Lưới Tình - ChangNocMi

Chương 20



Khoảng khắc cô thốt lên hai chữ “em muốn” như đốt cháy trái tim của anh. Diệp Mộ Khanh đứng trân ở đó, ánh mắt đầy rẫy những trắc ẩn không dám nhìn vào mắt cô. Tuệ Di chủ động quỳ gối trên giường, vòng tay nhỏ nhắn vươn ra ôm lấy cổ anh. Trong đôi mắt thiếu nữ ấy là sẽ dụ ngọt không lối thoát. Đôi mắt trong veo xoáy sâu vào tâm can đang như bị lửa thiêu đốt của anh.

- Mộ Khanh, em… em… em sợ em sẽ nhớ anh… hơn nữa… em không quen ngủ một mình…

Nghe giọng nói lắp bắp của cô, Mộ Khanh không khỏi nhói lòng. Biết rằng đây không phải sự thật nhưng anh cũng không thể kiềm chế được bản thân mình.

- Một tuần thôi, anh sẽ cố gắng về sớm với em.

- Chỉ một tuần… anh không được phép nuốt lời.

Advertisement

- Ừm, không nuốt lời.

- Mộ Khanh… chúng ta có thể không…

- Hửm?

- Chúng ta có thể… làm những việc… giống như một cặp vợ chồng thật thụ… có thể… ưm…

Advertisement

Mộ Khanh không chịu thêm được nữa, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cô. Từ trước tới nay đều là anh c**ng bức cô, hôm nay hình như là lần đầu cô ngõ ý, cũng là lần đầu anh dịu dàng với cô như vậy. Lam Tuệ Di là vợ của anh, anh có quyền được yêu thương cô mà đúng chứ? Giây phút này anh không ngần ngại việc chinh phục sự “nữ tính ngọt ngào” của cô.

Nụ hôn mơn chớn đầy ngọt ngào nhưng rồi cũng dần cuồng nhiệt trong bầu không khí nóng bỏng. Tình cảm trong trái tim của họ đang dần thiêu đốt đối phương, họ không nghĩ ngợi gì trong giây phút này, thứ duy nhất họ nghĩ đến là tình yêu.

Đẩy nhẹ cô xuống giường, chính anh cũng đè lên người cô cuồng nhiệt môi lưỡi. Bọn họ không rời nhau một khắc, cuồng nhiệt muốn chiếm trọn đối phương. Lam Tuệ Di như bị hút cạn dưỡng khí, cô hơi ngửa người ra sau, né tránh sự bão táp của anh.

- Ưm… Mộ Khanh…

- Đồ ngốc, em lại quên nhịp thở rồi.

- Anh mới là đồ ngốc.

- Tuệ Di, em rất xinh đẹp đó có biết không?

- Tất nhiên, em chính là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới này.

- Không, em không đẹp nhất thế giới, em đẹp nhất trong lòng của anh.

Lam Tuệ Di khẽ cười, hóa ra con người Diệp Mộ Khanh cũng có lúc lãng mạng và ngọt ngào như vậy. Đúng là khi yêu rồi thì con người ta thường rất khác. Không còn sự lạnh nhạt, xa cách chỉ còn sự ấm áp và ôn nhu.

Môi anh lần nữa tìm đến môi cô. Nụ hôn ấy di rời qua cổ, tạo thành những dấu hôn ngân chói mắt. Bàn tay của anh từ eo di chuyển vào bên trong chiếc váy ngủ mỏng manh của cô, liên tục vuốt v3 cơ thể non mềm. Mùi hương nơi cơ thể cô ngọt ngào luẩn quẩn quanh mũi khiến anh mê hoặc.

- Tuệ Di, chúng ta mãi như vậy được không?

Anh chỉ thều thào qua vành tai mẩn cảm của cô, Tuệ Di như không muốn nghe những gì mình vừa nghe thấy, cơ thể cô cứng đờ lại, trong đầu chạy dọc những suy nghĩ ngổn ngang. Lời anh nói ra không rõ ràng khiến cô hơi khó hiểu.

“Mộ Khanh, anh nói như vậy là sao?”

Nhưng rồi cô cũng bị anh lôi ra khỏi những suy nghĩ riêng, giờ phút này anh chỉ muốn cả anh và cô cùng một suy nghĩ, cùng một nhịp tim và cùng một cảm xúc. Môi anh mơn chớn bên ngoài da thịt, chạy dọc từ cổ xuống cơ thể non mềm, từ cánh tay đến bầu ng ực căng tròn.

