Brand ngồi ở trên chiếc ghế dài bằng thiết ở thao trường. Phía dưới chỗ ngồi của hắn, chính là một đám đàn em đang tụm năm tụm ba, kẻ đứng, kẻ ngồi tán gẫu, vây ở xung quanh hắn.
Đôi con ngươi xanh lam trong mắt của Brand, thẳng tắp xuyên qua đám người đông đúc, rơi vào bóng dáng của trên hai người đang đi ở cách đó không xa.
Đang diễn ra một màn, thiếu niên anh tuấn đang thân mật ôm choàng lấy tay của một thanh niên khác. Cả hai đang chăm chú nói chuyện với nhau. Tựa hồ như đối phương vừa mới nói điều gì đó, khiến cậu không vui, cậu liền bày ra vẻ bất mãn, phồng má mím môi. Nhưng khi thanh niên kia vừa động viên, vươn tay xoa xoa tóc của cậu ấy xong, rốt cuộc thì, vẻ mặt của cậu cũng hòa hoãn xuống, sau đó, cậu mới không cam lòng, lưu luyến rời khỏi vị trí bên cạnh thanh niên.
– Tụi bây, đi qua bên kia.
Tiếng nói của Brand cũng không lớn, trái lại, có thể nói là giọng điệu rất thấp trầm. Thế nhưng, một đám đàn em đang ồn ào đang tán gẫu, lại nghe thấy. Tuy rằng, bọn chúng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo lời của hắn, mà dời đi, tụ tập ở chỗ xa xa kia.
An Sinh đang đi về phía Brand bên này, nhìn thấy mọi người đã đi qua bên kia xong. Bước chân của cậu liền bất chợt khựng lại, liền chuyển hướng, dời bước đi theo bọn họ, tới phía bên cạnh. Do Hàn Thu Minh đã nhắc nhở nhiều lần, chỉ cần cậu một mình tách ra khỏi anh, thì An Sinh phải liền đi theo sát bên cạnh Billy mà chờ anh về.
– Oắt con, lại đây.
Nghe thấy Brand kêu to, tuy An Sinh không rõ ra sao, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi về phía hắn.
Đứng trước mặt của Brand, An Sinh cúi đầu, bất an chờ hắn nói chuyện.
Qua một lúc lâu, Brand lặng yên nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mắt, chỉ cần nhìn kỹ thêm một chút, thì liền phát hiện cả thân thể của cậu hầu như là đang phát run lên, hắn mới mở miệng:
– Cách xa Thu một chút.
– Tại sao?
Ngay lập tức, hầu như là An Sinh đã ngẩng đầu lên, hỏi.
Trong đôi con ngươi của Brand lóe lên thâm trầm, hắn chậm rãi mở miệng, tốc độ nói đều rất chậm, nhưng mỗi một chữ đều dị thường rõ ràng.
– Bởi vì tao không thích.
Brand vốn có ngũ quan rất đoan chính, cương nghị. Ngày thường, hắn vốn không nói lời nào, cũng đã khiến người ta cảm thấy rất có uy nghiêm. Nếu mà hắn còn cố ý muốn gây áp lực cho người thì, phần uy nghiêm này, quả thực có thể đè ép đến người ta không thể thở nổi đi.
– Không, anh không có quyền can thiệp đến cuộc sống của Thu.
Brand nhíu mày. Hắn không ngờ rằng, một tên thiếu niên, thoạt nhìn gầy gò, yếu đuối như An Sinh này, cư nhiên, có thể đứng vững dưới áp lực do hắn cố ý tạo nên, lại còn dám cãi lại.
Thấy An Sinh không biết điều đến vậy, Brand cũng không khách sao nữa. Hắn xem thường, ‘hừ’ nhẹ, nói,
– Phải dựa vào sự che chở của tao, mày mới có thể tiếp tục an ổn sinh sống ở trong đây. Thì, mày có cái tư cách gì nói ra lời này hả.
– Anh…
An Sinh cắn chặt môi dưới, vẻ mặt rất căm tức.
– Oắt con, tốt nhất là mày tự hiểu rõ lấy tình cảnh bây giờ của bản thân mày đi.
Trong ánh mắt của Brand, tràn đầy sự xem thường.
Hai bàn tay của An Sinh siết chặt nắm đấm, cậu đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Brand quát lên:
– Tôi không cần.
– Cái gì?
– Nếu như anh muốn tôi rời khỏi Thu, thì tôi tình nguyện không cần đến sự che chở của anh nữa.
Nghe xong lời này của An Sinh xong, Brand nở nụ cười, hắn cười đến mức dị thường lãnh khốc,
– Rất tốt, nhớ kỹ lời này của mày.
Đám đàn em bên kia vẫn lén lút chú ý tình huống đang diễn ra ở bên này, vừa nhìn thấy nụ cười này của Brand xong, ai nấy cũng hung hăng rùng mình một cái.
Nhưng, ai nấy cũng không có chú ý đến, Chó Điên ngồi ở phía xa. Trước sau vẫn luôn theo dõi sát sao cuộc đối thoại giữa Brand cùng An Sinh. Khuôn mặt trắng xám, đáng khinh đang đăm chiêu của gã, chợt lóe lên vẻ sáng sủa.
