Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 4



Căng thẳng. Thù địch. Giương cung bát kiếm, Anseph khoanh tay đứng nhìn Lục Hạo Lập đang trong cơn oán giận, không còn cách nào khác đành vỗ tay, muốn hai người đang diễn tập cho y xem kia dừng lại.

“Lục tiên sinh, ngươi không nhìn thì làm sao học?” Anseph hỏi, trên mặt vẫn trầm tĩnh, đối với thái độ bướng bỉnh của Lục Hạo Lập chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lục Hạo Lập cố hết sức nén xuống cơn tức giận, phản bác: “Ta học không được!” Y thật hận mình không phải người mù, chuyện này muốn y làm thế nào chứ? Rên rỉ quyến rũ, tư thế *** đãng, động tác hùa theo… quả thực y rất muốn nôn!

Y không phải kỳ thị đồng tình luyến ái, cũng biết rằng hiện tại y chỉ còn cách tuân theo, nhưng thực sự y làm không được, y không thể chấp nhận bản thân không biết liêm sỉ mở rộng đùi trước mặt tên súc sinh kia, không thể khống chế tiềm thức bài xích, cái này không phải là cưỡng bức uy hiếp thì là cái gì.

Y không muốn làm, hoàn toàn không muốn làm, cũng không thể làm cách khác, Lục Hạo Lập co quắp người cùng nắm chặt tóc đau khổ sống không bằng chết, tâm của Anseph đột nhiên giống như bị cái gì đó đâm phải, nhìn y chằm chằm, cuối cùng khuyên bảo ngắn gọn: “Ngươi nên nghĩ đến hậu quả.” Y không sợ cường quyền hay chỉ liều lĩnh hành động? Vì cái gì?

“Hậu quả, hậu quả! Tập đoàn DeFils các ngươi lớn như vậy lại chỉ biết dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy thôi sao, các người không cảm thấy xấu hổ?” Chịu đến cực điểm mà hét lên, chửi mắng ầm ầm nổi giận, mọi người ở đây đều nhíu mày, không khí đột nhiên giảm xuống mức âm.

“Yêu, nhìn xem, bắt Lục tiên sinh phải giáo huấn thuộc hạ của ta sao, thật phiền ngươi quá.” Anseph còn chưa kịp lên tiếng, đã có người cướp lời hắn trước, Roth sải bước đi vào, mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Lục Hạo Lập, hoàn toàn đối lập, hắn không chỉ có khuôn mặt tỏa sáng, dáng người bất phàm.

Tiễn được Roger đi hắn khó dằn lòng nên đến đây thị sát, trò chơi này thật sự gây cho hắn sự hứng thú rất lớn, khiến hắn không biết mệt.

Như hắn nghĩ, Lục Hạo Lập vẫn chưa thể bước xuống giường nhưng y vẫn còn chống cự, ngọn lửa ánh lên trong đôi mắt ấy khiến hắn nghĩ có phải vẫn còn chưa đủ? Tất cả mọi chuyện vẫn chưa khiến y lâm vào tận cùng bi thảm cùng tuyệt vọng hoàn toàn? Thực ương ngạnh.

Hắn muốn tận mắt thấy y thất bại thảm hại, ngọn lửa kia phải tắt, tất cả hy vọng phải bị bóp chết, cải tạo y thành một Lục Hạo Lập khác, một con cừu biết nghe lời.

“Thủ lĩnh”. Anseph tất cung tất kính gọi Roth, Roth tới thật đột ngột, nhưng Anseph đã sớm luyện năng lực trăm biến không sợ hãi, chỉ e là nam nhân kia sẽ không dễ chịu gì.

Roth ý bảo bọn họ ra ngoài, toàn bộ mọi người không chút dị nghị rút lui khỏi phòng, trước khi đi, Anseph lại liếc nhìn Lục Hạo Lập, sau đó đóng cửa lại. Bước đến gần Lục Hạo Lập, Roth nhấc tay kì quái vuốt mái tóc rối của y, động tác ôn nhu nhưng lại mang chút lãnh ý, từng chút từng chút quấn lấy tim của y, giãy không ra.

“Câm sao?” Roth túm lấy cằm Lục Hạo Lập, nâng lên đối diện với nhau, Lục Hạo Lập không ngừng đau đớn, miệng vết thương nơi hạ thể bị nhiễm trùng, khiến y phát sốt, từ đầu đến chân không chỗ nào là không khó chịu, những điều này luôn nhắc nhở Lục Hạo Lập những chuyện đã trải qua, còn có đoạn phim, ánh mắt mầu lam phản chiếu hình ảnh y, y đọc được trong đó sự đe dọa, y hoàn toàn bó tay.

“Ta…” lời nói nghẹn lại, chuẩn bị tâm lý, khống chế tâm tính muốn bộc phát, y biết rõ y đã mất đi lợi thế, đối phương nắm giữ không chỉ mình y, mà còn quyền hạn sát sinh của rất nhiều người.

Y chết cũng không sao, thế nhưng, y không thể liên lụy đến người khác, không… phải sống, y không thể chết, y phải rời khỏi đây, y muốn cứu bọn họ, y phải báo thù!

