Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong

Chương 17



Kỳ Tâm Bảo theo đầm sâu lặn xuống, đáy nước đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón tay, theo độ sâu không ngừng gia tăng, màng nhĩ và phổi của hắn đều cảm giác được áp lực nước mãnh liệt này.

Một hơi sắp cạn kiệt, hắn còn xa xa không có đụng phải đáy nước.

Suy nghĩ một chút, Tiểu Bảo c4n sợi dây chuyền vỏ sò vào miệng, quả nhiên có chút tác dụng như dự đoán, nhưng mà... Vẫn chưa đủ.

Sau khi tiếp tục lặn hơn ba mươi mét, Tiểu Bảo không thể không dừng động tác.

Hắn nhất định phải dành thời gian cho lộ trình trở về của mình.

Vì thế, Tiểu Bảo không cam lòng nhìn thoáng qua dưới chân, ngẩng đầu hướng thượng nguồn.

Ban đầu, trong tầm mắt chỉ là một chút ánh sáng lẻ tẻ, theo thượng nguồn của mình, ánh sáng dần dần lớn lên, áp lực nước cũng giảm bớt, nhưng không khí trong phổi đã cạn kiệt, Tiểu Bảo c4n sợi dây chuyền vỏ sò trong miệng, cố gắng hấp thu cảm giác lạnh yếu ớt truyền đến từ đó.

Thiếu oxy làm cho đầu óc hắn có chút choáng váng, không biết có phải ảo giác hay không, màu nước tựa hồ có chút không đúng, mơ hồ tràn ngập mùi tanh của máu.

Tiểu Bảo híp mắt, phát hiện tim mình đập rất nhanh, một tia bất an quấn quanh trong lòng, động tác lại tăng nhanh vài phần.

"Rầm rầm——"

Rốt cục phá vỡ mặt nước, Tiểu Bảo tham lam hít thở từng ngụm, tiêu cự không rộng bắt đầu ngưng tụ, một giây sau, hắn nhìn thấy hình ảnh trên bờ tựa như địa ngục...cái xác.

Xác ch3t vỡ vụn.

Tàn chi của người rắn bay khắp nơi.

Một con quái vật nằm úp sấp trên bờ nhìn chằm chằm vào hắn, một con quái vật mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây.

Tựa như báo không báo, đầu như hổ không hổ, trong ót có một cây độc đâm, phía sau là cánh thật lớn, mà tứ chi lại giống như ngựa hoặc là móng chân, trên người rậm rạp bộ lông dày đặc cuộn tròn màu đen, máu của người rắn cơ hồ chảy xuôi toàn thân hắn, tựa như hung thú từ sâu trong địa ngục đi ra.

Tiểu Bảo trong khoảnh gian ngắm cứng, không dám nhúc nhích nữa.

Con quái vật này rất lớn, ít nhất là gấp đôi kích thước của con ngựa, ánh mắt hung ác nhìn hắn.

Cuộc sống hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của con người...

Thân thể cứng ngắc làm cho Tiểu Bảo từng chút từng chút chìm vào trong nước, quái vật giật mình đứng lên, nhưng thân thể lại xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ra bên cạnh, nó khó chịu lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, đi vào trong hồ nước.

Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tóc mình sắp dựng thẳng lên, bị quái vật khủng b0 như vậy nhìn chằm chằm, mặc dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám tùy tiện chọc giận đối phương, huống chi thứ này vừa nhìn đã biết là một sinh mệnh hung ác, thi thể người rắn còn rải rác khắp nơi.

Chờ quái vật đứng lên, Tiểu Bảo mới phát hiện quái vật này tựa hồ bị thương rất nặng, nặng đến mức không cách nào chống đỡ thân thể mình cơ bản đi lại.

Tiểu Bảo do dự một chút, muốn lặn xuống nước, đặt cược một con quái vật này có thể hoạt động trong nước hay không.

Một giây sau, sóng nước rung chuyển, bên tai là tiếng chất lỏng va chạm "ào ào", Tiểu Bảo trong lúc kinh hãi quay đầu nhìn, khuôn mặt khủng b0 của quái vật đã gần trước mắt, răng dài bén nhọn chi tiêu, hướng hắn c4n tới.

