Buổi sáng chủ nhật, mặt trời lên cao, quang mang chói mắt vô tư chiếu rải trên mọi vật, tia sáng len vào bức màn trong phòng, trong gian phòng mơ màng âm trầm có tiếng hít thở nhè nhẹ, trên chiếc giường rộng lớn có hai nam nhân đang say ngủ, nhìn thoáng qua tựa như nồng thắm ôm nhau không rời, nhưng nhìn thật cẩn thận, sẽ phát hiện thật ra là một nam nhân bị một nam nhân khác gắt gao ôm xiết lấy.
Nam nhân tóc đỏ bị nhốt cảm thấy thở không nổi mà choàng tỉnh dậy, đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, nhìn người nam nhân đang nằm bên cạnh mình, nhìn mông lung một hồi chợt nhớ ra, sau đó nam nhân tóc đỏ đẩy nam nhân đang ôm y như vòi bạch tuộc kia ra, giọng ngái ngủ la lên: “Uy… Uy… Tình tỉnh…” Roth bực bội lẩm bẩm vài tiếng, lại gác lên chân Lục Hạo Lập giật giật, tiếp tục ngủ.
“Mau đứng dậy… Ngươi ngủ quên a, đến giờ rồi…” Lục Hạo Lập đần độn nhìn đồng hồ báo thức, thúc giục Roth mau tỉnh dậy. Y rối tinh lên. Bình thường hơn tám giờ Roth sẽ rời đi, hôm nay trễ rồi còn cù nhầy ở đây, vấn đề là hắn ôm quá chặt khiến y ngủ không thoải mái, y phải dựa hoàn toàn vào ngực hắn, như vậy khiến y rất khó chịu.
“Câm miệng… Ngươi đừng nháo…” Giọng ám ách đầy từ tính vang lên, Roth bá đạo nằm úp sấp người đem Lục Hạo Lập đặt dưới thân, áp người ta xong hắn muốn ngủ bù, đêm qua hai người lại phóng túng chiến đấu đến nửa đêm.
Không có biện pháp đẩy Roth ra, Lục Hạo Lập giãy giụa cũng vô dụng, thôi ngủ đại vậy a. Nằm dưới thân nam nhân, y bị xâm chiếm nên càng mệt mỏi hơn cả hắn, hơn nữa có chuyện nghiêm trọng hơn nữa. Sau khi y thanh tỉnh, tình thế dĩ nhiên không giống mọi khi, hắn một tay gối sau đầu, tay kia ôm y, y cúi đầu vào ***g ngực hắn, bên tai nghe tiếng tim đập hữu lực, mạnh mẽ.
“Sớm.” Roth thản nhiên chào buổi sáng, khí chất lạnh lùng cùng mê hoặc khác nhau một trời một vực, xem ra cần có khoảng thời gian để tỉnh hẳn đã. Đầu óc độn độn, y né tránh hắn để ngồi dậy, đầu óc choáng váng loạn thành một đám tóc đỏ ngồi ngẩn người.
Roth nhìn y như đang lạc vào cõi thần tiên, bộ dạng Lục Hạo Lập ngây người khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, tuy rằng y ngay cả gần với từ đáng yêu cũng khó có thể hình dung. “Rửa mặt đi, ta chờ ngươi nấu cơm.” Nói xong, hắn đột nhiên bước xuống mặc quần áo, tiến vào phòng tắm. Ở đây có phòng bếp, nhưng chưa từng được dùng, bây giờ muốn dùng thì phải gọi người ta đến chuẩn bị trước.
Lục Hạo Lập lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lên, khi hắn từ phòng tắm đi ra thì nói: “Ta chỉ biết nấu thức ăn nhanh thôi.” Tối qua y đã nói việc này với hắn rồi a.
“Ta không ăn thứ thức ăn rác rưởi đó, từ nay ngươi cũng không được ăn!” Nói hết ra, Roth vẫn giữ vẻ độc tài như cũ.
“Vậy ngươi đi kêu đầu bếp nấu, ta không biết làm.” Roth hoàn toàn không thèm để ý Lục Hạo Lập nói gì, vừa đi đến vừa tuyên bố: “Cơm trưa sẽ do ngươi nấu.” Ép buộc thì sao chứ? Không hề gì, hắn thích y nấu cơm cho hắn.