Người này muốn thân thể, cho nên phải thừa dịp hắn còn chưa mất đi hứng thú thì phải tìm ra biện pháp, trước lúc đó, cắn răng để hắn đùa bỡn… mặc kệ, dù thống hận đến mức nào đi nữa.

Nhắm mắt buông xuôi không thèm để tâm, cắn môi dưới, như vậy lại càng dẫn đến hiệu quả không thể tưởng, do phát sốt khiến đôi môi Lục Hạo Lập đỏ tươi mọng nước, hai gò má đỏ lên, từ từ nhắm mắt lại, thân thể do nhiệt độ cao mà càng thêm suy yếu kết hợp với động tác cắn môi khiến Roth nhìn thấy càng thêm điên cuồng, sợ hãi, hắn trực tiếp xác nhận Lục Hạo Lập đang câu dẫn hắn.

Tay Roth thuận thế đẩy, Lục Hạo Lập không hề đề phòng đột nhiên bị đẩy ngửa xuống giường, phản xạ có điều kiện nhìn Roth, nhìn thấy đôi mắt khao khát mờ mịt của hắn, y cảm thấy như rơi xuống hầm băng.

“Không…” y chút suy nghĩ muốn né sang một bên, đây là động tác phản xạ. Khi Lục Hạo Lập chứng kiến ánh mắt dục vọng đáng sợ kia, cho dù không thừa nhận, nỗi sợ hãi khi bị chà đạp vẫn chôn sâu trong lòng, một khi chạm đến sẽ phát tác.

Thế công của Roth vừa nhanh vừa chuẩn, Lục Hạo Lập bệnh gần hôn mê không thể phản kích, toàn thân vặn vẹo khó chịu nhưng y lại không biết rằng, Roth càng cao hứng, bởi vì không chỉ cảm thấy khoái cảm mà còn là cảm giác chinh phục…

“Buông, buông!” Hai tay bị Roth chụp lấy kéo lên hai bên, hai chân bị Roth chế trụ, tứ chi bị trói, Lục Hạo Lập căn bản không phải là đối thủ của Roth, đầu y nặng như chì vừa rồi tinh thần lại bị oanh tạc gần một tiếng đồng hồ khi bị bắt nhìn màn kịch xấu xí kia.

“Buông ngươi sao? Chờ ta ngoạn đủ thì nói đi.” Chẳng thèm phí thời gian nói nhảm, khi Lục Hạo Lập hé môi nói chuyện, chiếc lưỡi đỏ như ẩn như hiện đã sớm câu dẫn Roth, hắn cúi đầu muốn hôn môi, ai ngờ Lục Hạo Lập không cảm kích mà còn xoay đầu né tránh hắn, những nụ hôn của Roth chỉ chạm lên mặt y, tính nhẫn nại có giới hạn hắn lập tức nổi giận.

Một tay nắm lấy hàm dưới của Lục Hạo Lập, sau khi cố định đầu của y Roth dán lên môi y liếm láp, hắn còn đem môi dưới của y ngậm vào miệng, thô lỗ gặm cắn, không lâu sau đôi môi y trở nên sưng đỏ, vài chỗ bị hắn cắn nát.

“Mở ra.” Roth cường ngạch yêu cầu, hàm răng y cắn chặt khiến đầu lưỡi hắn không thể len vào, thất bại khiến hắn nôn nóng, hắn đoán không sai, thật sự nếm trăm lần vẫn không chán.

Lục Hạo Lập dùng một tay đẩy hắn ra, đôi mắt đỏ ngầu trừng hắn, cái gì cũng không nghe, mà Roth cũng không nói nhiều, sự ngoan cố của y giống như hạ chiến thư với Roth, điều này chỉ khiến hắn càng ra tay càng hung ác. Khi Lục Hạo Lập nghĩ Roth nổi giận, hắn sẽ buông tha y, yên lặng, đâu lại vào đấy.

“Nữ nhân kia… cho nàng đi làm kỹ nữ hạng thấp thì sao nhỉ?” Lời nói không lên không xuống tiến vào màng nhĩ Lục Hạo Lập, chạy thẳng lên não y, Roth thản nhiên như đang thảo luận về thời tiết.

“Còn cái người gọi là Hill cao thủ dùng súng, chặt bỏ năm ngón tay của hắn thì sao?” Lục Hạo Lập choáng váng hoa mắt bắt đầu hiểu, vận động thân thể mệt mỏi rã rời lay động giống như đổ xuống giường, người nam nhân tuấn mỹ này không phải người, sự độc ác của hắn khiến người ta giận sôi gan.

“Còn đứa nhóc gọi là Lục Dĩ Kỳ kia, mổ lấy tim nó ra, ngươi thấy sao a?” Không cần nói nữa. Không cần nói a.

Mặt Lục Hạo Lập như tro tàn, đi từng bước lảo đảo về phía Roth, không quan tâm vẻ mặt lãnh huyết khiến người khác băng lạnh, nâng cao tay vòng qua cổ hắn, dâng môi lấy lòng, chủ động hôn hắn.