"À..." Tiểu Bảo tay chân dùng hạ lưu, nhưng rốt cuộc chậm một bước, đùi bị c4n mạnh, răng nanh xuyên thấu da thịt, lực lượng đáng sợ, Tiểu Bảo không chút hoài nghi mình sẽ dễ dàng bị c4n gãy chân. Hắn vặn vẹo thân thể mạnh mẽ giãy dụa, bắt lấy bộ lông quái vật xé rách. Trong nước tất cả các chuyển động biến thành chuyển động chậm, bong bóng phồng lên trước mắt, phổi đau đớn, nhưng xa phía xa đau ở chân.

"A——" Tiểu Bảo im lặng gào thét, dùng toàn lực bẻ miệng quái vật, liên tiếp sặc vài ngụm nước, tầm nhìn trở nên xóc nảy mơ hồ, hoảng hốt

Trong lúc đó tựa hồ thấy được thứ gì đó phiêu động trước mắt, màu xanh nhạt cùng màu xanh đậm nồng đậm, còn có màu trắng xen lẫn ở bên trong, lúc tập trung nhìn qua, mới phát hiện dĩ nhiên là xé rách thành vải ngụy trang làm huấn phục.

Tiểu Bảo nhất định phải may mắn đã sớm có Nhâm Nghị làm ví dụ, trong một thời gian đã phản ứng lại. Hắn không giãy dụa nữa, ngược lại ôm lấy cổ quái vật, lớn tiếng gào thét: "Đội phó! Nham!?!!? Nguyễn Nham?? Nguyễn Nham!!! "

Tiếng "ù ù" lan tràn trong nước.

Cùng nhau lan tràn lan tán ra còn có máu chảy ra từ đùi Tiểu Bảo.

Con quái vật nới lỏng răng của mình và quay cuồng trong nước, rất đau đớn và từ từ chìm xuống nước.

Tiểu Bảo im lặng gọi tên Nguyễn Nham, nổi lên mặt nước hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước, hắn nắm lấy vải và lông trên cổ quái vật hướng thượng nguồn, lại tuyệt vọng phát hiện mình bị kéo ngược lại càng ngày càng sâu, căn bản bất lực.

Trong bóng tối, đôi mắt của con quái vật lấp lánh ánh sáng màu tím, nhìn thẳng vào anh ta, và sau đó biến mất.

Tiểu Bảo khàn giọng gào lên, hắn ôm lấy cổ quái vật, ôm chặt, im lặng kêu lên...

Đừng chìm, làm ơn, đừng chìm!

Đội phó, làm ơn, đừng ch3t, làm ơn!

Thượng Hiểu không còn, đội trưởng cũng không còn, cậu cũng không cần chìm xuống!

Đội phó... Nguyễn Nham... Làm ơn, di chuyển, làm ơn!

Mất bao lâu rồi?

Tiểu Bảo không biết.

Có lẽ chỉ trong nháy mắt thôi.

Ngay khi hắn vô ích dùng khí lực toàn thân kéo Nguyễn Nham lên trên, bộ lông nắm trong lòng bàn tay biến mất, theo đó cảm giác là da thịt con người.

Tiểu Bảo cảm giác được tốc độ chìm chậm lại, trong lòng nhất thời buông lỏng, hắn sờ so4ng trên người Nguyễn Nham một phen, xác nhận đã khôi phục thành thân thể nhân loại, vội vàng ôm lấy người bơi lên mặt nước.

Xuyên thấu màn nước, giống như trở về nhân gian.

Tiểu Bảo thở hổn hển, nhanh tay nhanh chân kéo Nguyễn Nham lên bờ.

Đúng là Nguyễn Nham, không thể nghi ngờ, hơn nữa thương thế rất nặng, bụng vẫn chảy máu.

Tiểu Bảo kéo Nguyễn Nham lên bờ, cẩn thận kiểm tra một vòng, sau khi xác nhận còn tức giận, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lưu ý, vỏ sò trên cổ Nguyễn Nham đã vỡ vụn, chỉ có một nửa bên mỏng treo ở trên. Hắn vội vàng tháo sợi dây chuyền của mình đưa cho Nguyễn Nham, so với thương thế của mình, hiện tại đáng được trị liệu nhất chính là đội phó.