Nấu cái rắm a, ngươi muốn ta làm cái gì a? Lục Hạo Lập trong lòng gào hét, gần sắp nổi điên thì ngược lại, mặc kệ luôn, nấu thì nấu, thứ gì chín thì đều ăn được, đứng không, nấu không cẩn thận có chết cũng đừng oán y!
Nói đến thì thật kỳ lạ, lần này nổi cơn nấu cơm thật ấu trĩ buồn cười, thâm cừu đại hận của bọn họ đều bị dời đi, tạm thời lắng xuống sao? Không biết, chỉ nhìn hiện tại a, bọn họ giống như tiểu hài tử đang giận dỗi làm khó dễ nhau, ân… Vì một bữa cơm, hy vọng bữa cơm này có thể bình an vô sự trôi qua a.
Roth cùng Lục Hạo Lập sóng yên biển lặng ngồi trong phòng khách, khoang tay đứng nhìn đám người hầu đến đến đi đi, tốt thôi, trừ mỗi tủ chén là không đưa đến, như vậy giống như muốn y vĩnh viễn phải tự mình nấu cơm.
“Thủ lĩnh, mọi thứ đều chuẩn bị xong, có cần đầu bếp đến chỉ dẫn không a?” Anseph hỏi thăm chừng, bình tĩnh xử lý mọi chuyện cùng nghĩ sâu tính kỹ đã trở thành hoạt động đặc thù của hắn.
Lo lắng vô dụng, Roth từ chối thẳng: “Không cần, các ngươi đều đi ra ngoài.”
Lục Hạo Lập khóe miệng run run, nói: “Sách dạy nấu ăn cũng nên có một cuốn a?”
“Nói nhiều làm gì, nấu cơm đi.” Roth túm lấy y, trước mặt mọi người ôm nửa người y kéo vào phòng bếp.
Lần đầu tiên trong đời Anseph không biết nên khóc hay cười, sau đó vừa mừng vừa lo, hai người kia tổ chức bữa ăn gia đình, nơi nguy hiểm cho tánh mạng nhất có lẽ là phòng bếp, chủ nhật thủ lĩnh đều ở lại đây cùng Lục Hạo Lập, điều này nói được cái gì chứ, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, còn phải nghĩ xem thế nào đã.
Vừa rời, cử chỉ của bọn hắn thật thân mật… Nếu là ta… A, thiệt là, ta suy nghĩ cái gì a… Thân phận của ta là gì chứ… Anseph che dấu cười khổ vào tận đáy lòng đang chua xót đến khó hiểu, cuối cùng dẫn mọi người rời đi.
Trong phòng bếp lại là một cảnh tượng khác, ngạn ngữ có câu “Quân tử viễn li bào trù” những câu này trước kia khi Lục Hạo Lập nửa đêm đói bụng sẽ tự động phủ nhận, bằng không quân tử sớm muộn cũng sẽ chết đói.
“Quân tử viễn li bào trù”: Là người quân tử thì sẽ cách xa phòng bếp.
(Ta cùng là người rất rất quân tử …. ngụy biện thôi ^^,)
Y nhìn một đống thực phẩm chất cao ngất, lưỡng lự không biết bắt tay từ đâu, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy a.
“Ngươi muốn đứng đến lúc mặt trời lặn?” Roth hai tay vòng trước ngực dựa vào cạnh cửa, dù bận vẫn ung dung hỏi. Trong phòng bếp không lớn này, nhưng so với gia đình bình thường cũng đã rất rộng rãi, có thể dư dả chứa hai nam nhân cao lớn.
Lựa chọn im lặng trước lời nói ác ý của Roth, Lục Hạo Lập xốc lại tinh thần nghĩ dù sao cũng phải trổ tài thôi, hiện tại y có lẽ nên rửa tay trước, rửa rồi lại rửa, sau khi lãng phí không ít nước y mới kiên trì cầm dao thái thịt, chọn tới chọn lui chọn một khối thịt bò để trên thớt gỗ, giơ tay chém xuống, giống như thịt bò có thâm thù đại hận với y mà dùng sức xả xuống, tiếng động đó khiến Roth phải chú ý.
“Thịt bò dùng để cắt, không cầm thiết chém mạnh như vậy.” Rút hai tay lại không làm gì cả, Roth cao ngạo cùng rãnh rỗi nói vài lời châm chọc.
“Giỏi thì ngươi thử đi.” Nhỏ giọng bất mãn nói thầm, Lục Hạo Lập cũng theo lời Roth nói, chỉ dùng một chút sức cắt xuống. Dao nhỏ rất bén, y đem khối thịt bò thượng hạng nhập khẩu từ Nhật Bản cắt thành hai mươi mấy miếng.