Roth nở nụ cười, sớm biết như vậy, đã đoạt lại quyền chủ đạo, Roth một tay ôm chặt eo y, khiến thân thể dán chặt vào nhau Một tay để sau gáy y, để nụ hôn càng xâm nhập sâu hơn Kịch liệt quấn giao, Roth như bị bỏ đói mà đem lưỡi luồn vào miệng Lục Hạo Lập linh hoạt liếm hút, Lục Hạo Lập cũng ôm chặt hắn, tận lực đáp lại, cơ thể dần mất đi sức lực.

Lục Hạo Lập chưa bao giờ hưởng thụ qua nụ hôn cực nóng như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy trái tim lạnh băng khi hôn, tất cả đều nồng nhiệt, nhưng tất cả đều không chạm đến tim y. Giữa hai người như vậy, có lẽ cứ xem như là hôn đi.

Lồng sắt, tòa nhà này là chiếc ***g sắt to lớn. Tòa nhà chỉ vỏn vẹn ba tầng, tất cả cửa sổ đều có lắp song sắt, thậm chí cả mái nhà cũng có song sắt, mặt khác muốn nhảy lầu cũng không được, tầng này chỉ có một cửa, và cửa đó là cửa ra vào.

Dưới lầu là một cái sân nhỏ, nhưng cũng giống như cả tòa nhà này cùng bị tường bao vây, độ cao của tường tuyệt đối người bình thường không thế trèo qua được, mà cửa ra vào rất lớn được cài điện cùng những cảnh vệ được trang bị súng ống đầy đủ, gần đó là một căn phòng không khác gì ngục giam, bên trong là công tắc nguồn điện để mở cánh cửa ra vào kia.

Đây là phòng tổng bộ của tập đoàn DeFils, được thiết kế thêm vài tòa nhà độc lập để ngăn cách với bên ngoài. Bởi vì cách xa tòa nhà chính lại có thêm vài tòa nhà khác ngăn cách, chung quanh lại có nhiều cây đại thụ cao ngất, nên nó rất bí mật.

Nơi này đã lâu lắm rồi không có người ghé qua nhưng gần đây lại khiến người lãnh đạo của DeFils nhiều lần ghé thăm, hơn nữa còn sai một nhóm đông cảnh vệ canh giữ, nơi đây đang diễn ra chuyện gì? Nguyên nhân chỉ có một, chính là tầng hai của tòa nhà đang nhốt một người.

Tầng hai, trong phòng, trong phòng ngủ, trên giường. Hai nam nhân, Roth dựa như vầng nguyệt tỏa sáng thanh cao cao ngạo, làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen tuyền tạo thành hai thái cực, khi tấn công chiếm giữ thì mái tóc dài rối tung dày đen quấn quanh hai người, khiến cảnh sắc phong tình thêm vài phần.

Lại lần nữa phục dưới thân Roth, lần này Lục Hạo Lập không bị cột tay mà hoàn toàn tựa vào Roth, để mặt Roth tùy ý cởi nút áo nhẹ nhàng xoa nắn nhũ tiêm của y, Roth so với những lần trước đã nhã nhặn hơn rất nhiều, không còn áp chế ngược đãi khiến y khổ sở, miệng Roth ướt át ôn hòa từ phía sau gáy của y trượt lên xương quai xanh, liếm gặm vừa sâu vừa nông, chuyên tâm trên thân thể dương cương mị lực này lưu lại những dấu hiệu chỉ thuộc về hắn, đối với nhũ châu của y cùng yêu thích không muốn buông tay, nhất là biểu tình của Lục Hạo Lập khi hắn ấn hút, một biểu tình mâu thuẫn vừa căm hận nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Lục Hạo Lập né mặt sang bên cạnh, hô hấp ngày càng khó khăn, tay nắm chặt tấm chăn, sợ bản thân mình không để ý hậu quả mà công kích Roth, y rất muốn, thật sự muốn liều chết đánh cược một lần, nhưng không thể, y không thể tiếp nhận sự trả giá quá lớn nếu y thất bại.

Đầu óc đau nhức lại bị Roth thúc ép, Lục Hạo Lập vất vả sắp chết. Y rất khỏe mạnh rất ít khi đau ốm, nhưng một khi phát bệnh thì sẽ rất nghiêm trọng, nhiệt độ cơ thể tăng lên đột ngột khiến người khác bị phỏng, thế nhưng Roth lại không quan tâm đến, ngược lại hắn càng quyến luyến ảo giác đang tổn thương y.

Thân thể vô cùng khó chịu, nhũ châu yếu ớt bị Roth mãnh liệt xoa nắn, hành động này khiến y càng thảm thương đến chảy máu, Roth căn bản là không quan tâm đến cảm thụ của y, sự hung bạo ẩn giấu sâu trong lòng tuôn trào ra.

Quần áo Roth vẫn ổn định, hai tay tiến vào vạt áo sơmi trước của Lục Hạo Lập mở ra, hoàn toàn không chút trở ngại mà đùa giỡn, một tay đột nhiên lẻn vào giữa hai đùi của y sờ nắn, vật thể nơi ấy mềm mại nằm sấp xuống không hề có chút hưng phấn.