*
An Sinh vừa rời đi không bao lâu. Djar liền đi đến bên cạnh Hàn Thu Minh. Hai người cùng đi đến một góc khuất bí mật.
Sau khi đã lấy ra một đống thứ mà Djar cần ném cho hắn, cả người của Hàn Thu Minh lập tức thoải mái, bắt đầu chậm rãi xoay eo mấy cái, cảm giác được toàn thân đều nhẹ nhàng đi hơn rất nhiều. Trên người mang nhiều hàng cấm như vậy, đúng là thật khổ sở a, vừa quăng đi liền tốt hơn nhiều đi.
Djar kiểm tra lại đống hàng cấm này, liền thoả mãn gật gù, tán dương:
– Quả nhiên vẫn là Thu lợi hại nhất a. Dù có muốn tìm hàng cấm khó nhằn đến thế nào, chỉ cần nhờ anh một tiếng, thì anh đều có thể tìm được tới tay nha.
– Cậu cũng biết khó tìm sao?
Hàn Thu Minh bất mãn trừng Djar một cái,
– Biết đây là một vấn đề khó mà còn đùn đẩy qua cho tôi nữa hả.
– Ha hả. Còn không phải bởi vì chỉ có anh mới có thể lấy được loại hàng cấm này mà.
Djar vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng.
“Hừ” một tiếng, trái lại, Hàn Thu Minh cũng không tiếp tục oán giận nữa.
– Cầm đi, đống đồ lần này, đều là thứ mọi người vẫn rất cần đi.
– Mấy tên các cậu, không cần phải nịnh nọt tôi khoa trương đến vậy đâu. Còn thật sự cho rằng tôi là Đô Rê Mon a, các cậu muốn cái gì, thì tôi liền có thể biến ra cái đó đi.
– Đô cái gì?
Djar mê man hỏi.
Phất tay một cái, Hàn Thu Minh lại chẳng muốn so đo cùng với cái tên ngốc vốn được sinh trưởng ở một chỗ đen tối như nước Mỹ, lại cộng thêm trong đầu của hắn cũng chỉ có mỗi cái loại suy nghĩ, toàn là đánh đấm, chém giết này. Bởi vì, dù cho bạn có kể rõ đầu đuôi Đô Rê Mon là nhân vật nào, thì cái tên này chắc chắn cũng sẽ không thể nào hiểu nổi đâu.
– Thu. Anh cũng biết mà. Mọi người bị giam ở trong tù đều trống vắng cực kì…
– Lại không phải là đàn bà. Trống vắng cái rắm.
Djar đành phải nở nụ cười khổ. Hắn cũng tự hiểu rõ, đã nhiều lần nhờ đến Hàn Thu Minh tìm đống hàng cấm lại phải mang vào đến tận đây, quả thực là đã gây khó dễ cho anh quá rồi đi. Nhưng ai biểu, ở trong cái nhà tù này, lại chỉ có anh mới năng lực lớn đến thế, cái gì cũng đều có thể lấy vào nhà tù này được đây.
– Chỉ là muốn nhắc nhở mấy cậu biết, phải tự kiềm chế lại một chút thôi. Đừng quá thường xuyên bắt tôi tìm cả một đống hàng cấm vào đây, cũng khiến tôi rất khó xử đi.
– Vâng, vâng, vâng.
Thấy Hàn Thu Minh đã thả lỏng ra, Djar vội vàng gật đầu đáp lời, cũng nhét tờ giấy khác vào trong tay của anh.
Thu hồi tờ giấy, Hàn Thu Minh vừa mới định rời đi, lại bị Djar ngăn lại.
– Còn có chuyện gì nữa sao?
Hàn Thu Minh nghi hoặc, hỏi.
Djar xoắn xuýt một hồi lâu mới cẩn thận từng li từng tí một, hỏi ra miệng:
– Rốt cuộc thì, tên nhóc An Sinh kia, có phải là bạn tình của Brand không vậy?
– Tại sao lại hỏi như thế?
Hàn Thu Minh cả kinh. Nhưng mà ngoài mặt, vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi ngược lại.
– Chỉ là, tôi luôn cảm thấy, thời gian mà tên đó luôn dính lấy anh, khá là dài đi.
– Đó là đương nhiên a. Tính cả thời gian ngủ nghỉ, thì ít nhất, trong cả một ngày đều có một nửa thời gian, là tên nhóc đó đã luôn ở cùng tôi rồi đi.
Hàn Thu Minh phủi phủi tay mà đáp.
– Ha ha, đương nhiên là ý của tôi không phải chỉ cái này a.
Djar cười to,
– Chỉ có điều, tôi luôn cảm thấy Brand vốn không thân mật mấy với tên nhóc đó. Hiện tại, đang có rất nhiều tên luôn lén lúc, âm thầm đánh chủ ý, đang rục rà rục rịch hành động đây.
– Không phải cậu cũng sẽ động lòng chứ?
– Tôi cũng không muốn chuốc lấy phiền toái a. Mấy người Trung Quốc của các anh, từ xưa không phải đã có câu gì đó, gọi là ‘hồng nhan họa thủy’. Tôi nói không sai chứ? Thu.