“Ngươi tính làm gì?”
Lục Hạo Lập nhìn từng khối thịt nhỏ có chút thỏa mãn, trả lời: “Chiên thịt bò beefsteak.” Hắn nhìn y, ngữ khí kì quái hỏi lại: “Vậy tại sao cắt như vầy?” Hắn ăn thịt bò thường là một khối tròn lớn, y lại cắt thịt thành miếng nhỏ a.
“A?” Người cầm dao kêu một tiếng, ngừng vào giây suy nghĩ một chút, ngẩng đầu tự bào chữa: “Như vậy khi ăn sẽ tiện hơn.”
Hiểu rồi gật gật đầu, hắn đứng một bên tiếp tục nhìn, dù sao hắn cũng không hiểu rõ về nấu ăn lắm.
Lục Hạo Lập tỏ vẻ rành rỏi mở bếp, chỉnh đến lửa cao nhất, để một cái chảo lên, kế tiếp là đem thịt bò trực tiếp đổ vào.
Tiếng thịt chiên “Tư tư” khiến y cảm thấy rất sung sướng, tâm trạng thả lỏng y bỏ mặc thịt trong nồi, chuẩn bị gì a? A, salad.
Salad hình như là để rau diếp cùng hoa quả trộn lại với nhau, vậy trước tiên y sẽ cắt rau, nắm một bó rau diếp xanh nhạt, y bắt đầu cắt. Roth đứng bên cạnh y, đây cũng là lần đầu hắn vào bếp, nhìn y bận rộn hắn cảm thấy thật lạ lẫm, nhìn y chăm chút làm bếp trong ngực hắn có chút căng thẳng, có chút mềm mại.
Cảm giác rất kỳ diệu, không thể tưởng tượng được, lần này nấu ăn cũng là chuyện đầu tiên cả hai cùng làm với nhau, nghĩ đến cảm giác lần đầu tiên.
Cảm giác kỳ quái, trong nồi hình như có gì đó không ổn, mùi khét truyền ra.
“Thịt bò của ngươi sắp khét a.” Roth dùng mu bàn tay đẩy đẩy vai y thuận miệng nhắc nhở, những miếng thịt cháy đen như than đó hắn quyết định sẽ không ăn.
“Tiêu rồi? Châm nước vào!” Y quay đầu nhìn thấy vậy, y quyết định nhanh như cắt dùng nước trong bồn chế vào.
Roth bình tĩnh hỏi lại: “Châm nước?” Lúc này không nên châm thêm nước nhỉ.
(^^, …nên chứ sao không????)
“Không châm nước? Vậy thêm dầu.”
(^^, …cũng được?????)
Lục Hạo Lập hiện tại tôn trọng ý kiến của hắn cũng bắt đầu bàn luận.
Nghĩ đơn giản, Roth nói: “Không cần thêm dầu nữa…” tắt lửa là được những chữ này hắn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị y sốt ruột cắt ngang: “Không châm nước không thêm dầu, vậy có thể thêm chút rượu ha.”
Lục Hạo Lập luôn luôn có tốc độ hành động nhanh hơn người thường rất nhiều, nói là làm liền, y cũng không để hắn kịp ngăn cản ý kiến của mình mà đã cầm cái ly đi đến nồi cứu vãn đám thịt bò kia, sau đó… ai cũng biết rằng rượu mà tưới vào nồi như vậy thì sẽ gây ra hậu quả gì nhỉ, lửa theo đó bốc phụt lên.
Trong lòng Roth trầm xuống, không chút do dự nhanh chóng xoay người ngăn phía trước Lục Hạo Lập, theo bản năng dùng cơ thể ôm lấy y cùng nhau lùi ra sau, hắn ôm y lùi ra vài bước thì quay đầu lại, sau khi nhìn ngọn lửa kia dần nhỏ lại thì hắn đột nhiên hối hận, lúc này mới nhớ đến hoàn cảnh hiện tại, hình như hắn đã khẩn trương quá mức thì phải.
Lục Hạo Lập khó hiểu nghiêng người nhìn quét qua Roth, chuyện nhỏ vậy hắn làm gì phản ứng quá mức như thế chứ? Còn che cho y làm gì?