“Sao? Ngươi không có năng lực?” Roth vừa kéo khóa vừa hỏi, ý chế nhạo.

Không có người nam nhân nào bị người khác cười nhạo không có năng lực lại có thể bảo trì im lặng, Lục Hạo Lập bắt lấy bàn tay đang kéo khóa quần lại, không muốn xung đột với Roth, cho nên chỉ im lặng lắc đầu phủ nhận, nếu như trước đây, y nhất định sẽ động thủ, mặc kệ hắn là ai.

Thái độ khác thường, Roth không làm khó y liền rút ra, sau đó xoay người nằm nghiêng bên cạnh y để đầu y ghé lên cánh tay hắn, đem y ôm vào lòng dùng ngữ điệu nhu tình mật ý nói: “Ngốc à, ta đã điều tra ngươi. Ta đương nhiên biết rõ ngươi không phải không có năng lực, nếu không thì cái thứ dã chủng kia từ đâu ra.” Con y là thứ dã chủng? Những lời này nhanh chóng bổ xuống đầu y.

Giống như thuốc nổ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bộc phát ra, một tiếng vang ầm ầm, Lục Hạo Lập hùng hổ, bị người khác chạm đến điều cấm kị mà ánh mắt sắc bén, muốn áp cũng không được.

Roth thật khâm phục y, thường nghe nói gián đập không chết chính là chỉ dạng người như Lục Hạo Lập. Rõ ràng không có đường sống tại sao y vẫn không hết hy vọng, mà y không biết rằng không khuất phục chỉ sẽ mang đến cho y những điều tồi tệ thôi hay sao?

“Ngươi nghe lời đi, bằng không bọn họ sẽ chết cực kỳ khó coi.” Hưởng thụ khoái ý khi phá hủy y, một tay Roth chạm vào eo y khẽ vuốt, hạ thể đột nhiên trương đại cứng rắn cách lớp vải từ từ cọ nhẹ vào chân y.

Không sao cả, cứ nghĩ bị cắn thôi, đừng chú ý, chỉ là tên biến thái mà thôi…

Hoang đường! Sao có thể không ngại? Y là nam nhân, một nam nhân a, có thể để người khác áp chế sao? Rõ ràng bị nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân lại hung ác hơn cả ác ma này xâm phạm, trên thế giới này sao lại có chuyện như vậy chứ…

Lục Hạo Lập tâm hoảng ý loạn bác bỏ mình, nhưng bất luận thế nào y cũng chỉ hoảng loạn cùng luống cuống, y biết hiện tại chỉ có thể nhẫn nại.

Roth mơn trớn y, cảm thấy thân thể người trong lòng nóng hâm hấp…, đang khơi mào mà phải rút tay lại đẩy y ra, trán dán lên trán y, kết quả khiến hắn vội vàng hỏi: “Bác sĩ nói sao?”

“Miệng vết thương nhiễm trùng nên phát sốt.” Sau khi kéo dãn khoảng cách với Roth một chút, Lục Hạo Lập đối với thái độ ân cần quan tâm của hắn cảm thấy hoài nghi, trả lời cũng ngắn gọn phòng bị.

“Miệng vết thương? Là chỉ chỗ này?” Đầu ngón tay của Roth chạm đến hậu huyệt của y đè xuống, ngồi dậy đem y lật lại, ngay lúc Lục Hạo Lập chưa hiểu gì hết đã bị hắn kéo quần, nói: “Ta xem thử.”

Sau một trận thiên toàn địa chuyển Lục Hạo Lập cảm thấy thấy mông mát lạnh, miễn cưỡng nghiêng đầu sang chỗ khác lại nhìn thấy nam nhân đang nhìn chằm chằm vào bộ vị khó nói kia, trong thoáng chốc chạm đến giới hạn khiến y sợ hãi muốn lấy tay che lại, “Đủ rồi, không cần đâu, ngừng đi, mau buông ta ra…” Roth đem lời cầu xin của Lục Hạo Lập từ tai này lọt sang tai kia mà nhìn chằm chằm vào đó, u huyệt đáng thương sưng tấy đỏ rực lên, nhìn chỉ khiến người khác đau lòng.

Roth đưa hai bên mông mở rộng ra, ôm một chút hy vọng đem ngón trỏ len vào, nhưng u huyệt này đụng vào lại co rút càng chặt hơn, kiên quyết cự tuyệt người ngoài tìm hiểu nó, cuối cùng Roth mất hứng tuyên bố: “Thật nghiêm trọng, xem ra tạm thời không thể dùng được.” Những lời này đối với Lục Hạo Lập giống như tiếng của chúa trời, tâm dãn ra, chờ mong vết thương này đừng phục hồi quá nhanh.

Sự mừng rỡ của y sao mà Roth không biết, hắn hơi nhíu lông mày nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ ăn không được kia, hạ thân trướng lên đau nhức, rất muốn vào trong cơ thể y mà khao khát, nhưng hắn lo lắng Lục Hạo Lập chịu không nổi mà chết mất, hắn không muốn mất đi món đồ chơi này.

