Cả một ngày dài, không ai nói chuyện với ai, ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình, mọi thứ đều chìm vào không gian riêng tư, mỗi mình mình biết. Tối hôm ấy, Lam Tuệ Di sau khi tắm rửa xong, cô ngồi trên giường dùng dầu thoa lên những vết bầm tím của cơ thể, Diệp Mộ Khanh quả thật rất tàn nhẫn. Thân cô yếu ớt như vậy, anh cũng không buông tha, Tuệ Di chỉ thầm mắng bản thân đã chọn sai người.
Diệp Mộ Khanh nhìn cảnh tượng này, trong ánh mắt hiện lên chút không vui. Tìm đến trong túi tuýp thuốc giảm sưng tấy của mình, anh lạnh nhạt thảy lên giường cho cô. Tuệ Di cầm lên tuýp thuốc cười nhạt.
- Anh là đang vừa đánh vừa xoa sao? Đánh em rồi anh còn giả vờ quan tâm em làm gì?
- Tôi chỉ không muốn khi trở về nước mẹ sẽ thấy những vết bầm tím này, cô nên xử lý vết thương tốt hơn.
- Hóa ra là vậy, một chút quan tâm em anh cũng không có, vậy mà em còn ảo tưởng. Anh yên tâm, không cách này thì cũng cách khác, em không để mẹ nhìn thấy những vết bầm này đâu.
Nói rồi Tuệ Di dùng thuốc anh đưa, nhẹ nhàng bôi lên những vết bầm. Diệp Mộ Khanh ngồi ở sofa lướt điện thoại, lâu lâu vẫn đưa mắt lên nhìn cô. Thấy cô đã xong xuôi, anh tắt điện thoại cho vào túi quần.
- Đi ăn thôi.
Advertisement
- Em không đói, anh đi một mình đi.
Diệp Mộ Khanh nhíu nhẹ mày, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khó chịu. Hai hàm răng nghiến nhẹ lại, anh tiến lại, đưa tay nâng cằm cô lên đối diện mình.
- Lam Tuệ Di, cô đừng mang bộ mặt này ra nói chuyện với tôi, tởm lắm đấy.
- Anh đừng có dùng mấy từ khó nghe như vậy để nói chuyện với em được không?
Advertisement
- Tùy cô, có chết đói cũng không liên quan đến Diệp Mộ Khanh tôi.
Diệp Mộ Khanh vô tình, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Lam Tuệ Di ngồi đó, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía cửa, miệng thì mạnh dạng như vậy nhưng bụng cô cũng biết đói mà. Diệp Mộ Khanh bước xuống đường phố, nói là đi ăn nhưng anh cũng không có tâm trạng. Dạo phố một vòng rồi về phòng xem như là thư giãn vậy.
Hai ngày sau đó, cả hai không nói chuyện với nhau. Cứ như vậy đi, im lặng kết thúc chuyến đi tuần trăng mật vô nghĩa. Cuộc đời này còn bao nhiêu trang sách, chỉ mong rằng mỗi ngày sẽ là một trang sách mới, sẽ là những khởi đầu tươi đẹp… để cô và anh có một cái kết hạnh phúc, ngọt ngào như bao người.
Kết thúc chuyến tuần trăng mật không mấy vui vẻ, Lam Tuệ Di tranh thủ dậy thật sớm để tắm rửa và ra sân bay. Mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jeans ôm sát đôi chân thon dài, phối cùng đôi cao gót đen mũi nhọn khiến cô vô cùng sang trọng và thanh lịch.
Nhìn sang Diệp Mộ Khanh vẫn còn mãi mê ngủ mà cô chán chường. Cưới anh không biết là quyết định đúng hay sai, nhưng những ngày qua cô cảm nhận rằng bản thân đang dần đánh mất chính mình. Con người Diệp Mộ Khanh lúc nóng, lúc lạnh, lúc mạnh bạo thô lỗ, lúc lại ân cần dịu dàng. Dù muốn hay không thì ý nghĩ ban đầu của cô cũng đang dần lung lay bởi anh. Giận dỗi thì có đấy nhưng cô cũng muốn bản thân làm hòa với anh, mỗi ngày đối mặt với nhau mà không nói chuyện, cô cũng rất áp lực.
- Mộ Khanh, anh dậy đi, chúng ta sắp trễ giờ ra sân bay rồi.
Nghe thấy giọng của cô, Diệp Mộ Khanh từ từ mở mắt. Ánh nắng sáng sớm nhè nhẹ không quá gắt nhưng lại khiến con người phải khó chịu, vì dường như ánh nắng ấy đang phá hủy đi giấc ngủ đẹp của những con người phải chạy đua với công việc và thời gian như Diệp Mộ Khanh.
Diệp Mộ Khanh cũng không quá cầu kì, anh đơn thuần chỉ mặc một chiếc áo thun rộng, phối cùng quần jeans bụi bặm và đôi giày thể thao yêu thích. Bọn họ nhẹ nhàng sánh bước cùng nhau ra sân bay, tạm biệt Paris, nơi chất chứa những kỉ niệm của riêng họ.
