"Ách..." Cảm giác hung mãnh ập tới, trong đầu Tiểu Bảo mê muội một mảnh, dưới chân sai lầm, theo bản năng đem người gắt gao đè lên vách hồ, hôn môi ác độc.
Bàn tay Nhâm Nghị nắm ở đó đã sớm không nhúc nhích, toàn thân nhũn ra, bị Tiểu Bảo hôn đến đầu váng mắt hoa, hai mắt thẳng tắp, tiếng thở d0c rảnh rỗi cơ hồ muốn làm cho nước ao sôi trào.
Trên thực tế cũng là như thế, Nhâm Nghị thân thể lực lượng không bằng Tiểu Bảo, đè đến cả người không thể nhúc nhích, khó chịu không thôi, nơi nào đó sưng lên, lực lượng mênh mông kia không có chỗ phát ti3t, cuối cùng toàn bộ hóa thành năng lượng, từng đợt lại một loạt cột nước từ trong ôn tuyền trì bay ra, mấy cột nước ở giữa không trung khuấy cùng một chỗ, thế nhưng mơ hồ hình thành hình rồng, ngũ quan tuy rằng mơ hồ, càng giống như rắn, nhưng uy áp mơ hồ lại tản mát ra.
Hắc Kim Cương từ xa nhìn thấy liền co lại thành một đoàn, không dám động nữa.
Mà xa xa hơn, Bạch Hổ một đường ẩn núp tới trừng mắt Thủy Long đồng tử co rụt lại, thế nhưng lui về phía sau vài bước, nhe răng.
Thủy Long bay loạn trên đỉnh đầu, Nhâm Nghị cùng Tiểu Bảo đều mờ mịt không biết, nhất là Tiểu Bảo sắp tới thời khắc mấu chốt, hai người toàn tâm toàn ý chỉ có nhau, thẳng đến khi Tiểu Bảo khàn khàn gầm nhẹ từ cánh môi dán sát tràn ra, hạt giống nóng bỏng như dung nham rốt cục tiết ra trong nước ao.
Nhâm Nghị bị nụ hôn đè ép cơ hồ nặng nề, hết lần này tới lần khác tình duc trong thân thể lại nhẹ nhàng như vậy, dễ dàng hồi phục, chỗ trướng đau dựa vào đùi Tiểu Bảo, cũng mơ hồ có cảm giác trêu chọc thêm vài cái nữa sẽ chảy ra.
Nhưng Tiểu Bảo vừa đi ra, trán đặt trên vai Nhâm Nghị bắt đầu thở d0c, hơn nữa quá trình này kéo dài rất dài, thân thể vẫn nhẹ nhàng co rút.
Nhâm Nghị vọt tới đầu óc máu, ở bên tai tiếng hít thở trống rỗng từng chút một lại rơi xuống, giương mắt liền nhìn thấy bầu trời thuần túy do nước tạo thành thủy long khổng lồ, trong lòng cả kinh, năng lượng tan ra, thủy long trong nháy mắt sụp đổ tan rã, rơi xuống.
"Rầm rầm..."
"Thế nào?" Tiểu Bảo theo bản năng ôm eo Nhâm Nghị, ngẩng đầu cảnh giác một vòng.
Nguc Nhâm Nghị bị siết đến đau đớn, c4n răng vỗ vỗ Tiểu Bảo, ý bảo hắn buông tay: "Không, hạ hoả cho cậu. "
"......" Tiểu Bảo chớp chớp mắt một cái, lúng túng buông tay ra, thấy Nhâm Nghị từ trong nguc thoát ly, Tiểu Bảo giơ tay lên ôm người trở về, khó có được cường thế mở miệng, "Để cho tôi ôm."
