Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Chương 53



Đi vào khúc cua cầu thang từ tầng 16 lên tầng 17, Y Thượng Tĩnh mặt không chút thay đổi nói với Sử Lộc: “Có chuyện gì thì nói đi. Nơi này có vẻ yên tĩnh, lại ít người, không cần lo người ta lời ra tiếng vào.”

Sử Lộc nhìn Y Thượng Tĩnh khóe miệng khẽ động, rốt cục mãi cũng không nói lời nào. Y Thượng Tĩnh nhìn Sử Lộc, đột nhiên có chút ghét cái đèn ở chỗ đang đứng quá sáng, để mình có thể thấy rõ từng cái biểu tình trên mặt anh ta, cái loại bộ dạng muốn nói lại thôi này, là cái mà mình không ưa nhất; sự thâm tình trong mắt anh ta, mình vốn không thể thừa nhận; nỗi áy náy trong thâm tình ấy, lại là cái bản thân cô hận nhất—— nếu lúc trước đã quyết định làm chuyện đó, bây giờ còn áy náy làm gì?

Ánh mắt chuyển động, sau đó khẽ tựa người lên vách tường, đầu cũng tựa vào tường. “Nếu anh muốn giải thích chuyện hôm đó, tôi cảm thấy không cần thiết”. Y Thượng Tĩnh chậm rãi mở miệng, anh ta không nói, thì cô đành phải nói vậy, “Dù sao hôm đó tôi cũng chưa có bị tổn thất gì nhiều.”

À! Vốn là muốn tìm cô để nói lời xin lỗi—— bằng trí thông minh của mình, cô không thể không biết rượu ngày hôm đó là bị bỏ thêm thuốc; nhưng hiện tại, cô dường như cũng không thèm để ý đến hôm đó, ngữ khí nói chuyện cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt như thể hai người không quen biết gì, chỉ là hai kẻ xa lạ, không, hẳn là so với người xa lạ còn xa lạ hơn!

“Sau hôm đó, thân thể của em có chỗ nào không thoải mái không?” Nhưng Sử Lộc vẫn quyết định hỏi một câu, anh cũng không tin người nọ chỉ bỏ thêm một ít thuốc ngủ trong rượu không thôi, “Có đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Yên tâm, mạng tôi rất lớn, một chút thuốc hóa học sẽ không gây thương tổn gì tới tôi đâu.” Y Thượng Tĩnh mặt vẫn không chút thay đổi, sau đó mỉm cười, nhưng ở trong mắt Sử Lộc lại hết sức chói mắt, “Kỳ thật còn phải cám ơn anh, nếu không tôi thật chưa có nhìn rõ một số người đâu! Aizz! Y Thượng Tĩnh tôi nhìn người nhiều năm như vậy, lần đầu tiên sai lầm, liền được dạy dỗ nghiêm khắc đến như vậy. Ừm, tôi phải suy ngẫm lại thật kỹ, phản tỉnh chính mình.”

“Không phải như thế!” Sử Lộc vội vàng nói, trên mặt có nỗi khổ cùng ăn năn không nói nên lời, “Thượng Tĩnh à, xin em đừng nói như vậy, anh chỉ là…”

“Kỳ thật như vậy cũng tốt.” Y Thượng Tĩnh cắt đứt lời anh, cười cười tự giễu, “Thời khắc nguy cấp mới biết được người nào là đáng để tín nhiệm, đáng để tin tưởng. Người bình thường hay nạnh hẹ mình, lại là người giúp mình một phen trong lúc khốn khó”. Cho nên, là cô thiếu Bùi Nhĩ Phàm một nhân tình, cho dù anh có khinh bạc cô, cô cũng sẽ không hận anh, cũng sẽ không đánh anh; vì thế, mới có thể bỏ thời gian nghỉ ngơi ở nhà, dành ra hai giờ, viết lại chương trình máy tính; vì thế, mới có thể bỏ qua ngày nghỉ, để cam nguyện nghe anh phân phó, chạy đến thành phố này thành phố khác.

