Tiếng nhạc êm ái làm cho lòng người phải dâng lên những nỗi niềm xúc động. Mới đó đã trải qua một năm dài, có biết bao nhiêu chuyện buồn vui đã xảy ra. Ngày hôm nay, Lâm Tiết Kha chính thức khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, sâu trong ánh mắt là niềm hạnh phúc vô bờ. Cô đang bước đi, bước từng bước chậm rãi về phía người đàn ông của đời mình, người mà cô yêu, người mà cô mong, người mà cô muốn cùng đi hết cả cuộc đời.
Trên sân khấu, người con trai mặc trên mình bộ vest trắng không thể ngừng hướng ánh mắt về phía cô. Dương Tuân Phong dường như đã khóc, anh đang khóc cho cả quá khứ từng bỏ rơi cô, khóc cho cả hiện tại đã có cô ở bên cạnh. Đôi chân anh như không chút sức lực, muốn chạy thật nhanh về phía cô nhưng lại không thể, chỉ còn biết đứng đó hướng mắt về phía cô.
Tiết Kha nhìn anh, đôi mắt cũng đã ngấn lệ nhưng khóe môi của cô thì không thể ngừng cười. Cô vươn tay ra muốn nắm tay anh khi bản thân đã đến gần sân khấu, mà lúc này chú rể của cô mới có thể bình tĩnh bước xuống nắm lấy tay cô.
Advertisement
Bao nhiêu quan khách đã phải xúc động trước tình yêu của họ. Không ồn ào, không náo nhiệt, họ thầm lặng bên nhau, thầm lặng yêu nhau và đến cuối cùng là cùng nhau công khai trở về một nhà.
Đứng đối diện nhau, cả hai trao nhau chiếc nhẫn cưới thiêng liêng nhất. Tiết Kha bỗng dưng lại khóc nấc lên, làm anh phải vội vàng lau nước mắt dỗ dành, ôm lấy cô vào lòng.
Advertisement
- Đừng khóc, anh yêu em.
Lấy lại được bình tĩnh, Tiết Kha đứng đối diện anh, cô không biết mình nên nói gì nữa, chỉ biết là có rất nhiều thứ cô muốn nói ra, mọi thứ lộn xộn, không biết nên nói cái gì trước, cái gì sau.
- Dương Tuân Phong, anh là một kẻ tồi nhất mà em từng quen biết.
- ...
- Phải nói sao nhỉ? Lâm Tiết Kha em trước nay vạn người theo đuổi... em lại không màng tới mà chọn yêu thầm anh, yêu con người mà chỉ qua một ánh nhìn...
- ...
- Cuộc đời của em từ khi sinh ra đã nằm ở vạch đích, con đường em đi đều trải đầy hoa hồng... chỉ có yêu anh là em mới biết đau khổ là thế nào, mệt mỏi là thế nào...
- ...
- Nhưng mà... ông trời không phụ chân tình của em. Đến cuối cùng, anh cũng yêu em, cũng đền đáp tình cảm của em. Đây có lẽ là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em.
- ...
- Tuân Phong... anh không phải là người bạn trai hoàn hảo trong mắt em. Em từng nghĩ về những chàng trai ngôn tình, sẽ chiều chuộng tất cả những gì em muốn. Em cũng muốn người yêu em, công khai em trên tất cả các trạng mạng mà anh ấy sử dụng, để ngoài kia họ biết rằng anh ấy là người đã có chủ.
- ...
- Nhưng anh lại hoàn toàn ngược lại, anh không chiều chuộng em, anh không lắng nghe em, thậm chí có những lần còn gạt bỏ cả những ý kiến của em và anh cũng không công khai tình cảm của chúng ta cho bất kỳ ai biết. Anh biết không, chính em nhiều lúc đã muốn chia tay anh, nhưng vì chữ "yêu" mà em không thể buông bỏ anh.
- ...
- Ấy thế mà, sau tất cả em lại nhận ra... người em yêu là luôn muốn tốt cho em. Nếu không có anh, chắc em đã không trở thành một nhà thiết kế có tiếng như hôm nay. Nếu không có anh nghiêm khắc với em, thì có lẽ Lâm Tiết Kha em đã bị những cơn đau dạ dày hành cho tới chết, nếu không có anh, cô ấy cũng không xuân sắc như bây giờ vì những lần thức khuya đánh game... Tuân Phong... sau tất cả, em nhận ra em yêu đúng người. Anh không phải người bạn trai lý tưởng nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người chồng tốt nhất trong mắt của em.
Những lời của Lâm Tiết Kha sao lại có thể khiến người khác xúc động đến vậy? Phải chăng cô đã muốn nói với anh những điều này từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ mới có cơ hội để bày tỏ. Dương Tuân Phong chỉ còn biết cười, hai hàng nước mắt thì đã chảy.
- Lâm Tiết Kha, em nói nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần nói "em yêu anh" là đủ rồi.
Cả hai cùng nhau bật cười rồi ôm chầm lấy trước sự xúc động của mọi người. Lễ cưới này hệt như một bức tranh cổ tích đầy ngọt ngào và yêu thương.
Sau bữa tiệc cưới đầy cảm xúc, Dương Tuân Phong là lần đầu tiên cùng vợ công khai nắm tay đứng trước báo chí để chia sẻ tình yêu. Khỏi phải nói, cánh nhà báo giờ hệt như những con thú săn mồi, vồ vật đưa ra những câu hỏi.
- Lâm tiểu thư... à không Dương phu nhân, cô có thể nói rõ hơn về việc bản thân yêu thầm Dương thiếu gia không ạ?
- À... chuyện đó sao? Chính là đã yêu anh ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Vì sự soái ca của anh ấy mà tôi đã cố tình bước lại, cố ý tạo ra màn đụng chạm duyên kiến khiến anh ấy phải giặt giúp tôi chiếc áo sơ mi bị vấy bẩn cà phê.
Có trời mới biết Tuân Phong đã bất ngờ như thế nào khi biết vụ việc năm đó là do cô vợ nghịch ngợm của mình làm. Bỗng dưng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt 3 phần bất lực, 7 phần yêu chiều rồi hôn lên tóc cô.
- Vậy tại sao suốt quãng thời gian yêu nhau, cả hai chọn cách im lặng không công khai ạ?
- Vì tôi muốn bảo vệ cô ấy khỏi dư luận. Tôi tin cô ấy tự mình làm được tất cả mọi thứ và mọi người phải công nhận điều đó. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng "là vì sự ảnh hưởng của tôi nên những mẫu thời trang của cô ấy mới được ưu chuộng."
Trả lời xong cây hỏi thì anh cũng nhận ra bản thân Tiết Kha đã mệt. Không dài dòng, anh cúi gập người cảm ơn tất cả rồi cùng vợ rời đi. Dương Tuân Phong là vậy, anh không nói nhưng hành động của anh chứng minh rằng Tiết Kha là người quan trọng nhất đối với anh.