Sự thật, lên bờ mới phát hiện, thương thế của mình cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, trên đùi có một ít răng c4n, có rách rất nhỏ, nhưng không có tổn thương mạch máu, chỉ cần có cái vòng cổ kia ở đây, đây căn bản là da thịt bị thương.

Hắn ngồi bên cạnh Nguyễn Nham, trong tay cầm sợi dây chuyền bị hư hỏng, nhìn mặt ao như có điều suy nghĩ, cuối cùng c4n răng một cái, xoay người khiêng Nguyễn Nham, tìm kiếm địa điểm an toàn hơn để dưỡng thương.

Vô luận như thế nào, hắn không thể vì tìm kiếm đội trưởng mà bỏ lại Nguyễn Nham, huống hồ hắn tự hỏi cũng không có năng lực nào lẻn xuống đáy ao, thoạt nhìn, lần tìm kiếm này, mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể đình chỉ.

Sau khi tìm được một chỗ miễn cưỡng có thể che gió che mưa, Tiểu Bảo liền cẩn thận đặt Nguyễn Nham trên mặt đất bằng phẳng, sau đó nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Nham như có điều suy nghĩ.

Dòng dõi là thứ gì?

Không thể nghi ngờ, Nguyễn Nham hẳn là đánh thức huyết thống nào đó, nhưng lại dữ tợn đáng sợ, sinh mệnh hoàn toàn xa lạ, giống như là hung thú đến từ địa ngục.

Nhâm Nghị biến thành người rắn mất hai ngày thời gian, trong lúc đó vẫn hôn mê, sau khi thanh tỉnh hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Còn đội phó thì sao? Đây có phải là cùng một bước không?

Nhưng vì sao sau khi biến thành quái vật vẫn có thể hoạt động, hơn nữa còn có tính công kích mạnh như vậy?

Tiểu Bảo nắm lấy tóc gáy xé rách, mái tóc quá dài đã có chút che khuất tầm mắt, hắn gắt gao trừng mắt nhìn Nguyễn Nham, hồi lâu, sâu kín thở dài.

Dù sao, con người vẫn còn sống là tốt...

Đến ban đêm, nhiệt độ trên đảo đột nhiên giảm xuống, Tiểu Bảo ôm Nguyễn Nham hôn mê vào nguc, cho hắn ta sưởi ấm.

Tình huống huyết thống Nguyễn Nham thức tỉnh không giống Nhâm Nghị, nhiệt độ cơ thể rất bình thường, không sốt cũng không có lạnh như băng, trên mặt có biểu tình biến hóa rất nhỏ, giống như là chân chính đang ngủ, lúc không thoải mái còn có thể xoay người một cái, nhưng một giây sau sẽ đau đớn cứng ngắc, tiếp tục hôn mê.

Loại trạng thái nửa mê nửa ngủ này, mặc dù Tiểu Bảo ôm hắn cũng không có phản ứng.

Tiểu Bảo lấy quần áo trước nguc Nguyễn Nham, nhìn bầu trời xa xa thở dài, vật tư thiếu thốn quá mức nghiêm trọng, lại phế đi một bộ quần áo, không nhanh chóng đi đến bến tàu bên kia sợ là không được.

Hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Nham, ngũ quan dưới bóng đêm khắc sâu, yên tĩnh tựa như gió đêm thổi qua, hơi thở như vậy, hoàn toàn bất đồng với Nguyễn Nham mở mắt ra, có lẽ chỉ có ngủ thiếp đi mới có thể nhìn thấy chứ?

Hắn vỗ vỗ nguc Nguyễn Nham, lại ôm chặt người vài phần, ép buộc mình tỉnh táo một chút, lưu ý bất kỳ động tĩnh nào trong bóng tối.

Nửa tháng trước mới chôn Cất Thượng Hiểu, tiếp theo đội trưởng sinh tử không biết, hiện giờ tình huống của Nguyễn Nham cũng không rõ ràng, biến cố xui xẻo này, hoàn cảnh xui xẻo

Nếu họ có súng, họ có thực sự sợ những thứ đó không?

