Nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân của đạo nhân mập, Phương Hành khóe miệng cũng nhếch thành một nụ cười.
Thành thật mà nói, hắn cũng không ngờ đạo nhân mập đối với hắn còn có mấy phần chân tình, dù sao hai người lúc đầu quen biết chính là lợi dụng lẫn nhau, nhưng ở dưới lầu trúc, Lưu Phong bảo đạo nhân mập mắng Phương Hành là con hoang, đạo nhân mập lại do dự mất mấy tức... Phương Hành thật ra không để ý điều này, cho dù đạo nhân mập thật sự mắng, đối với hắn mà nói cũng không làm sao cả.
Nhưng nếu đạo nhân mập không mắng, đây cũng là một phần chân tình hiếm có.
Đạo nhân mập đại khái cũng không ngờ mấy tức do dự của mình, đổi lấy chính là sự tán thành chân chính trong đáy lòng Phương Hành.
Dĩ nhiên, loại nhận thức này cũng không đạt tới trình độ có thể lấy mạng đổi mạng được, nhưng cũng ở trong lòng Phương Hành chiếm cứ một chút phân lượng.
"Mập mạp chết bầm này, thật là người ngu cũng có phúc phận của người ngu..."
Phương Hành ngồi yên một hồi, châm chọc một tiếng, sau đó lắc đầu, bắt đầu tu luyện Cầm Long Khống Hạc công.
Trước đem khẩu quyết Cầm Long Khống Hạc công mặc niệm mấy lần, hiểu rõ rồi, Phương Hành mới bắt đầu dựa theo lời phía trên pháp quyết, dựa theo một loại lộ tuyến phiền phức ở trong cơ thể của mình vận chuyển linh khí, đầu tiên là chậm rãi vận chuyển mấy lần, đợi đến khi vận chuyển thuần thục, Phương Hành bỗng nhiên đột nhiên tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt, linh khí xuyên qua kinh mạch, sau đó đột nhiên ngưng tụ ở trên lòng bàn tay phải.
"Hô..."
Trong phòng gỗ đột nhiên xuất hiện một đạo cuồng phong, quay tròn trên mặt đất, sau đó biến mất ở ngoài một trượng.
Cuồng phong nổi lên vô cùng đột ngột, đột nhiên mà sinh, lại nhanh chóng tiêu tán, thổi trúng chén đũa trên bàn loạn hưởng.
"Quả nhiên có thể đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng, chỉ là rất khó khống chế..."
Phương Hành âm thầm nhíu mày, cổ lực lượng này vô hình vô dạng, vô cùng khó khống chế, cần phải tu luyện thời gian dài.
Hơn nữa chỉ thi triểnmột chút như vậy, hắn đã phát hiện linh khí của mình hao tổn đến một phần mười, nói vậy coi như mình thuần thục, pháp thuật kia tiêu hao linh khí cũng phi thường kinh người, cũng khó trách Thanh Vân Tông không cho phép ngoại môn đệ tử tiếp xúc pháp thuật rồi, trừ một loại tàng tư trong lòng ra, ngoại môn đệ tử thi triển pháp thuật kia tiêu hao cũng vô cùng kinh người, không thực sự thực dụng.
Nói vậy cho dù là Hậu Thanh, liên tục thi triển loại pháp thuật này, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì thời gian hơn mười tức mà thôi.
Hơn nữa, đây là dưới tình huống hắn không dùng pháp thuật khống chế vật quá lớn hoặc quá nặng, hoặc là cho hắn một khối cự thạch nặng ngàn cân, để cho hắn dùng pháp thuật kia để khống chế bay lượn trên không trung, nói vậy hắn có thể kiên trì ba tức thời gian cũng không tệ rồi.
"Một lần đã muốn nắm giữ một loại pháp thuật, vốn chính là không thực tế, dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì, luyện nhiều là được..."
Liên tiếp bốn năm ngày thời gian, Phương Hành đều tu luyện Cầm Long Khống Hạc công, dĩ nhiên, hắn chỉ tu luyện vào buổi tối.
Dù sao lai lịch của pháp quyết này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hắn còn không dám công khai hiển lộ trước mặt người khác, mặc dù giá họa cho Lưu Phong, Huyền Chiếu bên kia vẫn không có truyền đến tin tức gì, nhưng Phương Hành cũng không dám chắc Huyền Chiếu có hoài nghi chính mình không, cho nên hắn bình thời vẫn cố gắng làm việc khiêm tốn, cả ngày núp ở nhà gỗ nhỏ tu luyện, cơ hồ ngay cả cửa cũng không bước ra, ngay cả số lần cùng đạo nhân mập uống rượu cũng giảm bớt.