Sử Lộc nghe thấy rất khó chịu, thực sự, những lời này so với trực tiếp nghe cô cự tuyệt mình thì còn khổ sở hơn. Ánh mắt nhìn cô chợt lóe lên bi thương, tim rất đau. Trong lời của cô, đã để lộ ra một tin, là cô cùng Bùi Nhĩ Phàm cũng không có gì, chuyện ngày ấy, chỉ là một cái cớ! Tiến lên một bước, đem Y Thượng Tĩnh ép vào tường, mãnh liệt hôn xuống.

Y Thượng Tĩnh nhìn khuôn mặt kia bỗng nhiên được phóng đại, hơi thất thần, sau đó bắt đầu giãy dụa, nhưng là chính cô vừa rồi cũng không có đứng vững, thân thể tựa lên tường, hơn nữa Sử Lộc dùng sức vây khốn cô, đứng rất vững thân. Mà hậu quả của giãy dụa đó là thân thể của chính cô cũng sáp lại gần anh ta hơn, nụ hôn của anh ta càng thêm sâu. Từ bỏ việc giãy dụa, đem người mình tựa thêm sát vào tường, lạnh lùng nhìn anh ta.

Khi Sử Lộc buông Y Thượng Tĩnh ra thì trong lòng cũng làm kỹ công tác chuẩn bị nhận một cái bạt tai. Nhưng, Y Thượng Tĩnh cái gì cũng không làm, chỉ là gương mặt không chút cảm xúc nhìn lại, mặt không đỏ, trong mắt càng không có một tia xấu hổ, phẫn nộ, oán hận, nếu có thì chỉ là lạnh nhạt thờ ơ. Điều này khiến Sử Lộc thật sự hoảng hốt, Thượng Tĩnh quá lạnh lùng, phản ứng quá bình thản, bình thản đến mức làm cho anh cảm thấy không khí lúc này thực áp lực, áp lực đến không thể thở được.

Y Thượng Tĩnh đứng vững người, hai tay nắm chặt, khẽ cắn lưỡi của mình, ổn định tâm tình. Sau đó xoay người, đi lên tầng 17.

“Thượng Tĩnh, thực xin lỗi!” Sử Lộc hạ thấp giọng, nói câu xin lỗi.

Y Thượng Tĩnh không trả lời, cũng không có dừng bước. Sử Lộc nhìn bóng lưng Y Thượng Tĩnh rời đi, khóe mắt hơi ngấn nước mắt, nở nụ cười tự giễu, thầm nói với chính mình: Sử Lộc, mày thật sự hết hy vọng rồi, cũng có thể buông tha cho si niệm của bản thân rồi. Nếu cô ấy tức giận, cho mày một cái tát, điều đó chứng tỏ trong nội lòng cô ấy còn có một vị trí nhỏ dành cho mày, nhưng cô cái gì cũng không làm, chỉ lạnh lùng nhìn mày, rõ ràng, mày ở trong lòng của cô chả là cái gì cả. (HMC: Ồ, vẫn còn có tự mình hiểu lấy, ko đến nỗi hết thuốc chữa)

Khi Y Thượng Tĩnh đi lên tầng 18 thì lệ đã rơi đầy mặt rồi, đứng ở trước cửa, lấy tay lau nước mắt, hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào. Bùi Nhĩ Phàm vừa mới đi ra tự pha cà phê cho mình, liền đụng phải Y Thượng Tĩnh hốc mắt đang hồng hồng .

“Cô khóc à?” Tuy rằng khoảng cách giữa Bùi Nhĩ Phàm và Y Thượng Tĩnh có hơi xa một chút, nhưng vẫn thấy rõ vết nước mắt chưa khô trên mặt Y Thượng Tĩnh.

“Không có.” Y Thượng Tĩnh đi thẳng về vị trí của mình, cũng không thèm nhìn Bùi Nhĩ Phàm một cái, “Vừa rồi nhìn cái gì đó, vì không mang kính nhìn không được rõ, cho nên dùng sức nhíu mắt xem, làm cho mắt hơi đau.”

