Hôm gặp nó là hôm mà mẹ anh mất. Anh đã biết ngày này sẽ đến, anh đã chuẩn bị tâm lí nhưng sao mà anh vẫn đau đến vậy? Ngoài mặt anh không để lộ cho mọi người thấy cảm xúc của mình nhưng bên trong, trái tim anh đang gào khóc...
Không chịu đựng được thêm anh bỏ đến quá cà phê mà mẹ vẫn hay đưa anh đến, anh cảm thấy hối hận khi đã tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng với mẹ... đau lắm!
Vừa lúc đó anh gặp nó, thấy nó đang ngòi khóc thật đáng thương nên anh đã dỗ nó nín. Rồi còn cho nó sợi dây đáng giá bằng cả một căn biệt thự mà trước lúc nhắm mắt mẹ đã cho anh:
“ Hãy tặng nó cho người con gái con yêu thật lòng nha Hà Văn...” Thái Hà Văn là tên trên giấy khi sinh của Win nhưng từ khi sinh ra cho đến bây giờ chỉ có hai người gọi anh bằng cái tên đó mà thôi, người mẹ đã mất và bà nội.
Bà nội đang cùng ông nội định cư bên Đức từ ngoài giao RED cho bố của Win, mặc dù vậy nhưng anh vẫn biết ông nội vẫn luôn đứng đằng sau và nắm vững trong lòng bàn tay mọi hoạt động của RED...
Ngày bố anh tiếp nhận RED cũng chính là ngày mà mẹ anh mất, khi vị phu nhân được cả thế giới ngưỡng mộ qua đời thì ngoài anh và bà quản gia ra thì không một ai ở cạnh bên bà. Giậy phút đó anh đã tự đấm tay vào tường đến mức máu chảy luễ loại...
Chẳng hiểu sao anh lại vứt sợi giậy quí giá đó cho con bé mà mình chỉ vừa mới gặp... con bé lại còn làm phiền anh phải tìm nhà cho nó nữa.
Bây giờ thì anh chẳng thể sống nếu thiếu đi con bé ấy rồi. Mãi là một Linh An trong sáng đáng yêu. Thật bất ngờ khi nó lại chính là con bé mà anh đã từ coi là phiền phức ấy. Hơn cả là nó vẫn còn nhớ và nhận ra anh chính là cậu bé năm xưa...
Anh giống như một chiếc la bàn, dù thế nào vẫn định hướng Bắc- Nam. Dù mắt anh có nhìn đi đâu đi nữa thì trái tim anh vẫn chỉ hướng về phía em mà thôi...