Vừa xuống sân bay đã thấy bóng dáng của Dương Tuân Phong, sau lưng anh ta là những tên áo đen cao to và lực lưỡng. Bọn họ tiến lại che chắn cho Mộ Khanh và cô đến khi ra xe. Chiếc xe màu đen huyền bí, bên trong chỉ vỏn vẹn ba con người. Dương Tuân Phong dĩ nhiên sẽ đảm nhiệm vị trí tài xế lái xe không công, Mộ Khanh cũng không ngần ngại vứt bỏ cô ở ghế sau mà tiến lên ngồi ở ghế phó lái. Nhìn tấm lưng của anh, Tuệ Di chỉ biết cười trong đau lòng.
Cả quãng đường dài, cô chỉ hướng mắt ra nhìn ngắm thành phố bình yên. Dương Tuân Phong ngồi phía trên, nhìn qua kính chiếu hậu cũng phải nhếch nhẹ môi.
- Phu nhân xem ra không mấy vui vì chuyến du lịch riêng tư này?
- Hả? À, không.
Diệp Mộ Khanh đưa mắt nhìn Dương Tuân Phong, sâu trong đó là sự chết tróc đáng sợ. Tuân Phong nhướn nhẹ mày, sau đó thì chẳng ai nói với ai một câu nào nữa.
Căn biệt thự rộng lớn đã mở cửa từ khi nào. Dì Tần đứng trên thềm nhà mãi ngắm nhìn ra bên ngoài cửa. Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng đậu gọn vào một góc sân. Bóng dáng ba con người quen thuộc bước xuống khiến dì Tần vui vẻ.
- Cuối cùng cũng đã về, nào mau vào đây!
Lam Tuệ Di kéo vali của cả hai vào nhà khiến dì Tần không hài lòng mà trách mắng anh. Mấy việc nhỏ như này thôi cũng khiến cho Mộ Khanh thấy đau đầu.
- Lần sau cứ để người làm ra mang vào là được, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa.
- Thiếu gia, sao thiếu gia lại nói như vậy? Tiểu thư chẳng phài là muốn chu toàn cho thiếu gia sao? Đây chính là tình yêu của một người vợ, thiếu gia lý ra nên trân trọng.
- Tôi biết rồi, dì mau đi chợ làm gì đó tẩm bổ cho cô ấy đi.
- Thiếu gia biết suy nghĩ như vậy là rất tốt, tôi sẽ đi ngay đây.
- Ừm.
Đợi khi dì Tần đi rồi, Diệp Mộ Khanh mới nhìn qua cô. Lam Tuệ Di có chút giật mình buông tay ra khỏi vali. Dương Tuân Phong nhướn vai một cái, bước qua Mộ Khanh vỗ nhẹ vài cái lên lưng rồi ngồi xuống sofa hệt như nhà mình. Mộ Khanh nhìn Tuân Phong rồi nhìn sang cô.
- Cô lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Xem ra là rất mệt rồi.
- Vâng.
Khuất bóng của Tuệ Di, Diệp Mộ Khanh mới tiến lại ngồi cạnh Dương Tuân Phong. Cậu bạn thân nãy giờ im lặng cũng đã bật cười lớn một cách thích thú.
- Xem ra dì Tần hệt như chiếc camera chạy bằng cơm của mẹ cậu.
- Mặc kệ bà ta đi, phiền phức.
- Được rồi, không cần nóng giận như vậy.
Dương Tuân Phong muốn nằm xuống sofa ngủ một chút thì liền bị Diệp Mộ Khanh lôi đầu dậy. Khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc và nghiêm trọng khiến cho Dương Tuân Phong cũng phải có chút rén ngang.
- Cậu muốn hỏi chuyện gì sao?
- Bên kia như thế nào rồi?
- Bên kia? Ý cậu là Bang Bạch Long?
- Phải.
Dương Tuân Phong ngước mắt lên lầu như một phản xạ tự nhiên. Diệp Mộ Khanh như hiểu ý nhếch nhẹ mép.
- Cô ta không xuống đây đâu.
- Chắc chứ?
- Ừm.
- Tôi nghĩ Bạch Long đang rất cẩn trọng trong những bước đi. Bọn họ dường như đang cố tìm điểm yếu của cậu. Lần này, tôi nghĩ họ sẽ nhắm vào kinh tế. Cậu cũng nên cẩn thận một chút về sổ sách, phòng làm việc nên cho bảo mật tuyệt đối.
Diệp Mộ Khanh nhắm hờ mắt tựa đầu ra sau, lấy sofa làm điểm tựa để nghỉ ngơi. Kẻ thù lớn như Bạch Long quả thật đã khiến anh đau đầu rất nhiều.
- Cũng đừng quá lo lắng, Bạch Long chưa dám làm gì cậu đâu. Tất cả bây giờ chỉ là kế hoạch trên giấy mà thôi.
- Tôi biết rồi, cậu nên cẩn thận một chút. Đừng để cho tụi lính ngầm bị phát hiện.
- Yên tâm, bọn chúng là người do tôi tuyển chọn cơ mà.
- Ừm. Bấy nhiêu là đủ rồi, cậu về trước đi. Để Lam Tuệ Di xuống thì không hay.