– Chậc, chậc. Thật bất ngờ nha. Cư nhiên, cậu cũng sẽ biết thành ngữ này nha.
– A. Anh có thể, đừng quá khinh thường tôi có được không đây.
– Ừ, ừ. Được rồi.
Hàn Thu Minh nở nụ cười.
– Nói chung thì, câu nói này cũng lời nhắc nhở cho anh. Bởi, có rất nhiều tên đều đang lén lút, âm thầm mà vẫn luôn tò mò theo dõi mọi diễn biến về mối quan hệ giữa Brand cùng An Sinh. Nếu có cơ hội thuận tiện, thì bọn chúng đều sẽ ra tay. Thu, anh chớ có dính dáng vào.
Djar bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhắc nhở.
– Tôi sẽ cẩn thận.
Cảm nhận được sự quan tâm của Djar dành cho anh, Hàn Thu Minh mỉm cười, gật đầu.
Hắn liền xoay đầu về phía khác. Djar cực kì ngượng ngùng, vươn ngón tay gãi gãi gò má của gã.
Tuy rằng, hắn vẫn không hiểu, vì sao Brand lại thích Hàn Thu Minh đến vậy. Nhưng, vào giờ phút này, Djar không thể không thừa nhận rằng, nụ cười của Hàn Thu Minh thật sự rất mê người, ấm áp khiến cho người ta dâng lên một cảm giác rất an tâm.
*
Sau khi tách ra khỏi Djar, Hàn Thu Minh tìm kiếm bóng dáng của An Sinh. Không qua bao lâu, anh liền tìm thấy cậu đứng ở trong một góc khuất của thao trường.
Hàn Thu Minh nhíu đôi mày lại. Mới vừa này, những lời của Djar đã nhắc nhở, khiến cho trong lòng của anh lập tức nảy sinh ra cảnh giác. Anh cảm thấy cần phải nhanh chóng nói cho An Sinh tự biết hoàn cảnh bây giờ của cậu.
Cái tên nhóc khốn kiếp này, chung quy là đã được mình bảo vệ quá tốt rồi đi. Tên nhóc này hoàn toàn không có tự giác mà ý thức được nguy cơ đang rình rập ở khắp nơi vây quanh bản thân đi. Cậu ta còn dám đứng một thân một mình ở trong một góc khuất để chờ mình nữa a. Thật sự là cậu ta không biết sợ, bản thân bị mấy tên nào đó, túm lấy, lôi đi cưỡng bức à!
Ở trong lòng, Hàn Thu Minh vừa suy nghĩ linh tinh, đôi chân vừa bước đi về phía An Sinh.
An Sinh đứng dựa vào một bên tường. Cả nửa người của cậu đều bị chìm vào ở trong bóng tối, khiến người ta không thể nào nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.
Hàn Thu Minh càng đi đến gần cậu, thì anh càng cảm thấy quái dị. Dáng vẻ này của An Sinh, cư nhiên khiến cho tâm lí của anh nảy sinh ra một loại cảm giác rất nguy hiểm. Hàn Thu Minh theo bản năng, đôi chân lập tức dừng bước lại. Anh không có tiến thêm nửa bước nào đến gần cậu ta nữa.
Từ trong chính suy nghĩ của mình mà tự giác lấy lại tinh thần, An Sinh mới từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hàn Thu Minh đang đứng cách cậu, vài bước xa. Cậu phát hiện ra, anh đang dùng ánh mắt phức tạp mà cẩn thận nhìn mình. Cậu không khỏi nghi hoặc, bật thốt lên hỏi:
– Sao vậy?
Hàn Thu Minh đè nén cảm xúc quái dị ở trong lòng, lập tức khôi phục lại dáng vẻ lười biếng như cũ. Anh nhíu mày, nhắc nhở:
– Dù xem như là có Brand che chở, thì cậu cũng không thể lớn mật mà một mình trốn vào chỗ khuất, ít người tới lui, đến thế này đi.
An Sinh mím mím môi. Chần chờ trong chốc lát, cậu vẫn quyết định không nói cho anh biết, chuyện cậu đã dứt khoát, cắt đứt quan hệ che chở với Brand. Cậu vừa không muốn để cho Hàn Thu Minh lo lắng, cũng không muốn nghe anh lải nhải miết a.
– Đứng ngây ra đó, phát ngốc cái gì đấy?
Hàn Thu Minh thấy đôi mắt vô thần của An Sinh nhìn chằm chằm vào anh. Anh nghi hoặc, phất tay một cái, kêu lên.
– Không có gì.
An Sinh lập tức nở ra nụ cười, liền tiến lên phía trước, ôm lấy cánh tay của Hàn Thu Minh giống như làm nũng vậy.
Anh biết rõ An Sinh đang nói dối. Mà, Hàn Thu Minh cũng không có hứng thú đi tò mò, tìm hiểu đến chuyện riêng tư của người khác.
Đúng lúc này thì tiếng chuông réo vang, giờ hoạt động tự do cũng đã hết. Hàn Thu Minh kéo An Sinh đi về phía cửa của thao trường.
