được, đừng quên tôi, tạm biệt…”

Nói xong hai từ cuối, Roth đóng chặt hai mắt buông lỏng thân thể, sau đó, ngã ngược về sau.

Tóc dài phóng khoáng, nam nhân mặt mỉm cười tuấn mỹ, Lục Hạo Lập cả khuôn mặt trắng xanh, trong mắt là hình ảnh thân hình Roth đang nghiêng, động tác ngã dần về sau, trong đầu nháy mắt xuất hiện vô số hình ảnh Roth.

Sự lãnh ngạo của hắn, sự thản nhiên của hắn, hắn dưới bầu trời chiều, sự chuyên tâm của hắn, khi hắn yên tĩnh ngồi đọc sách, khi lấy lòng có chút trục trặc, khi hắn bày tỏ tình yêu…

Bất kể khuôn mặt nào của Roth, bất kể biểu tình nào của Roth, quả thực đều tồn tại quấn chặt vào tận sâu đáy lòng của Lục Hạo Lập, sinh hoạt mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, nơi nội tâm luôn phòng ngừa cẩn mật, những nỗ lực của Roth lặng lẽ tiến vào lòng y, hơn nữa còn vụng trộm rơi lại một chút dấu vết của Roth.

Cái này không liên quan đến tình yêu hay thù hận, người chứ không phải cây cỏ, y không muốn nhớ những chuyện về Roth, nhưng, có một số chuyện không thể nói không muốn thì không xảy ra. Ngay lúc Roth đứng giữa thời khắc sống chết này, thân ảnh Roth dần biến mất, thoáng chốc, Lục Hạo Lập đột nhiên có chút nhớ nhung, minh bạch lời của Anseph.

Muốn đẩy Roth vào con đường chết, khiến tất cả gút mắc đều theo cái chết của hắn mà tan thành mây khói? Khiến hắn lấy cái chết làm điểm kết thúc, để thế giới này, từ nay về sau sẽ không còn sự tồn tại của Roth, muốn nhìn thấy Roth rời đi? Tất cả những chuyện này, nhất định phải lấy tính mạng ra trao đổi hay không?

Cam chịu để lựa chọn cách nhu nhược này, trong nội tâm của Roth ngược lại chỉ nhẩm đi nhẩm lại tên của Lục Hạo Lập, khi thân thể nhanh chóng rơi xuống, hắn vẫn khó có thể tiêu tan sự tiếc nuối nên chỉ cầu nguyện, chờ đợi cái chết, nhưng ngay lúc đó, một khí lực rất lớn đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, không do dự chặt đứt cú rơi của hắn.

Chờ mong lại không dám tin đột ngột mở mắt, hai mắt Roth ngay lúc nhìn rõ ràng, nảy lên tia cuồng hỉ chói lọi, cách đó, một đôi mắt đen tràn ngập sự ngang bướng.

Lục Hạo Lập kề sát đất dùng tất cả khí lực nắm lấy cánh tay trái của Roth khiến cơ thể y quặn đau, nhưng cơ thể suy yếu của y không thể chống lại thể trọng của Roth, vì ổn định thế ngã của Roth khiến cả thân trên của y tiến ra cạnh ngoài, nếu không phải y tỉnh táo lấy chân vòng qua song sắt, e rằng y cũng đã bị kéo xuống, tình trạng hiện tại của họn họ…

Nơi tầng bảy, Roth câu giữa không trung như sắp rơi, duy nhất nắm lấy hắn chính là cánh tay của Lục Hạo Lập, mà tình huống có thể chết bất ký lúc nào này, Roth cũng chỉ lộ ra nét cười vui vẻ nhìn y, một lần nữa đem hình ảnh của y khắc sâu vào trong lòng.