Nhâm Nghị không giãy dụa, hai người từ yêu đương đến trao đổi chuyên sâu, từng bước từng bước, quan hệ lại ổn định như vậy, loại động tác thân mật này cũng không cần thiết phải giả tạo. Khó chịu duy nhất chính là trên người hai người đều mặc quần áo, bám vào lớp da thịt không được tự nhiên lắm. Nhưng c0i quần áo... Nhâm Nghị thông qua tất cả những gì phát sinh lúc trước mơ hồ kích phát một chút ý thức nguy cơ.
Tiểu Bảo sau khi ôm người sẽ không buông tay, không liên quan đến duc vọng, thật sự là tình yêu không thể nói nên lời trong lòng đang quấy phá, thật sự là quá thích đội trưởng, lúc trước cái gì cũng không dám làm, đến hôm nay cái gì cũng dám làm, quá trình này chuyển biến quá nhanh, làm cho hắn không cách nào thích ứng đến mơ hồ bất an, thầm nghĩ cứ như vậy ôm người chứng minh không phải mình phỏng đoán lung tung.
Nhâm Nghị ôm ngược lại ôm người một hồi cũng không kiên trì được nữa, giãy dụa một chút: "Tiểu Bảo? Lên bờ đi. "
Tiểu Bảo không buông tay, vuốt v3 tóc Nhâm Nghị, sau đó ngẩng đầu lại đi hôn.
Nhâm Nghị nghiêng đầu né tránh: "Chậm lại một chút. "
" Anh nói để cho tôi chủ động." Tiểu Bảo nắm lấy lý do này không buông, lời nói nghe nấy ngày thường tất cả đều không cánh mà bay, lưu lại chính là cố chấp muốn thân thiết đến cùng.
"Lên bờ trước."
"Không." Trên tay Tiểu Bảo dùng sức lại hôn lên môi Nhâm Nghị, môi lưỡi quyến luyến trên cánh môi mềm mại một phen, rút lui ra khỏi mình, tầm mắt dừng lại trên nốt ruồi ở đuôi mắt Nhâm Nghị, vô hạn thành kính hôn lên. Lần này làm, nguc vẫn luôn run rẩy, thật sự yêu đến cực hạn quyến luyến cùng thỏa mãn.
Nhâm Nghị bị nụ hôn dịu dàng lây nhiễm, cuối cùng lại ôm ngược trở về, thân thể dán chặt, song phương song phương chưa hoàn toàn mềm nhũn dựa vào nhau, cảm giác động t1nh lại hồi sinh, nhớ tới một màn Tiểu Bảo hôn mình lúc trước đáy lòng có chút không có tư vị, suy đoán tiểu tử ngốc này khi nào học được chiêu này?
Ôm nhau không có một phút đồng hồ, Nhâm Nghị cùng Tiểu Bảo đều nhạy cảm cảm giác được có sinh vật mới tiến vào khu vực phụ cận bọn họ, ngẩng đầu nhìn, là con đại hổ lông trắng kia, lặng yên không một tiếng động từ phía sau cây vòng ra, tầm mắt vòng quanh người Nhâm Nghị một vòng, sau đó đi thẳng đến bên suối nước nóng đem móng vuốt lông xù kia bỏ vào trong nước, sau đó răng nhe răng, quyết đoán không vui thu hồi, lau râu khóe miệng mình.
Lần này không cần nhắc nhở, Tiểu Bảo và Nhâm Nghị không hẹn mà cùng thu tay, Nhâm Nghị xoay người bơi qua, Tiểu Bảo vội vàng ở dưới nước kéo dây quần của mình.
"Tiểu Bạch?" Nhâm Nghị bơi đến gần bạch hổ một thước không tới gần nữa, giơ tay đỡ ở bên vách hồ hô một tiếng.
Tiểu Bạch từ trên cao nhìn xuống anh, thân thể khổng lồ tạo ra bóng râm, cái đuôi quét một vòng trên mặt đất, đứng vững một hồi, thế nhưng chủ động hướng Nhâm Nghị bên này tới gần nửa thước.