Khó hiểu, Lục Hạo Lập bị hắn ôm giam trong lòng cảm thấy hơi ngượng, ánh mắt nhìn y thì không nói gì, y khó hiểu chính là, trong ánh mắt màu lam đó như chứ một dạng tình cảm gì đó muốn thoát ra, thâm tình khiến y không thể dời ánh mắt đi chỗ khác được, trong ánh mắt hắn, y thấy được chình mình.
Một phòng bếp hoàn hảo lại bị những người mới biết nấu biến thành bãi chiến trường, trong không gian không nhỏ này đột ngột hiện lên một tầng mập mờ khiến lòng người cũng loạn nhịp, xung quanh yên lặng dường như cái gì cũng không tồn tại, hai người ôm lấy nhau, sau đó không biết ai là người ngủ động, đầu hướng đến gần đối phương, rũ mi nhìn chằm chằm vào cánh môi của nhau như sợ hãi điều gì đó chỉ dám từng chút từng chút đến gần, một không khí khó diễn tả, hiện tại chỉ có một cảm giác mơ hồ là họ muốn hôn môi…
Đôi môi cách nhau không đến một milimeter, hoang mang chạm vào hơi thở ấm áp của người kia, cảm giác tự nhiên trong cơ thể như đang suy tư, tim đập rộn ràng, nam nhân không còn cách nào dằn lại được, rốt cục Roth liều lĩnh hôn nồng nhiệt như muốn cướp lấy hô hấp của người kia, trong lúc đó tiếng vang ầm ĩ từ nơi phòng bếp vang lên, đột nhiên lay động, lý trí Lục Hạo Lập được kéo về, mê hoặc hoàn toàn tiêu tan, trừng mắt như ác quỷ đang cuống quít lao tới.
Đã đến sát bên môi lại bị Lục Hạo Lập né tránh, sắc mặt Roth căng thẳng, hắn cảm giác mất hứng. Không nhìn mắt hắn nữa, xoay đầu ổn định lại nhịp tim, Y vì an toàn của bản thân mà tranh thủ thời gian đến tắt lửa, không thể chơi đùa với lửa nha.
“Thật sự không ổn a.” Một mảnh bừa bộn, Lục Hạo Lập tự nghĩ trong lòng khẳng định bản thân không thích hợp cầm nồi niêu xoang chảo.
Roth lặng lẽ đi sau y, hai tay vòng qua ôm eo y, dùng thân thể cọ nhẹ vào mông y, lỗ mãng hôn dưới tai mẫn cảm của y, sau khi Lục Hạo Lập thoáng co rúm đáp trả hắn, cuồng nịnh nói khẽ: “Không sao, ta ăn ngươi là được rồi.”
“Ngươi nói đùa gì vậy… Ô…” Lục Hạo Lập xoay đầu muốn bác bỏ, không ngờ Roth làm tới, bị hắn hôn thắm thiết, đôi môi bị hắn khóa chặt lập tức giãy dụa kháng cự, nhưng hắn đã cố ý liều lĩnh, hiển nhiên kháng cự không hề có tác dụng.
Áo bị kéo lên cao, thắt lưng bị rút ra, khóa kéo xuống, quần cũng bị kéo thấp, hạ thân lỏa lồ bị nam nhân bắt lấy tình khí xoa nắn, lúc đó phần eo mềm yếu lại hướng sát vào người hắn, tình cảnh của y đã được an bài… Vận mệnh thật sự rất kỳ diệu, hơn nữa không thể cãi lại được.
Anseph ngẫm lại cũng nên tìm một cuốn sách dạy nấu ăn tới hỗ trợ, thân là thư ký riêng của Roth, hắn còn có nghĩa vụ chú ý lãnh đạo của mình ngàn vạn lần không thể bị ngộ độc thức ăn.
Gõ cửa, chờ, không phản ứng. Sau khi chờ một lúc thì Anseph tự mình mở cánh cửa không khóa ra, bởi vì do chức vị, cho dù là đến văn phòng của Roth, hắn cũng không cần phải gõ cửa mà có đặc quyền tiến vào, hơn nữa bây giờ là ban ngày.
Đặc quyền này là điều tốt? Là một vinh hạnh vô cùng đặc biệt? Điều đáng để kiêu ngạo? Không! Nếu như có thể, Anseph tình nguyện dùng toàn bộ tánh mạng để đảo ngược thời gian. Chỉ cầu hắn vừa rồi không hề bước vào căn phòng này. Không thấy bọn họ, không biết bọn họ, không nghe tiếng bọn họ!