Nếu có súng, lão tử nhất định sẽ bắn những thứ ghê tởm kia ngàn vạn vết thương!

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo bị đau nhức ở cổ tay đánh thức.

Mấy ngày bôn ba cùng đau đớn khiến hắn lúc sáng sớm bất giác mê man, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Nguyễn Nham c4n cánh tay hắn, răng đã đâm thủng da thịt.

Tiểu Bảo đau đớn, mạnh mẽ thu tay lại.

"Ngáy..." Nguyễn Nham từ trong cổ họng phát ra âm thanh, môi lật lộ ra hàm răng, mắt đầy tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Đội phó..." Tiểu Bảo hô một tiếng, bị ánh mắt Nguyễn Nham hoảng sợ, đây hoàn toàn không phải ánh mắt của người quen, liền hướng về phía đối đãi với người xa lạ, hoặc là nói là đối đãi với một địch nhân.

Nguyễn Nham trừng mắt nhìn hắn, hàm răng lại thêm vài phần lực đạo, Tiểu Bảo giãy dụa hai cái giãy dụa không ra, giơ tay lên một cái đao bổ vào cổ Nguyễn Nham.

Tay cầm đao rơi xuống, mắt Nguyễn Nham trong nháy mắt thất thần, tiếp theo chậm rãi nhắm lại, ngã trên mặt đất.

Tiểu Bảo vội vàng đưa tay đỡ, đã thấy Nguyễn Nham lắc lắc, lại chống người lên, ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt đen trắng rõ ràng rất trong trẻo, giống như phân biệt, thật lâu mới khó hiểu hô một tiếng: "Tiểu Bảo? "

Tiểu Bảo gật gật đầu, trong lúc nhất thời không biết làm biểu tình gì, giống như thở phào nhẹ nhõm, toàn thân nhũn ra.

Nguyễn Nham quỳ trên mặt đất cúi đầu nhìn bụng mình, trầm mặc thật lâu, sau đó nắm lấy cổ tay hắn, tức giận nói: "Nghe, nghe tôi nói, tôi... Ăn hạt châu đó, máu... Huyết thống rất, rất hỗn loạn, trí nhớ trong não bộ, não bộ hỗn loạn, nhầm lẫn, phải cẩn thận..."

Tiểu Bảo bối rối gật đầu, nắm lấy tay hắn hỏi: "Tôi làm gì? Nói cho tôi biết? Tôi phải làm gì đây? "

"Tránh xa, tránh xa tôi một chút."

Tiểu Bảo mím chặt môi không có phản ứng.

Đáy mắt Nguyễn Nham hiện lên tơ máu, vẻ mặt lộng bừng trừng mắt nhìn hắn.

"Đội phó..." Tiểu Bảo lẩm bẩm nói, "Tôi không tìm được đội trưởng, nước quá sâu, tôi lặn không nổi, đi lên thì thấy cậu lại bị thương, vô luận như thế nào tôi cũng không có khả năng bỏ lại cậu, cho dù bị cậu c4n ch3t tôi cũng chấp nhận. "

Má của Nguyễn Nham thoáng chốc liền trở nên ẩm ướt.

Tiểu Bảo lại nói: "Nếu cậu còn có thể kiên trì, chúng ta liền mau trở về, nói không chừng Tiểu Lục bọn họ sẽ có biện pháp." Nói xong, Tiểu Bảo nắm chặt cổ tay Nguyễn Nham, nhìn hắn thật sâu, "Không vứt bỏ, không bỏ cuộc, đúng không? "

Nguyễn Nham lộ ra một nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn.

Trên đường trở về, Tiểu Bảo cõng Nguyễn Nham, vì để cho Nguyễn Nham tập trung chú ý, liền không ngừng nói chuyện.

Hắn hỏi: "Đội phó, cậu thuộc dòng dõi nào?"

"Không biết. Ký ức là mảnh vụn, rất, rất lộn xộn... Thậm chí không có ký ức của quần, quần tộc. "

"Cậu có biết cậu đã biến thành gì không? Uy vũ, tựa như hổ, không, không đúng, so với hổ còn lớn hơn còn hung mãnh hơn, là màu đen. "

"Không..."