Nhâm Nghị nhướng mày, ngoài ý muốn Tiểu Bạch chủ động tới gần, chần chờ nửa giây sau, giơ tay lên sờ móng vuốt của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bình tĩnh cúi đầu nhìn anh, con ngươi màu hổ phách không chớp mắt, giống như là đang nghiên cứu, sau đó nghiêng đầu, thu lui móng vuốt một bước, nhìn Nhâm Nghị ở trên bờ đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng tìm một chỗ khô ráo nằm sấp xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Bảo thẳng đến khi Tiểu Bạch nằm sấp xuống mới bơi về phía Nhâm Nghị, bạch hổ này hoàn toàn không muốn gặp những người khác, chỉ có Nhâm Nghị mới có thể hơi tới gần một chút, vì không quấy nhiễu đại gia hỏa này, Tiểu Bảo từ trước đến nay luôn bảo trì khoảng cách giữa bọn họ rất tốt.
Bơi đến bên cạnh, Tiểu Bảo giơ tay ôm lấy người từ phía sau, nhìn Tiểu Bạch nói: "Nó hình như lại thân cận với anh một chút. "
"Ừm." Nhâm Nghị nhìn Tiểu Bạch như có điều suy nghĩ, hậu tri hậu giác mới phát hiện mình lại bị Tiểu Bảo ôm lấy, nhất thời dở khóc dở cười hỏi, "Dính người như vậy? "
Tiểu Bảo sững sờ vài giây, phản ứng lại, mi tâm hơi nhíu lại mở miệng: "Có phải anh chê tôi quá cường tráng không? "
"Hả?" Nhâm Nghị chớp chớp mắt, không nghĩ tới lời nói của Tiểu Bảo lại chỉ thẳng vào hạch tâm.
"Tôi một mực suy nghĩ, vì sao không cách nào thân cận, có lẽ anh không đủ thích tôi, không thích tính quan trọng, vì anh là một người đàn ông, vì vậy rất khó để có cảm giác với tôi, nếu tôi gầy hơn chút, anh sẽ thích hơn? "
"Nói bậy." Nhâm Nghị theo bản năng quát to, nhưng lời nói sau lại không có gì để kế thừa, suy tư một phen thì thào mở miệng, "Lúc trước không phải nên làm đều đã làm sao? "
Tiểu Bảo không nói nữa, ánh mắt rất sâu, trên thực tế những suy đoán kia hắn cũng không cảm thấy có vấn đề, lúc trước thích đội trưởng chính là bởi vì đội trưởng so sánh người bên cạnh, diện mạo càng thêm tuấn tú, sau đó lại huyễn hóa ra đuôi rắn, càng thiếu một phần nam tính nam tính, vì thế thật sự thích, xác nhận phần tâm ý kia của mình, gặp lại nam tính đội trưởng, thân thể cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng đội trưởng đối với hắn quả thật có chút ngăn cách, đây là chân tướng đội trưởng thẳng thắn nói ra, mặc dù chuyện trước đó cũng bị động hơn nhiều, giống như đang quen thuộc đang học tập trong thói quen nhẫn nại, sẽ có phản ứng thuần túy là nam tính, thân thể ng quằn quại, so với phát ra tình cảm không được tự nhiên.
Suy nghĩ một chút, Tiểu Bảo buông tay ra, nhanh chóng c0i quần áo ra, lộ ra nửa người trên cường tráng, hắn chống lên bờ, quỳ gối trên bờ nhìn đội trưởng, không nói gì nữa.
Nhâm Nghị sửng sốt, bị ánh mắt cầu xin này của Tiểu Bảo nhìn, suy nghĩ trong đầu nhất thời hỗn loạn, câm lặng.