Anseph nhìn thấy gì? Nghe được cái gì? Trái tim hắn trong nháy mắt như bị xé toạt ra khi nhìn Lục Hạo Lập đang thoát nửa phần dưới giang rộng hai chân ra, hình ảnh y hai tay duỗi trên bàn để Roth ở sau lưng cường lực xỏ xuyên qua y Linh hồn hắn bị hủy diệt trong nháy mắt khi nghe tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng người kia bình thường khi cùng hắn nói chuyện hào sảng nay lại rên rỉ đầy mị lực…
Thế giới này có thần thánh? Tàn nhẫn với hắn như vậy còn chưa đủ sao? Vì sao còn muốn hắn cứng kiến một cảnh tượng như vậy! Anseph tránh vào cánh cửa không dám kinh động đến những người đang hãm sâu vào thủy triều ái dục kia, Roth vừa rồi còn dừng lại hoán đổi tư thể, hắn rút ra rồi đem Lục Hạo Lập lật người lại, từ chính diện tiến vào cùng bá đạo đòi hỏi nụ hôn, không biết vì sao luật động càng lợi hại hơn trước, mà Lục Hạo Lập… đôi chân thon dài quấn lấy tấm lưng cường tráng của Roth…
Tim, như bị người ta đào móc sống kéo ra, sau đó ngay trước mặt hắn bóp nát, thành tro, hắn hai mắt như muốn nứt ra dựa vào sức lực cuối cùng chống đỡ bản thân yên lặng bước ra ngoài, ngực kịch liệt đau nhức hốt hoảng rời khỏi chỗ này, thế như hắn tuyệt đối không thể trốn khỏi trò đùa dai của số mệnh!
Anseph chạy trối chết trốn vào phòng chứa đồ, ở nơi bốn bề vắng lặng gỡ xuống phòng bị, hai đầu gối lảo đảo quỵ xuống, hắn thống khổ cùng lo lắng, lệ không ngừng tràn ra khó lý giải cùng khó tin.
“Không hiểu, không hiểu, ta không hiểu! Lục Hạo Lập, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao, ngươi nói cho ta biết đi… tại sao… tại sao ngươi phải như vậy?” dùng toàn lực đè lại nơi trái tim, trong lúc này mắt hắn đỏ ngầu như muốn nổ tung phẫn nộ đau thương, duy nhất không ngừng ép khí tự hỏi: “Ngươi không phải không khuất phục sao? Ngươi không phải không tự nguyện? Tại sao khi bị nam nhân xâm phạm ngươi lại có phản ứng kia? Tại sao a…” gào hét khàn cả giọng, Anseph không thể quên thân hình của hai người khi rời vào vòng xoáy của dục vọng, khuôn mặt Lục Hạo Lập đầy vẻ hứng thú trầm mê, hắn đau nhức, hắn bi thương, hắn không muốn tiếp nhận, không chỉ bởi vì tận mắt thấy người mà hắn yên mến ngưỡng mộ cùng nam nhân kết hợp, chủ yếu là vì biểu hiện cùa người kia, cái được gọi là hưởng thụ a? Được kêu là phóng đãng a? Tại sao y lại có thể như vậy…
Anseph hắn vẫn… luôn luôn quan sát Lục Hạo Lập, trong ấn tượng cùng niềm tin của hắn, Lục Hạo Lập vừa cường vừa ngang ngạnh, là kiêu ngạo. Hắn tin tưởng cùng yêu mến một Lục Hạo Lập như vậy, Anseph đã cô tịch nhiều năm thầm nghĩ liều lĩnh tiếp cận, y một người vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu, Anseph biết rõ quan hệ của Roth và Lục Hạo Lập, hắn từng khuyên Lục Hạo Lập phục tùng, nhưng hắn chưa từng tưởng tượng y còn có một bộ mặt như thế, hắn vẫn cho rằng y chán ghét bị nam nhân chiếm giữ… Chẳng lẽ không phải sao? Người kia là y? Người kia là người hắn nghĩ là y sao? Người kia là người hắn muốn giúp đỡ sao? Ngươi kia không nên như vậy a…
“Ngươi hẳn là người cười tiêu sái dưới ánh nắng chói chang tại Thương Thành buổi chiều hôm đó, ngươi phải kiêu ngạo, ngươi không sợ trời không sợ đất, ngươi phải ngạo mạn… chứ không như một gái *** mở rộng chân quấn lấy lưng nam nhân mà rên rỉ, người nam nhân kia vẫn là kẻ thù của ngươi, ngươi như vậy mà dám nói muốn rời đi sao? Ta dụng tâm muốn giúp ngươi, ngươi lại để cho ta nhìn thấy ngươi như thế, Lục Hạo Lập, ngươi thật đáng bị coi thường!”