*
Hàn Thu Minh ôm tấm chăn đã được giặt sạch sẽ, phơi khô ráo đi đến phòng y tế. Anh vừa mới chuẩn bị gõ cửa liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, ái muội. Hàn Thu Minh mím mím môi. Anh bất đắc dĩ, chỉ đành ôm chăn đi tới một chỗ cách cánh cửa này hơi xa, mà kiên trì chờ đợi.
Kể từ khi lần trước gặp Djar, gã đã nhắc nhở anh, đã qua chừng mấy ngày. Mấy ngày này, Hàn Thu Minh đều cảnh giác, đề phòng, nhưng lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Anh đã nghĩ, hẳn là Djar lo xa quá rồi đi.
Nhưng, sau khi anh đã quan sát mấy ngày nay, anh luôn cảm thấy mối quan hệ giữa An Sinh cùng băng nhóm của Brand, tựa hồ như quá mức lạnh nhạt. Nếu có kẻ không biết, căn bản còn sẽ không hề nghĩ đến hai tên này đều đang ở trong mối quan hệ thân mật ở cùng nhau đi. Nhìn tình trạng này, anh lại muốn căn dặn An Sinh một phen.
Ngay khi Hàn Thu Minh chờ đến sắp phải ngủ gà ngủ gật, thì cuối cùng, cánh cửa phòng y tế cũng được bật mở ra, nhất thời, xuất hiện một gã đàn ông vừa mang theo một thân mùi hoocmon nam, thoạt nhìn, vẻ mặt của gã đều tràn đầy thỏa mãn từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy Hàn Thu Minh, liền khẽ mỉm cười với anh.
– Xin lỗi a, Thu. Đã để anh phải đợi lâu rồi.
– Không sao. Là do, Fibbi quá mỹ vị đi a. Có đúng không?
Hàn Thu Minh trừng mắt nhìn, cười nói.
Nam nhân lập tức dựng thẳng ngón tay cái hướng lên trời, tiếp theo, gã hé miệng khẽ hát liền rời khỏi.
Hàn Thu Minh giãn ra tứ chi đã cứng ngắc một chút, vừa tính toán thời gian, suy đoán là bây giờ thì Fibbi cũng đã nên rửa mặt xong xuôi rồi đi. Cho nên, anh mới cất bước, đi vào phòng y tế. Thân người của anh vừa mới bước hẳn vào gian phòng, đã lập tức bị một thân thể khác dán đến, từ phía sau choàng lên. Một luồng khí tức ấm áp, thổi qua vành tai của anh.
– Anh đã đến rất lâu rồi sao?
– Gã vừa nãy vẫn còn chưa cho cậu ăn no nữa sao?
Hàn Thu Minh kéo người đến choàng cả thân thể lên tấm lưng ở phía sau mình xuống. Anh liền xoay thân lại, cười hỏi.
Người đàn ông ở phía sau lưng anh, vốn có một gương mặt xinh đẹp đến khó phân biệt là nam hay nữ. Dáng người thon dài, còn gầy hơn cả thiếu niên bình thường. Hắn lại có vòng eo nhỏ nhắc, mái tóc vàng sáng ngời cùng với một đôi mắt màu lam xinh đẹp. Thoạt nhìn, Fibbi lại như một thiếu nữ xinh đẹp vậy.
– Ha ha. Em cũng không phải là kẻ dễ dàng chiếm được thỏa mãn a.
Đầu lưỡi màu hồng phấn, mềm mại liền vươn ra, tự liếm quanh môi dưới một vòng, Fibbi nheo mắt lại, cười đến dâm mỹ vô cùng.
– Với cái loại nam nhân kia, vẫn còn chưa thể thỏa mãn được cậu, thì cậu cũng dẹp bỏ ham muốn đối với tôi là được rồi a.
– Anh vốn không giống với bọn họ mà.
Lần thứ hai, cánh tay của Fibbi lại choàng lên trên cổ của Hàn Thu Minh, đôi môi nhanh chóng dán sát đến bên lỗ tai của anh, khẽ lẩm bẩm nói:
– Anh là đặc biệt mà.
– Cảm ơn sự ưu ái của cậu a.
Hàn Thu Minh cười khổ. Cũng lại là lần thứ hai, anh tự tay kéo Fibbi từ trên người mình xuống,
– Chỉ có điều, tôi cũng không muốn được chết ở trên giường của cậu đâu.
– Giường của em, bất cứ lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón anh nha.
– Mấy thứ mà tôi muốn, đều đã chuẩn bị xong chưa?
Không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, Hàn Thu Minh hỏi thăm tới chuyện quan trọng của mình.
– Đương nhiên là xong rồi a.
Vừa liếc mắt đưa tình nhìn Hàn Thu Minh xong, Fibbi liền xoay người đi vào phòng nghỉ của hắn, chỉ sau chốc lát, hắn liền đi ra, trên tay còn cầm theo một cái túi.
Sau khi đã mở túi ra, Hàn Thu Minh kiểm tra lại đồ vật bên trong một lần, anh mới thoả mãn gật đầu.
– Cám ơn.