"Trên đầu có sừng, sau lưng còn có cánh, nói không chừng có thể bay, chờ cậu khôi phục lại, cậu có thể mang theo chúng tôi bay qua biển, đội phó, cậu phải cố lên."

"Được."

"Không phải cậu nói huyết thống rất loạn sao? Không thể nhớ bất cứ điều gì khác? "

"Có... Thức ăn đôi khi là cỏ, đôi khi... là thịt, thức ăn, nhiều hơn... Linh trưởng sinh vật. "

"A, cậu sẽ không ăn tôi chứ?"

"..."

"Có biết không?"

"..."

"Đội phó, cậu mau nói chuyện, tôi muốn biết tình huống hiện tại của cậu."

"Ừ..."

"Cậu cảm thấy hình dạng cảu mình hung dữ sao?"

"Ừm."

"Có thể bay không?"

"Không..."

" Không có ký ức tộc quần, có phải giống như báo hay không, thuộc về Độc Hành Hiệp không?" Tiểu Bảo rũ mắt nhìn thấy cánh tay đặt trên nguc mình mọc ra lông đen dày đặc, run rẩy nâng cao âm lượng rống to, "Đội phó! Cậu là Nguyễn Nham! Cậu là Nguyễn Nham! Cậu là con người! Hãy nhớ rằng, cậu là con người! Cậu là phó đội trưởng của Du Chuẩn chúng ta, cậu có rất nhiều huynh đệ, cậu chỉ cần nghĩ những thứ này, cái gì khác cái gì cũng không cần nghĩ! Không nghĩ về bất cứ điều gì! Trả lời tôi đi! Nguyễn Nham! Cậu trả lời tôi đi! ”

“...... Ừm. "

"Nhớ Tiểu Lục không? Tiểu Lục luôn thích bám lấy cậu, trêu cậu nói chuyện! Còn nhớ không? Nếu cậu cảm thấy phiền sẽ đạp cậu ta một cước, nhưng Tiểu Lục sẽ ha ha chỉ vào mũi vào cậu mà cười. Cậu biết tại sao không? Cậu khi mệt mỏi sẽ trở thành mí mắt hai mí, mắt nheo đặc biệt nhỏ! ”

“...... Ừm. "

"Hơn nữa, tôi đã dính rất nhiều râu trên xà phòng của cậu, cậu không phải là rất tức giận? Sau đó cậu luôn tìm hiểu xem đó là ai? Là tôi, tôi đã cạo và dính vào nó. ”

“...... Ừm. "

"Đội phó..." Tiểu Bảo cúi đầu nhìn tay Nguyễn Nham trong khoảng thời gian này trở nên không còn là tay, mà giống như cái móng vó đen trong trí nhớ, rốt cục nhịn không được khóc lên, run rẩy nói: "Đội trưởng không thấy đâu, cậu không thể xảy ra chuyện, biết không? Tuyệt đối không được! Chúng tôi vẫn còn rất nhiều người còn sống, chỉ cần chờ đợi. Chúng ta sẽ xuống bến tàu và chờ đợi cậu để đưa chúng tôi ra khỏi hòn đảo. Hãy nhớ rằng, đây là trách nhiệm của cậu, ngay cả khi cậu đã trở thành một con quái vật, không nhớ bất cứ điều gì, cậu cũng phải nhớ điều này, cậu là đội phó của chúng tôi, đội trưởng đã biến mất, cậu là đội trưởng! Đội phó, cậu là Nguyễn Nham, cậu..."

"Tiểu Bảo. Thả tôi xuống..."

Tiểu Bảo hít hít mũi, c4n răng ngược lại siết chặt tay.

Trở nên nặng nề hơn, rõ ràng... Trọng lượng trên người căn bản không phải là trọng lượng của một con người, cảm giác cũng không phải...

"..."

Lần này không còn câu trả lời nữa.

Tiểu Bảo dừng bước, bị trọng lực đè ép cả thân thể uốn cong, hắn gian nan quay đầu nhìn về phía sau, Nguyễn Nham đã hoàn toàn biến thành loại quái vật đáng sợ này.

Ánh mắt Tiểu Bảo đỏ như máu cùng Nguyễn Nham nhìn nhau vài giây, sau đó c4n răng, đặt Nguyễn Nham trên mặt đất, xoay người xông ra ngoài, không xa không gần nhìn hắn ta phía sau một tảng đá lớn.