Anseph ngã xuống nền nhà dơ bẩn, tâm tình kích động mồ hôi ướt đẫm toàn thân, hắn nhìn lên trần nhà chửi mắng càng ngày càng thậm tệ cùng tuôn đầy lệ, cảnh vừa rồi kích thích hắn rất nhiều, hắn không thể tiếp nhận, suy nghĩ của hắn về Lục Hạo Lập trong thoáng chốc đã hoàn toàn sụp đổ, phá vỡ, hắn buồn bã thầm thì: “Không cần phải như vậy được không… Ta không hy vọng ngươi biến thành như vậy…” ngươi không nên như vậy, tuyệt đối không được!
Nhẹ nhàng đem Lục Hạo Lập ôm lên giường, Roth theo quán tính ấn một nụ hôn xuống môi y, phủ thêm áo khác đi đến bàn rót một ly nước. Ly thủy tinh trong suốt, sóng sánh ánh nước, Roth vừa xoay vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, khi bọn họ đang ân ái, Anseph đã đến, hắn biết rõ điều đó.
Thời gian gần đây xảy ra không ít chuyện, Anseph là một thư ký rất có năng lực, nhưng gần đây có một chút khác thường, từ khi hắn tiếp xúc với Lục Hạo Lập, cư xử có chút khác, lần đó Lục Hạo Lập thiếu chút nữa chết trên tay mình thì, hắn thậm chí còn động thủ.
Roth hy vọng là mình quá nhạy cảm, nhưng sự tình rõ ràng rất kỳ quặc, hắn không muốn tùy tiện xử lý một trợ thủ đắc lực như vậy, để chứng thực suy đoán của mình, khi đó biết rõ Anseph xông vào hắn cũng không muốn dừng lại, còn làm kịch liệt hơn.
Nếu như nói Anseph phản bội hắn, vậy cũng có thể xảy ra, từ thật lâu trước kia, khi bọn họ còn nhỏ, Anseph chỉ một mực đi theo sau lưng hắn và Roger. Cảm giác Anseph chỉ là một người rất mờ nhạt, hắn chỉ lên tiếng khi thích hợp. Cho nên nhiều khi bị người khác quên mất sự tồn tại.
Không giống như Roth cùng Roger tỏ sáng mọi phía, hắn tựa như một cái bóng không gây tiếng động hầu hạ sau lưng bọn họ, đóng tròn vai diễn của hắn. Hắn rất thông minh, rất an phận, thí dụ như trong một cuộc thi, Roth cùng Roger cùng đạt giải nhất, Anseph sẽ đứng vị trí thứ hai Roth bọn họ phân nhau hạng nhất hạng nhì, thì hắn sẽ an vị ở vị trí số ba, không bao giờ vượt qua bọn họ cũng không thể hiện là hắn dốt nát.
Cất cái ly, Roth trở về nằm bên cạnh Lục Hạo Lập, nhìn y, Roth dần dần cảm thấy thật khó chịu vì vừa rồi không nên để thân thể chỉ thuộc về hắn lại cho một nam nhân khác nhìn thấy, cười khổ, hắn tự giác thật không thoải mái.
Kề sát vào Lục Hạo Lập đang chìm vào giấc ngủ, hắn cũng coi như hiểu rõ Anseph, biết rõ hắn không có dã tâm phản bội, nhưng hắn cũng không nên gây ra chuyện còn nghiêm trọng hơn việc phản bội.
Giữa trưa, mặt trời rực sáng. Tiếng ve kêu râm ran, từng cơn gió nhẹ khoan khoái, cảm giác thật hài hòa, khung cửa sổ từ tầng hai, một loạt thân ảnh thoăn thoắt đi qua đi lại.
Quần dài màu đen, áo màu nâu đỏ, đôi chân trần, tay mang bao tay quyền anh, Lục Hạo Lập đang luyện tập, động tác sinh động linh mẫn, trán cùng tóc mai đều đẫm mồ hôi, mái tóc đỏ dưới ánh mặt trời càng chói mắt, càng hiện rõ hơn dưới vầng thái dương.
