Lược Thiên Ký

Chương 4: Luyện ra luồng linh khí đầu tiên



Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta!"

Mắt Phương Hành đã có chút hồng, hung hăng ra lệnh, lau miệng lập tức chui vào trong nhà gỗ. Tiểu tàn nhang cùng quỷ treo cổ hai người bị hắn dọa cho sợ hãi, liếc nhau một cái, cũng cảm giác Phương Hành đã điên rồi, đây chính là phòng trung bảo a, dù là tráng hán trưởng thành, một lần cũng chỉ có thể ăn một phiến lá cây, đã đủ để chiến đấu hăng hái suốt cả một đêm rồi, ngươi một cái tiểu oa nhi mười tuổi, thoáng cái ăn ba cây...

Chẳng lẽ ngươi là yêu quái hay sao?

Phương Hành đi tới trong phòng gỗ, lập tức dựa theo lời chỉ dẫn trong Thanh Vân Đoán Khí thiên, khoanh chân mà ngồi, ngũ tâm triều thiên.

Hóa tinh thảo có tác dụng rất nhanh chóng, cũng không lâu lắm, Phương Hành đã cảm giác một đạo nhiệt khí táo bạo từ bụng dâng lên, đũng quần lập tức cảm giác trương lên. Phương Hành hít một hơi thật sâu, bắt đầu dựa theo khẩu quyết trên Thanh Vân Đoán Khí thiên, vận chuyển huyền pháp, vận chuyển khí huyết, lúc này vận chuyển huyền pháp, chỉ là một loại cảm giác trong tâm linh mà thôi, bởi vì trong cơ thể hắn không có linh khí để vận chuyển.

Dược hiệu rất mãnh liệt, Phương Hành trong đôi mắt thậm chí hiện đầy tia máu, đôi môi khô cứng lại.

Nhiệt khí táo bạo ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, để cho hắn cảm giác thân thể trương lên thật khó chịu.

"Nhất định có thể được..."

Phương Hành cố nén thân thể khó chịu, giữ vững trạng thái không linh, cố gắng vận chuyển linh lực.

Dần dần, một nén hương thời gian trôi qua, nửa canh giờ đã qua.

Ngay cả bề ngoài lớp da non mịn cũng bắt đầu căng lên, từ màu hồng chuyển qua màu tím, trong cơ thể Phương Hành bỗng nhiên xuất hiện một tia dị trạng.

Tại hắn không ngừng lấy tư tưởng trong tâm thần tưởng tượng có một luồng khí lưu vận chuyển, trong cơ thể nhiệt lực đã gần như cuồng bạo, đột nhiên có một sợi tách ra ngoài, hóa thành một tia nước nhỏ mát mẻ thoải mái, như có như không, theo tinh thần của mình mà vận chuyển, cùng lúc đó, cuồng bạo nhiệt lực trong cơ thể Phương Hành cũng dần chậm lại, nhưng kinh mạch vô cùng đau đớn.

"Thành..."

Phương Hành tâm thần mừng rỡ, nhưng lập tức cẩn thủ tâm thần, cố nén đau nhức trong kinh mạch, cực kỳ cần thận duy trì một tia khí tức kia.

Vốn chính là một lần mạo hiểm nho nhỏ, không ngờ tới thật sự thành công, Phương Hành tự nhiên vô cùng hưng phấn.

Hắn là lúc thấy được hóa tinh thảo, trong lúc vô tình nghĩ tới Âm Dương Thần Ma giám hiển lộ ra một cái giải thích đối với Thanh Vân Đoán Khí thiên: pháp quyết này thu nạp thiên địa linh khí để sửa đổi bản thân, cải tạo tư chất, có thể luyện tinh hóa khí, đền bù thiếu sót.

Kết hợp những lời trong sách, hơn nữa mấy ngày qua Phương Hành nghiên cứu Thanh Vân Đoán Khí thiên đạt được cảm ngộ, Phương Hành đã hiểu một chuyện, bước đầu tiên của tu hành, chính là thổ nạp điều tức, tu luyện linh khí của bản thân.

Chẳng qua là một bước này, cũng không phải là ai trong thiên hạ cũng có thể làm được, có người thể chất thân cận thiên địa linh khí, tu luyện tự nhiên làm ít công nhiều, nhưng có người, tỷ như chính mình, thậm chí bao gồm Vương Chí mấy cái đạo đồng, lại là phàm thai theo lời đạo gia, căn bản khó có thể cảm ngộ được linh khí tồn tại.

Giống như Vương Chí đã tu hành bảy năm, còn không cảm ngộ được linh khí tồn tại, chuyện này cũng không hiếm thấy, trên thực tế phần lớn mọi người đừng nói tu luyện bảy năm, cho dù tu luyện cả đời, cũng cảm ngộ không được linh khí tồn tại.

Nhưng mà thổ nạp điều tức, chính là pháp môn duy nhất ngưng tụ linh khí sao?