Một lúc lâu sau, Nhâm Nghị chỉ cảm thấy hốc mắt không hiểu sao nóng lên, nâng tay lên đầu gối Tiểu Bảo, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy vuốt v3 nguc cứng rắn như sắt, nhuận theo giọt nước trượt xuống một đường nhẹ nhàng trượt lên, sau đó vuốt v3 khuôn mặt khom lưng của Tiểu Bảo, nhu nhu cười: "Tiểu tử ngốc, cậu đang làm gì vậy? "
Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn Nhâm Nghị xuất thần, sau đó giơ tay phủ lên mu bàn tay đặt trên mặt, đáy mắt rũ xuống trong đầm nước lấp lánh lóe ra ánh sáng khác thường: "Có một số thứ chúng ta đều không thể thay đổi, nếu như có thể, tôi tình nguyện tự mình làm theo tình yêu của anh mà phát triển... Đội trưởng, đây chính là tôi, cho dù anh không thích cũng xin tiếp nhận, hôm nay đến bước này, tôi... Thật sự không thể lui về phía sau..."
Tiểu Bảo nắm lấy tay Nhậm Nghị, ở trong lòng bàn tay rơi vào một nụ hôn nhẹ nhàng, lẩm bẩm nói: "Thật sự không lui được, đừng để tôi thương tâm, cầu xin anh... Đội trưởng..."
Nhâm Nghị môi hơi run rẩy, trong lòng không hiểu tại đau đớn, không rõ ràng, lại không cách nào bỏ qua loại đau đớn như muỗi đốt này.
Tiểu Bảo ở trên bờ dưới trăng biểu hiện thân thể, ép buộc lại cúi đầu làm cho mình tiếp nhận sự thật này. Hắn là một người đàn ông, một người đàn ông hàng thật giá thật, một người đàn ông mạnh mẽ hơn nhiều so với mình, đây là một thực tế không thể thay đổi, vì vậy chỉ có thể sử dụng một cách thụ động và vụng về như vậy, chờ đợi sự chấp nhận của riêng mình.
Một màn này... Là so với hành động thân mật lúc trước càng thêm thâm nhập vào lòng. Ở trước mặt phần tình cảm không hề có tạp chất này, nhìn nam nhân yêu mình thật sâu, Nhâm Nghị chỉ cảm thấy mềm lòng đến không thể mềm thêm, một loại cảm xúc xa lạ lại quả thật nhàn nhạt bắt đầu khởi động trong nguc, không đủ nhiều, lại bắt đầu nổi lên. Bây giờ, giống như hạt giống được trồng cuối cùng đã nảy mầm, mặc dù vẫn còn rất yếu, nhưng không thể bỏ qua sự rung động của trái tim.
Muốn quý trọng, nhất định phải quý trọng người đàn ông này cùng phần tình cảm này...
Dưới nước chân giẫm lên tảng đá, Nhâm Nghị kiêu ngạo đứng dậy ôm cổ Tiểu Bảo, nụ hôn vụn vặt rơi xuống bả vai kia: "Đừng như vậy, giống như tôi sẽ có lỗi với cậu, sẽ không, tôi thề, tuyệt đối sẽ không, tiểu tử ngốc đáng yêu như vậy tôi đi đâu tìm? "
Thân thể Tiểu Bảo căng thẳng, hé miệng cười, trên tay hắn dùng sức, ôm Nhâm Nghị từ trong nước lên.
"Ngâm suối nước nóng nhiều hơn không tốt cho sức khỏe..." Tiểu Bảo nói.
Nhâm Nghị vặn thắt lưng ngồi bên vách hồ bơi, tựa vào trong nguc Tiểu Bảo, nâng tay lại nhéo nhéo cơ bắp cứng rắn kia, cười nói: "Sờ nhiều lắm, nhìn nhiều, tôi có thể thích ứng, nhưng có một điểm không được, đừng ôm tới ôm lui như cô nương, tôi cảm thấy không được tự nhiên. "
"Tôi chỉ là kéo anh đứng lên." Tiểu Bảo biện giải.
Nhâm Nghị lắc đầu cười, tựa đầu vào vai Tiểu Bảo, ngước mắt nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm lại oán giận một câu: "Tên ngốc to xác."