Không biết trải qua bao lâu, động tác Lục Hạo Lập bắt đầu chậm dần, cho đến khi hoàn toàn dừng lại để hít thở, y dùng hàm răng cắn mở dây thắt của bao tay, rút tay ra lau mồ hôi, xoay người muốn trở lại phòng thì nhìn thấy Anseph.
“Ngươi tới rồi a.” Lục Hạo Lập kéo cửa sổ sát đất ra bước vào phòng, giống như bình thường chào hỏi hắn.
Cầm khăn mặt lau mồ hôi, Lục Hạo Lập chờ nửa ngày lại không nghe thấy Anseph nói câu nào, nhìn qua chỉ thấy hắn như bức tượng gỗ cúi đầu đứng đằng kia, nói đùa: “Ngươi làm sao vậy? Đang đứng ngủ sao?” Lục Hạo Lập đến gần hắn, nhấc tay muốn đẩy đẩy hắn, còn chưa kịp đụng đến đã bị hắn đẩy ra.
“Anseph?” Ngạc nhiên, Lục Hạo Lập cẩn thận gọi hắn, Anseph cuối cùng cũng phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hạo Lập, thế nhưng ánh mắt kia khiến Lục Hạo Lập kinh sợ, hắn dừng một chút, để không khí dịu đi một chút nên cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Không giống…” Trong đầu hồi tưởng, hắn không phải vô ý đụng chạm gì đến Anseph sao, không thể nào a.
“Lục.” Anseph không nhúc nhích gọi y một tiếng, thấy Lục Hạo Lập hoang mang lại dùng một chất giọng không hề chứa chút tình cảm nói: “Trước kia ngươi từng hỏi ta về chuyện của Mimi tiểu thư.”
“Ân… ngươi cũng nói là ngươi không thể nói cho ta biết?” Lục Hạo Lập tâm nhịn không được, cảm thấy hơi lạnh người, nét cười cũng biến mất.
“Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết,” đến phiên Anseph cười, mang theo âm lạnh ác ý, hắn nói từng chữ từng chữ với Lục Hạo Lập: “Cô ta tự sát!”
“Ngươi biết vì sao cô ta chết không? Ta cho ngươi biết a. Hôm đó trong phòng giam, bác sĩ nói cho cô ta biết, cô ta đã mang thai. Ha ha, là mang thai đó, bị người ta chà đạp đến mức mang thai a, thực bi ai nha, phụ thân của đứa bé kia là ai…”
Khuôn mặt Lục Hạo Lập trắng bách, y lui về sau một bước. Ánh mắt khiếp sợ nhìn người đang cười thật thoải mái trước mặt, người kia nói tiếp: “Ngươi muốn thấy thi thể cô ta không? Đến bờ biển đi. Chúng ta đem thi thể của cô ta cắt thành từng khối nhỏ ném xuống nước, đến bờ biển đi, ngươi có lẽ có thể nhìn thấy cô ta thi cốt vô hồn lang thang trên biển…”
“Hỗn đản, các ngươi quá tàn nhẫn. Cô ấy không làm sai a, cô ấy căn bản không làm gì sai a!” Hốc mắt đau nhức, cơn giận của Lục Hạo Lập từ chân dâng lên tới đỉnh đầu nhưng trái tim lại băng giá rét thấu xương, trầm trọng bi thương khiến y gần như không thở được.
“Đau lòng sao?” Anseph bước nhẹ tới gần, tay phải dán sát vào nơi trái tim của Lục Hạo Lập, cười hắc hắc quỷ dị vài tiếng, lắc đầu với Lục Hạo Lập, tự hỏi tự đáp: “Ta hỏi thật dư thừa, tại sao ngươi phải đau lòng. Ngươi phải cao hứng mới đúng, ngươi nhìn ngươi xem, cuộc sống thật tốt a, giương chân ra thôi cũng đã khiến thủ lĩnh say mê quấn quanh ngươi, mỗi ngày không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không rời giường của ngươi, Mimi tiểu thư thật sự thật đáng thương. Nam nhân cô ta luôn ngưỡng mộ mỗi ngày mỗi đêm đều ngủ cùng với hung thủ hại chết cô ta, ta nghĩ cô ta chết cũng sẽ không nhắm mắt…”
“Câm miệng! Ngươi nói đủ chưa! Ngươi không thể nói như vậy với ta, mọi chuyện ngươi phải hiểu hơn ta chứ, ta bị ép buộc, ngươi biết ta là bị ép buộc!” nắm lấy cổ áo của Anseph, ánh mắt Lục Hạo Lập bi nộ như một con sư tử, y nổi giận rít gào: “Các ngươi bắt bạn bè ta, khống chế bang phái của ta, còn phái người giám sát con ta, các ngươi uy hiếp ta!”