Hắn có thể cho rằng… Lục đối với hắn, cũng có chút tình cảm? Không, coi như là thông cảm cũng tốt rồi…

“Nắm lấy tay tôi, tự mình leo lên.” Khuôn mặt đỏ bừng, Lục Hạo Lập vất vả hét to, cảm giác như tay sắp rơi ra, gân mạch cả hai tay đều nổi lên, không xong rồi, không thể để lâu nữa, “Nhanh lên!”

Roth không hề nghe theo, nụ cười của hắn nhanh chóng biến mất, lo lắng nhìn cánh tay Lục Hạo Lập đang chịu sức nặng của hắn, “Nhanh buông tay đi, tay của anh sẽ bị thương đó!”

“Im miệng cho tôi!” Cắt ngang lời nói lo lắng của Roth khi sống chết đang ngay trước mắt, biết rõ hắn rất khó có thể leo lên, Lục Hạo Lập vẫn kiên trì muốn hắn xem mình như dây thừng mà trèo lên, nghiêm nghị nói: “Lên đi!”

Ánh mắt tham lam nhìn nam nhân đang liều mạng cứu mình, chỉ dùng tay phải phủ lên những ngón tay mà Lục Hạo Lập đang nắm lấy hắn, biểu tình thỏa mãn không uổng phí, sau đó khẩn cầu nói: “Nếu có kiếp sau, cho tôi một cơ hội, được không?”

Khí lực hao mòn, ngón tay dần mất cảm giác, Lục Hạo Lập gấp đến sứt đầu mẻ trán, đổ mồ hôi bất chấp Roth nói gì đó, chỉ hét lên: “Đừng nói chuyện, nhanh lên đi, tôi sắp nắm không được rồi.” Trong lòng có một giọng nói đang hỏi Lục Hạo Lập, vì sao lại liều mạng muốn cứu Roth? Mình không phải hy vọng hắn chết sao? Không phải thống hận hắn sao?

Không biết, y thật sự không biết, chỉ biết, chỉ biết là… không muốn nhìn Roth chết.

“Đáp ứng tôi, cho tôi một cơ hội.” Roth vừa nói vừa nắm chặt ngón tay của Lục Hạo Lập, khao khát khe khẽ bị gió thổi tung phá thành từng mảnh nhỏ, “Được không? Cho tôi một cơ hội duy nhất…”

Lục Hạo Lập không chịu buông tay nhưng ngón tay đã bắt đầu mất lực, sốt ruột khiến hai mắt đỏ lên dữ dội, tim đập liên tục do tình cảm của Roth, y không hiểu, thật không hiểu, không hiểu tại sao hắn lại có thể làm đến mức như vậy.

“Im miệng! Im miệng cho tôi!” Rít gào rống giận xen lẫn giãy dụa, Lục Hạo Lập thừa nhận không được quát Roth, mặt nạ đeo trong một thời gian dài đã rớt không còn một mảnh.

Tại sao… sao… lại đem nhiều tình cảm như vậy trút lên người y chứ, tại sao không chọn người khác, tại sao cứ phải là y mới được!

Thống khổ cùng tự giễu cười khổ đọng trên khóe môi của Roth, cho rằng Lục Hạo Lập vẫn không chịu mở lòng khiến tâm Roth trầm mặc, ngay khi hắn đang lâm vào tuyệt vọng, giọng Lục Hạo Lập vô lực vang lên: “Con người không có kiếp sau. Cậu muốn cơ hội thì bây giờ hãy tự lấy trên người tôi.”

Một câu, cứu vớt linh hồn đang chìm trong tuyệt vọng của Roth, khiến hắn dù cảm thấy tay Lục Hạo Lập không thể giữ nổi hắn nhưng hắn vẫn cười rất sung sướng, không chút nuối tiếc nói: “Tôi yêu anh.” Một chút chuyển động, hắn tự mình mở thoát khỏi tay Lục Hạo Lập…

“Không!” Lục Hạo Lập hoàn toàn hét thất thanh, ngực một trận đau đớn đến cực điểm cắn phá trái tim y, hai mắt chuyển màu đỏ khi nhìn Roth rơi xuống, y không chút suy nghĩ muốn cứu vãn gì nữa mà buông người lao xuống, hạnh phúc hòa bi thương, khi không thể nắm lấy ngón tay Lục Hạo Lập, trong lòng Roth nỉ non, tôi muốn vĩnh viễn nắm chặt lấy anh, vĩnh viễn cũng không buông ra…

Tối nay thật sự là một đêm kinh khủng nhất từ trước đến nay đối với đội cảnh vệ.