Mà cơ thể của Lục Hạo Lập bây giờ chỉ có khoác độc nhất một chiếc áo sơmi mỏng xanh đậm, nút áo hoàn toàn để mở, áo sơmi kia lăn qua lộn lại đã trượt xuống mấy phần, không thể che phủ bất cứ cái gì ngược lại chỉ càng thêm hấp dẫn.

Hắn hoàn toàn đầu hàng với dục vọng đang cương cứng, ôm lấy vai y để y dựa vào bộ ngực mình, kéo tay y để lên dục vọng đang cứng ngắc như sắt nung, ý tứ quá rõ ràng, bá đạo ra lệnh: “Nhanh lên.”

Ngoại trừ thuận theo còn có biện khác khác sao? Lục Hạo Lập cứng ngắc “phục vụ” Roth, đồng thời ứng phó cho có lệ may mắn là có lớn quần ngăn cách, mà điều may mắn ấy ngay tức khắc bị Roth ném thẳng vào trong thùng rác.

Roth một tay kéo quần lót xuống, vật cương cứng ngạo nhân kia ánh vào trong con ngươi của Lục Hạo Lập, căn bộ nồng đậm lông, thẳng tắp gân xanh nổi lên cuồn cuộn cùng đỉnh màu đỏ tím sung mãn.

Lục Hạo Lập nhìn cứng họng, thế nào cũng không muốn đụng vào con quái vật khổng lồ này, nhưng sự thật không phải do y có thể chọn.

“Nhanh lên, chẳng lẽ cái này mà ngươi cũng muốn ta dạy sao?” Không kiên nhẫn thúc giục, Roth cưỡng chế bắt hai tay của y khuấy động giúp hắn.

Nhắm hờ mắt lại, bàn tay Lục Hạo Lập đầy vết chai sạn, thô ráp ma xát tính khí lại có cảm giác rất thoải mái, Roth thở dốc nặng nề. “Mạnh hơn nữa, nhanh lên, đừng có ngừng…” vùi đầu vào hõm vai của y nhỏ giọng nói, giọng Roth ám ảnh như nhẫn nại khao khát cái gì đó.

Tình ái trôi qua một lúc lâu, Lục Hạo Lập nuốt nước miếng liếm liếm đôi môi khô khốc, liều mạng hồi tưởng lại khoái cảm khi bản thân tự an ủi, tay không ngừng noi theo để an ủi hạ thể của Roth, tay y đã mỏi nhừ mà Roth vẫn chưa phát tiếc, khi y phát hiện hắn bắt đầu hơi ngạnh thì y cảm thấy không yên, y không biết người này còn có thể làm chuyện gì.

“Không bằng ngươi đi tắm nước lạnh…” Lục Hạo Lập nơm nớp lo sợ đưa ra đề nghị, chậm rãi cẩn thận thu hồi tay, hạ thể không thể phát tiết, hắn hẳn sẽ rất khó chịu.

“Tắm nước lạnh?” Roth mặc kệ đánh bất ngờ vào ý định trốn của y, “Ta không có hứng thú cái đó. Bất quá, ngươi hiện tại cút ngay cho ta!”

Lục Hạo Lập không phải kẻ điếc, y chuyển ngay xuống ngồi cuối giường, tiến thoái lưỡng nan, tóc đỏ tán loạn càng nổi bật vẻ mệt mỏi, y bây giờ vừa lạnh vừa nóng, y phát giác bản thân mình nhanh chóng sẽ không chống đỡ nổi, lắc đầu mệt mỏi, lại khiến cho Roth nghĩ y đang cự tuyệt hắn.

Mẹ kiếp, không cần quan tâm gì hết… Roth lãnh khốc tàn nhẫn không chút thương cảm hoàn cảnh thực tại, Lục Hạo Lập bộ dạng bi thương cùng tinh thần suy nhược núp vào góc cuối giường cũng không thể khiến hắn phải giữ chừng mực để chịu thiệt về mình.

Tay kiện tráng đột ngột vươn tới, bắt lấy cánh tay của Lục Hạo Lập không chút lưu tình kéo lại cạnh hắn, mà y hoa mắt không chịu nổi liền ngã vào lòng hắn, theo bản năng mà níu chặt cổ áo hắn để ổn định cơ thể, giây tiếp theo đã bị Roth đặt dưới thân.

“Ách…” Lục Hạo Lập rên lên, bị Roth ép đến không thở nổi, đẩy ngực hắn ra, nhưng sức hắn quá yếu nên căn bản Roth không để vào mắt.

“Thân thể ngươi thật nóng… đùi kẹp chặt… Hô…” nhắm mắt ngây ngất, Roth đem hai chân của Lục Hạo Lập kẹp lại đem nam tính của mình xâm nhập vào giữa hai chân y, da thịt của đùi trong vốn rất trơn mịn, dục vọng bị kẹp chặt khoái cảm không ngừng tăng lên, mà do y sốt cao càng khiến Roth cảm giác như hắn đang tiến nhập vào bên trong y.