Rất nhiều lúc tình nhân ở chung, không tiếng động càng có tiếng, Tiểu Bảo khó có được cường thế một hồi, vẫn ôm Nhâm Nghị, bỏ qua bên kia ban đầu truyền đến không được tự nhiên, sau đó thẳng đến khi người trong nguc mềm nhũn thân thể, mặc kệ kiên trì của mình, lúc này mới cao hứng nhếch khóe miệng.
Nhâm Nghị đang cố gắng điều chỉnh chính mình, không thể không nói, hắn có chút nhận mệnh, tư duy cố định của nhân loại rất khó nghịch chuyển, c0i quần áo lộ ra thân thể cường tráng Tiểu Bảo làm cho anh có chút khí thế bị d3 xuống, nhưng tạm thời lại không muốn nghịch chuyển hình thức loại hành vi này, dứt khoát cũng nhắm mắt cảm thụ cảm giác tựa vào trong nguc một người.
Thỉnh thoảng, Tiểu Bảo sẽ cúi đầu nhiếp nghị đầu tai cùng cổ, sau đó cảm nhận được đội trưởng buông lỏng, trong lòng ngọt ngào, mỗi lần đều sẽ cười rộ lên.
Mà Nhâm Nghị sau khi tiếp nhận chấn động mà nguc Tiểu Bảo truyền đến, cũng sẽ nhếch khóe miệng, nếu nhớ tới, sẽ động đầu cọ xát tóc trên cổ Tiểu Bảo.
Đây là yêu đương chân chính, buông mình ra để cho đối phương thân cận, thưởng thức loại bầu không khí mập mờ lưu chuyển này, sẽ làm cho người ta từ chân tâm cười ra.
Tiểu Bạch ngủ một giấc, nhìn thấy hai nhân loại kia vẫn duy trì tư thế ban đầu ngồi, vì thế duỗi người đứng dậy, vứt bỏ một thân lông trắng đi ra ngoài, đứng ở bên vách đá không cao nhìn con khỉ lớn kia co lại thành một đoàn nằm trong hồ nước nóng rõ ràng không vừa người ngủ vù vù, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một đám dơi từ dưới trăng tròn bay qua, Tiểu Bạch nhấc miệng lên hàm răng bén nhọn, cẩn thận nhìn thân ảnh dơi kia biến mất, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Nhâm Nghị.
"Rống~" gầm nhẹ một tiếng, hài lòng nhìn thấy hai người cơ hồ hòa tan cùng một chỗ tách ra, quay đầu nhìn lại, hắn hài lòng quay lại trở về, đuôi hổ như roi đảo qua mặt đất, mấy tảng đá lăn xuống, nện lên người Hắc Kim Cương.
Hắc Kim Cương vén mí mắt lên nhìn thấy mũi đuôi màu trắng, lảo đảo một tiếng, từ trong suối nước nóng chậm rãi bò ra, mang theo một thân nước nằm sấp trên bờ ngủ.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?" Nhâm Nghị mở miệng hỏi.
"Ở chỗ này đi, thẳng đến khi trở về." Tiểu Bảo rất hài lòng với hoàn cảnh nơi này, ở địa cầu xa lạ này, tùy ý xông loạn rất nguy hiểm, thời gian khó có được cậu không muốn để chuyện không giải thích được cắt đứt chuyện mình và đội trưởng ở chung.
"Cũng tốt." Nhâm Nghị ngáp một cái, vặn vẹo thân thể tìm phương thức thoải mái hơn tựa vào trong nguc Tiểu Bảo, "Huyết thống Tổ Vu, quả thật rất rèn luyện thân thể, Tiểu Bảo, cậu hiện tại sắp cao hai mét rồi sao? "
"Có..." Tiểu Bảo biết Nhậm Nghị để ý cái này, trả lời ấp a ấp úng, vẻ mặt không muốn nói nhiều.