Bọn họ thật không dám tưởng tượng, nếu bọn họ chậm một chút, nếu như bọn họ đến không kịp lúc để cứu hai người đang cùng rơi xuống kia, thì bây giờ tình huống sẽ ra sao, e rằng cả DeFisl sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn chưa từng có, hơn nữa có thể sẽ phải tan rã.

Bác sĩ đã đến kiểm tra cho họ, Midas khẽ cúi đầu đứng một bên, cau mày, có lẽ, không diệt trừ Lục Hạo Lập thì không được.

Anseph vì y mà phản bội thủ lĩnh, thủ lĩnh vì y mà phí mạng, nam nhân này căn bản chính là mầm mống tai vạ.

“Đi ra ngoài.” Tuyệt không giống như người vừa mới kề cận cái chết trở về, Roth trước sau như một hờ hững phân phó.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt giống như Midas lục tục tự động lui ra ngoài, chuyện này đều khiến bọn họ nhất trí sầu lo.

Roth có thể muốn làm gì cũng được tùy ý hắn, cho dù hắn vì Lục Hạo Lập mà chậm trễ công tác cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu liên quan đến an toàn bản thân của hắn thì cái đó lại là chuyện khác.

Sau khi mọi người tản hết, trong phòng lặng yên như tờ sự yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ngồi hai bên sofa, cả hai đều duy trì một khoảng cách nhất định, Roth liếc nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Lục Hạo Lập, âm thầm phỏng đoán suy nghĩ của y, theo đó là những nụ cười yếu ớt khó nhận ra.

Tiếng đồng hồ đã vang lên? Chuyển động tích tắc, thời gian lén lút trốn đi, không hề muốn lưu lại.

“Tôi đi xả nước tắm.” Suy nghĩ nửa ngày không nói, đột ngột Roth bật ra một câu như vậy, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Dựa vào nhiều nguyên nhân, người hầu trong tòa nhà này cũng không nhiều, sau khi hai người họ ở bên nhau, một chút chuyện vụn vặt Roth đều tự tay mình làm.

Vừa đi được vài bước, sau lưng một giọng nói lưỡng lự vang lên, Roth nghe không rõ nên xoay người, ngoài ý muốn thấy Lục Hạo Lập ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, bắt lấy ánh mắt, giọng Lục Hạo Lập bình ổn nói: “Nói chuyện.”

Cảm thấy có chút khó chịu, Roth nghe vậy đi trở về, ngồi đối diện y, không yên ổn không biết tiếp theo cái gì đang chờ đợi hắn.

“Định một kỳ hạn, nếu không thể để tôi tự nguyện lưu lại, thì thả tự do cho tôi.” Ngắn gọn nói đúng trọng tâm, ánh mắt Lục Hạo Lập thâm thúy nhìn Roth, âm trầm không nhìn rõ tâm tư.

Tiếp tục dây dưa không rõ ràng như vậy, không chỉ tra tấn y, mà đối với Roth cũng vậy, nếu không hắn thật sự cũng không lựa chọn nhảy xuống.

Tất cả mọi chuyện giữa bọn họ đều rất mù quáng, rất buồn cười, cũng rất không đáng, tra tấn lẫn nhau, trói buộc nhau, tàn nhẫn không thể buông tay? Giá trị tính mạng cũng chỉ có thể đến mức này mà thôi phải không?