Lục Hạo Lập để mặc cho bóng tối gặm nhấm y từng chút từng chút một, khốn cảnh này dù sao cũng dễ chịu hơn, cảm nhận nhiệt liệt đang bị đùi ép kẹp, eo người kia chuyển động va chạm, nghe tiếng thở dốc dã thú, chầm chậm rời vào vực sâu không đáy… Thật sự rất buồn cười…

Anseph yên lặng, đối diện với cánh cửa đóng chặt, yên lặng không nói chờ Roth mở ra. Trong phòng diễn ra cái gì, thân là bộ hạ của hắn thì không có quyền suy nghĩ.

Thời gian từ từ trôi qua, Anseph vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, vẫn không thay đổi. Chỉ là hắn nhớ người kia ở bên trong phỏng chừng… Cảm giác không biết nói sao, người nọ có chút đặc biệt, xem ra không phải dạng người xu nịnh.

Một hồi lâu sau, tiếng cửa phòng mở ra. Mọi người chấn động, “Thủ lĩnh!” Anseph khẽ cúi đầu, cử chỉ quy củ như đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, trên thực tế hắn đã trải qua huấn luyện, hơn nữa là từ khi còn rất nhỏ.

Tập đoàn DeFils từ trước đến nay cần người nào mới bồi dưỡng người đó, hắn còn rất nhỏ đã tham gia cuộc thi trắc nghiệm chỉ số thông minh của tập đoàn DeFils, tố chất hơn người nên hắn được nhận vào nơi đây nơi chứa những người được đề cử ở bên cạnh thủ lĩnh, sau đó nhận đủ mọi huấn luyện cùng bồi dưỡng đồng thời còn trải qua học tập, về sau trải qua rất nhiều sự bàn bạc cùng thử thách hắn mới trở thành thư ký riêng của thủ lĩnh.

“Ân.” Roth đáp ôn hòa. Chuẩn bị rời đi, xem Lục Hạo Lập như một món đồ, ngoạn đủ liền hờ hững ném xuống đất, vừa đi không đến hai bước, hắn xoay lại nói với Anseph: “Gọi bác sĩ đến. Còn nữa, về sau ngươi sắp xếp người chăm sóc y.”

“Dạ!” Anseph không hề truy vấn, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó chuẩn bị thực hiện, dùng một thái độ bình thường không gì khác lạ tiện thể nhắc lại: “Xin hỏi “Chương trình học” ngày mai có tiếp tục không a?” Theo tình trạng thân thể của người nọ hẳn là không thể tiếp tục, nhưng vẫn phải xin chỉ thị từ thủ lĩnh, đây là quy củ.

“Không cần.” Roth không suy nghĩ trực tiếp bác bỏ, ngược lại nhấn mạnh một chuyện khác: “Nói cho người kia của Hồng Dương Bang, hành động bí mật gọn gàng một chút, phong tỏa cùng che dấu tin tức Lục Hạo Lập mất tích, nếu không…” Roth không muốn xung đột chính diện với Điệp Huyết, một khi phân tranh, thì kết cục cao nhất chính là hai bên lưỡng bại cầu thương, đây là một chuyện rất phiền phức.

Anseph ngầm hiểu Roth đang ám chỉ người nào, nói: “ Dạ, tôi sẽ cẩn thận xử lý cùng hiệp trợ.”

Đứng ở vị trí thư ký hắn cảm thấy rất khó hiểu, thủ lĩnh sao tốn sức như thế lại vứt bỏ lợi thế lớn như vậy? Chẳng lẽ vì Mimi tiểu thư? Không hẳn như vậy, thủ lĩnh đã đem tình nhân kia xem như lễ vật đưa cho đối tác làm ăn rồi mà.

Roth rất tín nhiệm năng lực làm việc của Anseph, không chần chừ xoay người đi, tinh thần vô cùng phấn chấn, biến mất khỏi tầm mắt của Anseph cùng cảnh vệ.

Anseph khôi phục lại như cũ, phục tùng mệnh lệnh cùng phân tích thời gian thích hợp làm việc là tránh nhiệm của hắn, phân phó thủ hạ đi gọi bác sĩ, Anseph tiến thẳng vào phòng ngủ, nhìn quanh một lượt lại hơi ngạc nhiên.

Trong không khí còn phảng phất nồng đậm mùi tình ái cùng xạ hương của nam nhân, giường lớn hỗn loạn, nam nhân cao lớn cuộn tròn nằm mê man trên giường, mà ngoài ý muốn chính là quần áo trên người nam nhân.

Theo tình hình, thì Lục Hạo Lập không thể tự mình mặc, vậy chẳng lẽ là thủ lĩnh? Trong đây không có người thứ ba, chi tiết nhỏ tỉ mĩ, những người khác không chú ý đến, nhưng Anseph liếc mắt một cái có thể phát hiện, nhưng suy đoán cuối cùng vẫn không có lời giải.

Vô cùng khẩn cấp a, vài y sĩ vây quanh giường đang vô cùng bận bụi cùng nóng vội, y đã hôn mê hai ngày.