Kính? À, đúng rồi, quên nói với cô, kính của cô đang ở chỗ anh. Nhưng thật sự giống như lời cô nói sao? Bùi Nhĩ Phàm đương nhiên sẽ không tin tưởng cái cớ gượng ép mà Y Thượng Tĩnh bịa ra. Đi đến trước bàn Y Thượng Tĩnh, đặt cái tách trên tay xuống, muốn tra hỏi Y Thượng Tĩnh cho kỹ, lại phát hiện môi của cô hơi sưng, bản thân từng trải qua tình trường nhiều năm Bùi Nhĩ Phàm đương nhiên có thể nhìn ra môi kia là vì sao sưng lên. Lập tức liền trầm mặt xuống, không lạnh không nhạt hỏi: “Là ai làm?”

“Cái gì mà ai làm?” Y Thượng Tĩnh lúc này tâm tình không tốt tới cực điểm, rất muốn tìm cách để phát tiết, lại đúng lúc có người chèn ngay trước họng súng, “Anh hung hăng cái gì, đừng tưởng rằng tôi không tức giận thì có nghĩa là tôi không có tính tình! Tự dưng chạy tới đối quát vào mặt tôi? Có bản lĩnh sao không đi quát mấy lão già kia kìa? Từ khi làm cái chức thư ký quỷ quái này, tôi chưa từng có ngày nào yên ổn, trong công ty thì đồn đãi ầm ỹ, còn có người cố ý tung tin đồn, sau đó muốn đối mặt với anh bằng mọi cách để gây khó dễ, lại còn thêm bị người khác tính kế! Này, tôi thật không biết tôi ở chỗ này vì cái gì, mỗi ngày đi làm đều phải cận thận dè chừng, nhìn sắc mặt đồng nghiệp, còn phải đề phòng người khác tính kế với mình—— tên kia đầu óc quả thực có bệnh, ông ta tính kế tôi làm cái gì, tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, có thể ảnh hưởng gì đến hắn? Ông ta muốn làm cái gì thì làm, ông ta muốn trộm công giảm lương thì cứ đi mà làm, ông ta muốn hối lộ quan viên thì đi mà hối lộ, ông ta muốn làm tổng tài thì đi mà làm, tôi tuyệt sẽ không ngăn trở, càng sẽ không ảnh hưởng gì đến ông ta, ông ta dựa vào cái gì tính kế tôi? Còn có họ Sử kia nữa, anh ta tại sao lại muốn giúp đỡ ổng chứ, anh ta không phải bạn học với tôi sao? Anh ta làm sao có thể làm như vậy?”

Bùi Nhĩ Phàm thấy khuôn mặt Y Thượng Tĩnh thập phần tức giận, trừng lớn mắt, la lớn, cũng trầm mặc không nói gì, chờ cô phát tác xong, nghe lời nói tức giận của cô. Hóa ra cô cũng không phải không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ là có thể khống chế tốt tâm tình của mình mà thôi, nhưng hôm nay nhất định là đã có người chọc đến cô, chính mình lại vừa vặn châm ngòi. Bất quá, nghe lời cô nói, thật đúng là chuyện cô biết được cũng không ít! Nhưng câu nói sau cùng của cô là có ý gì? Chẳng lẽ giữa cô cùng Sử Lộc thật sự có cái gì sao? “Cô thực để ý trợ lý Sử?” Bùi Nhĩ Phàm đem nghi vấn trong lòng nói ra.

“Để ý?” Y Thượng Tĩnh nhớ lại việc vừa rồi, trong lòng càng phát hỏa, “Tôi cần gì phải để ý? Tôi không quen anh ta, ta để ý cái gì? Từ nay về sau, anh ta chính là đối tượng được liệt vào danh sách không cần nhìn, mà người nọ, sẽ là đối tượng tôi cần đả kích—— người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất phạm người!”

Ách… Ý của cô hẳn là muốn tiến hành trả thù. Tính thù dai của cô mình đã được kiểm chứng, ngay cả một ly cà phê liền có thể biến đổi đa dạng đến giày vò rồi, huống chi là tiến hành xâm hại nhân thân đối với cô? “Cô chỉ là một thư ký nhỏ bé, cô có thể làm được gì?”

“Không phải còn có anh nữa sao?” Sử dụng tài nguyên một cách hữu hiệu, Y Thượng Tĩnh rất tôn trọng điều đó, “Các anh không phải luôn đối đầu với hắn sao? Hơn nữa tôi còn nghe nói gần đây cổ phiếu phân tán của công ty chúng ta đều bị một người thu mua rồi, các anh còn không lo sao? Hiện tại thêm một chiến hữu vĩ đại là tôi đây, có thể giúp đỡ các anh làm rất nhiều chuyện nha!”