Khoảng khắc đối mặt với thần chết, Lục Hạo Lập tỉnh ngộ, chẳng lẽ cứ trải qua năm tháng buồn chán dài dẵng cùng cách sống như thế này sao? Vì những thứ nhìn không thấy chạm không đến đó có đáng giá không?

Biết bao nhiêu người trên thế giới này luôn tận lực vùng vẫy cũng chỉ để có thể nhìn nhiều thêm một chút, hít thở nhiều thêm một chút, mà hai người họ đến chết cũng không sợ, thì có phải rất đáng sợ không? Có cái gì không thể bỏ qua chứ?

Đánh cuộc một lần cuối cùng, cũng theo tâm nguyện của Roth, vì tâm liều chết của Roth, một giao kèo kết cục do trời quyết định.

Sau đó rất lâu, ngữ khí trống rỗng cùng trầm tĩnh, Roth hỏi: “Bao lâu?”

Roth thề tuyệt không nuốt lời, Lục Hạo Lập cam đoan tuyệt không tận lực phong bế chính mình, sau khi thương lượng mọi chuyện xong ánh mắt im lặng nhìn nhau, ánh mắt cả hai vừa phức tạp vừa thanh tịnh.

“Hai năm.”

Sáng sớm trong lành, tiếng chim uyển chuyển êm tai vang lên từ ngọn cây, hòa cùng ánh nắng vàng óng trải dài, ánh nắng buổi sáng xua đi màn đêm âm u, khiến người khác dâng lên cảm giác hy vọng. Lục Hạo Lập tỉnh ngủ, ý thức mơ hồ nhìn xung quanh, Roth đã rời giường.

“Tỉnh?” Giọng sảng khoái đối mặt với tấm gương chỉnh lại bộ dạng, Roth đi đến bên cạnh hỏi: “Không ngủ thêm một chút?” Tối hôm qua là thật khó mà không dùng đến thuốc ngủ mới có thể ngủ. Lấy tay lau mặt, Lục Hạo Lập giãn chút thân thể, tinh thần khá hơn một chút.

Roth ngồi bên giường vuốt mái tóc ngắn rối tung của y, nói khẽ: “Không muốn ngủ thì dậy rửa mặt, dùng chút cơm sáng rồi xuất phát.”

Đẩy tay Roth đang phủ lên đầu y, Lục Hạo Lập vuốt vuốt đôi mắt khô khốc, miệng không hứng thú hỏi: “Đi đâu?”

“Du lịch.” Roth với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế cho y, nhìn mắt của y thì nhắc nhở: “Mắt lát nữa nhỏ thuốc nhỏ mắt, có chút đỏ.” Lục Hạo Lập thờ ơ mặc quần áo, thong thả đi vào phòng tắm, Roth thì nhân thời gian trống chưa đi này thì đem mọi chuyện công việc dặn dò cấp dưới, đồng thời đưa hành trình du lịch cả đêm qua thức để chuẩn bị cho thuộc hạ chuẩn bị.

Lúc này, là ngày đầu tiên của hai năm giao hẹn.

Dùng qua loa bữa sáng, sau một giờ kiên trì thì Roth cũng khiến Lục Hạo Lập uống hết một ly sữa nóng, sau đó hai người liền bắt đầu xuất phát đi du lịch, một người thì quá hào hứng, một người thì thiếu hào hứng một chút.

Tòa nhà này nghiêm cấm bất cứ ai đi vào trong, bọn họ cùng nhau ngồi xe phóng nhanh ra cửa chính, cho nên bọn họ không phát hiện trên đường phần đường dành cho người đi bộ thông với nơi đáp máy bay, cây cối âm u um tùm, một vị phu nhân khí chất trang nhã đôi mắt đẹp lạnh nhìn chằm chằm đoàn xe của bọn họ chạy qua, móng tay nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần nắm thành quyền.

Lana nhìn Roth đi càng lúc càng xa, đây là chồng của nàng, rõ ràng không nói một tiếng nào mà bỏ đi!