Hơn mười một giờ khuya, Anseph vẫn đứng trong phòng của Lục Hạo Lập, nhìn bác sĩ rút kim tiêm từ mu bàn tay của y, bọn họ vừa tiêm cho y xong, hai ngày nay mu bàn tay phải của Lục Hạo Lập đã chi chít vài lỗ tiêm.

Bác sĩ dặn dò y sĩ thu dọn mọi thứ đi ra ngoài, Anseph cho người nâng Lục Hạo Lập dậy muốn uy y uống chút nước bổ sung cho cơ thể, mỗi lần rót vài nước lại chảy ra, không có cách nào khác chỉ có thể dùng bông thấm ướt môi y.

Anseph hơi chút mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương, tuy bác sĩ nói tối nay y xuất mồ hôi thì sẽ không còn trở ngại, nhưng y không thể tránh khỏi “Nuông chiều từ bé”, vài viêm chứng đã khiến y thành như vậy.

Tiều tụy hẳn đi, từ ngày đó đôi mắt nhắm lại không còn mở ra nữa cùng lông mày nhíu lại, nam nhân cường tráng bây giờ giống như đứa trẻ yếu ớt, an ổn ngủ lại như bị gông cùm trói buộc mà toàn thân không nhúc nhích, duy nhất biểu hiện trên mặt là sự thống khổ khiến người khác đau lòng.

Anseph cầm túi chườm đá đắp lên trán y, tiện tay cầm khăn lau mồ hôi cho y, nhìn khuôn mặt kiên cường của y mà trầm ngâm, hai ngày nay Roth hoàn toàn không hỏi hay đề cập đến chuyện của Lục Hạo Lập, Anseph cân nhắc không biết có nên hướng Roth báo cáo hay không, sau đó trong mộng Lục Hạo Lập ú ớ tiết lộ nỗi bất án lại khiến Anseph thầm thở dài.

Suy nghĩ miên man, mọi chuyện, đến khi Anseph cho rằng không có gì là tất yếu, cửa truyền đến một tiếng xôn xao nhỏ, hắn nghe tiếng đối thoại cũng biết là ai đến. Phục tùng mà đem khăn mặt buông xuống, Anseph đứng dậy cung kính nghênh tiếp người đến, người kia theo lý sẽ không xuất hiện.

Thân thể nam nhân cùng nữ nhân quấn giao một chỗ, thực hiện mập hợp nguyên thủy nhất giữa tình ái nam và nữ.

“A…… Roth…… Roth…… Muốn ta…… Đừng ngừng… đừng ngừng…… A……”

Lana hoàn toàn nhập tâm vào trận hoan ái, cánh tay tuyết trắng khoát lên lưng Roth, nhìn say mê người nam nhân của nàng. Nhưng mà, Roth nằm trên người nàng lại giống như mất hồn, phân thân hắn hợp chặt với Lana, thế nhưng lại lơ đãng không mấy nhiệt liệt, thân thể chỉ đong đưa theo hình thức, cảm giác thiếu hẳn sự hứng thú.

Roth cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hãm sâu trong *** của nữ nhân, thứ đối với nam nhân khác sẽ tràn ngập sức hấp dẫn lại khiến hắn cảm thấy không chút thú vị, bực bội nhớ lại thân thể người kia, hắn đột nhiên dừng lại, không kịp ngăn lại, hồi tưởng kéo đến nhanh chóng như cơn đại hồng thủy, đại não tự ảo tưởng Lana là người kia.

Giả như lúc này đôi chân đang quấn quanh eo hắn là của người kia, giả như tiếng rên rỉ khẽ nấc kia là của người kia, giả như lời nói cầu khẩn hắn tiến nhanh lên là của người kia, giả như người kia ngay lúc hắn bắn vọt vào mà đạt cao trào, giả như hiện tại hắn đang giữ chặt người kia trong lòng!

Trong nội tâm hắn đột nhiên xung huyết kích động cắn phá toàn thân, nhìn chằm chằm Lana, nhưng trong mắt hắn nghiễm nhiên biến thành Lục Hạo Lập, tần suất tiến công tăng lên kịch liệt thêm mấy phần, nhiệt tình đến mức Lana gần như không thể chịu nổi, chỉ là, khi hắn trong cơ thể nàng đạt đến cao trào, nàng như vỡ nát khi Roth lẩm bẩm một từ: “Lục…” Roth sau khi kết thúc thật tự nhiên nắm lấy cằm người kia, nhưng khi Lana tiến vào ngực hắn trong nháy mắt, hắn lại dừng lại, nhìn nàng vài giây liền nhanh chóng buông nàng ra, không kịp mặc quần áo … không chút lưu luyến đi ra ngoài.

Lana còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn kích tình đã mất đi nhiệt độ cơ thể của Roth, nàng run rẩy co người lại, vội vàng lao xuống giường ôm phía sau hắn, mời ở lại: “Roth, chờ chút, đêm nay hãy cùng em…”

Roth ngang ngược đẩy Lana ra, không chút chân thành chỉ trấn an cho qua loa: “Anh bây giờ có việc, lần sau tới.” Câu còn chưa nói hết đã tránh né nàng, Lana tỏ vẻ hiểu lý lẽ thuận theo, Roth càng lúc càng đi xa.