“Nghe qua thực có lực hấp dẫn, chỉ là, tôi không thích đem việc công xen lẫn việc tư, cho nên, cô nếu như muốn thực hiện ý nguyện trả thù của cô, thì vẫn là nên nghĩ biện pháp khác đi!” Bùi Nhĩ Phàm cười thản nhiên, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hơi sưng lên của Y Thượng Tĩnh, “Bất quá, tôi sẽ giúp cô một việc khác.”

“Giúp tôi cái gì?” Hừ, xem như anh lợi hại! Bất quá, như vậy cũng tốt, anh ta cũng không có hại gì đến mình, mình cũng vậy không có gì tổn thất, nếu như đi trả thù anh ta, thật sự có chút vô lương tâm. Dù sao Bùi Nhĩ Phàm đều đã đem anh ta kéo xuống, đến lúc đó kết quả của anh ta sẽ không tốt hơn là bao. Đã có người giúp mình báo thù, sao không ngồi xem cuộc vui chứ? Sau khi la hét một chút, lại tự mình an ủi một phen, tâm tình cũng khá lên rất nhiều.”Tôi rất khỏe, không có việc gì cần phiền phó tổng hỗ trợ.” Ánh mắt của anh có chút là lạ, giống như muốn ăn thịt người vậy.

“Trong phòng làm việc của tôi có kem đánh răng cùng bàn chải đó, nếu cô muốn súc miệng, tôi sẽ cho cô mượn.” Bùi Nhĩ Phàm bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Ách… Anh ta có ý gì? Chẳng lẽ mình bị hôi miệng? Không có nha! Tình trạng răng miệng của mình, mình vẫn là rất rõ ràng. Bất quá, nghĩ đến chuyện bực mình vừa rồi, cảm thấy có chút ghê tởm, thật đúng là muốn súc miệng mà! “Được! Bất quá, tôi muốn cái hoàn toàn mới, tôi không thích xài chung bàn chải đánh răng với người khác!” Bàn chải đánh răng và nam nhân đều không thể dùng chung với người khác, đây là nguyên tắc của Y Thượng Tĩnh.

“Đương nhiên là hoàn toàn mới.” Bùi Nhĩ Phàm nở nụ cười, là nụ cười sâu đến đáy mắt. “Tôi cũng không thích người khác xài chung đồ đạc với mình, chỉ là, nếu người đó là bà xã tôi, tôi có thể suy nghĩ.”

Vậy anh đi lấy một bà xã về không phải được rồi sao? Y Thượng Tĩnh trợn trắng mắt, anh có suy nghĩ đó chỉ là chuyện nhà của anh thôi không! Bất quá, bà xã trong miệng anh ta là ai chứ, có phải là vị mỹ nữ họ Phùng kia hay không? Aizz, nghĩ cái gì mà nghĩ, bất kể người đó là ai, cũng đâu liên quan gì tới mình? Nghĩ có hay không làm cái gì? Còn không bằng nghĩ xem buổi trưa hôm nay nên ăn cái gì mới ngon! À, đúng rồi, giữa trưa còn phải đi mua kính mắt, không có kính, nheo mắt nhìn máy tính thật sự là quá mệt mỏi!

“Y Thượng Tĩnh!” Tiền Duy Nhã bưng đồ ăn đến, ngồi xuống bên cạnh Y Thượng Tĩnh, cười đến vẻ mặt sáng lạn. Y Thượng Tĩnh gật đầu, tiếp tục ăn cơm trưa. “Uầy, cậu hôm nay có chút khác thường nha!” Tiền Duy Nhã đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy buông tha Y Thượng Tĩnh—— nhất định một màn lúc sáng nay, thật sự là rất kinh động!

“Khác thường cái gì a, mình vẫn còn hai con mắt, một lỗ mũi, một cái miệng nha!” Y Thượng Tĩnh quay đầu, vừa cắn một miếng đồ ăn vừa nói, lại cảm thấy như vậy rất không lễ phép, vì thế đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, “Mình mới là cảm thấy cậu có điểm không bình thường đấy! Cười đến sái cả quai hàm thế kia, có phải hay không cuối tuần này Bình Tùng nhà cậu lại cho cậu cái gì kinh hỉ gì rồi?”