Hiển nhiên không phải vậy, cho dù là thân thể phàm thai, cũng vẫn có hi vọng bước vào con đường tu hành, đó chính là luyện tinh hóa khí.

Tinh là bổn nguyên khí trên người, chuyện này không khó lý giải, thử nghĩ xem bản thân mình như thế nào sinh hoạt là biết.

Mà luyện tinh hóa khí, lại là đem tinh khí trên người hóa thành linh khí tu hành, để phá vỡ bước đầu tiên trong quan ải.

Phương Hành chính là nghĩ đến điểm này, mới nhìn thấy được ánh rạng đông, bất quá, người bình thường căn bản không cảm thụ được tinh khí của chính mình tồn tại, chuyện này cũng cần năm tháng dài dòng cảm ngộ đi nhận thức, nhưng Phương Hành lại bất đồng, hắn bản thân chính là người gan lớn, đầu óc linh hoạt hơn những người khác, thời điểm thấy được hóa tinh thảo, hắn đã nghĩ đến một cái phương pháp, hơn nữa chỉ suy tính hai tức đã quyết định đi làm.

Nếu bình thời không cảm giác được, vậy cứ để cho tinh khí tràn đầy lên rồi tính!

Ba gốc hóa tinh thảo vào trong bụng, Phương Hành thiết thiết thực thực cảm ngộ được nơi này tràn đầy tinh khí.

Nhiệt lực dữ dằn chính là thể hiện trực tiếp nhất của tinh khí, cũng chính lúc này, Phương Hành lấy Thanh Vân Đoán Khí thiên pháp môn ngưng tụ linh khí đi vận chuyển tinh khí dữ dằn, quả nhiên từ bên trong đề ra ra một tia linh khí yếu ớt.

Mặc dù không nhiều, dù sao có còn hơn không, cuối cùng đã có tiến triển.

Hôm nay nói đến lắm lời, nhưng ở trong đầu Phương Hành cũng chỉ là một ý niệm chợt lóe lên, đã lập tức bị hắn áp dụng.

Bản thân Phương Hành cũng không biết, chính mình đã trải qua bao nhiêu hung hiểm.

Dùng phương pháp này để ngưng tụ linh khí, thật ra là phương pháp cực kỳ hiểm nguy, giống như đùa với lửa, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị lửa đốt tâm trí, lý trí mất sạch, trong tu hành được gọi là: tẩu hỏa nhập ma.

Cũng may, Phương Hành tuổi tuy nhỏ, nhưng định lực kinh người, đối với người khác hung ác, đối với mình cũng hung ác, vì vậy mới kiên trì vượt qua được.

"Cô..."

Sau khi tia linh khí vững chắc, lan tràn vào trong kinh mạch của mình, nhiệt lực táo bạo cũng dần dần tan biến.

Phương Hành lúc này, cảm thấy đói bụng mãnh liệt, thậm chí có chút choáng váng hoa mắt, giống như ba ngày chưa ăn cơm. Chuyện này cũng là tất nhiên, Phương Hành lấy hóa tinh thảo tồi phát tinh khí, lại đem tinh khí luyện thành linh khí, mà tinh khí từ đâu tới? Dĩ nhiên là một thân khí huyết của mình chuyển hóa mà thành rồi, mặc dù chỉ tu luyện ra được một tia, thân thể cũng đã tiêu hao rất lợi hại.

Mà biểu hiện trực tiếp nhất chính là đói tới choáng váng hoa mắt, cần phải lập tức tẩm bổ.

"Mụ nội nó, kiếm chút gì ăn mới được..."

Phương Hành cố gắng chống thân thể suy yếu đứng lên, tay vừa vặn đặt tại trên Âm Dương Thần Ma giám, cũng đúng lúc này, bỗng nhiên một màn bất ngờ xuất hiện, quyển sách kia tiếp xúc với bàn tay của Phương Hành, đột nhiên một sợi linh khí trong kinh mạch Phương Hành như có như không khẽ động, sau đó quyển sách này xuất hiện một đạo lực lượng quỷ dị, cùng linh khí của Phương Hành đồng thời chấn động.

"Sao?"

Phương Hành theo bản năng nhìn lên, nhất thời thấy được một màn kinh người, quyển sách kia hoàn toàn không thấy nữa.

Cùng lúc đó, hắn cảm giác trong đầu của mình thoáng lạnh, giống như có đồ vật gì đó tiến vào trong.

"Sách đi đâu rồi?"

Phương Hành thất kinh, còn không ngờ tới một quyển sách có thể đi vào đầu của mình, nhanh chóng lật loạn mọi nơi, ngay khi hắn cầm tới Thanh Vân Đoán Khí thiên, chuẩn bị ném một bên, một đạo tin tức đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.

"Thanh Vân Đoán Khí thiên, pháp quyết tu hành của Ngưng Khí cảnh, điều tức thổ nạp, có thể thành thần thông..."

"Cái này..."

Phương Hành ngây dại, qua một hồi lâu, hắn mới xác nhận, quyển sách này thật sự tiến vào đầu mình.