Ở người khác xem ra, đều cho là Phương Hành hoàn thành đạo môn phù chiếu một lần, kiếm thêm một khoản tiền tài phi nghĩa, đang mượn khoản tiền của phi nghĩa này cố gắng tu luyện gấp bội, nói lý ra người hâm mộ cũng có, người than tiếc cũng có, người kêu hắn quá may mắn cũng có...
Vô luận như thế nào, Phương Hành sau chuyện này, mờ mờ ảo ảo trở thành một người có danh tiếng ở ngoại môn.
Dù sao trong ngoại môn đệ tử nhập môn lần này, người thứ nhất hoàn thành phù chiếu, danh hiệu này còn có mấy phần giá trị.
Dĩ nhiên, cũng có người thầm mắng hắn ngu, thật vất vả có được Thạch Tinh tán, tự nhiên lại tặng không cho người khác.
Phải biết rằng đây là vật hi hãn, mặc dù giá trị bản thân nó không cao, nhưng thắng ở hai chữ cần thiết, nếu đem tới quỷ thị mà bán, ít nhất chừng một trăm khối linh thạch cũng đơn giản, nhưng mà đấy chỉ là giá cả hiện nay, theo thời gian chuyển dời, trong ngoại môn người tu vi đạt đến Linh Động tam trọng đỉnh phong càng ngày càng nhiều, người cần Thạch Tinh tán càng ngày càng nhiều, giá tiền còn có thể càng ngày càng cao.
Dĩ nhiên, cũng có người cho rằng Phương Hành thật ra chính là người thông minh.
Nếu hắn không đem Thạch Tinh tán bán cho Huyền Chiếu sư huynh, bằng chút bổn sự ấy của chính hắn, sớm sẽ bị người cướp đoạt bao nhiêu lần không biết.
Thậm chí đừng nói là Thạch Tinh tán, những vật khác mà đạo môn ban thưởng đại khái cũng sớm đã bị cướp đoạt một chút không còn.
Hôm nay hắn đưa ra Thạch Tinh tán, lại chiếm được Huyền Chiếu sư huynh chiếu cố, ngoại môn không người dám ức hiếp hắn, chẳng phải là kết quả tốt nhất ư?
Dĩ nhiên, buồn bực nhất chính là Huyền Chiếu sư huynh rồi, cả ngoại môn cơ hồ cũng biết Phương Hành đem Thạch Tinh tán đưa cho hắn, nhưng chính bản thân hắn ngay cả lông của Thạch Tinh tán cũng không chạm tới được một sợi...
Hết lần này tới lần khác hắn cũng không có biện pháp nào với Phương Hành, chuyện này truyền ra rồi, người người đều biết Phương Hành tặng hắn Thạch Tinh tán, hắn chính là không muốn chiếu cố Phương Hành, cũng phải nhắm mắt mà nhận, nếu không người người cũng sẽ mắng hắn là hạng người vong ân phụ nghĩa.
Bất quá cũng may, Phương Hành rất biết điều, chưa từng van cầu hắn cái gì, tựa như tiểu tử kia chỉ cần không có ai khi dễ hắn là tốt rồi, dĩ nhiên, Mạnh Huyền Chiếu cũng không biết, chuyện này vốn chính là Phương Hành cố ý tiết lộ cho người khác, hắn chính là lo lắng Mạnh Huyền Chiếu sau khi bị cướp đi Thạch Tinh tán, thẹn quá thành giận, đổ tội đến trên đầu của hắn, cho nên cố ý dùng miệng lưỡi mọi người để kiềm chế hắn.
"Bảo bối, đến đây đi..."
Trong nhà gỗ nhỏ, Phương Hành chăm chú nhìn bình rượu trên bàn cách hai trượng, thi triển Cầm Long Khống Hạc công.
Linh lực vận chuyển trong người, một đạo dẫn lực đột nhiên sinh ra, cuộn lên vò rượu hướng Phương Hành bay tới.
Chẳng qua là mắt thấy vò rượu đang bay tới chỗ chính mình, trên đường bay tới lại bỗng nhiên kiệt lực, "Ba " một tiếng rơi trên mặt đất.