Fibbi ngồi xuống chiếc ghế dựa, làm ra một động tác xinh đẹp, mở ra cái bật lửa, phừng lên ngọn lửa đỏ, vừa đốt lên điếu thuốc. Cái miệng nhỏ của hắn vừa dùng sức hút vào một cái, lại từ trong mũi phun ra một làn khói thuốc mờ đục, sau đó, hắn mới mở miệng:
– Anh vốn không cần khách sáo đến vậy a. Dù xem như, anh không hề có quen biết gì đến Noah. Thì, chỉ cần là anh mở miệng yêu cầu thì em đều sẽ dốc hết toàn sức mà hoàn thành thôi.
– Dạo gần đây, anh trai của tôi, có ổn không?
– Hạ, sao?
Fibbi nhướng nhướng mày, trên nét mặt lập tức toát lên một tia ước ao,
– Có Noah luôn luôn ở ngay bên cạnh anh ấy, thì làm sao mà anh ấy không ổn được chứ?
– Có lời này của cậu là được rồi.
Hàn Thu Minh vừa gật đầu biểu đạt sự tán đồng, vừa lấy từ thứ ở trong túi giấy ra, anh cẩn thận giấu lên trên thân người của mình.
– Dạo gần đây, em nghe nói, anh đang rất bảo vệ một tên nhóc oắt con đi?
– Không nghĩ tới, một khi đám đàn ông mà nhiều chuyện, đồn thổi lên, cũng khoa trương, phóng đại đến lan xa vậy a.
– Hết cách rồi. Ai bảo, phong thái làm người như Thu đây, thật sự là luôn khiến cho người khác luôn phải chú ý đến thôi. Mọi cử động của anh đều được mọi người quan tâm tới nha.
– Tôi cũng đâu muốn, phải chịu cái trình độ đãi ngộ cấp cao này đâu a.
Hàn Thu Minh hiểu rất rõ, bản lĩnh thân thủ dở tệ của bản thân mình. Ở trong đây, dù là đòn tự vệ cơ bản nhất, anh cũng đều không thể đánh ra nổi nữa là. Mặc dù là đến tận bây giờ, anh vẫn có thể bình an sống sót, không hề bị đánh, lại càng không bị cường bạo. Một phần nguyên nhân rất lớn, là bởi vì đầu óc linh hoạt của anh. Anh đã dựa vào sự khôn vặt của bản thân mà phải đọ sức với mỗi thế lực trong nhà giam này, rốt cuộc, cũng đã duy trì được một cái cán cân, cân bằng vi diệu. Nhưng, sự cân bằng này là rất dễ dàng bị đánh vỡ. Cho nên, Hàn Thu Minh vẫn luôn cố gắng duy trì sự biết điều của anh. Bởi, anh vốn không muốn gia nhập vào bất kỳ một băng nhóm của thế lực nào cả. Mọi kế hoạch từ ban đầu, anh vẫn làm rất khá cũng rất thành công. Nhưng cho đến khi An Sinh xuất hiện, thì tất cả mọi thứ vẫn đang diễn tốt đẹp ra trong kế hoạch này của anh, đều đã bị đánh vỡ.
Hàn Thu Minh âm thầm thở dài. Lần thứ hai, anh cảm thán: quả thật làm người tốt thật khó a.
Anh biết mình bỏ mặc An Sinh mà nên tiếp tục duy trì tác phong luôn biết điều như cũ của mình.
Nhưng mà…
Chỉ vì An Sinh lại có một chút tương tự tử như người kia vậy. Cho nên, anh liền biết mình mãi mãi cũng không cách nào bỏ mặc cậu ta ở một mình, tự sinh tự diệt được.
– Thu. Anh tuyệt đối không nên làm ra chuyện nguy hiểm.
Fibbi híp mắt lại, trong con ngươi khó tránh khỏi qua lóe lên một tia lo âu.
– Yên tâm đi. Tôi tự biết, sắp tới sẽ phải xử sự ra sao mà.
Tuy rằng, chính bản thân của Hàn Thu Minh cũng không chắc chắn lắm, nhưng anh thốt ra lời này, cũng chỉ là vì anh không muốn khiến cho Fibbi lo lắng.
– Tốt nhất là như vậy đi.
Sau khi đã giấu kỹtất cả đống đồ vật vào người, cũng đã xác định không ai có thể nhìn ra được, Hàn Thu Minh phủi phủi quần áo, mở miệng tạm biệt.
– Vậy tôi đi trước đây.
– Mọi việc đều phải cẩn thận. Anh cũng không muốn khiến cho Hạ phải lo lắng cho anh đi.
– Tôi biết rồi.
*
An Sinh vừa đứng xếp hàng lãnh bữa ăn, vừa liên tục quay đầu nhìn về phía lối vào phòng ăn.
Sau khi công tác buổi chiều đã kết thúc, Hàn Thu Minh nói, anh đi trước, muốn mang cả đống chăn lẫn ga trải giường đã được giặt sạch đưa tới phòng y tế, sau đó, anh mới có thể đến đây mà dùng cơm được. Thế cho nên, anh liền dặn An Sinh đi trước đến phòng ăn.
Chỉ là đi đưa một chút đồ mà thôi. Làm cái gì mà chậm chạp vẫn chưa đến đây a.
An Sinh cắn cắn môi dưới, nói thầm ở trong lòng.
An Sinh đã nhiều lầnquay đầu lại, lơ đễnh, liền không có chú ý đến người đang xếp hàng ở phía trước mình, đã dừng lại, cho nên, đôi chân của cậu vẫn vô thức bước tới, cái trán nhỏ liền va vào lưng của đối phương.