Trong không khí yên tĩnh thật lâu, sau đó chậm rãi vang lên tiếng gốm sứ bị đập nát vang lên rất to rất thanh thúy…

Roth cũng không thể giải thích tại sao hắn lại muốn đến đây lúc này, khoát tay miễn cho bọn Anseph cúi chào, hắn tự giác giảm nhẹ cước bộ, hạ thấp giọng nói: “Có hạ sốt không?” Sau khi ngồi xuống lướt nhẹ qua hai gò má của Lục Hạo Lập, hắn mới biết y gầy hơn hai ngày trước rất nhiều.

“Bác sĩ nói đêm nay không sao, nhưng muốn Lục tiên sinh uống nhiều nước một chút, thế nhưng y không uống được.” Anseph thuật lại những lời bác sĩ nói, liếc nhìn nửa ly nước còn nằm trên bàn, Roth lại nhìn Lục Hạo Lập. Suy nghĩ trầm tư sau đó cầm lấy ly nước uống một ngụm, nghiêng người dán lên môi y vì hô hấp khó khăn mà hé mở. Roth đem nước từng chút từng chút đút cho Lục Hạo Lập, cuối cùng giống như đòi bồi thường mà phản ngược lại mút lấy cánh môi của y, sau đó lại ngậm lấy nước, với hành động tương tự mà đút cho y, rồi lại mút lấy.

Nước làm dịu đi cổ họng nóng như lửa thiêu của y liền thuận theo nhu cầu sinh lý, cho dù hôn mê nhưng cũng không kìm lòng được mà mong muốn được nhiều hơn, khi cảm giác được bọt nước mềm mại khiến y dễ chịu, y vô cùng vui vẻ mà hé miệng chờ hắn uy y, đầu lưỡi tham lam duỗi vào trong miệng hắn.

Đối với màn thân mật trước công chúng của bọn họ, cảnh vệ cùng nhóm y sĩ đều ăn ý mà dán chặt mắt xuống đất, kể cả Anseph.

“Ra ngoài hết đi” Roth hạ lệnh, hắn tự mình chọn một thành viên của mỗi tổ trong bốn tổ cảnh vệ để thay phiên canh giữ, chỉ có Anseph là hiểu theo nghĩa khác, đó là Roth sẽ ở đây qua đêm.

Lục Hạo Lập giống như chim non đòi ăn, đợi lâu không có thứ ngọt lành kia khiến y thất vọng đột ngột nuốt khan. Cởi giầy xong Roth vén một góc chăn chui vào, lần này không hề ngậm nước mà hôn Lục Hạo Lập, hào phóng để lưỡi Lục Hạo Lập liếm môi hắn.

Ít quá… Không đủ a… Lục Hạo Lập bất mãn mà liều mạng mút vào, nhưng chất lỏng ngọt đặc biệt này lại quá ít, y không chịu nổi mà cuốn lấy đầu lưỡi Roth ngậm vào miệng, phản ứng của y như vậy khiến Roth rất thỏa mãn đồng thời cũng tin tưởng y thật sự bệnh đến hồ đồ. Có lẽ nhìn thấy Lục Hạo Lập khổ cực như vậy mà động lòng trắc ẩn, hay cũng sợ nếu y cứ tiếp tục hôn nữa thì hắn sẽ dục hỏa đốt người mất, Roth cuối cùng cũng uy no y, sao đó ôm đi vào lòng.

Roth điều chỉnh tư thế thoải mái hơn để ngủ, lại chú ý mi mắt đóng chặt của Lục Hạo Lập tự lúc nào đã tạo ra khe hở.

“Ngươi thấy sao rồi?” Roth đưa tay trước mặt y quơ quơ, tuy nói câu hỏi này xem như đang quan tâm, nhưng trong câu nói lại tỏ ra vẻ áy náy mình là đầu sỏ gây ra chuyện này. “Dễ bệnh như vậy, ngươi thật yếu điệu? Cái này mà là nam nhân sao…” Sự châm chọc khiêu khích của Roth dừng lại, hắn biết y còn chưa thanh tỉnh, bởi vì đôi mắt dã tính linh động kia bây giờ chỉ là thảm đạm vô thần.

Vừa tỉnh ngủ, không nói gì. Lục Hạo Lập đột nhiên nhích lại dựa sát vào Roth, dùng cả tay chân cuốn lấy hắn, ôm thật chặt lại không ngừng lạnh. Run, nói mớ: “Lạnh… lạnh quá…”

Đột nhiên bị y thân cận khiến Roth trở tay không kịp, thấy vừa không ngừng xuất mồ hôi vừa kêu lạnh liền đem chăn kéo thật cao, ôm cả người y, hành động hiếm thấy là vén mái tóc ướt đẫm của y ra sau, chỉ vô tình, từng chút từng chút vỗ nhẹ lưng y, mọi thứ đều yên tĩnh, song song nhập miên. Trong mơ chập chờn, Roth mơ hồ cảm thấy hắn cùng y ở bên nhau vô cùng hòa hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.