“Bắt giam bạn bè ngươi… Ha ha… Ngươi coi thứ phản đồ đó là bạn bè…” bị Lục Hạo Lập nắm cổ áo, Anseph bị nâng lên nhưng cũng không sợ không vội, ánh mắt màu lục đầy ý cười nhạo nhìn thẳng vào ánh mắt đang đầy tơ máu của Lục Hạo Lập, nói: “Ngươi nghĩ chúng ta làm sao có thể che giấu tin tức ngươi mất tích, đều là nhờ sự hỗ trợ rất nhiều từ bạn tốt của ngươi, không… kỳ thật ngươi phải bội phục thủ lĩnh chúng ta, hắn không mất đến một phút đồng hồ để Hill của ngươi trốn thoát, tất cả chuyện này đều là hắn bày ra.”
Anseph nhìn khuôn mặt bị đả kích hoàn toàn tái nhợt, ánh mắt đỏ ngầu, mười ngón tay túm cổ hắn dần dần mất lực, trong lòng hắn rỉ máu, ngoài miệng vẫn nói những lời tổn thương: “Ngươi thật sự ngu xuẩn đến mức chưa từng hoài nghi sao, hay là đang tự lừa gạt mình? Lúc ngươi ở đây bị người ta đùa giỡn, ngươi có biết hảo huynh đệ của ngươi đối đãi với con trai bảo bối cùa ngươi như thế nào không? Nghe theo sử sai khiến của thủ lỉnh chúng ta, Hill ngược đãi con trai của ngươi như thế nào ngươi biết không?”
Để chứng minh những điều hắn nói là thật, Anseph vung cho Lục Hạo Lập rất nhiều tấm hình, rơi lả tả xuống đất.
Lục Hạo Lập, ta thật sự thích ngươi, ta rất thích ngươi, ngươi biến thành bộ dáng như vậy đều liên quan đến thủ lĩnh, ta sẽ không để ngươi bị kéo xuống như vậy, ngươi hận hắn a, vĩnh viễn hận hắn, …
VẬY NGƯƠI SẼ MÃI MÃI LÀ NGƯƠI.
Tin tức như vậy, mọi chuyện như vậy, sự thật như vậy, đều đánh sâu vào Lục Hạo Lập, y thừ người trong thoáng chốc, nắm chặt tay không ngừng run rẩy, phẫn hận trong ánh mắt càng ngày càng sâu, đồng tử che phủ một tầng hắc ám, cừu hận bao quanh y trở nên bạo lệ đến kinh người, kích động đến sát ý mà y đã vì Kỳ mà che giấu rất lâu, y trở lại thành một Lục Hạo Lập của mười năm trước, thủ lĩnh của Điệp Huyết, nóng nảy hung ác.
Ta chỉ khát vọng một cuộc sống bình thường, ta không muốn tàn sát đâm chém nữa, ta muốn cũng Kỳ trở thành một người bình thường, tại sao phải hủy diệt ta? Ngươi dám làm như vậy, Roth, ngươi rõ ràng xếp đặt như vậy với ta! Hill, ngươi là đồ phản bội, ta sẽ tính sổ với ngươi sau, ta muốn ngươi từ nay biến mất trên thế giới này, ngươi làm gì với Kỳ, ta muốn ngươi trả giá gấp bội!
Lướt qua Anseph đi ra cửa chính, Lục Hạo Lập mỗi bước đều hữu lực, y đi đến trước cửa. Cầm nắm tay mở ra, nổi điên hất cửa ra, cánh cửa “Phanh” một tiếng vang thật lớn đụng vào bức tường, nắm tay trên cửa bị bức ra, cánh cửa gỗ nứt ra.
Cảnh vệ canh giữ bên ngoài bị dọa kêu lên một tiếng, không kịp suy nghĩ móc súng ra, chứng kiến Lục Hạo Lập như vậy bọn họ không biết nên phản ứng như thế nào, y thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Lục Hạo Lập nhếch môi cười, bộ dáng kia dữ tợn đến dọa người, y nói: “Nghe đây. Con chó kia từng nói, trong một tiếng nếu ta đánh chết được mười người các ngươi thì sẽ cho ta đi, bây giờ, các ngươi hãy chọn mười người bước ra đây!”