“Không có đâu! Chủ nhật đi về quê anh ấy, mình nói với cậu a, bạn bè dòng họ nhà anh ấy thật sự là nhiều lắm, mình còn nhớ không hết…” Nói được một nửa, Tiền Duy Nhã liền dừng lại, trừng mắt nhìn lại Y Thượng Tĩnh, “Đáng giận, trong lúc lơ đãng lại bị cậu nói tránh sang chuyện khác rồi!”

“Mình không có ép cậu nha, là cậu tự nguyện tiếp lời của mình!” Y Thượng Tĩnh bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục ăn, hai mắt vô tội chớp chớp.

“Vâng, vâng, vâng!” Tiền Duy Nhã thấy gặp hạn, dù sao việc này cũng không phải lần đầu tiên, “Aizz, cậu mau nói cho mình biết, cậu cùng thủ trưởng vô lương của cậu làm sao vậy, mới hai ngày không gặp cậu, cậu liền giống như chim nhỏ nép vào người dựa ở trong ngực người ta. Thứ sáu tuần trước không phải nghe cậu nói, cậu muốn đi xem mắt sao, như thế nào giờ đối tưởng lại chuyển qua phó tổng rồi?”

Cái gì chim nhỏ nép vào người? Đây là chuyện khi nào chứ? “Uầy, Nhã! Cậu đừng ăn nói lung tung, mình khi nào thì giống như chim nhỏ nép vào người dựa vào trong lòng họ Bùi kia chứ?” Y Thượng Tĩnh mặc dù không biết Tiền Duy Nhã sao nghĩ thế, nhưng trong lòng lại có điểm trống rỗng, hai lần bị Bùi Nhĩ Phàm đưa về nhà, hơn nữa còn là trong tình huống mình đang ngủ, nói không ôm qua, ai tin a! Huống chi hôm kia còn… Aizz, lại nghĩ đi đâu rồi?

“Cậu đừng cho rằng mình không biết nhá!” Tiền Duy Nhã bĩu môi, “Sáng hôm nay, ở chỗ thang máy, cậu tựa vào trong lòng phó tổng, vẻ mặt chim nhỏ nép vào người ta mà ngủ. Buổi sáng lúc đi làm mọi người đều thấy, cậu cũng đừng giả ngu với mình!”

Buổi sáng? Buổi sáng! Y Thượng Tĩnh nhớ tới buổi sáng lúc đi làm thì chính mình tựa hồ là dựa vào Bùi Nhĩ Phàm chợp mắt, sau đó liền ngủ mất. “Á! Không thể nào!” Nhẹ buông tay, thìa lập tức rơi trên mặt đất.

“Này, cậu làm gì lớn tiếng dữ vậy? Rất hưng phấn à!” Tiền Duy Nhã vỗ vỗ khuôn mặt còn đang ngơ ngác của Y Thượng Tĩnh, aizz, da của cậu ấy thật tốt, chưa bao giờ chăm lo bảo dưỡng, cũng không có dùng đồ trang điểm đắt tiền, là thiên nhiên tinh khiết a, nếu như làn da của mình tốt bằng một nửa của cậu ấy thì hay biết mấy!

“A!” Y Thượng Tĩnh theo bản năng đưa tay xuống nền nhà, sờ sờ liền tìm được thìa, để lên trên bàn cơm, sau đó lại đứng dậy đi lấy một cái thìa khác, trong lúc đó, đầu óc Y Thượng Tĩnh vẫn trong trạng thái trống rỗng.

“Thượng Tĩnh, cậu sao vậy!” Tiền Duy Nhã nhìn bạn thân không có một tia tức giận, động tác thực máy móc, liền không nhịn được, “Này, cho dù cậu đang hưng phấn cũng bày ra vẻ hưng phấn đi, sao lại biểu hiện giống như kẻ ngốc thế kia? Chẳng lẽ cậu hưng phấn đến nỗi biến thành đồ ngốc rồi?”