– Đau quá.
Đống cơ bắp của đối phương cứng đến nỗi như tảng đá vậy. An Sinh bưng bị lấy cái trán bị đụng đến đau xót, thấp giọng kêu lên một tiếng.
– Tên oắt con này. Mày đi đường không có mắt à!
Gã đàn ông này lập tức túm lấy cổ áo của An Sinh kéo lên, kéo cậu tới trước mặt của gã.
– Xin lỗi, xin lỗi.
An Sinh sợ hãi đến mức, đầu cũng cúi thấp xuống, mở miệng liều mạng xin lỗi.
– Mày nghĩ, chỉ cần nói xin lỗi là xong rồi à!
Đối phương hiển nhiên không dự định dễ dàng buông tha An Sinh nhẹ nhàng đến vậy.
Bầu không khí yên tĩnh ở trong phòng ăn của phạm nhân, bắt đầu rối loạn lên. Bọn chúng đều hưng phấn quan sát hai người, hy vọng có thể xảy ra chút chuyện thú vị.
– Brand, nhìn nơi đó.
Billy đã ngồi xuống, đang bắt đầu ăn cơm, liền chú ý tới tình huống của đám người bên kia. Gã gõ gõ bàn, ra hiệu Brand nhìn về bên kia.
Brand liếc mắt một cái liền thu hồi lại sự chú ý,
– Không cần phải để ý đến nó.
– Không liên quan gì sao? Thu không phải đã nhờ mày chăm sóc nó hay sao?
Billy nhíu mày hỏi.
– Là do nó đã tự động từ chối sự che chở của tao. Tao càng không lý do để lại để ý đến nó.
Từ chối?
Billy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,
– Tên oắt con này, rốt cuộc, là có hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân nó không đây a?
Brand chỉ là cười lạnh một tiếng, không có trả lời.
– Chỉ có điều, tại sao nó lại đột nhiên từ chối sự bảo vệ của mày đây?
Billy hiếu kỳ truy hỏi. Gã tin tưởng, nhất định là có nguyên do ở trong đó.
Nhưng, lòng hiếu kì của Billy rất nhanh liền đã biến mất sạch sẽ, dưới cái nhìn chằm chằm, lạnh lẽo của Brand. Gã tự sờ sờ mũi của mình. Billy cũng tự cảm thấy gã đã hỏi ra một câu thật ngốc đi. Nguyên nhân có thể khiến cho một tên nhóc oắt con từ chối sự tích cực của Brand, suy nghĩ ra sao, thì cũng chỉ có thể là do liên quan đến Thu mà thôi đi.
Sau khi đã chờ Brand cúi đầu xuống để ăn cơm, một lần nữa, Billy lại thả sự chú ý bay đến nơi đang xảy ra gây rối
Gã biết Brand chỉ là đang tức giận tên nhóc con này vẫn luôn độc chiếm lấy vị trí bên cạnh của Hàn Thu Minh. Cho nên, hắn muốn cho tên nhóc này nhận lấy một chút dạy dỗ mà thôi. Nhưng, nếu như An Sinh thật sự xảy ra chuyện, thì Brand cũng không thể giải thích rõ với Hàn Thu Minh được đi.
Chó Điên cũng đang chú ý tới Brand cũng không hề làm ra bất cứ động tác gì. Thế là Chó Điên liền nhìn về phía gã đang xảy ra tranh chấp với An Sinh mà gật gật đầu.
Gã lập tức dùng sức xô An Sinh té ngã ở trên mặt đất, chỉ chỉ xuống dưới háng của gã mà nói:
– Mày bò qua đây. Bò qua xong thì tao lập tức tha cho mày.
Sắc mặt của An Sinh nhất thời trở nên rất khó coi.
– Nhanh bò qua đi, nhanh bò qua đi!
Đám phạm nhân tụ tập ở xung quanh dồn dập hô to, ồn ào.
– Sao vậy? Mày không muốn bò sao?
Vẻ mặt của gã này đầy ngạo mạn, vẫn thấy, từ đầu đến cuối, An Sinh vẫn không có động đậy, liền giơ chân lên, đá một cước vào bụng của cậu.
– A…
Sức mạnh của một cú đá này quá lớn, khiến cho An Sinh cảm thấy cả cái bụng của cậu, tựa hồ như đã bị đá rách ra rồi đi. Cậu bị đau đớn đến cả khuôn mặt đều bị trắng bệch. Thân thể vô lực ngã sấp xuống, đang cuộn tròn ở trên đất.
– Ha. Thật đúng là một thằng oắt con vô dụng mà. Không bằng, mày nên tự rửa sạch cái mông mà dâng lên đây, khiến cho ông của mày đây, thoải mái một lần thì tao liền tha cho. Còn nữa, nếu tao làm xong, thoải mái lại có tâm tình tốt, thì có lẽ, sau này tao liền làm chỗ dựa cho mày luôn, có được không hả?
– Mày đừng hòng mơ tưởng tới.
– Hừ. Xem cái miệng này của mày rất cứng cỏi a. Ngược lại, tao muốn xem, coi là miệng của mày cứng, hay là xương của mày cứng hơn đây.