Đã quên mất bắt đầu từ lúc nào, Roth hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nhất là hơn nửa năm nay, biến đổi rất lớn đến mức nàng không tin người đó là Roth. Hơn một năm trước, nàng tra được hắn từ bên ngoài dẫn một người trở về, đó là lần đầu tiên từ ngày họ kết hôn, Roth không hề thông báo với nàng một tiếng, trước kia Roth mặc kệ phóng túng thế nào thì cũng sẽ chờ nàng đồng ý mới mang người vào trong nhà.

Điều này cũng không là gì, vốn cho rằng hắn chỉ chơi một thời gian ngắn sẽ chán, ai ngờ rằng từ đó trở đi, mọi chuyện càng lúc càng tệ, hắn chẳng những độc sủng người kia, cuối cùng gần như cả ngày ở trong tòa nhà này, thậm chí cả văn phòng cũng được thiết kế chuyển vào trong đây.

Rốt cuộc đang che giấu ai, là ai có thể khiến hắn say đắm như vậy! “Nghe nói là muốn đi du lịch.” Một nữ nhân đứng bên cạnh Lana nén giọng nói nhỏ, mang ác ý chờ đợi phản ứng của Lana, đây là người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Cười lạnh lùng, ánh mắt màu lam của Lana chứa đựng oán hận lạnh giá cùng thất vọng, Roth muốn làm gì thì làm khiến nàng lạnh tâm, sự không tôn trọng của hắn càng khiến nàng không thể chịu nổi.

“Hai ngày nữa sẽ mở một cuộc họp nhân viên chủ quản quan trọng, Roth lại đem hội nghị này cho Midas chủ trì, kiên quyết đi du lịch vòng quanh thế giới, nhất định là bởi vì người kia.” Thấy phản ứng của Lana, Fany tiếp tục châm ngòi thổi gió, trong mắt ẩn chứa ác y, “Trước kia cũng vậy, tại hội nghị nghỉ hưu của lão tiên sinh xuất hiện một chút, liền vội vàng trở về thì trước tiên là đến tòa nhà này…”

“Rốt cuộc hắn có nhớ hắn là ai hay không!” Lana trong cơn tức giận trách cứ, khuôn mặt ung dung đẹp đẽ cao quý bởi vì giận mà vặn vẹo.

Chuyện không biết nặng nhẹ thế này mà Roth cũng làm được, việc mang thứ đê tiện kia đi du lịch còn quan trọng hơn hội nghị cấp cao hay sao? Hắn còn nhớ thân phận của hắn hay không!

“Chính là… ngay cả ngày thiếu gia được đưa đến cho tộc trưởng đánh giá đề cử cũng không đến, nếu chứ để như vậy, thực sự sẽ ảnh hưởng đến thiếu gia…” Fany ở bên tai đổ dầu vào lửa, nhưng thực sự là cố tình khiêu khích, Lana giận dữ lại càng tỉnh táo, khi nàng nghe đến tên đứa con, ánh mắt xuất tia cảnh cáo khiến nữ nhân đang lải nhải kia phải câm miệng.

Đứng vậy, còn có Lan, Roth muốn gì nàng không thể quản, mà hắn đã làm đến mức này thì nàng cũng không còn gì để nói. Nhưng mà, nàng tuyệt đối không cho bất cứ cái gì ảnh hưởng đến địa vị trong tộc của nàng, cho dù đó là Roth đi nữa.

Bình tĩnh ổn định lại, Lana vuốt mái tóc dài uốn sóng, cũng giống hai người xoay người lại, đi được vài bước, khi Fany đang hoang mang khó hiểu thì nàng không hề quay đầu mà nói: “Fany, làm tốt bổn phận của cô đi, đừng đùa giỡn tâm trí với tôi, cô chưa đủ tư cách đâu.” Nói xong, Lana tự động rời đi, mà nữ nhân sau lưng nàng lại bị lời nói ẩn đầy nhuệ khí kia đánh tới, hư thoát thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.