“Cậu mới là đồ ngốc!” Y Thượng Tĩnh trực tiếp liền đem những lời này ném trả về cho Tiền Duy Nhã, sau đó nghiêm trang hỏi, “Nhã, cậu nói cho mình biết, buổi sáng thấy chuyện này có bao nhiêu người? Bây giờ là không phải trong công ty đều đang xì xầm chuyện mình cùng Bùi Nhĩ Phàm sớm có quan hệ mờ ám rồi chứ?”

“Nhắc đến cái này cũng nên nghe một chút!” Tiền Duy Nhã mát mẻ buông một câu, “Người ta xì xầm cậu là tiểu tam, phá hỏng tình cảm của Bùi phó tổng cùng bạn gái anh ta! Còn nói cậu trâu già gặm cỏ non, xuân tâm dao động, ngay cả em trai nhỏ hơn mình hai tuổi cũng không buông tha!”

Tiểu tam? Trâu già? Trời ạ! Đây là đang nói cái gì a? “Nhã, mình nói với cậu nha!” Y Thượng Tĩnh vội vàng kéo tay Tiền Duy Nhã, nghiêm túc nói, “Mình cùng họ Bùi kia đích thực không có gì cả! Chúng mình thật sự chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn những chuyện khác, đều là giả dối, là tin đồn, cậu phải tin mình! Cậu có biết không?

Bùi phó tổng đã có bạn gái, hơn nữa quan hệ không tệ, cũng đã đến khách sạn thuê phòng rồi, mình là tận mắt nhìn thấy !”

“Hắc! Cậu cho mình là kẻ ngốc à! Mình đều tận mắt nhìn thấy rồi, cậu nói mình có thể không tin sao?” Tiền Duy Nhã rút tay về, “Mình nói với cậu nha Y đại tiểu thư, cho dù cậu thật sự cùng Bùi phó tổng có cái gì cũng không sao cả, các cậu nam chưa vợ, nữ chưa chồng, nam tuấn, nữ mỹ, lại mỗi ngày gặp mặt, lâu ngày sinh tình cũng là chuyện có thể tha thứ, có cần phải cố che giấu như vậy không? Hơn nữa, phó tổng làm việc ở đây lâu như vậy, cũng chưa gặp qua bạn gái anh ta, người mà cậu gặp kia, không nhất định là của bạn gái anh ta.”

Lâu ngày sinh tình? Có sao? “Nhã, giữa chúng mình thật không có cái gì cả, cậu phải tin tưởng mình!” Y Thượng Tĩnh không kịp ngẫm nghĩ, vội vàng nói, “Mình đã nói với cậu rồi, chuyện sáng nay, hoàn toàn là ngoài ý muốn! Ngày hôm qua mình đi theo Bùi phó tổng tăng ca công tác, sau đó lại đi suốt đêm để trở về, cho nên có chút ngủ không đủ…

… Cậu cũng biết mà, mình trong ngày thường đều thích dựa người ta ngủ, cho nên, khi mình đã buồn ngủ, liền quên bên người là ai rồi, cứ vậy mà dựa vào cánh tay của anh ta một chút. Nhưng mình chỉ nhích lại gần tí thôi, tuyệt đối không có gì giống như chim nhỏ nép vào người!”

“Ừ, được rồi. Chúng ta trước không thảo luận vấn đề cậu có ôm Bùi Nhĩ Phàm hay không. Chúng ta giờ sẽ thảo luận một vấn đề khác!” Tiền Duy Nhã quyết định hôm nay sẽ lên lớp cho Y Thượng Tĩnh một bài học thật tốt, cô phân tích vấn đề tình cảm của nàng, “Chúng ta trước nói tới chuyện, khi cậu rất buồn ngủ, nếu bên cạnh của cậu có một người, nếu người nọ không phải mình, cũng không phải một người bạn tốt khác của cậu, thí dụ như, là Sử Lộc, trợ lý Trương, hay là Bình Tùng nhà ta hoặc là bạn học cũ hay bạn bè quan hệ bình thường của cậu, cậu sẽ dựa vào sao?”

“Đương nhiên sẽ không!” Y Thượng Tĩnh thập phần khẳng định trả lời, “Cậu cho rằng mình là ai chứ, người nào cũng có thể dựa vào chắc, mình cho dù muốn nhàn hạ đi đường, cũng phải xem người bên cạnh!”