"Thật hâm mộ..." Nhâm Nghị lẩm bẩm nói, "Nếu như không phải huyết thống yêu tộc thức tỉnh trước, thật muốn uống máu của cậu, hiện giờ vóc dáng của bọn Tiêu Tuấn toàn bộ đều mọc lên, đều là thân thể tha thiết ước mơ của những người lính chúng ta. "
"Tôi thích anh như vậy." Tiểu Bảo ôm chặt người.
Nhậm Nghị nở nụ cười: "Nhìn kìa, thừa nhận đi? Tôi không ngạc nhiên, phải không? Trong lòng cậu cho dù không coi tôi là phụ nữ, cũng coi tôi là số 0. "
Sắc mặt Tiểu Bảo trong nháy mắt biến thành hồng, kinh ngạc nói: "Không... Tôi không có, chỉ là... Chỉ là..."
Nhâm Nghị giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Bảo, trấn an nói: "Nói chuyện phiếm mà thôi, đừng để trong lòng quá nhiều. "
Tiểu Bảo "Ừ" một tiếng, không truy vấn nữa, kỳ thật Nhâm Nghị có đôi khi mục đích nói chuyện tính rất mạnh, ở cùng một chỗ thời gian dài, Tiểu Bảo cũng có thể lĩnh ngộ lời thoại tiềm ẩn của đội trưởng, ý tứ của câu nói kia rất rõ ràng đang nói: Nếu cậu coi tôi là số 0, như vậy có phải cuối cùng còn muốn lên tôi hay không? Cái này... Hắn đương nhiên là nghĩ, nhưng nếu thật sự hành động cũng cảm thấy rất không đúng, đội trưởng người như vậy khẳng định là không muốn nằm dưới thân thể người khác, cho nên... Làm thế nào để đi đến bước cuối cùng, hắn phải suy nghĩ về nó.
Nhâm Nghị nói xong câu đó cũng trầm mặc, anh kỳ thật có chút khẩn trương, lần đầu tiên đối với lời nói của mình lo lắng.
Quan hệ của hai người đang phát triển ổn định, chính là lúc cố gắng bồi dưỡng tình cảm, thoáng cái đem đề tài kéo xa như vậy, nói không chừng sẽ làm cho trong lòng Tiểu Bảo lại sinh ra.
Nhưng chuyện này anh quả thật phi thường để ý. Hôm nay hai người ở chung cũng đã nhìn ra, chuyện của Tiểu Bảo bị vây trong thân phận một người bảo hộ ôm anh, khó tránh khỏi cuối cùng sẽ không phát triển thành như vậy. Cho nên, muốn theo suy nghĩ của Nhâm Nghị, liền cảm thấy hôm nay như vậy rất tốt, về sau cũng có thể tiếp tục dùng phương pháp dùng tay dùng miệng, chưa chắc phải thật sự làm.
Về phần ôm Tiểu Bảo... Chờ anh quen thuộc với cơ bắp này rồi nói sau.
Hai người sau nửa đêm tìm một chỗ bằng phẳng sẽ đối phó một đêm. Tuy nói trên xe có trang bị c4mtrại dã ngoại, nhưng hiện giờ cô gái tốt đang ngủ say, quấy nhiễu người ta cũng không tốt, hơn nữa sau khi tình cảm mới định định đều rất quyến luyến nhiệt độ cơ thể của nhau, cho nên cũng cứ như vậy đối phó.
Mơ mơ màng màng ngủ đến hừng đông, Tiểu Bảo bảo Nhâm Nghị ở lại chờ hắn, sau đó mang theo hảo cô nương trở về lấy trang bị, cũng may hảo cô nương cùng Tiểu Bạch đều là yêu thú cao giai, vương bá khí vừa phóng, yêu thú phương viên trăm dặm toàn bộ nằm ngủ trong động không dám lộ diện, xe đặt ở ven đường ngay cả một cái đụng chạm cũng không có.