"Ti... Pháp thuật kia thật khó..."
Phương Hành không hài lòng hít một hơi khí lạnh, hắn đã tu luyện ba ngày rồi, tỷ lệ thành công của pháp thuật kia vẫn là rất thấp.
Điều này làm cho hắn có chút như đưa đám, có cảm giác hận không thể băm tay mình ra.
Từ nhỏ tới nay, hắn cũng rất thông minh, ở trong ổ phỉ học đủ loại chiêu trò lần nào cũng thành công, nói là thần đồng cũng không quá đáng, lại không nghĩ rằng hôm nay học tập một cái pháp thuật đơn giản nhất của đạo môn, lại nhiều lần thất bại.
"Lại đến..."
Phương Hành lại đem một cái vò rượu, đặt ở trên bàn.
Đồ chơi này hắn không thiếu, Hắc Tam vì vuốt đuôi hắn, chuyển tới ước chừng trên trăm vò, cũng nhét ở dưới giường.
Phương Hành vốn nói uống không được nhiều như vậy, Hắc Tam đã nói uống không được ném chơi cũng tốt a...
Cho nên Phương Hành thật dùng nó tới ném chơi!
Liên tục thi triển năm sáu lần, mỗi một lần đều thất bại, khiến Phương Hành vò đầu bứt tai, còn muốn tiếp tục tu luyện nữa, lại phát hiện linh lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, không thể làm gì khác đành uống một ngụm linh tửu, bổ sung tự thân linh khí.
Hắn chính là Đinh đẳng tư chất, vốn tự thân hắn không cách nào hút lấy linh khí tràn đầy trong thiên địa, chỉ có thể dựa vào linh khí ngoại giới để bổ sung.
Hôm nay theo hắn tu vi tăng trưởng, thân thể đã bị linh khí rèn luyện hai lần, tẩy gân phạt tủy, cũng dần dần có thể hút lấy một chút linh khí, bất quá linh khí khôi phục vẫn rất chậm, tư chất ưu dị Giáp đẳng tư chất đệ tử, linh khí hao hết sạch, đại khái chỉ dùng hai ba canh giờ đã có thể khôi phục rồi, mà Phương Hành cần một hai ngày thời gian tới khôi phục, chậm đến cực hạn.
Bất quá thông qua tiêu hao linh thạch tới khôi phục mà nói, cũng chỉ cần nửa ngày thời gian, mà uống linh tửu mà nói, nửa canh giờ đã đủ.
Mà đặc tính cũng liền quyết định, đệ tử tư chất thấp ở trong việc tu luyện, tiêu hao tư nguyên nhiều hơn đệ tử tư chất cao.
Đạo môn nói tư chất, cũng không phải không có đạo lý.
Bởi vì con đường tu hành sau này, trừ phi Phương Hành thành công Trúc Cơ, nếu không loại chênh lệch này vẫn còn tồn tại.
Vô luận tu tập pháp thuật hay là tu luyện trong ngày thường, cũng cần tiêu hao tài nguyên, tích tiểu thành đại, chính là mấy chữ rất đáng sợ.
Đây cũng là một cái đạo lý vững chắc trong tu hành giới, thiên tư thiếu hụt, lợi dụng tài nguyên tới bổ.
Cho đến sau khi Trúc Cơ thành công, thiếu sót trời sinh này mới có thể biến mất, Phương Hành cũng sẽ trở nên cùng người bình thường giống nhau thổ nạp linh khí.
Dĩ nhiên, coi như là hiện tại, Phương Hành bởi vì tài nguyên đầy đủ, cũng có thể không thèm suy nghĩ tiêu hao phương diện này.
"Hả? Đem linh khí tiêu hao hết sạch, sau đó từ từ bổ sung, lại có một loại cảm giác linh khí gia tăng?"
Phương Hành tu hành Cầm Long Khống Hạc công không đạt được tiến triển đột phá nào, nhưng lại nhạy cảm phát hiện tự thân linh khí biến hóa, hắn phát hiện, không ngừng tiêu hao linh khí, sau đó bổ sung linh khí, sẽ làm cho tu vi của mình từ từ gia tăng.
Tu vi bởi vì sắp đạt đến cực hạn mà dừng tăng trưởng, thế nhưng dần dần nhích tới trạng thái đỉnh phong.