“Tốt! Chúng ta nói vấn đề tiếp theo!” Tiền Duy Nhã thật cao hứng với câu trả lời của Y Thượng Tĩnh, “Trừ bỏ ở trước mặt của mình,người nhà và bạn tốt của cậu, cậu có thể ngủ ở trước mặt người khác mà không hề phòng bị sao?”

“Đương nhiên không có nha! Đừng nói ngủ ở trước mặt người khác, ngay cả ngáp, mình cũng không! Như vậy thực thất lễ, hơn nữa, mình cũng không có cách nào ngủ được.”

“Tốt lắm! Chúng ta lại tiếp tục nói đến vấn đề kế tiếp! Vẫn là trừ bỏ mình, người nhà và bạn tốt của cậu ra, cậu có thể dễ dàng tha thứ người khác chạm vào cậu, hoặc tiến sâu thêm một bước nữa, cái mình là nói trừ bỏ bắt tay và ôm mang tính lễ phép ra?”

“Đương nhiên là không cho phép! Cậu cho mình là ai, nói ôm liền ôm? Trừ khi bị bắt buộc, lần sau thấy hắn ta, mình liền xem như không biết hắn, lơ đẹp hắn—— huống chi mình thường không mang kính, cho dù là thoáng lướt qua, mình còn chưa chắc đã thấy hắn ở đâu!”

“Phi thường tốt!” Tiền Duy Nhã cười đến càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng, vỗ tay một cái, sau đó lại chụp lên vai Y Thượng Tĩnh, “Nói tóm lại, Bùi phó tổng ở trong lòng của cậu có địa vị không tầm thường. Cậu có thể chủ động dựa vào người Bùi Nhĩ Phàm, cậu có thể ngủ trước mặt anh ta, cậu còn có thể chấp nhận anh ta chạm vào cậu. Những điều này cho thấy, anh ta ở trong lòng cậu hay là trong lúc bất tri bất giác, cậu đã tin tưởng anh ta hoàn toàn, cậu có thể ỷ lại anh ta, cũng có thể bộc lộ ra con người thật của mình ở trước mặt anh ta! Cậu nói xem, điều này có nghĩa là gì? Y đại tiểu thư!” (HMC: sa lưới rồi chứ còn gì nữa)

“Ách…” Sau khi nghe Tiền Duy Nhã phân tích xong, Y Thượng Tĩnh lâm vào trầm tư: Nhã nói một chút cũng không sai! Từ lần đầu tiên sau khi nghỉ ở trên xe anh ta, về sau chỉ cần ngồi lên xe của anh ta, không đúng, hẳn là nơi nào có anh ta, liền cảm thấy không an toàn; không ghét ngực của anh ta, thậm chí còn có thể dựa vào anh ta ngủ thật say; cũng không chán ghét sự đụng chạm của anh ta—— ngày ấy sau khi hôn anh ta, cũng không cảm thấy ghê tởm—— việc đấy cùng với việc bị Sử Lộc hôn cảm giác hoàn toàn khác: quan trọng nhất là vừa mới vừa rồi còn nổi cáu ở trước mặt Bùi Nhĩ Phàm, mình ngay cả một câu xin lỗi đều không có! Còn nói muốn trả thù gì đó nữa… Lời lẽ thật hung hăng, có phải hay không quá quen thuộc rồi, nên cảm thấy cho dù bị hắn thấy bộ mặt khác của mình cũng không sao? (HMC: xong hoàn toàn rồi)

“Còn nữa, cậu chưa bao giờ tăng ca, sao đột nhiên lại tăng ca? Sáng hôm qua cậu không phải nói cậu phải tới công ty xử lý công việc sao? Như thế nào lại là đi theo phó tổng chạy đến thành phố khác rồi? Cậu hy sinh thời gian ngủ của mình đi làm một chuyện không quan hệ tới mình, cái này cũng không giống với phong cách làm việc của cậu nha!”

“Kỳ thật, mình tới tăng ca là có nguyên nhân, bởi vì mình thiếu Bùi Nhĩ Phàm một cái nhân tình, cho nên mình mới đến tăng ca!” Y Thượng Tĩnh mặt không đỏ tim không đập nói đến cái lý do mà bản thân đã sớm nhận định.