Hắn ngơ ngác đứng một hồi lâu, cho đến khi bụng kêu réo đòi ăn, mới thanh tỉnh lại.

"Giở trò quỷ gì đây? Một quyển sách lớn như vậy nhét trong đầu ta, sẽ không đem óc ta đè bẹp đấy chứ?"

Vừa nói thầm, vừa xoa bụng đi ra ngoài.

Lúc này màn đêm đã dần buông xuống, Vương Chí đám người ngoài cửa vừa uống rượu ăn thịt, vừa cẩn thận nhìn nhà gỗ.

Bọn họ sợ Phương Hành nổi điên, bỗng nhiên bất chợt từ trong nhà gỗ xông ra chém người, cho nên cố ý rời nhà gỗ rất xa.

"Hắn thật sự đem ba cây hóa tinh thảo ăn một lúc ư?"

Vương Chí nhấp một ngụm rượu nhỏ, giảm thấp xuống thanh âm hỏi.

Hắn đã hỏi ba lần, vẫn còn có chút không tin được.

"Cũng không phải thế, như bò ăn cỏ mà nhai nhai nuốt xuống..."

Tiểu tàn nhang hoảng sợ trả lời, còn nhìn thoáng qua phương hướng nhà gỗ, tựa như sợ Phương Hành lao ra.

"Ai nha nha, đừng nói ba cây, coi như là một cây, cũng không phải một người có thể thừa nhận nổi, ta nói, người này không phải ngứa miệng hay sao? Hắn ăn nhiều như vậy, kế tiếp khẳng định tìm người để giải tỏa, quỷ treo cổ, giao cho ngươi đó..."

Vương Chí nhìn quỷ treo cổ, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Quỷ treo cổ chính là người trắng trẻo nhất trong đám đạo đồng, vừa nghe Vương Chí nói, sợ hãi làm miếng thịt heo trong miệng cũng rớt ra, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta không thể làm được, ta rất sợ đau a, hoặc là... Hoặc là để cho tiểu tàn nhang lên đi..."

"Như vậy sao được?"

Tiểu tàn nhang sợ quá nhảy lên: "Ngươi trắng trẻo nhất, tiểu bạch kiểm (trai bao) trong truyền thuyết chính là ngươi, thỏ nhi gia (đồ chơi của trẻ em, ở đây cũng ý nghĩa trai bao) này ngươi làm là đúng rồi..."

"Cái gì thỏ nhi gia?"

Đột nhiên, một thanh âm có chút khàn khàn vang lên, năm tên đạo đồng nhất thời sợ run rẩy, nhất tề nhảy ra.

Không biết lúc nào, Phương Hành đã đi tới. Lại thấy hắn dưới ánh lửa thấp thoáng, sắc mặt tái nhợt lợi hại, bất quá tinh thần cũng không sai, hắn đi tới bên cạnh đống lửa, chẳng qua là thuận miệng hỏi, cũng không chờ đám người này trả lời, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, nắm lên một khối thịt heo lớn mà gặm, răng trắng như tuyết xé một khối lớn, ăn tới cả miệng đầy dầu mỡ, tựa như phát điên rồi.

Trên thực tế, Phương Hành lúc này cũng thật sự đói phát điên rồi.

Thân thể thiếu hụt lợi hại, cảm giác ăn thế nào cũng ăn không đủ.

Một trận lang thôn hổ yết, đem toàn bộ thịt ăn vào, vừa uống hai hồ rượu thấm giọng nói, Phương Hành mới xoa bụng ngừng lại, hắn cảm giác còn chưa đủ, nhưng bụng thật sự quá căng rồi.

"Ta có chuyện này tuyên bố với các ngươi, sau này mỗi ngày cầm ba cây... Nga, không đúng, cầm một cây là đủ rồi, sau này mỗi ngày cầm một cây hóa tinh thảo cho ta, ta bất kể các ngươi đi đâu tìm, dù sao mỗi ngày cũng không thể ít hơn, ai cho ta sớm nhất, người đó hôm đó không phải làm việc... phải, còn nữa, sau này cuộc sống cần cải thiện, chút thịt heo này sao đủ, sau này gấp đôi, không, gấp ba!"

Nghe Phương Hành nói, mấy đạo đồng cũng ngây người, không rõ hắn muốn làm gì.

Qua một hồi lâu, Vương Chí mới run giọng nói: "Đây... Đây cũng là năm cân thịt heo a... Còn phải thêm gấp ba ư?"

"Đúng!" Phương Hành gật đầu: "Trước tiên cứ như vậy, không đủ mà nói thì tăng thêm!"

"Nhưng bạc của chúng ta không đủ..." Vương Chí vẻ mặt đau khổ.

"Vậy thì bán mông mình lấy tiền đi..."

Phương Hành như không có chuyện gì xảy ra nói: "Dù sao các ngươi vừa rồi đều tranh nhau làm thỏ nhi gia!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.