Vừa dứt lời, nắm đấm của gã liền giáng xuống, đập lên trên thân thể của An Sinh, giống như mưa rơi vậy.
Vừa đi vào phòng ăn, Hàn Thu Minh liền phát hiện ra mọi người đều vây quanh thành một vòng lớn, tựa hồ như đang xem cái gì náo nhiệt lắm vậy, anh tiện tay túm lấy một người mà hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Là Thu a. Bạn cùng phòng của anh đang bị người đánh kìa.
Đối phương chép miệng, ra hiệu cho Hàn Thu Minh nhìn sâu vào bên trong vòng tròn đầy người này.
– Cái gì!
Hàn Thu Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng. Anh liền lách người, vội vàng chen vào trong đám người, đi tới.
Thật vất vả đẩy ra đám người vây quanh, mà đi vào tận cùng bên trong, Hàn Thu Minh liếc mắt một cái, liền nhìn thấy thân thể bị đánh cho thê thảm của An Sinh. Anh liền vội vàng kéo lấy gã nọ đang định ra tay tiếp tục đánh xuống.
– Hắc Hùng, có chuyện gì thì từ từ mà nói a.
Hàn Thu Minh đứng đó, che ở trước người của An Sinh, nở nụ cười làm lành nói.
– Brand, Thu đến rồi.
Hàn Thu Minh vừa ra tay kéo lấy Hắc Hùng. Một màn này vừa được tầm mắt tinh nhạy của Billy nhìn thấy, dọa gã sợ đến mức lập tức bật thốt ra lời nhắc nhở Brand.
Brand ngẩng đầu nhìn đến, hơi nheo mắt lại, nhưng hắn vẫn không hề có ý định đứng dậy.
– Không đi giúp anh ấy sao?
Billy không rõ, hỏi.
– Thu sẽ không mong muốn tao đứng ra che chở anh ấy như thế. Quan sát tình huống thế nào đã. Nếu như anh ấy đã không thể giải quyết được nữa thì tao lại ra tay cũng không muộn.
Billy gật gù, cùng Brand tiếp tục quan sát sự phát triển của tình huống này, chuẩn bị cho tư thế ở bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Thấy Hàn Thu Minh ra tay, Hắc Hùng nhíu nhíu mày. Tuy rằng, khuôn mặt của gã lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng đến cuối cùng, gã vẫn phải thu hồi lại nắm đấm.
– Thu, tên oắt con này là do anh bảo hộ sao?
– Là bạn cùng phòng mà thôi.Chỉ là, cậu đánh tên nhóc này, bao nhiêu đây cũng đủ rồi đi. Thân thể của nó cũng đã bị thương đến nặng như vậy. Sau đó, vừa trở về phòng giam, còn không phải là do tôi phải gánh lấy trách nhiệm chăm sóc vết thương cho nó, hay sao. Cậu cũng biết mà. Tôi đây là người nhẹ dạ, cho nên, không có cách nào bỏ mặc được đi.
Hàn Thu Minh cười cười,
– Tên nhóc này, đã làm ra chuyện gì chọc giận đến cậu, khiến cậu phải giận dữ đến vậy a?
Hắc Hùng không để lại dấu vết nào, mà liếc mắt lướt qua Chó Điện một cái, vừa mở miệng tùy tiện nói:
– Tên oắt con này, vừa rồi đụng phải tôi một cái, kêu nó bồi tội mà nó còn dám mạnh miệng, trả treo. Thôi, được rồi. Xem như nể mặt của anh, lần này tôi cũng không tính toán gì nữa đi.
– Cảm ơn, cảm ơn a. Sau này có chuyện gì cần mà tôi giúp được, xin cứ việc dặn dò a.
Động tác bí mật của Hắc Hùng vẫn để cho Hàn Thu Minh nhìn thấy được, nhưng anh vẫn không có chút biến sắc nào, mà nở nụ cười làm lành.
Hắc Hùng vừa gật gù xong, liền xoay người rời đi. Thấy không còn gì náo nhiệt để xem nữa, đám người vây xem cũng đều tản ra.
Hàn Thu Minh ngồi xổm xuống ở trước mặt của An Sinh, hỏi:
– Cậu sao rồi? Có muốn đi phòng y tế, khám chút không?
– Không cần, chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn có thể thấy được An Sinh vẫn là bị đau đến đôi chân mày trực tiếp cau chặt lại.
Anh kiểm tra đơn giản các vết thương ở trên người của An Sinh một vòng, đã xác định không vết thương nặng nào quá đáng lo xong. Hàn Thu Minh mới từ từ nâng An Sinh dậy,
– Trước tiên, cậu nên nhịn một chút đã. Chờ đến khi ăn cơm xong rồi, tôi dìu cậu về phòng giam để nghỉ ngơi.
Gật gật đầu, An Sinh ôm bụng dựa vào trên vai của Hàn Thu Minh, tìm ghế trống mà ngồi xuống.
– Ngồi đây chờ tôi một lát. Tôi đi lấy cơm đã.
Nhìn theo bóng lưng của Hàn Thu Minh đã rời đi xa, An Sinh đưa tay lên lau đi chút máu rỉ ra từ vết thương trên thái dương. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay dính phải vết máu này. Cậu hơi híp mắt lại. Ở trong con ngươi, khó tránh khỏi, vừa lóe qua một tia sáng lãnh khốc.