“Hừ! Lừa người khác còn có thể, muốn lừa mình không dễ đâu! Mình còn không biết cái tính cẩn thận của cậu ư!” Tiền Duy Nhã rất không nể tình bóc trần lời nói dối của Y Thượng Tĩnh, không chút để ý nói, “Nếu như nói lấy nợ nhân tình đến tình, cậu chả phải còn thiếu Sử Lộc nhân tình sao—— trước đó vài ngày, người ta mỗi ngày giúp cậu mua cơm, lại nói đến mình—— mình mỗi ngày gọi cậu ăn cơm trưa, hơn nữa còn là vừa gọi liền gọi bốn năm món ! Sao không thấy cậu nói quá cái gì?

Mình nhờ cậu giúp làm chút tư liệu, cậu còn ra điều kiện với mình! Đây là cách cậu trả nhân tình à!”

“Ách… Hai người chúng ta còn nói thiếu nhân tình cái gì a, như vậy liền rất khách khí rồi!” Y Thượng Tĩnh cười hì hì nói, sau đó lại trở nên nghiêm túc lên, “Về phần thiếu Sử Lộc, mình đã trả sạch, hiện tại, mình cùng anh ta chỉ là đồng nghiệp cùng công ty mà thôi, trừ cái đó ra, không còn quan hệ nào khác! Cho nên, xin cậu về sau đừng đem chuyện của anh ta nói với mình, cũng không cho phép lộ ra bất cứ tin tức gì của mình cho anh ta, bao gồm cả chuyện mình đã đổi số di động!”

“Hửm? Như thế nào đột nhiên nghiêm túc như vậy? Chẳng lẽ giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì à?” Tiền Duy Nhã tò mò hỏi, có thể làm cho Y Thượng Tĩnh nghiêm túc như vậy, chính thức yêu cầu mình như thế, quen biết cậu ấy qua nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì!” Y Thượng Tĩnh biết tính tình Tiền Duy Nhã, nếu quả thật đem chuyện xảy ra hai ngày trước nói cho cậu ấy biết, cậy ấy chắc chắn sẽ đi tìm Sử Lộc tính sổ, sau đó làm dư luận xôn xao. “Ngày khác mình sẽ nói cho cậu biết!”

“Aizz! Sao lại làm mình tụt hết cảm hứng?” Tiền Duy Nhã không hài lòng, “Cậu còn xem là mình là bạn của cậu nữa không?

Nếu là bạn liền nói, nếu không phải liền tránh sang một bên để mình đi!”

“Được rồi, nhưng sau khi mình nói, cậu không được tức giận, càng không được có ý nghĩ gì khác, lại phải giúp mình giữ bí mật, mọi chuyện còn lại đều giao cho mình mình xử lý, biết không?”

“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? Cậu nói đi! Nói đi, mình nghe à!” Ánh mắt sáng như ánh mặt trời lại lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt Tiền Duy Nhã, Y Thượng Tĩnh nhẹ nhàng cười, dùng ngữ khí thực bình thản đem chuyện hai ngày trước nói sơ lược qua một lần, tự nhiên là cắt bỏ “chuyện tình” giữa mình và Bùi Nhĩ Phàm.

“Sử Lộc thật sự làm như vậy sao?” Khi Tiền Duy Nhã nghe Y Thượng Tĩnh nói tới Sử Lộc thì chen ngang hỏi một câu, nhưng Y Thượng Tĩnh không đáp, tiếp tục nói, lại nói đến đoạn sau khi gặp Bùi Nhĩ Phàm, Tiền Duy Nhã liền bắt đầu cười mờ ám. Sau khi nói xong, câu đầu tiên Tiền Duy Nhã nói không phải là: “Mình phải đi tìm Sử Lộc để hỏi cho ra nhẽ” hay là “Mình muốn đi tìm anh ta tính sổ!” Mà là: “Cho nên, từ chuyện hai ngày trước, Bùi Nhĩ Phàm ở trong lòng của cậu thật đúng là không tầm thường đâu! Này! Thượng Tĩnh, hai người các cậu có phải đang thầm thích nhau không—— hai người đều có ý với nhau, nhưng vẫn chưa nói ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.