Nguyễn Nham nằm sấp trên mặt đất, thân hình cơ hồ đã hoàn toàn thú hóa, đáy mắt sắc mặt coi như thanh minh, cho nên chỉ yên lặng nhìn hắn, dùng ánh mắt thúc giục hắn tránh xa một chút.

Tiểu Bảo lại lui về phía sau vài bước, nhìn thân thể không ngừng trướng to cùng hàm răng hung lợi, không cam lòng nắm chặt nắm đấm, mở miệng hét lớn: "Đội phó, tôi sẽ không đi xa, tôi rất nhanh trở về đón cậu. Hãy nhớ điều đó! Tôi sẽ không từ bỏ cậu, tôi sẽ quay lại tìm cậu."

Nói xong, Tiểu Bảo hung hăng lau nước mắt trên mặt, xoay người chạy ra ngoài.

Hắn rất không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Loại hành vi nhu nhược đem huynh đệ bỏ lại này, giống như là một thanh lợi kiếm đam vào trong nguc hắn, quả thực làm cho hắn không thở nổi.

Nhưng hắn không thể đi không đi.

Hắn phải sống.

Thứ kia có tính công kích, hơn nữa rất rõ ràng, thêm mười người hắn cũng đánh không lại, hắn không thể vô duyên vô duyên chịu ch3t, huống hồ Nguyễn Nham càng không muốn đả thương hắn.

Cho nên hắn chạy, vừa chạy vừa hy vọng Nguyễn Nham rất nhanh có thể khôi phục lại, khi đó mình nhất định không nói nhảm nữa, cõng người dùng thời gian ngắn nhất trở về, để cho Tiểu Lục nhìn.

Tiểu Bảo một đường chạy ra rất xa, sau đó tìm một chỗ góc nhìn coi như không tệ ngồi xuống.

Hắn hiện giờ ngoại trừ Nguyễn Nham đề phòng thú hóa, còn phải đề phòng người rắn, cơ hồ có loại cảm giác tâm lực đều đến cực hạn.

Hắn cúi đầu, nắm chặt nắm đấm, hung hăng một quyền nện xuống đất, trong lòng mắng chửi tất cả những lời tục tĩu một lần.

Thật vất vả chờ cảm xúc của hắn hòa hoãn lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cự Thú biến hóa của Nguyễn Nham đứng ở đá ngầm, từ trên cao nhìn xuống, thân hình khổng lồ cơ hồ che khuất cả bầu trời, ánh mắt như chuông đồng rất lạnh lùng.

Cự thú nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua khoảng cách hơn mười thước, ngăn trở hướng đi của hắn, từ trong cổ họng phát ra thanh âm "ngáy khò khò", giống như là đang cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Tiểu Bảo nín thở nhìn loại sinh vật lớn hơn voi này, khom lưng rút gai xương từ trong giày ra, như đe dọa vung lên.

"Rống..." Lần này, triệt để chọc giận cự thú, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, cánh phía sau tung ra, cánh thật lớn, khoảng cách giương cánh không sai biệt lắm 10 thước, che khuất tất cả tầm nhìn, lông ngăm đen giống như ngay cả ánh sáng cũng c4n nuốt.

Tiểu Bảo không cách nào khắc chế thân thể run rẩy của mình. Lần này tuyệt đối không phải là hưng phấn, mà là sợ hãi từ trong xương tủy tuôn ra. Đánh không lại... Rõ ràng là không thể đánh bại! Trước mặt loại vật này, hắn cảm thấy mình nhỏ bé phảng phất như là một hạt bụi.

Cự Thú nâng móng guốc đi tới, khoảng cách từng bước một, nhẹ nhàng đứng trước mặt hắn, ánh mắt giống như nhìn kỹ, lại giống như khinh thường.

Tiểu Bảo sợ hãi lui về phía sau, siết chặt gai xương trong tay tự hỏi có thể đâm thủng mắt nó hay không, nhưng rốt cuộc không xuống tay được. Cự thú trước mắt là đội phó của hắn, là Nguyễn Nham, là huynh đệ của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.