Lại trở lại bên bờ suối nước nóng, hai người dựng lều trại, ban ngày ở phụ cận này du ngoạn, buổi tối liền ngủ trong một cái lều trại, tuy rằng nói bên hồ nước nóng Hoang Sơn Dã Lĩnh một đôi rất lãng mạn, nhưng hai ngày nay Tiểu Bảo làm nhiều nhất cũng chính là từ phía sau ôm lấy Nhâm Nghị, hôn lên cổ nhẵn nhụi bóng loáng kia, lại không còn vượt qua lôi trì nửa bước, ngay cả hôn môi cũng dính vào.
Kỳ thật chỉ cần như vậy, Tiểu Bảo cũng đã rất thỏa mãn, hắn đối với Nhâm Nghị khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, càng là quý trọng, nhớ lại lúc trước mình mơ hồ không biết, tiếp theo lại tỉnh ngộ, phần tình cảm này kéo dài đến bốn năm, vượt qua tận thế trước sau, vốn tưởng rằng vô vọng, nhưng không hiểu sao lại đi tới bước này, đội trưởng tùy ý chính mình ôm ôm thân mật, loại cảm động này đã không cách nào nói ra. Chưa bao giờ có một lần Tiểu Bảo cảm kích tận thế hàng lâm như vậy, nếu không dựa theo quy tắc nhân sinh ban đầu của hai người, hắn cùng đội trưởng nhất định sẽ bỏ qua.
"Nghĩ cái gì vậy?" Nhâm Nghị dựa vào cánh tay Tiểu Bảo, nhìn ngọn lửa trại trước mắt nhảy nhót, trong ánh sáng màu cam, gương mặt đạm mạc kia có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
"Không." Tiểu Bảo lắc đầu, "Ngày mai sẽ trở về..."
Nhâm Nghị quay đầu nhìn lại, tầm mắt xẹt qua nguc tr4n trụi của Tiểu Bảo, vì để cho mình thích ứng và tiếp nhận, mấy ngày nay Tiểu Bảo cơ bản không mặc áo, vô luận khi nào nhìn thấy, đều là một thân cơ bắp kiêu ngạo bày ra trước mắt, không thể không nói, hiệu quả như vậy rất tốt, anh nhìn qua thân thể không biết bao nhiêu lần sau những hành động thân mật kia, rốt cục nhiễm một ít ái muội, tựa như màu đồng cổ phản chiếu ánh lửa đang nhảy nhót, làm cho anh ngẫu nhiên sẽ muốn thưởng thức loại cát vàng chảy xuôi dưới lòng bàn tay mà qua.
"Sáng mai tôi muốn đi một nơi." Tiểu Bảo lại nói.
"Ừ?" Nhâm Nghị thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mặt Tiểu Bảo.
"Nhà của cô nương tốt, tôi rất để ý đến những người dưới lòng đất, hơn nữa có khả năng rất lớn tính chính là di tích, tôi muốn đi tìm kiếm một chút."
"Có chút nguy hiểm." Nghe vậy, Nhâm Nghị nhíu mày, "Trưa mai chúng ta sẽ trở về báo danh."
Buổi sáng xuất phát sớm một chút, trước buổi trưa có thể trở lại căn cứ, hơn nữa những người dưới lòng đất này hoàn toàn hoạt động dưới mặt đất, bọn họ đào đến đâu ai cũng không biết, ít nhất phải điều tra ra hướng khai quật của bọn họ."
Tiểu Bảo gật đầu, tầm mắt đảo qua một vòng, bầu trời đầy sao, bên hồ nước sương mù hừng hực lửa hừng hực, Tiểu Bạch và Hắc cô nương không xa không gần nằm sấp bên lửa ngủ, ngẫu nhiên nghe được bọn họ nói chuyện đều sẽ không vui động đến lỗ tai.
Hoàng hôn đang nồng đậm, ý nghĩ trong lòng nảy sinh.