- Ưm… Mộ Khanh… đừng cắn em… đau…

- Gọi tên anh, Tuệ Di.

- Ưm… Mộ Khanh…

Chẳng biết từ lúc nào mà trên người cả hai không còn một manh vải nào, bọn họ tr@n truồng trước mắt nhau, cơ thể nóng rực va chạm vào nhau tạo ra những xúc cảm tê dại. Anh đưa tay vào nơi bí ẩn, vuốt nhẹ một cái đã khiến cô ưỡn cong người.

- Em khó chịu… ưm… Mộ Khanh…

Mộ Khanh nhìn cảnh xuân này chỉ thầm chửi thề một tiếng. Vật nam tính cũng không còn thể kiềm chế được mà chôn sâu vào nơi ẩm nóng của Tuệ Di. Cô bất giác lại rơi nước mắt, vòng tay đưa lên ôm lấy cổ anh.

- Ưm… Mộ Khanh…

- Em không thoải mái sao?

Lam Tuệ Di lắc đầu, cô kéo anh xuống bắt đầu nhõng nhẽo tìm đến môi anh cuốn vào nụ hôn. Mộ Khanh hôn môi cô nhưng bên dưới đã dần luân động những nhịp nhẹ nhàng. Anh không gấp gáp, không hoang dại như những lần trước.

- Thả lỏng ra đi… Tuệ Di…

- Ưm… Mộ Khanh… ân… anh nhẹ một chút…

- Anh sẽ không gấp, ngoan… thả lỏng…

Diệp Mộ Khanh nhẹ nhàng, yêu chiều cô hết lòng. Anh chỉ sợ bản thân không kiềm chế nổi lại gây ra đau đớn cho cô. Lam Tuệ Di dần thả lỏng cơ thể đón nhận anh một cách nhẹ nhàng nhất. Đây có lẽ là lần đầu cả hai đón nhận nhau một cách yêu thương như vậy và cũng là lần đầu họ nếm trải mùi tình d*c bằng một cách khác.

Tốc độ bên dưới mỗi lúc một nhanh, tiếng hoan hỉ vì thế mà cũng dần bủa vây cả căn phòng. Từng âm thanh một dội vào bốn góc tường, bọn họ mãi triền miên trong những cơn say của hạnh phúc. Chẳng biết rằng, khi ngày mai tỉnh giấc thì những giấc mộng đẹp như này có tan biến hay không? Bọn họ chỉ có thể trân trọng, trân trọng khoảng thời gian cả hai ở bên nhau, thoải mái và triền miên trong khoái lạc của nhân thế.

Sau những lần triền miên, Lam Tuệ Di mệt mỏi ngủ ngon lành trong lòng anh. Mộ Khanh chỉ biết thầm cười, tẩy rửa sạch sẽ cho cô rồi nằm ôm gọn lấy cô vào vòng tay của mình. Hôn lên mái tóc mềm, anh nằm đó mãi ngắm nhìn cô.

- Lam Tuệ Di, tôi phải làm gì với em đây? Hóa ra, yêu là như vậy, là biết ngu ngốc nhưng vẫn cam lòng theo đuổi, chỉ cần thấy người mình yêu vui thì tất cả đều có thể đánh đổi.

Nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi giường, Diệp Mộ Khanh ra ban công kéo cửa lại. Lấy ra trong túi một điếu thuốc lá, khè lửa rồi hút một hơi thật sâu. Làn khói trắng phả ra trên bầu trời đêm đen.

Có ai từng yêu mới hiểu được những gì mà Mộ Khanh đang nghĩ. Trước tới giờ, anh luôn mang một trái tim sắt đá, không cho phép ai trở thành điểm yếu của mình. Nhưng bây giờ, chính anh lại không thể kiểm soát được mình.

Cứ như vậy, Mộ Khanh vừa hút thuốc vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Dựa người vào lan can, anh ngắm nhìn Tuệ Di qua lớp cửa kính, ánh mắt ấy hiện rõ những tia mệt mỏi, muốn buông bỏ.

- Nếu là em, thì tôi xin nguyện làm tất cả.

Ngày mai có yên bình hay giông bão thì anh cũng không bao giờ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay. Trở vào phòng, anh nằm xuống nhìn ngắm cô. Chẳng biết hai mi mắt đã khép lại từ bao giờ, chỉ biết rằng khi hai mi mắt ấy mở ra, sẽ là một câu chuyện khác, một tình cảm khác, một sự hi sinh thầm lặng của anh dành cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.