Thật vất vả mới ăn một bữa cơm này, mọi người đều tụ tập đi về phòng giam của mình. Cảnh ngục vừa điểm danh xong, Hàn Thu Minh liền cầm lấy thuốc mỡ cùng băng gạc đi tới, trước mặt của An Sinh đang ngồi ở trên giường, thoa thuốc cho cậu.
– Dạo gần đây, cậu phải cẩn thận một chút.
Cảm thấy vết thương có chút ngứa, An Sinh nhất thời vừa đưa tay lên định gãi lên, vừa không rõ, hỏi lại:
– Sao vậy?
Hàn Thu Minh nhíu mày lại, bắt lấy tay của cậu, xoa xoa, nghiêm khắc nhắc nhở:
– Thật là bẩn chết đi được. Cẩn thận, coi chừng vết thương bị nhiễm trùng
An Sinh ngoan ngoãn ngồi yên, không dám lộn xộn nữa.
– Màn ẩu đả vừa nãy, chỉ là thăm dò cậu mà thôi.
An Sinh nghiêng đầu nhìn Hàn Thu Minh. Cậu rất bất ngờ khi thấy vẻ mặt của anh, trở nên nghiêm nghị vô cùng.
– Hắc Hùng là đàn em của Chó Điên. Một màn xảy ra vào bữa ăn hôm nay, hẳn là do Chó Điên đã cố ý chỉ thị cho gã làm.
– Tại sao?
– Thăm dò mối quan hệ giữa cậu cùng Brand. Chậc. Cái tên ngốc Brand này. Chẳng phải tôi đã nhờ hắn chăm sóc cậu một lúc rồi sao. Hắn cũng đã nhận lời rồi đi. Vừa nãy, tại sao lại không chịu làm ra động tác giúp đỡ nào vậy a.
Hàn Thu Minh có chút nổi nóng,
– Sở dĩ, cậu có thể trải qua cuộc sống yên tĩnh một thời gian qua, đều hoàn toàn là do tôi nói với đám người bên ngoài, cậu là người của Brand. Nhưng, ngày hôm nay xảy ra chuyện với cậu, mà Brand lại không hề làm bất cứ hành động giúp đỡ nào đối với cậu. Vậy tức là đã chứng minh, mối quan hệ giữa cậu và hắn vốn không phải là rất mật thiết. Nói cách khác, tức là tuyên bố với đám người ngoài, ai cũng có thể ra tay với cậu.
– Ra tay? Ý của anh là…
An Sinh toát ra vẻ mặt sợ hãi.
– Không sai. Chính là ý đó. Cho nên, dạo gần đây, cậu cần phải cẩn thận một chút.
Tuy rằng, dù có cẩn thận, chú ý đến đâu, cũng không nhất định là sẽ hữu dụng…
Vừa nhìn thấy dáng vẻ khả ái này của An Sinh, Hàn Thu Minh không nhịn được thở dài,
– Làm sao đây, cậu lại có gương mặt xinh đẹp đến thế này, mà lại ở trong đây, thật đúng là phiền phức mà!
An Sinh cúi đầu không nói lời nào, ngón tay không ngừng vân vê góc áo, có vẻ rất bất an.
– Ngày mai, tôi sẽ lại đi tìm Brand nói chuyện. Mọi chuyện vẫn còn chưa tới tiến triển đến mức độ xấu nhất. Cho nên, trước tiên, cậu cũng đừng lo lắng quá nhiều.
Ánh mắt của An Sinh lập tức sáng lên, nhưng liền lại rụt rè nhìn về phía Hàn Thu Minh, hỏi:
– Thu, tại sao anh lại đối xử tốt với em đến như thế a?
– Tốt?
Hàn Thu Minh “hừ” cười,
– Cậu có thể đừng nghĩ nhiều như thế, được không đây. Tôi chỉ là không muốn nhìn cậu, mỗi ngày đều phải mang đầy vết thương ở trên người mà trở về đây thôi. Đến lúc đó, thì dù muốn hay không muốn, tôi cũng phải là kẻ chăm sóc thay cho cậu. Rất phiền phức a.
An Sinh bất mãn bĩu môi ra, mới vừa muốn phản bác, thân thể của cậu lại bị Hàn Thu Minh đẩy ngã ở trên giường.
– Ngày hôm nay, cậu vẫn đang bị thương, không tiện đi lên giường trên ngủ, cứ ngủ ở trên giường của tôi đi.
Dứt lời, Hàn Thu Minh liền dứt khoát, gọn gàng bò lên chiếc giường trên.
Ôm lấy chăn, cuộn người nằm lên trên chiếc giường vốn tràn ngập hương vị của Hàn Thu Minh, An Sinh cảm thấy cả người đều dâng lên cảm xúc rất an tâm, đến cả các vết thương bầm dập ở trên người cũng không còn cảm thấy đau nữa. Lắng tai nghe thấy giường ở phía trên, đang truyền đến tiếng hô hấp vững vàng, An Sinh cũng khép mắt lại, chậm rãi tiến vào trong giấc mộng.