Đợi đến khi Nhậm Nghị vào lều trại, Tiểu Bảo cũng đi theo vào, song song nằm xuống, yên lặng hồi lâu, Nhâm Nghị xoay người ôm eo Tiểu Bảo, ngón tay trượt trên cơ bụng, tuy rằng không có lời nói, nhưng ám chỉ như vậy rất rõ ràng.
Hai người đi ra ba ngày, ngoại trừ đêm đầu tiên đã làm ra, cũng chưa từng xâm nhập qua, thời khắc cuối cùng, vô luận là Tiểu Bảo hay là Nhâm Nghị đều có tâm tư kia, huống chi liên tiếp hai ngày bồi dưỡng cảm xúc, hôn môi ôm ấp, Nhâm Nghị trong lòng đã sớm sống động.
Anh làm việc từ trước đến nay luôn chủ động, chỉ cần xác định liền không chút do dự trùng kích về phía trước, mấy ngày nay hắn để cho mình ở vị trí bị động, tiếp nhận tất cả Tiểu Bảo cho, cảm giác so với mình tưởng tượng dễ dàng tiếp nhận hơn không ít, hơn nữa anh người này không hề tự giác nhưng lòng tự trọng siêu cao, lắng đọng ấp ủ hai ngày, tâm lý xây dựng đủ, động tác hôm nay rõ ràng chính là muốn đem tất cả những gì ngày đó làm trả lại cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhận được ám chỉ của Nhậm Nghị, nghiêng người lại, liền ánh sáng lửa trại ngoài lều trại đánh giá mặt mày Nhâm Nghị, giơ tay vuốt v3 nốt ruồi nước mắt.
Nhâm Nghị cười yếu ớt, thò đầu hôn lên môi Tiểu Bảo, chậm rãi mập mờ cọ xát, động tác nhẹ nhàng, ở nguc chậm rãi vuốt v3 cảm giác cực tốt, vô luận là nữ tính, vẻ đẹp dịu dàng của ng hay là nam tính, vẻ đẹp nam tính, chỉ cần đạt tới cực hạn, sẽ làm cho người ta thích.
Sau khi hôn môi vài giây, Nhâm Nghị rút lui mình dọc theo cổ một đường hôn xuống phía dưới, môi dán vào thân thể cứng rắn như sắt kia, có thể càng thêm rõ ràng cảm nhận được kết cấu nổi bật, da căng thẳng, cách da tựa hồ có thể thưởng thức được máu chảy nhanh, trong tiếng tim đập rõ ràng có thể nghe được, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
Nhâm Nghị mở ra c4n một cái, Tiểu Bảo ngay cả rụt lại cũng không rụt một chút, giương mắt lên. Trong bóng tối, Tiểu Bảo đang dùng đôi mắt ngăm đen nhìn mình, đáy mắt mơ hồ có hỏa tinh nhảy lên, không phải năng lượng hiện ra, không phải là lửa trại bên ngoài lều trại, mà là ngọn lửa duc vọng, là tình duc, là tình động.
Nhâm Nghị tự nhiên phảng phất như đã làm vô số lần đem tay bao trùm ở chỗ hạ th4n, nhẹ nhàng ấn xoa xoa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tiểu Bảo đột nhiên rối loạn, thân thể căng thẳng.
"Tiểu Bảo, lần trước. Cậu học ở đâu vậy? "Nhâm Nghị dừng động tác ngoài miệng, bắt đầu tính sổ sau đó.
"Xem qua..." Tiểu Bảo kinh ngạc mở miệng.
"Đã xem qua cái gì?"
"Cái gì?"
"..."
Nhâm Nghị không nói lời nào, phát hiện mình nghi ngờ chuyện này chính là muốn để cho Tiểu Bảo cho mình một quyền, vừa đau vừa mềm, nếu là xem qua, Tiểu Bảo căn bản là đứng ở một góc độ khác đối đãi với mình, tựa như trước đó trầm mặc thủ hộ, vô luận lúc nào đều đặt mình ở phía trước.