“Tôi cũng
nghĩ hai người không phải anh em em thấy em người vẫn xung hô như bạn bè nên
nghĩ kết quản nhầm lẫn, đã thử đi thử lại 3-4 lần rồi. Nếu mọi người không tin
tôi thì cứ thử làm xét nghiệm lại xem.” Anh bác sỹ nhìn chúng tôi lúng túng giải
thích.
“Không cần
đâu.” Một người đàn ông đứng tuổi mặc vest đen mở cửa đi vào. Lúc đó chỉ có
Hùng Và Lâm Anh là biết đó là bố của Lâm Anh
“Lâm Anh
không phải là con gái ruột của tôi. Hôm đó cùng lúc có 3 bé gái ra đời, Lâm Anh
thực sự , Linh An và Linh Anh. Lâm Anh đã chết từ khi còn nằm trong bụng mẹ, sợ
vợ mình sẽ không chịu nổi cú shock quá lớn này ta đã cho người bế về một đứa bé
thay thế, Lâm Anh bây giờ đáng ra là Linh An, đáng ra con phải được sống cuộc sống
yên bình bên bố mẹ ruột. Bố xin lỗi con. Bác cũng xin lỗi cháu, Linh Anh. Chỉ
vì bác mà mọi sự mới đếm mứa này, nếu hôm nay Lâm Anh mà có chuyện gì chắc ta sẽ
phải ân hận cả đời...” tai tôi như ù đi, lại chuyện gì nữa thế? Bố mẹ không phải
bố mẹ ruột của tôi sao? Tôi không muốn như vậy đâu, tôi yêu bố mẹ mình nhiều lắm.
Như vậy chẳng phải tôi chỉ là con nuôi thôi sao?
Lúc này Lâm Anh mới bật khóc choàng tay ôm lấy
Hùng. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Chỉ có tôi là không biết nên khóc hay cười
nữa, chẳng biết là nên vui cho hai người họ hay là buồn cho chính bản thân mình
đây?
Mẹ tôi cũng
vừa vào và nghe hết câu chuyện, bà là người mau nước mắt như tôi vậy nên cũng xúc
động ôm lấy tôi khóc thút thít, làm tôi muốn mạnh mẽ cũng không được...
***
Tôi đi tìm
Win. Có rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi anh ấy. Lúc nãy tôi đã vô tình nhớ ra một
chi tiết rất quan trọng, trước đây đã có lần anh ấy gọi tôi là Linh Anh và tôi không
nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp không thôi. Rõ ràng là anh đã biết rõ sự thật từ
rất lâu rồi vậy mà...anh giấu tôi. Tại sao?
“Em muốn gặp
anh!” “Xe của anh đang đợi em trước cổng bệnh viện đấy!”
“Ừm...”
Lúc nào
cũng là anh biết rõ tôi muốn làm gì. Còn anh ấy thì...chẳng bao giờ tôi có thể hiểu
được.